Nam hài tử đem một đám con cua đã cột chắc cầm lấy một cây dây mây mà xâu vào đưa cho Diệp Trung Căn. Nhìn một đống vết thương lớn nhỏ trên tay tiểu nam hài Diệp Trung Căn và Diệp Hiểu Mạn trong lòng thực hụt hẫng. Không khó có thể nhận ra hắn vì bắt con cua mà đã ăn không ít khổ, Diệp Trung Căn không có áp giá vẫn là đưa cho hắn 10 văn tiền. Diệp Hiểu Mạn nhìn nam hài nghĩ nghĩ: “ Nhà ngươi có rất nhiều con cua sao?”
“ Trung biển phụ cận nhà chúng ta có rất nhiều.” Bởi vì mọi người đều không thích ăn, cho nên thuỷ triều xuống bĩ biển liền thấy rất nhiều con cua đi thành hàng.”
“ Lần sau đi chợ ngươi có thể hay không lại mang một chút đến đây cho ta.” Diệp Hiểu Mạn trong lòng lại có chủ ý.
“ Được.” Nam hài tên là Chiếm Hải, phụ thân mất sớm, chỉ có 2 mẹ con nương tựa lẫn nhau. Người trong thôn đều dựa vào việc đánh cá để sống, mà nhà hắn chỉ dựa vào một mình nương thêu thùa may vá, giặt quần áo để kiếm sống. Hắn muốn cùng người trong thôn đi đánh cá nhưng cha là chết ở trên biển nên nương không cho. Lần này nương sinh bệnh, trong nhà lập tức liền không có tiền. Hắn không muốn vi phạm lời hứa với nương nên đến bờ biển bắt ít con cua rồi đi hết ba cánh giờ đến đây để bán, chỉ hy vọng cách xa như vậy thì người nơi này sẽ thích thứ này. Không nghĩ tới bày hàng cả một buổi sáng cũng không có ai mua, hắn trong lòng cũng là vội muốn chết. Hiện tại cô nương này không những giúp hắn mua xong còn muốn hắn lần sau lại mang đến, như vậy hắn lam sao có thể không cao hứng được đây.
Diệp Trung Căn bết cháu gái là có ý nghĩ của chính mình, hắn cũng liền không có ngăn trở.
Mọi người đều không có nghĩ đến nhiều năm về sau Chiếm Hải chính là một trợ thủ dắc lực của Diệp Hiểu Mạn.
Mua xong đồ vật liền trở lại đầu đường, lão xe bò đã đứng chờ sẵn ở đó, còn co 2, 3 người đã đứng chờ ở đó. Thấy đồ vật trong tay bọn người Diệp Hiểu Mạn mọi người nói dỡn là nhà bọn họ phát tài. Cung không thể trách người khác nghĩ như vậy, hộp đồ ăn trong tay cũng không phải tuỳ tiện là có thể lấy, ẩn ẩn còn bay ra mùi hương mê người thật sự. Còn có xuyến con cua kìa, không mấy ai có tiền mà đi mua thứ đồ vật lãng phí kia a.
“ Cha, thứ này là các ngươi mua sao?” Diệp Vĩnh Hâm cũng thực giật mình, hắn thật sự không nghĩ đến một người thông minh như cha sẽ có thể bỏ tiền mua cái thứ đồ ăn không no bụng kia.
Chỉ là nhìn thấy cha ý bảo nhìn Diệp Hiểu Mạn Diệp Vĩnh Hâm liền không có nói gì.
Đợi trông chốc lát, mọi người đã đến đủ xe liền hướng trong thôn mà đi.
Rất xa liền nhìn thấy tiểu bánh bao đứng chờ ở đầu thôn, thấy ba người bọn họ liền vui vẻ phất phất tay rồi chạy về phía bọn họ, trong miệng không ngừng kêu: “ Tỷ tỷ, tỷ tỷ….”
Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm trong lòng liền lên men, không biết từ lúc nào trong lòng tiểu bánh bao tỷ tỷ liền quan trọng nhất.
Diệp lão nhân dừng xe, mọi người đều cười ha hả mà đưa tiền sau đó liền ôm chiến lợi phẩm hướng trong nhà mà đi. Diệp Hiểu Mạn đem đồ vật trong tay đưa cho gia gia, một phen tiếp được tiểu bánh đang chạy đến: “ Đệ đệ ngoan, đừng chạy nhanh như vậy.”
“ Tỷ tỷ , cuối cùng người đã trở lại, Thành Thành chờ ngươi đã lâu.” Tiểu bánh bao lôi kéo tay tỷ tỷ làm nũng.
“ Tỷ tỷ đã biết, ngoan chúng ta về nhà đi, tỷ tỷ mang đồ ăn ngon cho ngươi.” Diệp Hiểu Mạn nắm tay Diệp Hiểu Thành hứng trong nhà đi. Nhìn tỷ đệ hai người mọi người đều là hâm mộ a, ai cũng nói tỷ đệ bọn họ tình cảm tốt, không giông nhà mình hài tử đều suốt ngày ầm ĩ.
Về đến nhà, mọi người đang chờ bọn họ ăn cơm. Diệp Hiểu Mạn vui vẻ mà lấy đồ hộp mở ra, đem điểm tâm bên trong rồi lấy ra. Tiểu bánh bao xem đến nước miếng chảy ròng ròng. Như Diệp Hiểu Mạn suy nghĩ, trừ đồ ăn bọn họ đã ăn qua còn có ba đĩa đồ ăn mới.
“ Ai da, này là sài hết bao nhiêu tiền a?” Nãi nãi Lý Minh Hà kinh hô.
Diệp Hiểu Mạn lấy một khối đưa cho cho tiểu bánh bao sau đó lại đưa cho mỗi người một khối: “ Nãi nãi người yên tâm, điểm tâm này không cần tiền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT