Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Nữ thần Doanh Châu chìm vào trạng thái ngủ say. Con trùng vừa béo vừa lười kia lại bò xuống lòng bàn tay y.

Bùi Cảnh chậm rãi nắm tay lại.

Sau đó cất kiếm vào vỏ, vọt lên khỏi mặt nước.

Lúc ra khỏi nước vẫn còn tờ mờ sáng, ánh bình minh rọi chân trời thành màu đỏ thẫm, gió lạnh thoảng qua thổi tung mái tóc dài của y.

Bùi Cảnh nhìn cung điện giữa không trung, lẩm bẩm: “Mụ Xương Bà kia nói quay lại sau mười ngày, giờ cũng là ngày thứ mười rồi nhỉ.”

Y về phòng, thay đổi bộ dáng, bỏ kiếm vào trong tay áo rồi ra ngoài xuống lầu.

Các tu sĩ đã tập hợp dưới lầu thật sớm.

Y vừa xuất hiện đã thu hút tất cả ánh nhìn.

Mười ngày này, Bùi Cảnh đêm thì xuống đáy hồ tu hành, ngày thì nghỉ ngơi trong phòng, gần như không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mà trước kia, mỗi một hành động của y đều trở thành tâm điểm chú ý của đám người từ lâu, không ít người âm thầm để ý đến y, lần này y mất tích lâu như vậy dưới hàng trăm con mắt đổ dồn vào mình, tất cả mọi người cũng sinh nghi, đề phòng với y cũng càng ngày càng đặt trong tầm ngắm.

Bùi Cảnh ôn hoà nhã nhặn, mặc kệ cho bọn họ nhìn. Mắt liếc xung quanh, phát hiện không thấy Kiều Mộ Tài mới lạnh nhạt lên tiếng: “Sao không thấy Kiều Kiều? Các ngươi đưa Kiều Kiều nhà ta đi đâu rồi?”

Không ai dám trả lời y. Trong sự lặng thinh như chết, hô hấp của một kẻ ngoài rìa đám người chợt rối loạn.

Bùi Cảnh lạnh lùng nhìn qua.

Đứng phía cuối là một người đàn ông mặt em bé, lúc này đang nín thở một cách hối hận, lập tức cúi đầu, bả vui run lên, ngón tay cũng hơi run rẩy.

Bùi Cảnh mỉm cười.

Hôm nay đã định khuấy đảo nơi này đến long trời lở đất, thế thì y cũng khỏi phải giấu giếm thực lực.

Vút —

Cả đám người lặng yên không nói chỉ nhận thấy kiếm khí cực kỳ sắc bén xẹt qua bên mặt, màu băng lam, ác liệt mạnh mẽ mắt thường có thể trông thấy.

Xuyên thẳng qua đám người, sau đó hét thảm một tiếng.

Người đàn ông mặt em bé ôm lấy cánh tay đầm đìa máu, bị doạ cho tê liệt ngã xuống đất.

Vẻ mặt gã ta rốt cuộc sụp đổ, sợ hãi hiện lên trong mắt, run rẩy nói: “Ta không động đến hắn… Ta không động đến hắn… Ta chỉ nhốt hắn lại muốn cho hắn một bài học mà thôi!”

Bùi Cảnh nói: “Kiều Kiều nhà ta đáng yêu như vậy mà ngươi cũng xuống tay được?”

Mặt em bé sợ sắp khóc: “Không có! Không có! Có một lần ta thấy hắn không uống thứ nước kia mà cũng không đói bụng nên đi tìm, mới phát hiện hắn đang ăn hoa sen dưới hồ này. Ta cũng thử đi, nhưng không hái được. Nên…”

Bùi Cảnh: “Nên cướp đồ của hắn, còn giam hắn lại?”

Mặt em bé ròng ròng nước mắt. Bằng với thực lực mà người con gái này biểu hiện ra lúc này, còn ai không biết sự kinh khủng của hàng. Bây giờ gã ta hối hận xanh cả ruột, chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, liên tục dập đầu: “Ta hoàn toàn không động đến hắn, ta chỉ nhốt hắn một đêm!” Gã ta quá sợ hãi, cảm giác như một thanh kiếm đang treo trên đỉnh đầu của mình.

Tứ chi run rẩy, lục phủ ngũ tạng quặn lại.

Đột nhiên, mặt em bé co giật, khuôn mặt suy sụp biến đổi.

Tái nhợt ngay sau khi cứng ngắc, tiếp đó quỳ trên đất nôn khan. Nôn không ra, gã ta dùng ngón tay mình luồn vào cổ họng, như bị ma khiến, cào ra máu tươi rồi cũng không dừng lại.

Bùi Cảnh nhíu mày, lùi về sau một bước.

Nam tu mặt em bé “Ọc — ” một tiếng, cuối cùng cũng phun ra được, có điều thứ nôn ra trên đất không phải thứ gì ô uế mà là chất lỏng màu xanh hoà với máu.

Cả bọn hoảng hốt.

Nam tu cũng thế, sau khi phun ra một miệng nước xanh thì ôm bụng dưới đất hét ầm lên!

“A a bụng của ta! Đau quá a a!”

Phản ứng của gã ta khiến sắc mặt của mọi người đang ngồi cực kỳ khó coi. Ban đầu còn nhìn chằm chằm vào người con gái vừa mạnh mẽ vừa thần bí này, bây giờ người nào người nấy lo ngay ngáy. Trong đan điền có một con trùng ký sinh, mấy hôm nay uống thứ nước đó, luyện công pháp kia, con trùng ấy hình như càng ngày càng lớn.

Một loại linh cảm không lành bao phủ khắp người bọn họ một cách mơ hồ.

Bùi Cảnh bước qua mặt em bé, sau đó lần theo hơi thở tìm được Kiều Mộ Tài trong một căn phòng.

Kiều Mộ Tài đang hôn mê trong góc, trên trán có một lỗ máu, không biết do thứ gì đập vào, nhưng cậu ấm được chiều chuộng từ bé của lầu Mai Hoa này da mịn thịt mềm, cho nên trông vết thương cực kỳ dữ tợn.

Bùi Cảnh cũng không muốn đánh thức cậu ta.

Y lấy con trùng ăn lá ra khỏi tay áo, sau đó sai bảo: “Mi đi lấy con trùng trong đan điền của hắn ra.”

Trùng ăn lá lười biếng nhúc nhích cái vòi, sau đó bò lên mặt Kiều Mộ Tài. Ánh sáng trắng bạc phát ra trên người nó, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên say giấc nồng.

Khoé miệng của Kiều Mộ Tài chậm rãi chảy ra chất lỏng màu xanh.

Bùi Cảnh nhíu mày: “Thế bây giờ tu vi của hắn cũng khôi phục rồi chứ.”

Trùng ăn lá bò lại trên tay y, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

Bùi Cảnh vươn tay, chữa trị thương tổn cho Kiều Mộ Tài.

Nhưng cũng không ở lại nơi này bao lâu.

Bởi vì đầm sen dưới cung điện này bắt đầu xuất hiện động tĩnh rõ ràng, từng chiếc lá sen trồi lên mặt nước, hình thành một cái cầu thang, có người tới.

Y bước ra ngoài, vừa vặn đối diện với Xương Bà hung hăng dẫn theo một đám nô bộc.

Một thân xương khô của Xương Bà ẩn trong lớp choàng đen, lúc này đôi mắt xám khói chất đầy phẫn nộ: “Ngươi không ăn con trùng kia?!!”

Bùi Cảnh mỉm cười, ung dung đáp: “Xấu quá, không ăn.”

Con trùng béo ăn lá buồn ngủ trên tay y chợt bừng tỉnh, cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận lấy vòi cọ vào y!

Xương Bà giận tím mặt!

Bà ta vừa lên lầu đã phát hiện hơi sai.

Nhìn tu sĩ lăn lộn trên đất còn có vết thương rõ ràng do kiếm khí cắt ra, khẩn trương hẳn lên.

Nhìn Bùi Cảnh không hề che giấu uy áp bước ra từ trong phòng, tức khắc con ngươi co lại, tức giận tràn lan trong lòng, răng nghiến ken két.

Bà ta bị một đứa nhãi ranh đùa nghịch! Vô cùng nhục nhã!

“Ngươi tưởng vào Truy Hồn Cung của ta là trò đùa chắc?! Hôm nay ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh cho trùng ăn!”

Sương mù đen kịt nồng nặc hôi thối toả ra sau lưng Xương Bà.

Đệ tử Truy Hồn Cung theo bà ta đến cũng bày ra vẻ mặt dữ tợn đề phòng.

Ào ào. Hồ nước đẹp yên ả vào ban ngày hiện ra bộ dáng dữ tợn dưới sự phẫn nộ của Xương Bà. Nào đỉa, cóc, nhái, những con trùng hình thù kỳ quái bò ra khỏi mặt nước, trèo lên trên dọc theo cây cột lớn, tụ lại một chỗ lít nha lít nhít, nhìn từ xa nổi hết da gà.

Bùi Cảnh uể oải cười khinh, “Chém ta thành muôn mảnh cơ á, mấy trăm năm rồi ta chưa từng nghe thấy câu này đâu.”

Y khôi phục lại giọng nói ban đầu, rõ ràng đường hoàng.

Xương Bà trừng lớn mắt như sắp tách ra!

— Đàn ông! Y là đàn ông!

Nỗi sỉ nhục vì bị lừa gạt càng khiến Xương Bà điên dại.

Bà ta thét lên một tiếng, nâng áo bào lên, lộ ra cánh tay chỉ còn lại một đoạn xương trắng! Sương đen dưới chân hoá hình, những con côn trùng dưới đáy hồ lúc này cũng bò đến dưới chân bà ta. Chỉ thấy, dưới sự sai khiến của bà ta, đỉa hợp lại thành một con rắn gớm ghiếc, ra sức nhào đến cắn xé Bùi Cảnh!

Bùi Cảnh bật cười: “Người trong thành Thiên Yển các ngươi sao ai cũng vậy, chưa nói tới giỏi hay không, nhưng thủ đoạn khiến người ta buồn nôn đúng là hạng nhất.”

Xương Bà nghiến răng, âm u hô lên: “Giết hắn!”

Nhưng Bùi Cảnh hoàn toàn không đặt bà ta vào mặt. Lúc trước gây sự với thần thượng cổ Tây Vương Mẫu y còn không sợ, chả nhẽ giờ còn sợ thứ bạch cốt tinh này?

Sau khi trải qua một hồi huấn luyện từ nữ thần Doanh Châu, phải nói là thay da đổi thịt cũng không đủ. Linh lực càng nồng nặc, kiếm ý càng sâu sắc.

Huống chi con trùng tuôn ra từ dưới hồ tồn tại để giam giữ nữ thần Doanh Châu này.

Bùi Cảnh rút kiếm Lăng Trần, nhìn không chớp mắt, đi lên phía trước.

Con rắn kia còn chưa tới gần y đã bị một sức mạnh không hiểu thấu khiến nó vừa quen vừa hãi doạ sợ. Run lẩy bẩy, thân thể tan đi.

Xương Bà cũng hoảng hốt.

Đệ tử sau lưng bà ta cảm thấy không đúng, bắt đầu lao về phía trước xuất chiêu với Bùi Cảnh.

Nhưng thiếu niên cầm kiếm kia chỉ khẽ ngước mắt lên, không khí đọng lại trong nháy mắt, mỗi một luồng gió đều là kiếm trận cuốn bọn họ xuống đất lăn lộn vang đầy tiếng kêu rên.

Cuối cùng Xương Bà cũng biết được sự mạnh mẽ của người trước mắt, cả người run lẩy bẩy.

Nhưng đã muộn.

Góc áo Bùi Cảnh lướt qua côn trùng bẩn thỉu đầy đất, chỉ kiếm về con mắt xám khói còn sót lại của Xương Bà.

“Các ngươi dùng đan điền của tu sĩ để nuôi trùng, nuôi xong thì ném bọn họ đi đâu rồi?”

Xương Bà lùi về sau, không trả lời, liên tục lắc đầu: “Hôm nay ngươi giết ta, Truy Hồn Cung sẽ không tha cho ngươi, Truy Hồn Cung sẽ không tha cho ngươi.” Bà ta thì thào lặp đi lặp lại câu nói này: “Truy Hồn Cung sẽ không tha cho ngươi.”

Bùi Cảnh nhếch miệng cười với bà ta một tiếng, thiếu niên thanh tú, rực rỡ vô biên: “Thế lại tốt quá, ta chọc phải ba môn năm giáo ngoài thành, giờ lại gây phải Truy Hồn Cung, đầy đủ hết rồi.”

