Có Mã chưởng quầy bọn họ hỗ trợ, lá liền bán xong rất nhanh chóng, bởi vậy sau khi bọn họ cáo biệt Mã chưởng quầy xong liền có rất nhiều thời gian để đi dạo chợ.

Kiếp trước Diệp Hiểu Mạn cũng thường cùng bọn họ đi dạo chợ, chợ kia sao có thể cùng với hiện tại so bì a. Nơi này mỗi một thứ cầm lên nếu là đồ cổ giá trị liên thành a, chợ kiếp trước đều là hàng rẻ tiền, đồ quý luôn là đặt trong tiệm để bán, đều không thể so được a. Bất quá là trở về không được, như vậy đồ vật nơi này cũng là không giá trị, tuy nhiên có rất nhiều thứ làm Diệp Hiểu Mạn thật tò mò, bởi vì có rất nhiều đồ vật nàng ở kiếp trước đều không có gặp qua, nhiều thứ xem qua trên ti vi nhưng cũng chưa bao giờ được sờ qua. Thấy Diệp Hiểu Mạn nhìn đông rồi lại nhìn tây, hai cha con Diệp Trung Căn cũng thật chạm chấp nhận mà thả chậm bước chân. Hài tử lần đầu tiên ra ngoài, thật không có kì lạ.

“ Mạn Mạn, ngươi xem thích gì liền nói với gia gia, gia gia mua cho ngươi.” Diệp Trung Căn sờ sờ tiền trong lòng ngực liền phi thường vui vẻ mà nói. Tiền này có thể cho cả nhà bọn họ trôi qua một năm mới thật tốt, hơn nữa bọn họ còn có· thể bán thêm cá, nhật tự cũng sẽ có hy vọng rồi a, mua một chút vật nhỏ cho tiểu hài tử khen thưởng hắn vẫn là phi thường nguyện ý.

“ Gia gia, ta đã biết.” Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu, nhưng trong lòng lại phi thường rõ ràng, một chút tiền như vậy thật đúng là không thể để nàng tuỳ hứng mà hoa. Chợ này đồ vật đều là những thứ đồ chơi nhỏ dành cho tiểu hài tử, nàng mang tâm hồn của một người hơn 20 mươi tuổi làm sao có thể mua đồ chơi của tiểu hài tử a? Hoặc chính là nhiều đồ dùng sinh hoạt tự hồ không phải nàng có thể mà hoa loạn. Nàng muốn mua cúng chính là đồ ăn.

Nhìn phía trước kia trên rơm rạ cắm những xuyến hồ lô đỏ· bừng, Diệp Hiểu Mạn nhớ đến chính mình khi ra khởi cửa đã đáp ứng với tiểu bánh bao liền nói: “ Gia gia, chúng ta mua xuyến đường hồ lo đi.”

“ Được gia gia mua cho ngươi.” Diệp Trung Căn vừa tiến lên vừa liên tục gật đầu.

“ Lão gia cấp cháu gái mua xuyến đường hồ lo đi.” Người bán vừa nhìn thấy có sinh ý tới cửa, vội vàng cười nói: “ Thứ này ăn ngon lại không quý, một văn tiền một chuỗi.”

Một văn tiền một chuỗi đúng thật là không quý, cùng kiếp trước đúng là không sai bệt lắm nha. Nhưng là thời buổi bây giờ so với kiếp trước phí tổn đúng là cao hơn nhiều.



“ Tốt, vậy cho ta hai xuyến đi.” Diệp Trung Căn từ nơi đó rút ra hai xuyến đưa cho Diệp Hiểu Mạn: “ Tới, cho ngươi một chuỗi, còn một chuỗi cấp đệ đệ.” Nói xong từ trong lòng ngực móc ra hai văn tiền.

“ Gia gia, một chuỗi là được rồi, Mạn Mạn không ăn thứ này, chỉ là Mạn Mạn lúc ra khỏi nhà đã hứa với đệ đệ sẽ mua cho hắn đồ ăn ngon.” Diệp Hiểu Mạn nhìn đường hồ lô trên tay rồi vội đem một chuỗi trả lại. Đường hồ lô kiếp trước nàng đã từng ăn qua một lần liền sợ, vị ngọt đó đúng là nàng chịu không nổi.

‘ Cầm. Gia gia cũng đã nói sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi.” Diệp Trung Căn đem tiền cho người bán hàng rong, người bán hàng rong liền vội vàng thu tiền: “ Cảm ơn, cảm ơn.” Hắn sợ chậm một chút Diệp Hiểu Mạn thật sự sẽ trả lại đường hô lô, dân chúng muốn buôn bán hai văn tiền đúng thật là không dễ dàng a.

Thấy gia gia đều đã đưa tiền cho người ta, nàng cũng chỉ có thể hảo hảo mà nhận lấy, kì thật nàng vẫn hy vọng gia gia có thể giúp nàng mua một thứ.

Đi một hồi lâu, Diệp Vĩnh Hâm liền phát hiện nữ nhi không có ăn: “ Mạn Mạn, ngươi làm sao lại không ăn.”

“ Mạn Mạn chờ về nhà cùng nhau ăn với đệ đệ.” Diệp Hiểu Mạn cười cười. Lời nói của nàng làm phụ tử hai người vì nàng hiểu chuyện mà đau lòng. Nếu để cho bọn họ biết nàng là vì không muốn ăn, đều đem về cho đệ đệ không biết sẽ có biểu tình gì.

Kế tiếp, ba người cùng nhau đi mua chút hạt giống, dầu muối tương dấm cùng những thứ đồ dùng sinh hoạt.

“ Nhi tử a, ngươi mang theo đồ vật đi phá trước chừ xe bò, ta mang Mạn Mạn qua bên kia mua chút rau, hôm nay chúng ta đi mua chút thịt thêm đồ ăn đi.” Nói xong liền đưa Diệp Hiểu Mạn hướng chỗ bán đồ ăn bên kia mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play