Không khí lễ Giáng Sinh vui vẻ từ trung tâm thành phố lan toả khắp mọi ngõ hẻm, dưới nền tuyết trắng xoá có hai bóng hình đang giao nhau.
Quý Tiêu không gọi tài xế đến đón mà chậm chạp đi ra khỏi đồn cảnh sát cùng Ngụy Khinh Ngữ, sau đó yên lặng trở về nhà.
Đi được một đoạn, hai người đã tới cây cầu mà mọi ngày tan học đều phải đi qua.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn xuống mặt sông chưa bị đóng băng đang phản chiếu ánh chiều tà, khung cảnh tương đối giống với lễ Giáng Sinh năm trước.
Chỉ là, đường về nhà lần này chỉ có nàng và Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ suy tư trong chốc lát rồi nói: "Từ sau ngày khai giảng đến giờ chúng ta đã lâu không cùng nhau đi bộ về nhà thế này."
Quý Tiêu khoác túi, nhẹ đáp "Ừm."
Cô nhìn sạp hàng treo đèn quả châu gần đó, bỗng nhiên nhận ra đã sắp bốn tháng rồi.
"Nhưng tôi lại có cảm giác việc tôi và cậu cùng nhau trở về thế này giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Chúng ta cùng đi cùng về, cũng vẫn trên con đường này." Ngụy Khinh Ngữ nói tiếp.
Nghe vậy, Quý Tiêu không khỏi nhớ lại một chút kí ức tốt đẹp trước kia, nhưng cũng cực kì tàn nhẫn.
Cô nhíu mày, nói: "Cậu biết tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó mà."
Ngụy Khinh Ngữ chẳng ngừng lại, như thể nàng đã chuẩn bị từ lâu, tiếp tục nói: "Nhưng có một số việc cậu vẫn nên đối mặt đi."
Quý Tiêu biết Ngụy Khinh Ngữ ám chỉ điều gì, bĩnh tĩnh đáp: "Tôi vẫn luôn như thế."
"Vậy sao?"
Ngụy Khinh Ngữ nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu, chuyện của Kỳ Kỳ ảnh hưởng rất lớn đến các nàng. Tới bây giờ Ngụy Khinh Ngữ vẫn không biết thời khắc đó Quý Tiêu đã trải qua những gì, nhưng điều duy nhất nàng có thể chắc chắn chính là...
"Quý Tiêu, không phải cậu đang đối mặt, mà là đang bị ám ảnh bởi cái chết."
Quý Tiêu nghe vậy càng nhíu chặt lông mày.
Gió lạnh thổi tới khiến mái tóc cô trở nên tán loạn, Quý Tiêu khẽ nhếch môi, bất đắc dĩ nhìn Ngụy Khinh Ngữ: "Tôi bị ám ảnh? Ngụy Khinh Ngữ, rõ ràng cậu chẳng biết chuyện gì đang xảy ra..."
"Tôi muốn biết, nhưng cậu chẳng hề nói với tôi." Âm giọng bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ vẫn đều đặn vang lên, giống như đang đơn phương lên án những hành động tàn nhẫn mà Quý Tiêu làm với mình.
Gió đông thổi trên mặt sông, lay động bóng chiều tà.
Mọi thứ lại quay về đáp án mà ngày hôm ấy Ngụy Khinh Ngữ muốn tìm ra.
Quý Tiêu cụp mắt lảng tránh Ngụy Khinh Ngữ, đáy lòng như đang đánh cược cùng ma quỷ.
Như thể thế giới này đã biết trước cô định làm gì, lời nhắc nhở của nó như đang đâm thẳng vào trái tim cô.
Bầu không khí trầm mặc đông đặc giữa hai người, trái tim người thiếu nữ càng thêm quặn thắt.
Rất lâu sau, khoé môi Quý Tiêu khẽ giật.
Có lẽ việc Ngụy Khinh Ngữ giơ tay giúp đỡ trong ngõ nhỏ vừa rồi đã kích thích đáy lòng khô héo của cô.
Bản chất trời sinh không muốn bị thuần phục của Alpha khiến Quý Tiêu quyết không chịu cúi đầu trước vận mệnh lần nữa: "Là vận mệnh. Kỳ Kỳ chết đi khiến tôi hiểu cái gì gọi là vận mệnh. Sống chết có số, hết thảy đều đã được định sẵn."
Không biết có phải do gió lạnh quét qua hay không, giọng nói của người thiếu nữ nghe còn nhỏ hơn cả lúc ở trong đồn cảnh sát.
Câu nói này của Quý Tiêu vừa mơ hồ vừa phi thực tế, thế nhưng trông Ngụy Khinh Ngữ như đã đoán được từ trước, bình tĩnh chấp nhận.
Nàng đã loại bỏ tất cả khả năng có yếu tố bên ngoài tác động đến Quý Tiêu, vì vậy, việc Quý Tiêu lựa chọn rời xa mình chỉ có thể do chính bản thân cô.
Lúc trước, Quý Tiêu ôm biết bao hy vọng Kỳ Kỳ có thể sống tiếp, cho nên khi đối mặt với cái chết của Kỳ Kỳ cô mới dễ dàng lâm vào ngõ cụt.
Tương tự lúc cha mẹ qua đời, nàng cũng không cách nào kìm được nỗi tự trách bản thân giống như thế.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn ra mặt sông bên cạnh, khẽ nói: "Quý Tiêu, nếu nói như cậu, mọi việc trên đời đều đã định sẵn, chúng ta cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Không quan trọng tàn nhẫn thế nào, quan trọng là cậu không cảm thấy điều đó quá vô vọng sao? Chúng ta phấn đấu cả đời, chẳng lẽ đều như dã tràng xe cát?"
Câu nói của Ngụy Khinh Ngữ khiến trái tim đang đau đớn chợt khựng lại.
Phải rồi, sao có thể vô ích được...
“Sống chết là chuyện đã định, chúng ta không thay đổi được. Nhưng ngoài sinh tử ra, kể cả khi tay chân cậu bị xiềng xích vận mệnh trói giữ thì vẫn có thể thay đổi được. Có thể cậu cho rằng mọi chuyện vẫn như thế, chẳng có gì khác cả, nhưng trên thực tế có rất nhiều chuyện cậu còn chưa kịp nhận ra thì nó đã thay đổi rồi.”
Nói đoạn, bàn tay đang đặt trong túi của Ngụy Khinh Ngữ khẽ siết lại.
Nàng nhìn người thiếu nữ chìm trong suy tư, cẩn thận nhắc đến Kỳ Kỳ lần nữa: “Bởi vì có sự giúp đỡ của tôi và cậu nên đến cuối cùng Kỳ Kỳ mới có đủ sức khỏe để cùng chúng ta đi công viên nước, thậm chí còn chạy thắng đám lưu manh kia chứ không phải là một người bệnh yếu ớt nằm bẹp trên giường bệnh, càng không giống như dáng vẻ của một người bị bệnh bẩm sinh về tuyến thể, khi phát bệnh chỉ có thể run rẩy giận dữ, muốn che giấu cũng không giấu nổi, như vậy đã là rất tốt rồi.”
“Cậu ấy là một người rất để ý tới thể diện của bản thân, ngay cả khi tới giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng là muốn chúng ta giúp trang điểm cho thật xinh đẹp. Nếu như ngày hôm đó chúng ta không chủ động giúp Kỳ Kỳ, liệu cậu ấy sẽ cảm thấy xấu hổ chật vật tới mức nào khi buộc phải ra đi trong tình trạng như vậy? Cậu có từng nghĩ tới chưa?”
Gió đêm thổi qua, đánh động tới mặt sông phía trước Quý Tiêu, cũng khiến ánh mắt cô loé lên.
Khi ấy cô chỉ một lòng truy cầu kết quả, cho nên lúc thất bại mới bị đả kích mạnh mẽ như vậy. Đúng là Quý Tiêu chưa từng dựa theo mạch lý luận của Ngụy Khinh Ngữ mà suy nghĩ cho thật cẩn thận.