Những người vây xem lúc đầu ngơ ngác vì bị biến cố nối liền nhau giờ lại sững sờ nhìn Bùi Cảnh, áo trắng mão ngọc, trường kiếm bạc tím.

Một loại cảm giác hoang đường quen thuộc dâng lên từ đáy lòng.

Sau nỗi kinh hoàng, Xương Bà cũng ôm lòng cá chết lưới rách, gầm thét: “Ngươi muốn thành kẻ địch với toàn bộ thành Thiên Yển?”

Bùi Cảnh lười nói nhảm với bà ta.

Bổ đầu bà ta xuống bằng một kiếm.

Xương Bà không có máu thịt, cho nên chỉ có một tiếng xương cốt sai vị trí vang lên. Rất vang, trước khi chết, con mắt của bà ta cũng không nhắm lại, tràn ngập sợ hãi phẫn nộ tuyệt vọng.

Bùi Cảnh cúi đầu, lại cười khẩy: “Ai cho ngươi mặt mũi đại diện cho cả thành Thiên Yển?”

“Chẳng thà nói, rằng Truy Hồn Cung của ngươi, muốn trở thành kẻ địch với Vân Tiêu của ta.”

Vân Tiêu. Hai chữ thốt lên, suy đoán nực cười hoang đường trong lòng tất cả mọi người trở thành sự thật. Thiếu nữ điềm đạm đáng yêu lã chã chực khóc trước rừng đào lấm máu, người con gái ác độc dâm loạn đứng núi này trông núi nọ trước cầu xanh của Truy Hồn Cung, thiếu nữ ác độc thần bí trong mắt bọn họ. Hoá ra… mặt nào cũng giả.

Thiếu niên trước mắt có một thân phận vang danh giới Tu Chân.

Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong.

Vân Tiêu, Bùi Ngự Chi.

Cả đám há hốc mồm, không nói nên lời. Bọn họ đều là người cực kỳ hung ác bên ngoài, làm những chuyện xấu bị chính đạo truy sát mới chạy trốn đến thành Thiên Yển, dự định sống sót được chăng hay chớ trong địa ngục âm u này —

Mà người lúc này đứng trước mặt bọn họ, bị bọn họ chế giễu cả một đường, lại là người đứng đầu chính đạo. Sao mà hoang đường, sao mà trớ trêu.

Giới Tu Chân không ai không biết y.

Thiên chi kiêu tử như mặt trời giữa trưa, dù đến toà thành của ác quỷ này cũng chói lọi rực rỡ.

Xương Bà không nói nên lời.

Thanh kiếm của Bùi Cảnh giá lâm doạ đến các đệ tử Truy Hồn Cung hồn phi phách tán.

“Ở đâu.”

Đệ tử của Truy Hồn Cung tái mặt cực độ, sợ chết khiếp, giọng nói cũng run rẩy: “Ở ở ở ở, ở cái hồ dưới lầu Luyện Thần. Hồ, hồ màu đen, dưới đáy hồ có một lối đi. Bình thường chúng ta đều dẫn người đến đó… Chuyện khác, chúng ta không biết.”

Lầu Luyện Thần.

Bùi Cảnh có ấn tượng.

Lúc trước Xương Bà chia người thành hai bên, hình như người vào nội thành bị mang đến chỗ ấy.

Nội thành Thiên Yển.

“Chậc.”

Bùi Cảnh thu kiếm về, lười để ý đến đám người bị nuôi thành công cụ nuôi trùng, sống chết cũng chẳng liên quan gì đến y. Y bước lên phía trước một bước, kiếm Lăng Trần xẹt ngang loé lên ánh sáng tím, cuốn nửa bầu trời, hoa sen đầy ao héo quắt, sau đó cánh hoa vỡ thành tro tàn, trải ra một con đường giữa trời không.

Vị trí của lầu Luyện Thần quá rõ ràng.

Ngọn núi cao nhất của Truy Hồn Sơn.

Mười tám tầng lầu, mái hiên thẳng tới trời cao.

Bùi Cảnh nâng ống tay áo, lười biếng nở nụ cười trên khoé môi, nói: “Xem ra là khiêm tốn không nổi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play