Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Lúc Phượng Căng đến Thiên Tiệm Phong, Bùi Cảnh đang xử lý sự tình bảy ngày sau.

Y chau mày nhìn từng tờ giấy viết thư.

Các Phong chủ ngoại phong còn ổn, mấy kẻ già đời nội phong kia quả thực không thể nói lý, đưa ra hết đề nghị này đến đề nghị khác, nghĩ trăm phương ngàn kế giành lợi cho đệ tử môn hạ của mình. Đồng thời đủ loại ngợi ca đệ tử thân truyền, mấy tuổi dẫn khí mấy tuổi Trúc Cơ mấy tuổi danh chấn tứ phương, công lao chiến tích hàng yêu trừ ma dưới phàm trần viết trọn vẹn ba tờ giấy.

Đoán chừng muốn đả động đến y.

Bùi Cảnh nhẫn nại xem hết từng tờ, cuối cùng lẩm bẩm: “Ai muốn xem đệ tử môn hạ của ngươi ưu tú cỡ nào chứ, ưu tú hơn nữa cũng ưu tú bằng ta được chắc.”

Y nói câu này rất khẽ, nhưng vẫn bị người khác nghe được.

Ngữ điệu lười biếng của Phượng Căng truyền đến từ cửa điện: “Đúng rồi đó, ưu tú chứ sao, dù sao cũng là đệ nhất kiếm của viện Kinh Thiên chúng ta.”

Trước kia Bùi Cảnh đã được Trần Hư cho hay tiện này không phải kiếm(1) kia, nhưng tâm trạng bây giờ cực kỳ tốt, lúc vui tươi hớn hở không thèm nổi giận với bất cứ thứ gì, nhìn thằng ngu Phượng Căng này cũng thấy thuận mắt, chỉ tiếp nhận: “Phải đấy, trăm tuổi Kết Đan, đệ nhất Thiên Bảng, đùa với ngươi đấy?”

(1) nhắc lại cho ai không nhớ thì từ tiện /贱 – jiàn/ và kiếm /剑 – jiàn/ phát âm giống hệt nhau

Phượng Căng: “… Ngươi điên à? Ta đang mắng ngươi ngươi nghe không hiểu?”

Bùi Cảnh thả giấy trong tay xuống, chỉ hỏi: “Đệ đệ, ngươi bị Trần Hư đuổi ra ngoài?”

Rrốt cuộc có cơ hội phản kích, Phượng Căng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không, chỉ là ta muốn đến xem ca ca của ngươi thôi.”

Bùi Cảnh: “…”

Phượng Căng thúc giục: “Mau dẫn ta đi xem chút nào.”

Bùi Cảnh nói: “Sao ta phải dẫn ngươi đi xem ca ca của ta.”

Phượng Căng hạ quyết tâm muốn gặp ông thần kia, phất ống tay áo hoa lệ, chẳng biết xấu hổ mà nói: “Không phải cái danh đệ đệ ngươi đã gọi ta mấy trăm năm rồi sao, ca ca của ngươi cũng là của ta, ta đi gặp ca ca của mình thì làm sao?”

Bùi Cảnh: “… Cút.”

Tuy là nói thế, Bùi Cảnh vẫn mang Phượng Căng đến Vô Nhai Các.

Không có gì khác, y muốn nghiệm chứng.

Cho tới nay, bất kể Trần Hư cũng được, Ngộ Sinh cũng được, Ngu Thanh Liên cũng được, mỗi một người quen biết với y đều có một loại cảm giác thân thiết và thiện ý không hiểu thấu với Sở Quân Dự. Lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy quen thuộc.

Điều này nói rõ cái gì — Bùi Cảnh vui vẻ trong lòng, nói rõ y và Sở Quân Dự một đôi trời sinh, có cảm giác định mệnh.

Mặc dù bình thường đa phần đánh nhau với Phượng Căng, nhưng ít nhiều gì cũng coi như bạn bè ở chung nhiều năm.

Bùi Cảnh muốn cho cậu chàng gặp Sở Quân Dự một chút, đồng thời còn có cảm giác đắc ý trong lòng, Chưởng môn phu nhân tương lai của Vân Tiêu của y, vừa lợi hại vừa xinh đẹp như thế.

Đi trên cầu giữa biển mây.

Phượng Căng âm thầm chờ mong: “Mạnh không?”

Bùi Cảnh khen ngợi không hề keo kiệt: “Mạnh hơn ta.”

Đôi mắt vàng sậm của Phượng Căng lập tức toả ánh sáng, giữ vững tinh thần: “Quả nhiên, ngươi quen ở đâu vậy?”

Bùi Cảnh khoát tay, che đi sự vui vẻ: “Nào có quen biết ở đâu, hắn đặc biệt đến Vân Tiêu vì ta, ta đặc biệt đến ngoại phong tìm hắn thôi, duyên phận cứ kỳ diệu vậy đó.”

Phượng Căng: “???”

Sao nghe lời này cứ là lạ chỗ nào.

Có lẽ cậu chàng không biết hôm nay Chưởng môn Vân Tiêu Phong chủ Thiên Tiệm Phong đã bị tình yêu quật cho đầu óc choáng váng.

Trước Vô Nhai Các có một cây hoa đào, cành cây tươi tốt, xiên ngang mây mù, nở rộ trên khe cầu. Trong những đoá hoa chen chúc, hoàng oanh đang ngủ say, đầu vùi nhành hoa kẽ lá. Lúc Phượng Căng đi tới, cảm ứng kỳ dị giữa tộc chim với nhau làm nó tỉnh lại, hé đôi mắt tròn vo, đôi mắt ngái ngủ mông lung ngẩng đầu, trông thấy một bộ quần áo đỏ vàng rực rỡ.

Đế vương tôn quý ở núi Phượng Tê xa xôi đang đứng ngay trước mặt nó.

“… Chiếp?” Nó đang nằm mơ sao?

Mà Bùi Cảnh thấy nó tỉnh, vươn tay túm lấy rồi đưa cho Phượng Căng, mở miệng nói: “Ta tìm bạn cho Tiểu Hồng, ngươi xem xem thế nào? Để bọn chúng cố gắng vun vén một đoạn tình, sinh ra nhóc Phượng Hoàng, đó cũng là nên duyên Tần Tấn(2) của Vân Tiêu và núi Phượng Tê.”

(2) hơi dài nên mình sẽ chú thích ở cuối chương

Hoàng oanh: Tỉnh hẳn luôn!

Mắt Đỏ đang hóng hớt trò vui trên vai Phượng Căng: Thị ăn không nổi nữa!

Hai con chim liếc nhìn nhau.

Sau đó đồng loại quay đầu đi chỗ khác.

Cũng đồng thời hết sức ghét bỏ trong lòng.

Con hoàng oanh này xấu ghê.

Con chim đỏ này béo thật.

Ánh mắt Phượng Căng rơi lên thân chim run lẩy bẩy trong tay Bùi Cảnh, nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Đừng, vĩnh kết nên duyên Tần Tấn giữa Vân Tiêu và núi Phượng Tê cũng không cần phải dựa vào chúng nó đâu?”

Bùi Cảnh nhíu mày.

Lúc nay Phượng Căng mới nhớ tới một mục đích khác khi đến Thiên Tiệm Phong, làm Bùi Ngự Chi ghê tởm, móc thoại bản kia ra từ trong tay áo, dựa vào nhành hoa đào, nụ cười phong lưu: “Ngự Chi, đến xem quá khứ tương ái tương sát Thiên Bảng định tình của chúng ta.”

Bùi Cảnh: “…”

Y từng nghe thấy thứ đồ chơi nhàm chán này từ lâu, không ngờ giờ đây thế mà nhìn thấy bản thật. Chẳng qua thủ đoạn bỡn người của thằng ngu Phượng Căng quá thấp kém, nếu là trước kia y đã phản kích lại. Nhưng giờ y đã có người trong lòng, tự nhận là người đã có vợ, không có tâm trạng làm những chuyện tào lao vớ vẩn này, ngay thẳng khước từ: “Thôi khỏi, ngươi giữ lại tự mình đọc đi.”

Phượng Căng thầm tặc lưỡi, chỉ cho rằng Bùi Ngự Chi không thú vị gì hết. Cơ hội làm y ghê tởm khó mà có được, ấy lại càng nên quý trọng. Thế là cậu chàng bước lên phía trước, đẩy nhành đào ra, mỉm cười dịu dàng: “Vì sao? Ta cảm thấy chúng ta vẫn rất xứng đôi.”

Cặp mắt hoa đào dịu dàng như nước, thoạt nhìn thật sự có bộ dáng phong lưu yêu nghiệt trong thoại bản.

Tay cậu chàng kéo nhành hoa, nghiêng người, trọng lượng cả nửa người đều đặt trên cành đào.

Sau đó, một luồng hơi lạnh lẽo truyền đến từ cuối hành lang trong mây, răng rắc, thanh âm giòn tan, cây đào cao vút mọc bên cạnh Vô Nhai Các bị gãy ngang hông, đổ rạp xuống dưới. Phượng Căng đang ôm lòng muốn làm Bùi Ngự Chi ghê tởm, không hề chú ý đến, thế là bị cây đào đập vào, thậm chí cơ thể nghiêng về phía trước, suýt nữa va phải cột.

“Chíp chíp.”

Mắt Đỏ giật nảy mình.

Bùi Cảnh rất hứng thú, muốn nhìn xem cậu chàng có thể ép mình tới trình độ nào. Phượng Căng làm y ghê tởm, thực tế là đang đả thương địch tám trăm tự tổn hại một ngàn, không ngờ ý định cứ bị cắt ngang như vậy.

Phượng Căng che trán đứng thẳng lên, tức đến ngứa ngáy, lập tức cáu kỉnh, vạch một cành đào ra, nhìn lên phía trước: “Kẻ nào?”

Chỉ thấy cách đó không xa, ở cửa sổ của Vô Nhai Các, khói mây lững lờ như gió cuốn tuyết hoa.

Đầu ngón tay của Sở Quân Dự đang quét giữa không trung, tạo thành một lưỡi dao máu.

Bùi Cảnh một mặt cười nhạo, thầm nghĩ tính nết vừa chạm là nổ của Phượng Căng đúng là cả vạn năm cũng không thay đổi, mặt khác lại nghĩ cây đào kia do Sở Quân Dự làm gãy? Sau đó chợt nhận ra, vừa nãy Phượng Căng đùa giỡn mình, cho nên… Sở Quân Dự giận rồi?!! Đây là ghen tuông?!! Y lại nở hoa trong lòng — ha ha ha, rốt cuộc Phượng Căng làm trò không giống thằng ngu được một lần. Che áo ho nhẹ một tiếng, kiềm chế tâm trạng vui muốn nhảy cẫng lên, Bùi Cảnh đương nhiên thiên vị người trong nhà, dạy dỗ: “Tự ngươi quá nặng làm đổ cây trong Vân Tiêu của ta, ngươi còn muốn trách ai?”

Mà lần đầu tiên khi nhìn thấy Sở Quân Dự, Phượng Căng đã không còn tâm trạng nghe Bùi Cảnh nói chuyện.

Cách khoảng mây, cách sắc trời. Người áo đen ba ngàn tóc bạc đứng bên cửa sổ lầu các, đôi mắt nhìn về phía cậu chàng không hề có tình cảm. Nhưng trong thoáng chốc, Phượng Căng nảy sinh một phần quen thuộc, thậm chí còn sinh ra cả ý nghĩ muốn đánh nhau một trận.

Cơn tức của vị Phượng đế dễ dàng cáu kỉnh cũng dễ dàng bình tĩnh này tiêu tan trong nháy mắt, ánh sáng rực lên toả ra trong mắt, tiến lên một bước, cao giọng nói: “Ngươi chính là ca ca mà Bùi Ngự Chi giấu đi?”

Cái gì gọi là ca ca được giấu đi?

Có thể đừng nhắc đến ca ca không?! Bùi Cảnh nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng, quả nhiên vẫn là thằng ngu.

Phượng Căng dào dạt hứng thú với người áo đen bên kia: “Ta rất tán thưởng ngươi, chúng ta ra ngoài đánh một trận, sao hả?”

Bùi Cảnh nghiệm chứng thành công, người bên cạnh y đều rất có thiện cảm với Sở Quân Dự, nhưng mà bây giờ, y chỉ muốn kéo Phượng Căng đi!

“Muốn đánh thì ta đánh với ngươi!” Bại tướng dưới tay đừng làm phiền phu nhân của ta.

Phượng Căng nói: “Không được, đánh nhau với ngươi đã mấy trăm năm này. Ta có hứng thú với vị ca ca này của ngươi hơn.”

Trong đầu Bùi Cảnh, ca ca đã tự động thay bằng phu nhân — hứng thú?!! Có hứng thú với phu nhân của ta? Bùi Cảnh hận không thể bóp chết cậu chàng, đêm nay hầm Phượng Hoàng, ăn tiệc đầy chim: “Ngươi xong chưa!”

Phượng Căng thò người ra tiến lên, trong đôi mắt vàng sậm ngập ánh sáng, tràn đầy ý chí chiến đấu, áo bào không gió mà bay, chỉ đỏ tơ hồng thêu Phượng Hoàng phía trên như giương cánh muốn bay: “Sao hả?”

Sở Quân Dự không nhìn cậu chàng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Bùi Cảnh hiếm hoi tức điên người sau lưng Phượng Căng. Lại trông thấy Bùi Cảnh tiến lên, vươn tay túm mạnh lấy tóc Phượng Căng, khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên áo tuyết đen kịt một màu, từ xa nhìn lại có loại cảm giác ăn ý thân mật lẫn nhau. Ở kiếp trước, quan hệ giữa hắn và Phượng Căng có thân thiết đến mức này sao?

Phượng Căng giật lại tóc từ trong tay Bùi Cảnh, cũng không quay đầu, đầy lòng đầy mắt đều là Sở Quân Dự: “Nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể đánh một trận ở Thiên Tiệm Phong.”

Bùi Cảnh tức đến cười lạnh: “Ngươi mơ đi!”

Nhìn bọn họ tranh cãi ồn ào đến phiền.

Sở Quân Dự xoay chuyển dao gió giữa các ngón tay, nhếch lên nụ cười không rõ, nói: “Nếu ngươi đến được, ta so với ngươi.”

Mắt Đỏ sống không còn gì hối tiếc, nâng hai cánh lên che mặt lại, không muốn thừa nhận kẻ bẽ mặt như thế là chủ nhân của mình.

Ánh sáng trong mắt Phượng Căng càng rực lên, vẻ lười biếng kiêu căng biến mất sạch, trông có vẻ giống một thằng nhóc hiểu chiến: “Được!”

Bùi Cảnh hơi trừng mắt: “… Không được.”

Đường từ hành lang trong mây đến bên cửa sổ cũng không tới mười mét. Đối với đệ nhị Thiên Bảng mà nói, dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay. Phượng Căng phất tay áo mà đi, lại bị hai luồng sức mạnh không tên ngăn cản giữa không trung, màu băng lam, màu tím đen, hoà lẫn giữa cuồng phong. Khoé môi Phượng Căng cong lên nụ cười, chỉ cảm thấy loại thử thách này dễ như ăn cháo. Lòng bàn tay vung một cái, lửa phượng đỏ thẫm cháy hừng hực trong nháy mắt.

Sau đó…

Bùi Cảnh thấy được cảnh tượng như đã từng xảy ra.

Ngay lúc ở viện Kinh Thiên, y cứ loè Phượng Căng như vậy, bịa đại một loại bí thuật linh lực hoà vào nhau, nước lửa giao nhau kết hợp sấm sét có thể sinh ra lực lượng mạnh mẽ. Sau đó, Phượng Căng tin sái cổ, tự mình nổ mình thành phượng hoàng khét. Vẻ mặt mê man của Phượng đế trẻ tuổi lúc ấy đều ghi ấn tượng trong lòng mỗi người của viện Kinh Thiên.

Giờ đây, như chuyện xưa lặp lại.

Phượng Căng vừa ra tay đã cảm thấy không thích hợp, nhưng đã quá muộn. Nước lửa sét gặp nhau, nổ tung trong tích tắc, phát ra một tiếng vang thật dữ dội giữa không trung. Lửa phượng có thể đốt cháy vạn vật, nhưng sét và nước của Sở Quân Dự đều ở bên ngoài lục giới.

Bùi Cảnh, Mắt Đỏ và hoàng oanh trên hành lang mây lập tức trông thấy ánh sáng trắng chói mắt của tia chớp, Phượng Căng mất thăng bằng, rơi thẳng từ trên trời xuống giữa rừng hoa đào phía dưới.

Bùi Cảnh cũng ngây ngẩn cả người, hai chim một người đứng ở một bên lan can, nhìn xuống dưới.

Ngón tay thon dài của Phượng Căng vạch nhánh cây rối loạn ra, phát quan rơi mất, mái tóc đen rối bời, hoàn toàn không còn khí chất cành vàng lá ngọc tao nhã yêu kiều ngày thường.

Sở Quân Dự rụt tay vào trong tay áo, cụp mắt, thấy vậy mới nói: “Xem ra ngươi không có cơ hội này.”

Phượng Căng: “…”

Tức đến mức không muốn nói chuyện.

Bùi Cảnh lắc đầu, sờ đuôi hoàng oanh, thì thào: “Vô sỉ thế cơ à.”



Đại sư huynh Trường Ngô du lịch bên ngoài trở về, đối với người trong Chung Nam Phong mà nói thì đó là việc mừng. Dù sao thi đấu ngoại phong, mỗi năm được bao nhiêu người trong phong của mình vào được một trăm hạng đầu cũng là việc được đám đệ tử phá lệ chú ý.

Bây giờ Trường Ngô sư huynh đã Trúc Cơ trung kỳ, dù ở nội phong cũng không tìm ra được bao nhiêu đối thủ lực lượng tương đương.

Là tấm gương trong lòng bọn họ cả đời này.

“Sư huynh, Phong chủ gọi huynh đến chủ điện.” Tiểu sư muội thầm thương trộm nhớ đã lâu đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Trường Ngô hờ hững gật đầu. Cậu ta mới từ ngoài về, còn chưa thay quần áo của môn phái, vẫn mặt trường sam nâu. Tóc búi cao gọn gàng, nhưng ánh mắt kiên nghị, coi ra thì là người tâm tính kiên định.

Tiểu sư muội đáng yêu thè lưỡi, nói: “Chắc là chuyện thi đầu ngoại phong, sư huynh, huynh phải biểu hiện tốt một chút, mặc dù chúng ta không nỡ rời xa huynh, nhưng quả thực nội phong mới là nơi huynh nên ở.”

Trường Ngô gật đầu.

Quay người lại, lúc đi đến chủ điện, khuôn mặt bình thường kiên nghị cong lên nụ cười âm u lạnh lẽo như rắn độc.

Thác nước ở chủ điện Chung Nam Phong đổ xuống, đánh lên đá ngầm, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Dưới thác nước có xương trắng chất chồng, chỉ là sẽ không ai biết.

Thậm chí, kể cả giờ đã biết cũng chẳng hề chi.

Cậu ta không còn là kẻ không có thiên phú chỉ có thể dựa vào cố gắng trước kia.

Cũng không còn chỉ biết mặc người chém giết.

Chủ điện.

Ngồi trên ghế chủ phong, sắc mặt của Phong chủ Chung Nam Phong vẫn như thường, tu hành khổ hạnh đã mài giũa cho bà có thể khống chế tất cả cảm xúc không bộc lộ ra ngoài, dẫu rằng trong lòng tràn ngập bi thương cùng với phẫn nộ thì lúc mở miệng vẫn bình tĩnh: “Thi đấu ngoại phong năm ngày sau, con có chắc chắn thành công không?”

Trường Ngô đáp: “Sư tôn yên tâm, lần này đồ nhi thề đoạt hạng nhất.”

Một tia ảm đạm xẹt qua đôi mắt Trường Ngô, nào chỉ là hạng nhất ngoại phong, thậm chí hạng nhất nội phong cậu ta cũng muốn lấy, muốn ác liệt sỉ nhục những đệ tử nội phong kia.

Khiến những Phong chủ nội phong xem thường tư chất khước từ bọn họ bên ngoài đều hối hận, đều tức giận, đều không thể không tới cầu xin cậu ta.

Phong chủ Chung Nam Phong thầm thở dài một tiếng, không nhìn Trường Ngô nữa: “Vậy là được rồi, con lui xuống trước đi, chuẩn bị cẩn thận. Lần này, Chưởng môn cũng hết sức coi trọng.”

Trường Ngô nói: “Vâng.”

Chủ điện của cậu ta có một căn phòng, sát gần thác nước.

Về phòng, người trẻ tuổi bình thường kiên định trong mắt người ngoài thay đổi trong nháy mắt, toàn thân là một loại ánh đỏ như máu quỷ dị không biết từ đâu. Cậu ta đóng cửa lại, đứng trong phòng, trầm mặc đứng yên thật lâu, sau đó đột nhiên ngửa đầu cười điên cuồng.

Cười đủ rồi, cậu ta đi lên phía trước, di chuyển vòng ngọc xanh biếc tinh khiết trên ngón tay, trên vòng ngọc có chạm khắc hoạ tiết chim xanh uốn lượn, tráng lệ cao quý.

Tạch tạch tạch, trên mặt đất trong căn phòng xuất hiện một đường hầm đi xuống.

Từng bậc thang ẩn vào nơi sâu thẳm.

Đường hầm này thông đến một căn phòng dày đặc sau thác nước.

Khắp các xó xỉnh dọc theo xiềng xích giờ đã hoang phế, lông vũ xanh rơi lả tả dưới đất cũng trộn lẫn vết máu.

Trường Ngô cười như bệnh thần kinh, thấp giọng nói: “Thú vị thật, các ngươi chủ tớ tàn sát, lại để ta được lợi.”

“Ha ha ha ha, ăn thịt Thanh Điểu, lại hút sạch sức mạnh của người phụ nữ kia, để ta xem cả Vân Tiêu này còn ai có thể đối địch với ta!”

(2) Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play