Ánh nắng sớm chiếu rọi xuống thế gian, những con chim sẻ đậu trên cành cây làm rơi xuống lớp tuyết trắng.

Khí trời đã bắt đầu gợi lên chút sức sống, nhưng bầu không khí trong thư phòng ở lầu hai lại có chút yên tĩnh quá mức.

Cô bé giúp việc đi theo theo dì Ngô đưa trà bánh đến trước mặt Quý Thanh Vân và Quý Tiêu, cho đến khi lui ra khỏi phòng mới dám thở ra một hơi: “Cháu thấy hôm nay vẻ mặt của ông chủ cứ nghiêm túc thế nào ấy.”

Dì Ngô biết gia đình này nhìn thì có vẻ như luôn hòa thuận yên bình, nhưng thực tế thì lại như biển sâu sóng ngầm.

Bà lắc đầu nhìn cô bé giúp việc, cẩn thận nhắc nhở: “Không nhìn những việc không được nhìn, không nghe những thứ không được phép nghe, phải giả ngốc với những việc không được phép hiểu.”

Cô bé giúp việc vẫn không rõ lắm, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu với những gì dì Ngô truyền thụ: “Dạ cháu biết rồi.”

Dì Ngô gật gật đầu, dẫn cô gái đi xuống.

Bóng hai người chiếu xuống hành lang yên tĩnh, dì Ngô vẫn thấy lo lắng nên quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa thư phòng.

Cánh cửa gỗ đỏ khắc hoa văn nặng nề ngăn cản hết thanh âm trong ngoài, Quý Thanh Vân ngồi nghiêm trang trên ghế tựa cạnh cửa sổ, trong tay cầm một tách trà bằng sứ trắng như một quý ông lịch lãm, nhấp một ngụm rồi mới nói: “Vừa rồi là Khinh Ngữ đi ra ngoài sao?”

Quý Tiêu biết vừa rồi Quý Thanh Vân đến đây chắc chắn đã nhìn thấy xe trong nhà chạy ra, nên cũng không giấu giếm: Đúng vậy.”

“Vậy con có biết con bé đi đâu không?” Quý Thanh Vân lại hỏi.

Quý Tiêu giương mắt lén dò xét thái độ của Quý Thanh Vân, khi nãy thấy ông ta xuất hiện ở cửa cô đã cảm thấy có điềm xấu rồi, bây giờ khi nghe câu hỏi này thì cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Cô giả vờ lạnh nhạt bao che cho Ngụy Khinh Ngữ: “Thư viện, mỗi tuần cậu ấy đều sẽ đến đó để học.”

Quý Thanh Vân lại gợi lên chút ý cười: “Đứa nhỏ ngốc này, thực ra con bé đó đi đến nhà nó ở ngõ Diên Lộ.”

Bàn tay đang cầm cái nĩa vàng trong tay Quý Tiêu chợt khựng lại, kẹo dẻo mềm bị cái nĩa nhọn chọc thủng.

Cô có hơi kinh ngạc, không ngờ Quý Thanh Vân đã biết.

Quý Thanh Vân nhìn ra động tác này của Quý Tiêu, cho rằng Quý Tiêu kinh ngạc là vì Ngụy Khinh Ngữ lừa dối cô nên tiếp tục nói: “Con gái, con có nhớ Trần Lâm Ký chúng ta gặp được trong tiệc tối ở Lễ Tạ Ơn đó không?”

Quý Tiêu nghiêm mặt, gật đầu, vờ như không hiểu hỏi lại: “Sao thế ạ?”

“Ba đã cho người điều tra ra được, căn biệt thự trước kia của nhà Ngụy Khinh Ngữ là do hắn ta mua lại, mỗi tuần Ngụy Khinh Ngữ đều sẽ đến đó để gặp mặt bọn họ.”

Quý Thanh Vân nói xong, không biết là thật sự đau lòng hay là diễn trò, nhưng trong tiếng nói nghe ra được chút nghẹn ngào, đến biểu cảm trên mặt cũng giống như đang phiền muộn buồn bực.

Ông ta cầm cầm lấy cái muỗng cán dài khuấy ly cà phê trước mặt, tiếp tục nói: “Quý Tiêu, ba biết sự thật này rất thương tâm, nhưng nhà chúng ta đã tổn hao rất nhiều tài lực và nhân lực để giúp đỡ con bé, vậy mà khuỷu tay của nó còn hướng ra ngoài* như vậy.”

(*Ý nói Ngụy Khinh Ngữ vong ơn bội nghĩa.)

“Hiện tại tài sản mà chú Ngụy con để lại đang bị chuyển nhượng về tay tên Trần Lâm Ký kia, ba thật thật không thể tưởng tượng được sau này nhà chúng ta sẽ lại bị bọn người nhà họ Ngụy đó vặn vẹo thành bộ dạng gì nữa.”

Quý Tiêu nghe Quý Thanh Vân nói như vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích mà ông ta đến đây.

Không có sự cản trở của cô, dưới sự trợ giúp của Trần Lâm Ký, Ngụy Khinh Ngữ đã bắt đầu thu hồi lại những thứ thuộc về nàng rồi.

Xem ra nội dung trong nguyên tác đã diễn ra sớm hơn, Ngụy Khinh Ngữ đã bắt đầu hành động từ buổi tiệc Lễ Tạ Ơn đó, đánh cho Quý Thanh Vân không kịp trở tay.

Nếu không phải Quý Tiêu đã sớm biết bản chất thật của Quý Thanh Vân thì có lẽ cô đã thật sự bị kỹ thuật diễn xuất tinh vi này của hắn lừa gạt, sau đó trở thành vật cản trên con đường giành lại tài sản của Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Tiêu đưa miếng kẹo dẻo vừa cắt ra vào miệng, bình tĩnh nói: “Nhưng ba à, những thứ kia vốn là của Ngụy Khinh Ngữ mà, cậu ấy muốn ủy thác cho ai làm người đại diện đều là quyền của cậu ấy thôi.”

Quý Thanh Vân thấy việc Quý Tiêu không nổi trận lôi đình trước những gì mình vừa nói dường như là một nước đi sai, ông ta cau mày, dáng vẻ vừa bất lực vừa giận dữ: “Con gái ngốc của ba, con bé đó làm việc âm thầm như vậy, nếu không phải ba ba kịp thời phát hiện mà để lâu thêm thì nhà chúng ta sẽ tụt dốc không phanh đấy!”

“Con cũng không muốn chúng ta tan cửa nát nhà đúng không, con cũng không muốn đến cuối cùng con cũng sẽ mất đi ba ba như Ngụy Khinh Ngữ phải không? Con đã không còn mẹ, chẳng lẽ còn muốn để ba ba bỏ con mà đi sao?”

Quý Thanh Vân nói xong thì kéo lấy tay Quý Tiêu.

Bàn tay gã đàn ông vừa to dày lại ẩm ướt, nếu tinh ý thì có thể nhận ra dưới làn da kia là những vết chai sần đã cũ. Mặc dù Quý Thanh Vân đã sống trong an nhàn nhung lụa một thời gian dài, nhưng những dấu vết đó lại giống như bút ký lưu lại những ngày tháng khó khăn mà ông ta từng trải qua.

Có thể là do tình cảm cha con gắn bó, hoặc cũng có thể là do Quý Thanh Vân cố ý thể hiện ra như vậy, nhưng Quý Tiêu thực sự cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi từ người trước mặt.

Cô nhìn Quý Thanh Vân, cố dằn lòng lại mà khuyên nhủ: “Ba ba, vì sao hai nhà chúng ta lại không thể chung sống hòa thuận với nhau? Ba để cho Ngụy Khinh Ngữ lấy lại những tài sản của cậu ấy đi, nếu nhà họ Quý chúng ta hợp tác với nhà họ Ngụy thì có thể nhà chúng ta sẽ vực dậy lại như xưa.”

Có vài bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu thẳng cùng thanh âm của Quý Tiêu đi vào tai Quý Thanh Vân, khiến ông ta ngẩn ngơ như thể vừa nhìn thấy Tiêu Vũ.

Rất lâu rất lâu trước kia, Quý Thanh Vân nhớ Tiêu Vũ cũng từng nắm tay ông ta như vậy rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thanh Vân, không sao đâu, lần khởi nghiệp này tuy thất bại nhưng cũng không phải hoàn toàn, ít nhất chúng ta còn học được kinh nghiệm. Em có thể về nhà mượn chút tiền, để anh hợp tác với Mạn Thanh của Lâm Đông, rồi anh có thể sẽ vực dậy lại như xưa thôi mà.”

Có lẽ người khác sẽ có được may mắn này, nhưng cho đến bây giờ Quý Thanh Vân chưa bao giờ là người may mắn.

Mười mấy năm trước, Quý Thanh Vân vì để có thể cưới được Tiêu Vũ mà từ chối lời mời từ công ty lớn, lựa chọn con đường tự khởi nghiệp giống như Ngụy Lâm Đông.

Trong khi Mạn Thanh của Ngụy Lâm Đông phất lên như diều gặp gió thì ông ta lại thành chuyện cười vì thất hại thảm bại.

Chủ nợ đòi nợ, ba vợ thì rẻ rúng coi thường, trong cơn tuyệt vọng, Tiêu Vũ đã giúp ông ta mở ra cánh cửa với Ngụy Lâm Đông.

Ngụy Lâm Đông là người lịch thiệp, lại trọng nghĩa.

Không chờ Quý Thanh Vân mở miệng, ông ấy đã tự xuất tiền xuất lực, giúp Quý Thanh Vân vực dậy công ty, thậm chí sau đó còn theo giúp Quý Thanh Vân đến nhà Tiêu Vũ cầu hôn.

Quý Thanh Vân ngồi trong phòng làm việc quan sát trung tâm thành phố xa hoa, nhớ lại lời khi đó Tiêu Vũ nói, bà ấy đã không bỏ rơi ông ta.

Lúc đó ông ta vẫn luôn cảm kích nhà họ Ngụy, ngay cả lúc Quý Thanh Vân buông bỏ cái tôi để tìm đến văn phòng của Ngụy Lâm Đông cúi đầu xin giúp đỡ, ông ta vẫn như trước kia xem Ngụy Lâm Đông là anh em tốt nhất đời mình.

Cho đến ngày hôm đó…

“Cái gì chứ, tiền là của nhà vợ, công ty lại là do Ngụy tổng nâng đỡ, mang tiếng là Alpha mà lại bạc nhược như thế.”

“Tôi cảm thấy Quý tổng cũng là người có năng lực, sao có thể nói như vậy chứ?”

“Cậu không biết đâu, nếu không phải là nhờ vợ hắn thì kinh phí ở đâu mà nhiều như vậy. Không có Ngụy tổng thì sao có Tiêu Vân ngày hôm nay. Tôi còn nghe phó tổng Lưu nói, lúc đó vốn hạng mục này của Quý tổng không ổn, nếu không phải Ngụy tổng sửa giúp hắn ta thì bây giờ Tiêu Vân đã không còn rồi.”

“Con người Ngụy tổng thật là tốt. Quý tổng có xuất thân như vậy, cậu xem lời nói cử chỉ thường ngày của hắn ta như thế, quả thật là một trời một vực với Ngụy tổng. Nếu tôi là Ngụy tổng khi dẫn hắn ta đến các buổi tiệc cũng không biết phải giới thiệu sao với các lão tổng khác nữa.”

“Có thể là để làm nền, không ai cho không ai cái gì đâu.”

Tiếng nghị luận trong toilet cũng dần đi xa, lúc này Quý Thanh Vân chỉ vừa mới miễn cưỡng lấy lại được chút tôn nghiêm thì lại bị giày xéo đến chia năm xẻ bảy một lần nữa.

Hình ảnh Ngụy Lâm Đông ngồi ở vị trí ông chủ ngang hàng với Quý Thanh Vân không ngừng phóng đại trong đầu ông ta, ngày càng trở nên cao lớn hơn.

Quý Thanh Vân lắc lắc đầu với Quý Tiêu ở trước mặt, trong ánh mắt nổi lên rất nhiều hận ý: “Tiêu Tiêu, con không hiểu, cho đến bây giờ thì bọn người nhà họ Ngụy cũng không lương thiện như vẻ ngoài của chúng. Con vĩnh viễn sẽ không biết bọn chúng sẽ lợi dụng con để làm gì. Ngay từ ban đầu nhà bọn họ đã có tư tưởng không đơn thuần với chúng ta, con đã quên rằng bọn họ còn suýt chút nữa đã khiến con bị kẻ khác giết chết hay sao?”

Quý Tiêu nhăn mày lại, “Ba ba, con nói rồi, đó là con muốn giả làm Ngụy Khinh Ngữ mới bị trả thù, sao ba không tin con?”

Trên mặt Quý Thanh Vân lập tức lộ ra vẻ đau đớn, “Con gái, con bị làm cho u mê rồi. Từ nhỏ Ngụy Khinh Ngữ đã rất mưu mô, sao con biết không phải là con bé đó cố ý. Ba là vì muốn tốt cho con thôi!”

Câu nói cuối cùng của gã đàn ông đánh mạnh vào trong lòng Quý Tiêu.

Giờ phút này cô mới phát hiện, câu nói ‘Tôi là vì muốn tốt cho cậu thôi’ mà cô cho là đúng khi nói với Ngụy Khinh Ngữ tàn nhẫn tới mức nào.

Cô cho rằng bản thân là vì muốn tốt cho nàng, trên thực tế cũng chỉ là một loại ích kỷ ngạo mạn.

Cô cho rằng bản thân đã rất đau khổ, là người chịu khổ nhưng không thể nói ra. Nhưng thực tế thì, tuy cô không nói lời lạnh lùng, nhưng lại gây cho người khác tổn thương sâu nặng.

Quý Tiêu lắc đầu, tuy nói với Quý Thanh Vân, nhưng cũng là nói cho chính mình, “Ba ba, ba không phải vì tốt cho con, mà ba chỉ muốn thỏa mãn cho nội tâm của ba mà thôi.”

Quý Tiêu nói xong, lại chợt nhớ đến đoạn nhật ký hỗn loạn của nguyên chủ khi mới mười tuổi.

Rõ ràng là đứa nhỏ ấy tốt đến thế, lại bị một người lớn luôn tự cho mình là đúng dẫn dắt theo hướng sai lệch để rồi bị sa chân vào vũng bùn tăm tối.

Ích kỷ, thô bạo, gàn dở, kiêu căng.

Quý Thanh Vân luôn dùng cái lý do ‘vì muốn tốt cho con’ của ông ta để trồng lên vùng đất tệ hại đó những đóa hoa đầy răng nhọn cho nguyên chủ, từng chút từng chút cắn nuốt sạch sẽ linh hồn lương thiện thuần khiết của người thiếu nữ.

Quý Tiêu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Quý Thanh Vân, dưới cái nắng ấm áp của ngày đông, cô chậm rãi rút tay về: “Con không phải con rối để cho ba điều khiển, con là con người có suy nghĩ riêng của chính mình. Con sẽ không phải vì câu nói ‘muốn tốt cho con’ của ba mà thật sự trở nên tốt hơn.”

Sau khi tiếng nói phát ra, Quý Thanh Vân ngồi im lặng rất lâu cũng không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, trong thư phòng yên tĩnh mới truyền đến một câu nói không rõ ý vị.

Quý Thanh Vân nhìn Quý Tiêu trước mặt, thanh âm cảm khái: “Cho nên Tiêu Tiêu, hiện tại con không nhất trí với ba ba sao?”

Quý Tiêu: “Đúng vậy.”

Giọng của thiếu nữ rất nhẹ, nhưng lại giống như đang thể hiện sự phản kháng về một vấn đề nào đó.

Quý Thanh Vân nhìn giọt sữa màu trắng đang dần dần thoát ra khỏi trung tâm cái ly trước mặt, ánh mắt trở nên nặng nề.

“Tiêu Tiêu, con đừng quên, hiện tại những thứ con đang được hưởng bây giờ đều giống với ba ba, là đồ của nhà họ Ngụy. Không có ba ba che chở, con cho là Ngụy Khinh Ngữ của con có thể cứu con thoát khỏi tay đám người Trần Lâm Ký hay sao? Con cho là con có thể an ổn thực hiện nguyện vọng trở thành một giáo viên của con sao?”

Quý Thanh Vân vừa thẳng thắn vừa tàn nhẫn nói ra chân tướng đẫm máu của gia đình này cho Quý Tiêu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt.

Rõ ràng là đang cười, nhưng lại làm Quý Tiêu cảm thấy không rét mà run.

Quý Thanh Vân có thể cưng chiều máu mủ duy nhất mà Tiêu Vũ để lại cho ông ta bằng bất cứ giá nào, bất kể nguyên tắc gì, có thể buông bỏ tất cả, thậm chí là từ bỏ cả gia sản của mình.

Nhưng nếu đứa con này không ngoan, vậy thì ông ta sẽ làm như cái cách ông ta ép cô phải tham gia nghi thức vào ngày giỗ của Tiêu Vũ trước kia, buộc cô phải đối mặt với điều mà ông ta muốn cô đối mặt.

Quý Thanh Vân đẩy gọng kính trên sống mũi, ra vẻ đăm chiêu, nói: “Tiêu Tiêu, bây giờ ba ba mới phát hiện, trước kia ba ba đã quá tốt với con.”

“Con gái, con phải biết rằng khi con không có tiền thì sẽ không có ai nghe theo con cả. Ba ba yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về, nhưng cũng sẽ có giới hạn, nhất là với một ‘giáo viên’. Nếu con không thể chứng minh được trong tương lai con có thể khắc chế được nhà họ Ngụy, thì ba sẽ dùng cách của ba. Chỉ cần ngay từ lúc ban đầu khiến Ngụy Khinh Ngữ không thể trở thành mối nguy hại cho nhà chúng ta là được.”

Nhiệt độ trong thư phòng chợt hạ thấp, lạnh lẽo như băng, Quý Tiêu nghiến chặt khớp hàm, vị ngọt của viên kẹo dẻo hòa tan lan khắp khoang miệng cô. 

Quý Thanh Vân thấy hồi lâu Quý Tiêu vẫn chưa đáp lời ông ta, lại đổi giọng, khôi phục lại dáng vẻ người cha hiền lành như thường ngày: “Đương nhiên, nếu Tiêu Tiêu nguyện ý nghe theo lời ba ba, ba sẽ không quan tâm đến những chuyện đó nữa. Con muốn làm giáo viên, ba ba có thể cho con theo học với giáo viên giỏi nhất nước…”

Nhưng lời đề nghị hấp dẫn ngọt ngào như kẹo này còn chưa nói xong đã bị Quý Tiêu ngắt lời.

“Không cần. Ba yên tâm, con sẽ từ bỏ kế hoạch sống an nhàn và bạc nhược đó, bắt đầu học tiếp nhận sự vụ của công ty.”

Ánh mắt Quý Tiêu kiên quyết, giọng nói cũng tràn ngập kiên định.

Nhưng cô cũng chỉ có những thứ này mà thôi.

Cho đến hôm nay, Quý Tiêu mới cảm nhận được cảm giác bất lực của hai bàn tay trắng.

Có thể đôi khi dòng chảy của số phận sẽ đẩy một người không có tham vọng phải gánh trên vai trách nhiệm mà ngay từ đầu cô đã không muốn đảm đương, đẩy cô vào hai ngã rẽ.

Nhưng đã là con người thì sẽ vì những điều bản thân quý trọng mà từ bỏ cuộc sống an nhàn họ đang có.

Nước chảy ngược dòng, vậy thì cứ ngược dòng mà đi.

Quý Thanh Vân nghe được câu trả lời của Quý Tiêu, khóe môi cong lên.

Ngón tay thon dài của gã đàn ông gõ từng tiếng từng tiếng vào cái ly trước mặt, so sánh với thiếu nữ ngây ngô đối diện, ông ta như một kẻ giả nhân giả nghĩa đầy mưu mô.

Mục đích của Quý Thanh Vân không chỉ là đẩy Quý Tiêu lên con đường kế thừa công ty, mà ông ta càng muốn để Quý Tiêu cũng đứng ở địa vị cao để đối đầu với Ngụy Khinh Ngữ.

Liệu cô có thể nhận ra lý tưởng và suy nghĩ của người cha là ông ta hay không, liệu cô có thể trở thành dáng vẻ giống như ông ta hay không.

Cô là con gái của ông ta.

Phải là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất đời này mà Quý Thanh Vân tạo ra.

Nhưng những mơ tưởng đắc chí về tương lai của Quý Thanh Vân không duy trì được lâu.

Tiếng nói của Quý Tiêu lại vang lên trong thư phòng.

“Nhưng ba đừng quên, hai chúng ta đều là người thân cuối cùng của nhau trên thế gian này.”

“Ba ba.”

Ánh nắng ấm áp chiếu lên sườn mặt Quý Thanh Vân, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý cười chợt run rẩy.

Ngay vào khoảnh khắc vừa rồi, khi ông ta nhìn vào trong đôi mắt của người thiếu nữ ấy, dường như cô đã biến thành một con sói quyết định tách ra khỏi bầy.

Đơn độc lại mãnh liệt.

Cố chấp đến cùng để bảo vệ lãnh địa của cô.

–---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bồ câu: Hôm nay nhỏ Alphake hèn nhà tôi đã vùng lên rồi.

Quý hèn: Ghê chưa ghê chưa!

—--------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play