Có lẽ, sống lâu hay chết mau, kết cục của tất cả mọi người đều là chữ tử.
Có đôi khi, kết cục không phải điều trọng yếu. Đời người không thể chỉ nói đến một kết cục duy nhất, mà so với nó, quá trình còn quan trọng hơn nhiều.
Thế giới tàn nhẫn định sẵn cho mỗi người một ngày sau cuối, chung một kịch bản.
Không ai thay đổi được tốc độ của lưỡi hái tử thần, nhưng lại có thể thay đổi kịch bản sơ sài chưa được viết xong.
Quý Tiêu nhìn vào nàng thiếu nữ hoàn toàn chẳng biết gì về tương lai đang đứng trước mặt mình, cho dù đã qua mấy tháng mình không can thiệp vào cốt truyện nhưng mối quan hệ của Tấn Nam Phong và Ngụy Khinh Ngữ vẫn chẳng có kết quả gì. Mà dường như bọn họ cũng không gặp phải sự trừng phạt nào.
Có phải ngay cả thế giới này cũng thiên vị nữ chính, không nỡ bắt nàng phải chịu bất cứ hình phạt gì hay không.
Quý Tiêu nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng, mộng ảo và hiện thực đan xen vào nhau, thúc đẩy cô mở miệng: "Vậy nếu như cậu... Nếu như cậu biết thay đổi những điều này sẽ phải trả một cái giá rất đắt thì cậu vẫn sẽ làm tiếp chứ?"
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu hỏi đến vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng cười với cô.
Có lẽ đã sớm trải qua chuyện sinh ly tử biệt nên từ lâu nàng đã không còn xem trọng chuyện này.
“Một cái giá rất đắt sao? Nếu như tôi đã quyết tâm chọn làm rồi thì chắc chắn là thứ đó phải quý giá và đáng để bảo vệ hơn cả cái giá mà tôi phải trả. Vậy nên cũng chẳng đáng là bao cả.”
"Cho dù là cả mạng sống cậu?" Quý Tiêu gặng hỏi.
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: "Kể cả phải trả giá bằng mạng sống này."
Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng nhưng đủ khiến người khác trở nên kiên định.
Quý Tiêu cảm giác nỗi đau trong lòng dần vơi đi, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Vào ngày cuối đông, Ngụy Khinh Ngữ kéo cô thoát khỏi vũng bùn không lối thoát.
Quý Tiêu cầm túi bánh kẹo trên tay, trong lòng cô vẫn còn bị cảm xúc tự ti và u sầu bao phủ, nhưng cô cũng muốn cho mình chút thời gian, để bản thân trở về sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa.
Kế đó, sẵn sàng chờ xuất phát.
"Cậu đã trả lời câu hỏi của tôi, vậy tôi cũng trả lời cậu."
Giọng nói Ngụy Khinh Ngữ vang lên bên tai Quý Tiêu, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy viên kẹo mình vẫn luôn để dành không ăn đang cất ở trong túi.
Nàng mượn mấy phần dũng khí Quý Tiêu tặng cho mình, bình tĩnh nói: "Chuyện tôi thích cậu khi còn bé chỉ là tình cảm quý trọng và hoài niệm giữa những người bạn. Còn thời điểm tôi thực sự thích cậu, nảy sinh tình cảm yêu thương giữa Alpha và Omega là vào một năm trước."
"Ngày tiểu tuyết năm 2735."
Quỷ Satan đã dạy nàng cảm xúc ghen ghét đố kỵ.
Còn Quý Tiêu thì lại chỉ cho nàng biết thế nào là yêu.
Trời bắt đầu đổ tuyết, từng đốm trắng lất phất rơi trước mắt hai người.
Hai trái tim cùng chung cảm xúc sau bốn tháng rốt cuộc đã có thể hoà chung nhịp đập thêm một lần nữa.
Quý Tiêu nhìn sườn mặt Ngụy Khinh Ngữ, cho dù rất nhiều năm về sau khi nhớ lại, cô vẫn luôn cảm thấy đêm ấy là đêm đẹp đẽ nhất.
Ngàn vạn ánh sao điểm xuyết trên màn đêm tối như mực, dòng người dạo chơi lễ Giáng Sinh dần dần mờ đi.
Ngụy Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía cô, mái tóc dài đen nhánh phiêu diêu trong gió, như vô tình rơi trên bờ vai cô, lưu lại trọn vẹn hương bạc hà quý giá.
Dù đã cố gắng kiềm chế lâu đến vậy, cô vẫn sẽ động lòng với cô gái này.
"Hai bạn học sinh này, sắp 0 giờ đêm rồi, không mua một quả táo cho đối phương sao?"
Lúc này, một người bán táo rong mặc trang phục quân đội màu xanh lá cây hô lớn với hai người đứng bên cầu đã lâu.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, gác chuông đồng hồ cách đó không xa chỉ còn một phút nữa là đã điểm đêm Giáng Sinh.
Táo mà nàng để ở nhà chắc chắn không thể lấy kịp, vì thế nàng lập tức quay người đi đến trước sạp hàng chọn một quả đẹp nhất đưa cho Quý Tiêu.
"Giáng sinh vui vẻ, Quý Tiêu." Ngụy Khinh Ngữ nói, sau đó đặt táo vào trong bàn tay cô.
Quả táo đỏ mọng xinh đẹp bị nhét sâu vào tay Quý Tiêu vẫn hơi lộ ra ngoài. Cô nhìn quả táo, nhưng trong mắt cô chỉ có nụ cười nhẹ nhàng trong trẻo của Ngụy Khinh Ngữ.
Sương tuyết bay khắp nơi, Quý Tiêu cảm giác lỗ hổng khoét sâu vô tận trong lòng mình đã được quả táo này lấp đầy.
Quý Tiêu cảm nhận được giữa hơi lạnh từ quả táo vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Ngụy Khinh Ngữ, cô liếc mắt nhìn sạp hàng chỉ còn vài quả.
Tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên trong đêm tuyết, Quý Tiêu giơ tay cầm một quả táo trên sạp đưa đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.
"Giáng sinh vui vẻ, Ngụy Khinh Ngữ."
•
Buổi sáng mùa đông yên tĩnh hơn hẳn những ngày khác, tuyết đóng trĩu nặng khiến nhành cây tùng bị uốn tới cong vẹo, sau đó lộp độp rơi xuống đất tạo thành một mảng trắng xoá.
Dì Ngô đứng trong phòng bếp sắp xếp nguyên liệu, trên mặt tràn đầy ý cười.
Một người hầu gái mới vào làm khó hiểu nhìn bà: "Dì Ngô gần đây có chuyện gì vui à? Con của dì sắp lấy vợ rồi sao?"
"Xuỳ xuỳ, đứa nhỏ này, nói tầm bậy tầm bạ gì đấy." Dì Ngô vờ giận cười cười, nhéo mặt cô hầu gái, ra hiệu cho cô gái nhìn về phía phòng ăn, "Tôi vui vì chuyện đó."
Nắng sớm yếu ớt xuyên qua cửa sổ dài sát đất rải thành một mảng vàng kim, ánh sáng hoà cùng ánh đèn tạo nên khung cảnh cực kì tươi đẹp.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ngồi ở bàn ăn, trò chuyện câu được câu mất, giống hệt như trước đây.
"Tiểu thư thật kì quặc, sao lại đột ngột tốt với Ngụy tiểu thư như thế chứ?"
Nửa cuối năm nay cô hầu gái này mới vào làm, cho nên đã sớm quen với việc Quý Tiêu luôn làm mặt lạnh vị Ngụy tiểu thư kia, vì thế bây giờ cứ cảm thấy Quý Tiêu thật kì lạ.
Dì Ngô lắc đầu: "Cháu đến sau nên không biết đấy thôi. Đây mới là tính tình của tiểu thư nhà chúng ta, con bé giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng, khi nào suy nghĩ thông suốt rồi sẽ ổn lại thôi. Cũng may có Ngụy tiểu thư luôn kiên nhẫn với tiểu thư nhà chúng ta, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chịu hết nổi rồi."
Cô hầu gái suy nghĩ gì đó, gật nhẹ đầu, nhìn Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ sóng vai bước ra cửa, đột nhiên kích động: "Vậy có phải hai người bọn họ..."
"Ấy, đứa nhỏ này." Dì Ngô ra chiều ghét bỏ, nhìn cô hầu gái vẩy đống bọt xà phòng văng tung toé: "Còn thiếu một xíu thôi."
"Ắt xì!"
Đúng lúc này, Quý Tiêu đứng ngoài cửa sân nhảy mũi một cái.
Ngụy Khinh Ngữ ngồi vào ghế lái, bỏ ngang chuyện đóng cửa, lên tiếng nhắc nhở: "Kéo dây kéo lên đi."
Quý Tiêu vuốt vuốt mũi, kéo kín chiếc áo khoác lông đang bị mở phanh ra: "Được rồi mà, tôi không sao, thư viện mở cửa rồi đấy."
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn Quý Tiêu, cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng rồi đóng cửa xe.
Chiếc xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ. Quý Tiêu kéo áo khoác lông đứng ở cổng, tận đến khi vệt đen khuất khỏi tầm mắt mới quay vào bên trong.
Khu biệt thự vô cùng yên ắng, gió đông cũng ngủ vùi trên mặt đất.
Ánh mắt Quý Tiêu chăm chú nhìn khoảng không nơi chiếc xe biến mất, đôi mắt sáng như ngọn đuốc.
Có lẽ Ngụy Khinh Ngữ nói đúng, sinh tử đã định, nhưng sự tình vẫn có thể đổi thay.
Đúng lúc này, một chiếc xe Lamborghini xanh thẫm như ánh sét xẹt ngang qua đôi mắt Quý Tiêu.
Quý Thanh Vân bước xuống xe, nghiêm túc nói: "Tiêu Tiêu, ba có vài chuyện muốn nói với con."
–---------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.
---------------
Tâm sự mỏng một chút nha mọi người~
Hôm trước mình có đăng một phần thông báo riêng, mà thấy cũng không cần thiết phải để như vậy nên mình xoá rồi, giờ note lại ở cuối chương thôi =)))))
📌 Toàn bộ truyện cũng như tiểu thuyết hiện tại và sau này mà Logophile Team edit sẽ chỉ được đăng tải ĐẦY ĐỦ và DUY NHẤT trên app chữ W màu trắng nền cam với tài khoản @LogophileTeam thôi nha cả nhà iu.
Ngoài ra toàn bộ truyện mà mọi người đọc trên web bên Google (tui không nói là web lậu truyen** gì đó đâu 😌) đều là ĂN CẮP và REUP hết á, chứ team làm phi lợi nhuận mà, đâu có bắt ai phải nạp tiền mở chương gì bao giờ đâu, nên mọi người có vô tình thấy ở đâu thì report giúp tụi mình nha, iu iu ❤
Và mình cũng nói luôn là việc team mình edit truyện với mục đích đem những bản edit chất lượng được chăm chút chỉn chu nhất có thể tới mọi người, và hơn hết là nó MIỄN PHÍ. Team khẳng định là không nhận bất cứ thứ gì liên quan đến tiền bạc hay trao đổi mua bán bản edit đi bất cứ chỗ nào.
Mình chỉ mong các bạn hãy tôn trọng công sức của cả team cũng như lựa chọn của chính bạn, bọn mình cũng không mong muốn việc người đọc vào ủng hộ những trang web ăn tiền trên công sức của người khác như thế.
Bọn mình không đòi hỏi gì cả, chỉ mong mọi người sẽ đọc truyện ở đúng nơi và để lại những cmt động viên hoặc bày tỏ cảm xúc của các bạn với những tình tiết trong truyện thôi, chứ đừng tốn tiền ủng hộ các web lậu kia nữa nhé ^^
[Tập thể Logophile Team]