Mà lúc này Đường Hạo Thiên đang cầm đại xà hắn mang từ trong núi về hướng Phiêu Hương Lâu mà bán, Mã chưởng quầy nhìn đại xà lớn như vậy liền có chút giật mình. Rất nhiều năm sau hắn mới biết đằng sau con đại xà này còn có một câu chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân liền thẳng thắn cảm thán ‘ hữu duyên thiên lý năng tương ngôn, vô duyên đối diện bất tương phùng.’ Cầm tiền trở lại căn nhà cũ nát ở lưng chừng núi, hắn lấy một lọ rượu thuốc từ một cái giỏ trúc ở trên tủ, bỏ đi quần áo trên người. Chỉ thấy trên cánh tay mạnh mẽ hữu lực có vài đạo vết thương màu lục ghê rợn, nhìn liền làm cho người ta cảm thấy đau, mà hắn tựa như không có việc gì, dùng sức xoa xoa mà không nhăn mày một cái.
Đột nhiên hắn liền dừng lại. Không biết vị Diệp Hiểu Mạn cô nương đó hiện tại như thế nào? Nữ hài gặp được thứ đáng sợ như vậy nhất định là bị dọa cho sợ chết khiếp đi. Tuy rằng hắn là trường kì một mình sống ở trên núi nhưng là không có giống như người khác lớn lên lạnh nhạt, hắn biết chính mình là thích tiểu cô nương này. Nghĩ đến trong tâm liền chảy qua một dòng nước ấm, một cái cô nương tiểu tinh quái lại yêu thương người nhà như vậy. Nhìn hành lý đã thu thập tốt ở bên cạnh. Mi mắt hắn liền rũ xuống, hắn cũng không biết bản thân có cơ hội hay không. Nếu có một ngày hắn trở lại mà nàng vẫn chưa đính ước chưa cưới gả hắn nhất định sẽ cưới nàng làm vợ. Hắn phi thường biết chính mình muốn một người nhú thế nào, nàng bây giờ còn rất nhỏ, hắn còn có thời gian đi khảo cái công danh, hiện tại cũng không có ai muốn đem nữ nhi cho hắn a, hắn nhìn ra được người nhà nàng phi thường yêu thương nàng. Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đường Hạo Thiên cầm lấy hành lý thiếu đến đáng thương của mình cùng cung tên mà bản thân yêu thích nhất ra cửa, xa xa nhìn về phương hướng nhà Diệp Hiểu Mạn, cuối cùng hắn biến mất trên con đường nhỏ. Không biết nhiều năm sau còn ai biết đến một người khác họ như hắn, hắn cũng không cầu ai nhớ rõ, chỉ khẩn cầu Diệp Hiểu Mạn sẽ nhớ rõ cái người ở thời khắc nàng nguy hiểm đã cứu nàng là hắn.
Ba canh giờ sau, Diệp Hiểu Mạn tung ta tung tăng theo sau Diệp Vĩnh Hâm đi cảm ơn ân nhân cứu mạng của nàng. Nói thật, nếu không phải cha nói với nàng đường trên núi thực rộng không có cỏ dại, nếu không đánh chết nàng nàng cũng sẽ không tới, cho dù nàng có đối với vị ân nhân kia tràn ngập tò mò cùng hảo cảm, nàng hiện tại chính là một lần thấy xà ngàn năm sợ dây thừng.
Hiện tại nàng chính là từng bước theo chân cha mà đi lên, chỉ sợ chậm một chút liền chui ra một đầu đại xà. Kỳ thật nàng ờ kiếp trước cũng đã từng gặp qua xà, mỗi lần đi công viên đều gặp qua xà, xà lớn như vậy cũng từng gặp qua, chỉ là chúng nó đều được nhân viên cho ăn no rồi nằm ở đó không nhúc nhích, hơn nữa cửa kính bao quanh, nàng tuy rằng sợ nhưng vẫn dám xem. Chỉ là nhìn thấy một đầu đại xà chân thật trước mắt đang hướng cái miệng máu về phía chính mình, nàng đúng là lần đầu tiên thấy, nói giỡn thật sự sẽ chết người, nàng có thể không sợ sao?
Cổ đại chính là nơi tràn ngập nguy hiểm a.
Đúng là hối hận khi lúc trước không có nghe nương nói, hiện tại lên núi có người mang nàng đi nàng cũng không dám. Sinh ý kiếm tiền có thẻ nghĩ cách khác, nếu mệnh cũng không còn thì chủ có nước đi bán trứng vịt muối thôi a.
Chỉ chốc lát sau bọn họ liền đi tới căn nhà cũ của Đường Hạo Thiên, chỉ thấy phòng ở được tùy ý khóa lại.
Xem ra là không có người ở nhà, Diệp Hiểu Mạn tùy ý mà đánh giá căn nhà này một chút. Lúc trước nàng còn cho rằng căn nhà chính mình đã đủ rách nát, không thể tưởng tưởng được có nói còn rách nát hơn cả nhà nàng.
Trước kia xem trong tiểu thuyết không phải đều nói săn thú rất có tiền sao? Như thế nào người nhà này lại nghèo như vậy? Cũng khó trách không có ai muốn cùng nhà hắn thân cận. Diệp Hiểu Mạn thổn thức không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT