Edit: FioĐúng như Sở Quân Dự nói, bầu trời bao quát khắp mảnh đất lầu Luyện Thần đều là ảo cảnh.
Sau khi thế giới đảo lộn, rớt thẳng xuống dưới.
Bước chân lại dẫm lên mặt đất, cảm giác hơi lún xuống, cúi đầu nhìn là bùn đất mềm xốp, có thể nghiền ra nước màu đỏ. Bên cạnh có một luồng sóng nhiệt, nóng rực thiêu đốt da thịt.
Bùi Cảnh tỉnh táo lại, liếc sang bên cạnh, thứ nhìn thấy đầu tiên là hai ngọn núi khổng lồ, thay vì nói là núi thì phải là một ngọn núi lửa đen. Chất lỏng đỏ vàng chậm rãi chảy từ đỉnh núi lửa xuống rót vào đất, chất lỏng ấy thuần tuý hơn nham thạch nhưng lại nóng hơn rất nhiều.
Trời đất như hóa thành một cái lò luyện. Bọn họ đang đứng giữa nham thạch.
Sở Quân Dự như nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh này, không hề kinh ngạc chút nào, nhìn dấu chân lưu lại rõ ràng trên đất phía trước, chỉ nói: “Đi lên phía trước, hẳn là sẽ thấy người.”
Bùi Cảnh nhíu mày, nói: “Sau khi em vào Truy Hồn Cung, một trưởng lão trong cung đưa riêng những người muốn vào nội thành ra ngoài, dẫn bọn họ đến lầu Luyện Thần. Có khi nào người mà chúng mình gặp được là bọn họ không.”
Sở Quân Dự hờ hững: “Ừ.”
Rất rõ ràng, hắn không đặt những chuyện bọn họ sắp gặp phải ở trong lòng.
Bùi Cảnh cúi đầu ngẫm nghĩ, cũng phải, đối với Sở Quân Dự mà nói, gặp phải ai cũng không quan trọng.
Chẳng qua Bùi Cảnh vẫn rất tò mò, hỏi: “Rốt cuộc nội thành là nơi thế nào?”
Dù sao chỉ cái tên thành Thiên Yển thôi cũng khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật ở ngoài kia.
Vậy nội thành, nơi mà khiến những kẻ ngoại thành Thiên Yển không dám mở miệng, phải khủng bố đến mức nào.
Sở Quân Dự dửng dưng nói: “Một nơi rất nhàm chán.”
Bùi Cảnh vẫn hiếu kì: “Nhàm chán cỡ nào.”
Sở Quân Dự liếc xuống nhìn y, hơi dừng một chút rồi đáp: “Linh lực quay cuồng, hư không nứt thành bốn mảnh. Em không ở nổi một ngày.”
Bùi Cảnh lẩm bẩm: “Khủng bố như vậy à?” Còn cái gì mà y không ở nổi một ngày, Sở Quân Dự coi thường y quá.
Sở Quân Dự lại nói: “Biển Vãng Sinh ngăn cách ngoại thành và nội thành, dưới đáy biển Vãng Sinh là Ma vực Cửu U. Mặc dù Thanh Liên Phù Thế chưa bị phá huỷ, lực lượng thượng cổ áp chế ở đây vẫn còn tồn tại, nhưng em di chuyển nó đi rồi chắc hẳn vẫn có ảnh hưởng. Huống chi tộc Thiên Ma ngo ngoe rục rịch, từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, em không được làm gì hết.”
Bùi Cảnh phát hiện sau khi thổ lộ, thái độ của Sở Quân Dự với y cũng thay đổi, rõ là nuông chiều. Phải biết rằng trước kia y hỏi Sở Quân Dự mười vấn đề, chín câu sẽ bị lờ đi, câu còn lại cũng chỉ lấy được ánh mắt lạnh lùng của Sở Quân Dự, tự hỏi tự trả lời cho ra kết quả. Có điều đi cùng với nuông chiều là một mặt hung hăng cũng lộ ra. Chẳng hạn như, trước kia Sở Quân Dự sẽ không bao giờ ra lệnh cho y như thế này.
Nhưng Bùi Cảnh vẫn rất hưởng thụ, cười rạng rỡ ngoan ngoãn, y đang nghĩ xem Sở Quân Dự sẽ có biểu cảm gì nếu y đáp lại “Vâng, ca ca”. Chẳng qua linh cảm người gặp nạn chắc chắn là mình, y vẫn bỏ ý định này đi. Mặc dù gọi ca ca rất hữu dụng, nhưng y cũng đâu thể thật sự coi mình như đệ đệ được, truyền ra ngoài thì Bùi Ngự Chi mất hết thể diện rồi?
“Vâng, em nghe chàng.”
Bọn họ đi lên phía trước, quả nhiên thấy được một đám đi đường khác, bốn người, Bùi Cảnh quen mặt ba trong số đó. Huyết Chu Mẫu đồ tím nửa mặt bị tàn phá dung nhan, gã đầu to gấp hai người bình thường, còn có người đàn ông thanh niên giết vợ chứng đạo với chiếc áo bào lấm đầy máu. Bùi Cảnh nhíu mày, thầm nghĩ, đúng là khéo thật, thế mà đều là người vào thành cùng thời gian.
Bùi Cảnh chỉ xa lạ với một cô gái trong đám người.
Thị buộc hai bím tóc thật to, ở sau lưng, làn da trắng như sữa, đôi mắt rất lớn, một bộ váy áo xanh lục đơn giản thanh nhã, cười toe trong veo rung động lòng người.
Không hợp với những người bên cạnh thị, thậm chí không hợp với cả thế giới này.
Bốn người đồng thời nhìn thấy y và Sở Quân Dự, người phản ứng đầu tiên là cô gái kia.
Thị mỉm cười bước lên: “Các ngươi cũng muốn vào nội thành à?”
Đôi mắt Bùi Cảnh như mang ý cười, liếc thị một cái.
Thiếu niên áo trắng cất kiếm, váy dài tung bay theo gió: “Đúng rồi, chúng ta tới từ đằng sau.”
Thiếu nữ váy xanh hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào mặt y.
Hồi lâu sau, má lúm đồng tiền sâu hơn một chút: “Tiểu sư phụ, muốn đi cùng không. Đường vào nội thành rất gian khổ, nghe nói phải qua núi đao vượt biển lửa, địa ngục Tu La, chúng ta đều là người cùng chí hướng, không bằng kết bạn mà đi? Cũng có thể hợp tác với nhau.”
Bùi Cảnh cực kỳ có kinh nghiệm đối phó với loại con gái nghĩ một đằng nói một nẻo này. Thế là cất tiếng nhẹ nhàng, mà chữ nào cũng gắn đầy gai: “Người cùng chí hướng? Cô nương, cô lại là hướng nào đây.”
Sau khi nghe xong, thiếu nữ váy xanh cười cong mắt, rồi hỏi lại: “Vậy tiểu sư phụ hướng về đâu?”
Rõ ràng Huyết Chu Mẫu cũng nhận ra y, trong con ngươi là oán hận ác độc kéo dài không tiêu tan, giọng nói khàn khàn, lại nói với cô gái kia: “Người ta rõ là chướng mắt ngươi, không bằng đi nhanh lên, đừng trễ nải.”
Thiếu nữ quay đầu, mềm mại nói: “Đâu có.” Sự nũng nịu của thị lại là lời cảnh cáo rét lạnh trong tai mỗi người.
Huyết Chu Mẫu đè nén vẻ âm u sâu thẳm, nghiến răng, không nói thêm lời nào.
Bùi Cảnh còn muốn nói điều gì, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Y quay đầu, nhìn gò má lạnh lẽo tái nhợt dưới mái tóc bạc của Sở Quân Dự, chợt nhận ra cơn giận của hắn ngay. Xương cổ tay bị siết đau nhói, Bùi Cảnh ngượng ngùng nhớ lại, câu trước mình mới hứa không coi thường manh động, câu sau lại đấu đá với cô gái kia. Y vội vàng ho một tiếng, cũng dẹp bộ dáng phong lưu cà lơ phất phơ đi, đáp lại cô gái nọ một cách rất nghiêm túc bình tĩnh: “Không cùng chí hướng nên chẳng dám chung đường, vẫn thôi khỏi phải cùng nhau đi.”
Thiếu nữ váy xanh nhìn xuống dưới, tầm mắt rơi thẳng vào tay của bọn họ, thật lâu sau mới hồn nhiên nghi hoặc hỏi lại: “Nhưng mà tiểu sư phụ, đường đến nội thành trước đây chỉ có một lối, ngươi đi kiểu gì cũng gặp được ta.”
Bùi Cảnh muốn nói, đại ca, người yêu của ta không thích ngươi, ngươi đi được chưa thế.
Nhưng trước khi y mở miệng.
Sở Quân Dự đã lên tiếng: “Chỉ có một con đường, kết bạn mà đi vẫn an toàn được chút.”
Lúc hắn không nói lời nào, khí thế toả ra đã cường đại, khiến ba người khác không dám hé răng. Bây giờ mở miệng, uy áp khó lường càng khiến người nào người nấy phủ một tầng sương trong lòng.
Chỉ có thiếu nữ váy xanh kia nhìn lại hắn, cười: “Chính xác. Sáu người, còn sợ gì nữa.”
Bùi Cảnh cũng không để ý đau đớn trên cổ tay, khiếp sợ nhìn Sở Quân Dự.
Lòng thầm tuôn ra đồng tình sâu sắc với bốn người này.
Song Sở Quân Dự đã lên tiếng, y cũng không tiện qua mặt, bèn nói: “Đã cùng đi rồi, vậy cùng phải chọn người dẫn đầu, ta thấy hình như cô hiểu rõ nơi này hơn chúng ta, vậy thì cô dẫn đường đi.”
Thiếu nữ váy xanh rõ ràng hứng thú với y thêm một chút, khẽ cười: “Tiểu sư phụ bằng lòng tin tưởng ta, vậy đúng là tốt quá rồi.”
Thị duỗi ngón tay tái nhợt ra, chỉ về hướng đông: “Chúng ta muốn đi đến đó, qua sơn lâm là biển Vãng Sinh.”
Lại trước khi xuất phát. Tầm mắt của gã song sinh kia đảo đi đảo lại trên người bọn họ, giọng nói rất kỳ quái, vừa non nớt của trẻ con vừa lạnh lẽo của người lớn.
“Hai người các ngươi có quan hệ thế nào.”
Huyết Chu Mẫu cùng với người trung niên cũng nhìn qua.
Con mắt của thiếu nữ váy xanh trong vắt quá chừng, không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì.
Câu hỏi này quả thực là đâm thẳng vào lòng Bùi Cảnh. Vất vả lắm mới có thể ép được yêu thích của Sở Quân Dự ra ngoài, cuối cùng lại là kết cục chết tiệt, y vẫn chưa vui vẻ nổi đâu.
Trước kia thổ lộ cả thiên hạ biết, bây giờ rốt cuộc lưỡng tình tương duyệt, sao có thể không có nhân chứng.
Thế là y nhúc nhích tay, cổ tay thoát khỏi khống chế của Sở Quân Dự, chủ động năm ngón đan tay với hắn.
Rồi quay lại với đám người, nụ cười như gió mát trăng thanh: “À, chàng là người thương của ta.”
Huyết Chu Mẫu: “…”
Gã song sinh: “…”
Tu sĩ thanh niên: “…”
Chỉ có thiếu nữ váy xanh nói: “Nhưng ta cảm thấy không giống ấy tiểu sư phụ.”
Bùi Cảnh nói: “Thế thì ánh mắt của ngươi không tốt lắm đâu.”
Thiếu nữ váy xanh suýt nữa không duy trì nổi nụ cười.
Sở Quân Dự im lặng liếc y, nhưng không giật ra. Tầm mắt lại rơi xuống người thiếu nữ kia, lạnh lẽo như thể cạo một lớp da người xuống được, giọng điệu hờ hững: “Ngươi nên đi rồi.”
Bùi Cảnh: “Đúng đó, đã trì hoãn ở đây bao lâu rồi.”
Thiếu nữ áo xanh hơi ngẩn ra, sau đó chỉnh lý lại cảm xúc, cười nhẹ, nói: “Vậy thì đi theo ta nào, tiểu sư phụ.”
Cái từ tiểu sư phụ này của thị chỉ gọi với Bùi Cảnh từ đầu đến cuối.
Ba người khác đều không lên tiếng, dù sao ai cũng không biết căn nguyên của ai.
Đi về phía đông dọc theo vùng đất đỏ tươi là một cánh rừng rậm. Nhìn từ xa, rừng rậm là một đám sương đen, cách rất xa vẫn có thể nghe được tiếng rống xé tan cõi lòng trong lúc yêu ma quỷ quái hoành hành.
Thiếu nữ nói: “Phải qua địa ngục rồi.”
Ba người không tỏ vẻ gì, dù sao quá khứ của kẻ nào cũng chẳng vẻ vang gì. Đúng như lời thị nói, vào rừng rậm là đi vào địa ngục. Cây trong rừng vặn vẹo, chạc cây bầm đen dữ tợn, kinh khủng như người dựng ngược. Trên dòng sông chảy xiết qua rừng là một con thuyền, thiếu nữ dẫm lên, để bọn họ theo sau. Thuyền gỗ đi về phía trước, bóng cây tản đi, vào một cái hang. Trong hang động là từng tiếng rên thống khổ, bên bờ là từng người quỳ xuống đất, tóc tai bù xù, miệng há hốc, đầu lưỡi bị ác quỷ kéo dài, dài đến mức không thể tưởng tượng nổi, sau đó bị cắt phựt. Khoảnh khắc đứt đoạn, hình ảnh thê thảm khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Tay chân bị trói trên cọc gỗ, vẻ mặt người nào cũng khổ sở tột độ, chỉ hận không thể chết ngay, gân xanh nổi lên.
Thiếu nữ đứng đầu cầu, mở miệng: “Đây là Địa ngục Bạt Thiệt. Chuyên trị những kẻ miệng lưỡi trơn tru gièm pha bịa đặt khi còn sống. Chỉ là một đời người, sao có thể không giấu giếm, không lừa gạt, không nói láo câu nào, có lẽ, ai cũng phải trải cái này qua sau khi chết thôi.”
Thị bộc lộ cảm xúc, chẳng qua không ai ngó ngàng.
Thiếu nữ váy xanh hiện ra vẻ chán ghét sâu sắc trong mắt. Thuyền tiếp tục đi lên, Địa ngục Tiễn Đao, mười ngón của tội nhân bị cắt đứt, gào rú thảm thiết. Sau đó là tầng địa ngục thứ ba, Thiết Thụ sinh gai, người bị treo ngược, lột da róc xương, đến nỗi máu tươi chảy xuống nước sông.
Thiếu nữ áo xanh nói: “Nếu thật sự có mười tám tầng địa ngục như này thì tốt rồi. Sao phải cho kẻ ác con đường luân hồi.”
Bùi Cảnh cảm thấy hay ho, ở nơi này lại ghét ác như thù, cô gái này thật thú vị.
Gã song sinh còn nhỏ tuổi sau lưng thị dường như cười nhẹ khi nghe thấy lời này, lập lờ nói: “Ngươi vừa đến đã bụng dạ khó lường lôi kéo. Chỉ thấy ngươi có vẻ như hiểu rõ nơi đây nên chúng ta mới đi theo, ngươi cũng chớ đề cao bản thân mình. Thành Thiên Yển vốn là toà thành của tội ác, có thể vào được, ngươi thì tốt lành cỡ nào? Những lời này nói cho ai nghe.” Có gió thổi qua mái tóc gã ta, cái nhọt lớn sau ót lộ ra, màu đen nhánh, mơ hồ thấy được những đường nét trên mặt người, quỷ quái mà âm u.
Hai người khác trầm mặc không lên tiếng. Bọn họ tiến đến cùng với thiếu nữ này, không ai ngờ được khí chất của cô gái dáng vẻ yếu đuối mong manh trong lầu Luyện Thần sẽ xảy ra biến hoá long trời lở đất như này khi vừa mới vào ranh giới Thiên Ma.
Bọn họ ỷ vào thị để tìm đường nhưng cũng không sợ thị. Dù sao với những kẻ liều mạng, đến cả chết cũng không đặt trong lòng.
Thiếu nữ áo xanh cũng không giận, khẽ nói: “Tội gì ác gì, xuống thêm một tầng chẳng phải sẽ biết sao. Đừng nóng, phía dưới là Địa ngục Nghiệt Kính. Đủ loại tội ác khi còn sống, soi một chút, chẳng phải hiện hình rồi?” Ánh mắt thị lơ đãng, nói: “Các ngươi cũng giống ta, muốn vào nội thành thì phải đổi lấy thứ gì đó. Chỉ là, không phải ai cũng có thể vào nội thành.”
– Địa ngục Bạt Thiệt: Phàm người tại thế hay khêu chọc ly gián, phỉ báng hại người, chửi rủa người khác, gian ngôn xảo biện, nói dối gạt người, sau khi chết sẽ vào Địa ngục Bạt Thiệt. Tiểu quỷ sẽ bạnh mồm rồi dùng kềm thép gấp lấy lưỡi rút ra, không phải là giựt một cái cho đứt hẳn mà là từ từ kéo cho dài ra. Sau đó chuyển nhập Địa ngục Tiễn Đao, Địa ngục Thiết Thụ.
– Địa ngục Tiễn Đao: Tại dương gian, nếu người chồng bất hạnh qua đời sớm, người vợ phải thủ quả. Nếu người làm cho quả phụ tái duyên hoặc giúp nàng làm mai làm mối câu dẫn đàn ông khác thì sau khi chết sẽ bị đưa vào ngục này, cắt đứt mười ngón tay. Ví như Vương Bà Bà trong Thuỷ Hử, vì lấy lòng Tây Môn Khánh mà mưu dẫn Phan Kim Liên, rồi độc hại Võ Đại Lang chính là loại người được cái vinh hạnh dẫn nhập Địa ngục Tiễn Đao.
– Địa ngục Thiết Thụ: Phàm người tại dương gian li gián cốt nhục, chia rẽ phụ tử, phu thê, huynh đệ tỷ muội người khác, sau khi chết sẽ vào tầng này. Trên khắp thân cây đều là những lưỡi dao nhọn, cắm vào người từ phía sau lưng rồi treo lên trên cây. Sau thời gian chịu khổ hình sẽ chuyển sang Địa ngục Bạt Thiệt, Địa ngục Chưng Lung.
– Địa ngục Nghiệt Kính: Người phạm tội trên dương thế, dù không khai nhận hoặc chạy hết đường này cửa nọ, có thể man thiên quá hải thoát qua khỏi sự trừng phạt, nhưng vẫn xem như là một phạm nhân đào tội, đào vong suốt kiếp rồi cũng sẽ có một ngày phải chết! Đến địa phủ báo cáo sẽ được đưa vào Địa ngụcNghiệt Kính, chiếu rọi tội trạng. Sau đó sẽ được phân loại và chuyển vào các ngục khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT