Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh ngồi xổm bên vạc, con ngươi hơi co lại, miệng há hốc, vẻ mặt phức tạp. Mặc dù biết rằng thân phận của Sở Quân Dự không bình thường, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng có thể nào cũng không ngờ rằng lại là người đó.

Chợt nhớ lại lần gặp trước, y hỏi hắn là ai, hắn để lại cho y một câu trả lời khó lường — lần sau gặp lại là biết. Quả nhiên… Lần này gặp gỡ, y đúng là đã biết rồi.

“Sở… Quân Dự?” Bùi Cảnh cất tiếng với vẻ khó tin, chẳng qua âm thanh rất nhỏ.

Nhưng mà hai người gần nhau như vậy, có nhỏ đến mức nào thì Sở Quân Dự cũng nghe được.

Sở Quân Dự cụp mắt nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười.

Bùi Cảnh khẽ rùng mình, ngẩng đầu lên.

Khoé môi Sở Quân Dự cong lên nụ cười rất nhạt, đôi mắt thuần tuý như huyết ngọc, như vực sâu nhìn không rõ đáy, không biết chân thực. Hắn cúi người, nói: “Bùi Ngự Chi, cảm ơn ngươi.”

Giọng nói khẽ vô cùng, lại hết sức trân trọng, như một người bạn cũ không gặp đã lâu.

Nghe thấy câu này, Bùi Cảnh bỗng dưng hơi khó chịu.

Y không thích như thế này, giọng điệu của Sở Quân Dự khiến y rất không thích.

Nhưng Bùi Cảnh cũng chỉ kinh ngạc mấy giây, đến khi định thần thì nhanh chóng nắm lấy tay của Sở Quân Dự, phần nào không được tự nhiên: “Khoan hãy cảm ơn, chúng ta nghĩ cách rời khỏi nơi này trước đã.”

Y còn chưa nói hết lời, sau lưng hốt nhiên vang lên tiếng nổ rất lớn.

Ầm, ánh sáng xanh đen tung khắp phía, tiếng nghẹn ngào khổ sở của quái vật nối liền nhau, Trương Thanh Thư bỗng ngửa mặt lên trời, dữ tợn cười phá lên. Bùi Cảnh quay đầu, bắt gặp một đôi mắt không có tròng trắng, đen ngòm dị hợm.

Diện mạo của Trương Thanh Thư dần thay đổi, tóc không ngừng dài ra, da càng lúc càng trắng như bị ngâm trong nước quá lâu, đến lúc gần như trong suốt thì đột nhiên bay vút lên.

Hắn lơ lửng trên không trung, cúi đầu đối mặt với Bùi Cảnh.

Những quái vật dưới chân bắt đầu rồ dại, vặn vẹo vùng vẫy điên cuồng, thét lên vừa tuyệt vọng vừa đau đớn trong tư thế bị bẻ cong và nhốt trong vạc.

Trương Thanh Thư cười khặc khặc, cười xong thì gào ầm lên, giọng nói không phân rõ nam hay nữ, đã hoàn toàn biến thành một con quái vật.

“Tao muốn chết mà chúng mày cũng không cho, chẳng phải là đang buộc tao giết chết chúng mày đấy sao.”

“Vậy thì giết thôi! Dù sao người chôn thây nơi đây cũng chẳng ít!”

Bút trong tay hắn hoá thành lưỡi dao, uy áp quỷ dị ngấm vào từ bốn phương tám hướng, khoá đỏ lửng lơ giữa trời lại lạch cạch dao động, mà lần này lại càng thêm mãnh liệt, cát bụi cuộn lên, phá mở tất cả cánh cửa khác trong sân nhà họ Trương.

Ngay từ lúc mới gặp được Thiên Diện Nữ, Bùi Cảnh đã phỏng đoán xem thực lực của đám quái vật như bọn chúng ở thời kỳ toàn thịnh sẽ khủng bố đến mức nào. Bây giờ xem như tận mắt chứng kiến, khoảnh khắc Trương Thanh Thư hoá ma, thôn Trung Liêm lại bắt đầu đổ mưa, mưa đen tí tách đầy trời, âm u lạnh lẽo, quỷ quái kỳ lạ.

Mưa giăng đầy trời, che khuất ánh sáng.

Trên không, quái vật chân đạp ngàn vạn ổ khoá, cây bút vạch ngang, long trời lở đất.

Bùi Cảnh: “Điên rồi à?”

Mà kỳ lạ chính là, cho dù thế giới mưa sầu gió thảm thì xung quanh cái vạc kia vẫn như thánh địa, ánh sáng trắng nhàn nhạt, được bảo hộ bởi một loại lực lượng hoà với đất trời, sức mạnh của Trương Thanh Thư căn bản không đả động được tới.

Bảo sao hắn muốn nương nhờ Quý Vô Ưu đến đập tan cái vạc này.

Bùi Cảnh ở trong ánh sáng dĩ nhiên không sợ, thế nhưng sau khi Quý Vô Ưu té xỉu thì vẫn nằm dưới cơn mưa.

Mỗi một lưỡi dao rơi từ trên trời xuống đến lưu lại vết cháy đen thật sâu dưới đất, nếu rơi vào thân người chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy.

Y đã đưa Quý Vô Ưu ra ngoài, dĩ nhiên không có lý do để nó nằm chết ở nơi đây.

“Trước hết ngươi cứ nghĩ biện pháp, ta đi cứu hắn đã.”

Bùi Cảnh nói xong thì đứng phắt dậy, lẩm bẩm khẩu quyết, quanh người xuất hiện một tầng chắn băng lam thật mỏng, y cầm kiếm xông vào trong mưa chạy đến bên cạnh Quý Vô Ưu. Tà khí ở đây quá nặng, Quý Vô Ưu đang hôn mê mà vẫn bị quấy nhiễu, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng, lấm tấm mồ hôi, tay chân run lẩy bẩy.

Dao máu phi xuống từ khắp nơi, Bùi Cảnh cẩn thận tránh né, lộn một vòng trên đất rồi bế Quý Vô Ưu lên.

Nhân vật chính ở tuổi này vẫn là đứa nhóc mập, hơi khó khăn một chút. Bùi Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua, không khỏi nghĩ ngợi: “Có lẽ đây chính là nhân vật chính đi, thiên tướng chức lớn, cho nên giai đoạn đầu trùng trùng khó khăn.”

Trương Thanh Thư cười sằng sặc như điên dại: “Tao biết ngay là mày sẽ đến cứu nó mà.”

Mưa đen đầy trời bỗng nhiên rơi chậm lại, giọt mưa ngưng đọng ở không trung, thời gian cũng ngừng lại, sau đó từng giọt từng giọt tụ lại một chỗ, lít nha lít nhít hợp thành một con quái vật to lớn màu đen.

Không có thực thể, không có ngũ quan, nhưng quái vật vừa mới giẫm qua, tấm chắn băng lam quanh người Bùi Cảnh lập tức vỡ nát.

Y ôm lấy Quý Vô Ưu điên cuồng né tránh.

Khoé miệng Trương Thanh Thư lại nhếch lên nụ cười dữ tợn.

Hắn lấy thiên địa làm sách, chấp bút viết gì đó lên.

Tai Bùi Cảnh ù đi, mà quái vật ở ngay sau lưng sắp đến mép sáng trắng bên vạc thì chợt có một đống chữ nhỏ hiện lên bên người y, phong toả ngăn cản toàn bộ bước lùi của Bùi Cảnh.

Chữ nào chữ nấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng, y ngửa đầu, phát hiện mỗi một giọt mưa ngưng ở không trung đều biến hết thành chữ. Ngàn ngàn vạn vạn, từ trên xuống dưới.

Cảnh tượng này đủ khiến y sởn gai ốc.

Sân cũ nát, khoá máu trên không, nước mưa biến thành chữ cái, nhiều nhất là “giết”.

Bài “Thất Sát ca” kia.

“Giết, giết, giết!”

Bùi Cảnh nghĩ, lúc này Trương Thanh Thư điên thật rồi.

Một người cực đoan đến mức dùng quan niệm về thiện ác thị phi của mình áp đặt lên người khác lại càng nghiêm khắc với chính bản thân mình.

Cả đời Trương Thanh Thư truy cầu nhân nghĩa lễ trí tín, lúc nhìn thấy đám quái vật được nuôi trong vạc cuối cùng cũng bị phẫn nộ và đổ vỡ trong lòng ép phát điên. Hắn biết mình gây ra tai hoạ, một lòng muốn chết, nhưng chỉ có khi sự thật đẫm máu bày ra trước mắt mới có thể tường tận tội ác sâu đến cỡ nào.

Bùi Cảnh rút kiếm Lăng Trần, còn tưởng sẽ phải nghênh đón một trận ác chiến, nhưng không hề gì. Âm thanh rất khẽ vang lên, những chữ cái đọng giữa không trung ấy như bị xoá mất sự tồn tại, nhạt nhoà dần rồi biến mất hẳn.

Mưa ngớt, thậm chí cả mây đen cũng bắt đầu tan đi.

Sắc trời dần hửng sáng, sau lưng rộn tiếng bước chân.

Bùi Cảnh quay lại nhìn, thứ đầu tiên trông thấy là vạt áo của Sở Quân Dự. Áo đen nhánh thêu hoa văn bạc, ống tay áo rộng thùng thình. Hắn bước ra khỏi vùng sáng, người cao lớn, tóc bạc như tuyết, như hợp thành một với không khí chung quanh, thậm chí lại càng thần bí và âm u lạnh lẽo hơn nữa.

Trương Thanh Thư nhìn xuống Sở Quân Dự, hồi lâu sau mới nở nụ cười quái dị: “Thế mà mày không chết à?”

Sở Quân Dự thu tầm mắt lại, kỳ thật hắn cũng chẳng muốn để ý đến Trương Thanh Thư. Mưa máu ngập trời, vũ trụ lật đổ thì có sá chi.

Chỉ là hắn còn chưa kịp ngăn cản đã trông thấy Bùi Cảnh lao ra cứu Quý Vô Ưu rồi.

Bùi Cảnh vừa mới kinh hồn bạt vía, hoảng hồn tránh đông tránh tây, giờ đây rốt cuộc có thể thở phào. Y ngồi trên cao, cúi xuống nhìn Quý Vô Ưu, nhóc mập vẫn run rẩy trong cơn ác mộng, may mà không có việc gì.

Bùi Cảnh lau mồ hôi, nói với Sở Quân Dự: “Cảm ơn.”

Y mới lăn trên đất, nước bùn vấy bẩn mặt y, trên áo bào cũng lốm đốm vết nhơ, nhìn rất thảm hại.

Sở Quân Dự cúi đầu nhìn y.

Bùi Cảnh hơi chột dạ, trước kia lừa gạt Sở Quân Dự đến Thượng Dương Phong được là bởi đồng ý với hắn cách Quý Vô Ưu càng xa càng tốt. Kết quả, bây giờ hắn còn vào sinh ra tử cứu lấy Quý Vô Ưu ngay trước mặt người ta.

Thiếu niên có phần quẫn bách, túm lấy lọn tóc.

Sở Quân Dự ngồi xổm xuống, áo bào quét đất, tóc bạc lạnh buốt sượt qua cánh tay Bùi Cảnh, đôi mắt đỏ như máu của hắn không có cảm xúc, buồn vui khó lường.

Bùi Cảnh đang không biết làm sao để mở miệng thì Sở Quân Dự bỗng vươn tay, ngón tay tái nhợt lạnh lẽo nâng má y lên.

Bùi Cảnh: “?”

Khoé miệng Sở Quân Dự lướt qua ý cười không rõ.

— Số phận u mê không tỉnh là cái gì chứ? Trong không gian Thiên Đạo tồn tại ấy, thời gian đình chỉ, hết lần này đến lần khác trăn trở vô dụng và tuyệt vọng năm đó. Là giày vò bị rút xương gãy hồn, lặp đi lặp lại, luân hồi không thôi.

Vân Tiêu Tông diệt môn, đỉnh Vấn Thiên thảm bại.

Tôn nghiêm, kỳ vọng bị vùi xuống đất bụi, khí phách thời niên thiếu trở thành chút sức lực ứ đọng trong lòng, đời đời kiếp kiếp, địa ngục không tan.

Hắn cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Bà ta để ta thương xót khổ sở của Quý Vô Ưu, thương xót tỉnh ngộ ở kiếp này của hắn, thương xót thiện ý còn tồn tại đương lúc trẻ dại.”

Tay hắn chậm rãi trượt xuống, lại nâng cằm Bùi Cảnh, khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng lại lạnh nhạt.

“Vậy thì, ai đến thương xót ngươi đây?”

“… Thương xót lương thiện, thương xót dũng cảm, thương xót chân thành hiện giờ của ngươi.”

Thư Diêm giữa trời đã nổi giận: “Ha, mày sống sót thì sao chứ? — Đã vào rồi cũng đừng hòng bò ra!”

Đất bằng nổi gió, Trương Thanh Thư vốn là ác quỷ, chúa tể tất cả mọi thứ của thế giới dưới lòng đất này. Rầm rầm, khoá đỏ từ trước đến nay chưa từng rời chỗ rốt cuộc lộ nguyên hình, ngoại trừ bên ngoài cái vạc kia thì đâu đâu cũng rạn nứt.

Ổ khoá đan chặt đội đất ngoi lên, từng cái từng cái ngang dọc khắp phía tạo thành một cái lồng giam, một cảnh lưỡng nan. Nguồn gốc của khoá vốn ở chỗ cái vạc, dĩ nhiên trên thân có một luồng sức mạnh huyền ảo thần bí.

Bùi Cảnh cảm giác mặt đất dưới chân đang dâng trào, sát khí máu me cuồn cuộn sau lưng.

Y muốn quay đầu lại nhưng vướng Sở Quân Dự, hắn nắm lấy cằm y hơi kéo về phía trước một chút.

Sở Quân Dự cúi đầu, tóc bạc như muốn hoà vào luồng sáng trắng, lần đầu tiên tròng mắt đỏ ngầu lộ ra chân tình thực cảm, lạnh lẽo mà ấm áp.

Giọng y nhẹ nhàng như thầm thì với người tình, nhưng ý lạnh lẫn vào đó lại khiến người rét buốt thấu xương.

“Mặc dù ngươi thiên lương ngu ngốc chẳng ai bằng, dũng cảm như mò đi tìm chết.”

“Mặc dù bây giờ ta rất tức giận, nhưng ta đã bằng lòng bảo vệ ngươi, cho nên sẽ không nuốt lời.”

Bùi Cảnh bị uy áp toàn thân hắn hù doạ, sức mạnh trên thân Sở Quân Dự đã vượt xa hiểu biết của y, thậm chí giống như ngũ hành thiên địa không thuộc về thế giới này — lấy Sở Quân Dự làm trung tâm, một luồng năng lượng màu đen bắt đầu lan tràn.

Bùi Cảnh sững sờ ngẩng đầu lên.

Phía sau là hàng ngàn khoá máu hung ác giăng thành lồng, dưới chân là mặt đất nứt toạc ra, ma quỷ bò lên. Trời đất âm u, hơi máu ánh đen dây dưa chằng chịt.

Sở Quân Dự đi ngược sáng, ghé sát bên tai nói với y: “Cho ta mượn kiếm Lăng Trần.”

Bùi Cảnh không rõ y muốn làm gì, nhưng vẫn buông lỏng bàn tay đang cầm kiếm.

Mỗi một kiếm tu đều có tình cảm đặc biệt với kiếm của mình, mà kiếm với kiếm tu cũng vậy, sau khi thông linh sẽ có cảm giác ỷ lại. Thế nhưng lúc Sở Quân Dự đoạt lấy kiếm Lăng Trần từ trong tay y, Bùi Cảnh lại không cảm giác được bài xích.

Y không bài xích, kiếm Lăng Trần cũng không bài xích.

Sở Quân Dự cầm kiếm, nở nụ cười, hắn đeo kiếm đứng thẳng dậy.

Bùi Cảnh mím môi — Sở Quân Dự không phải người tốt — lần đầu tiên nhìn thấy trên cầu treo y đã biết rồi, suy nghĩ này đến giờ cũng không thay đổi. Tận trong xương cốt người này ngấm sâu máu me sát khí không xua tan được, tính cách thay đổi thất thường, linh hồn như sinh sôi nơi địa ngục.

Nhưng khoảnh khắc hắn cầm kiếm Lăng Trần đội ánh sáng đứng thẳng dậy, đáy lòng Bùi Cảnh thoắt có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

… Cảm giác quen thuộc.

Thư Diêm cả giận gào lên: “Chớ có vùng vẫy, nơi này có sức mạnh của bà ấy, mày còn khuya mới ra được!”

Sở Quân Dự cảm thấy thú vị, hắn mỉm cười: “Lần này vây ta, bà ta vây ta đã hao hết chín phần tinh lực — ngươi cảm thấy bà ta sẽ còn ở đây?”

Con mắt Thư Diêm bỗng nhiên trợn trừng.

Cùng một thanh kiếm, thế nhưng trên tay Sở Quân Dự và trên tay Bùi Cảnh lại hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.

Ánh sáng lạnh lẽo toả khí thế bén nhọn, như phượng gáy hạc rít, cả khoảng đất trời bị sức mạnh đến từ thế giới bên ngoài xé nát, huỷ diệt đất trời dễ như trở bàn tay — bất tử của Thư Diêm là Thiên Đạo ban cho, nhưng sức mạnh của Sở Quân Dự lại nằm ngoài quy tắc.

Kiếm ý mênh mông, bất cứ thứ gì rơi lên khoá máu đều bị chặt đứt.

Lồng giam này tan rã trong băng, Thư Diêm cảm thấy khổ sở, hai mắt như sắp nứt ra, bút cầm trên tay hoá thành vũ khí sắc bén, nhào đến trên mặt Sở Quân Dự.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Mũi kiếm Lăng Trần bén hơn vạn lần, Thư Diêm đến, hắn cản, một kiếm quét ngang, máu mực văng khắp chốn. Ánh xanh toả ra, luồng sáng lẫn lộn rạng rỡ. Bùi Cảnh ngồi dưới đất chỉ nghe thấy Thư Diêm rống ầm lên, khiến mái ngói nhà họ Trương vỡ tan tành.

Cơ thể Thư Diêm cứng ngắc giữa không trung, trong mắt là không thể tin nổi, bút lông trên tay lạch cạch rơi xuống đất, nhưng vẫn chưa chết hẳn, quái vật được Thiên Đạo thiên vị nay đã là một bộ phận của Thiên Đạo, mấp mé ở biên giới điên rồ.

Trong mắt là ác độc, là oán hận, là tất thảy cảm xúc tiêu cực trong trần thế.

Sức mạnh quỷ dị tích tụ bên cạnh Thư Diêm, nếu lúc này nguyên thần của hắn bị tiêu tán thì tất cả mọi người dù sống hay chết trong cái thôn này ngoại trừ Sở Quân Dự đều phải chôn cùng.

Thân thể Thư Diêm dần dần phình to ra, mặt cũng trở nên kinh khủng.

Thời gian như ngừng lại.

Trong lòng Bùi Cảnh có dự cảm không tốt, thằng điên này lại đang chơi trò gì nữa đây?

Chỉ là sức mạnh ngưng tụ không được bao lâu.

Cửa nhà họ Trương lại bị đẩy ra, giọng nói của một cô gái khẩn thiết vang lên.

“Trương Thanh Thư!”

Một tiếng này dường như xuyên thấu sinh tử của nhân thế, xuyên thấu sống chết vô thường cả trăm năm.

Ánh mắt của kẻ điên thoáng chốc đờ ra, sau đó chậm rãi tỉnh táo.

… Trương Thanh Thư.

Giọng nói này quen thuộc quá.

Trí nhớ khốn khổ hỗn loạn xé ra một sợi ấm áp dịu dàng. Là thiếu nữ váy xoè đỏ nhạt, tung bay như hồ điệp trong một buổi chiều trong vắt. Nàng lon ton chạy qua hành lang cung đình, trước khi vụt qua còn thảng thốt ngoài đầu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng mỏi mệt của hắn, khoé môi chậm rãi nở ra nụ cười e ấp ngượng ngùng. Sau cơn mưa, mọi thứ đều sạch bong trống rỗng, đôi mắt của nàng tựa như nước suối chảy qua lòng người.

Đó là vị hôn thê mà hắn được thánh thượng hạ chỉ ban hôn, là tiểu công chúa nhỏ nhất của nước Ly.

Tiểu công chúa lén lút chạy đến ngự hoa viên gặp hắn, giữa đường đi lại bị thị nữ gọi lại, vì để lộ thân phận nên nàng cuống quýt chạy đi, chút phiền muộn pha lẫn đôi phần nhếch nhác.

Cây cỏ tốt tươi, mái cung lảnh lót.

Vị hôn thê… của hắn.

“Phụt—”

Quái vật đứng giữa không trung bỗng phun ra một búng máu, cả người sa xuống, ngã vật trên đất.

Triệu Hựu Tình lao đến, lẩy bẩy cả người, tay chân lạnh toát, trái tim cũng lạnh theo. Cánh tay cứng ngắc đỡ chàng trai trong vũng máu dậy, không nói lời nào, nước mắt lã chã tuôn rơi. Năm trăm năm, chấp niệm dây dưa suốt năm trăm năm, mà lúc này đây, tất cả tâm tình bị đè nén đều bùng lên.

“Trương Thanh Thư, Trương Thanh Thư…” Ngón tay nàng run rẩy, siết chặt cánh tay của hắn, chỉ lặp lại tên của hắn hết lần này đến lần khác, ngoài ra không có lời nào.

Trương Thanh Thư chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch như giấy, uất nghẹn nơi lông mày không tan hết được, nhưng đôi mắt lại có phần nhẹ nhõm — hắn sắp phải chết rồi, một kiếm vừa rồi của Sở Quân Dự trực tiếp giết chết hắn. Hoá ra… Trên đời này còn có kiểu chết khác nữa, linh lực trong cơ thể đang tiêu tán, hắn lại bị biếm về người phàm, ngũ tạng lục phủ đau nhức kịch liệt, thế nhưng tâm tình lại thanh thản một cách lạ kỳ.

Bên tai là tiếng nức nở nghẹn ngào của thiếu nữ.

Nói thật là, hắn đã từng nghe tiếng khóc của nàng rất nhiều lần rồi.

Trương Thanh Thư bảo: “Đừng khóc nữa, tất cả đều kết thúc rồi.”

Triệu Hựu Tình cắn chặt môi, mắt ngấn lệ, thế nhưng hơi thở nhanh chóng bình thường trở lại, run giọng nói: “Chàng không cảm thấy chàng mới chính là kẻ ác nhất à.”

Khoé môi Trương Thanh Thư rỉ máu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ta biết, cho nên ta đáng chết.”

Triệu Hựu Tình: “Đúng rồi, chàng đáng chết, chàng là kẻ tội đồ. Nhưng em còn đáng chết hơn, em còn dám thích một kẻ tội đồ.” Nàng mỉm cười, khoé mắt còn vương vài giọt lệ, tuyệt vọng mà điên cuồng: “Vậy nên, phu quân à, lần này, cùng chết nhé.”

Cùng chết nhé.

Trương Thanh Thư lắc đầu, nói: “Nàng sẽ không chết đâu.”

Nước mắt Triệu Hựu Tình lại lã chã: “Người người ở nước Ly nói chàng là Văn Khúc Tinh chuyển thế, mà Văn Khúc Tinh là thần tiên, thần tiên thì không có tình cảm. Nhưng em lại cảm thấy, Trương Thanh Thư, chắc là chàng thích em rồi, đúng không phu quân?”

“Ba năm trước đây, người nọ là chàng nhỉ — đêm truyền thừa, cô bé xông nhầm vào thần điện, là chàng cứu em ấy, có phải không?”

Triệu Hựu Tình nói: “Ta quên rồi.”

Triệu Hựu Tình lại bảo: “Chàng lại lừa em. Chàng đưa một sợi hồn phách của em vào trong cơ thể của cô bé ấy là vì cớ gì? Vì để cho em có cuộc sống mới? Tuổi thọ con người chỉ có trăm năm, trăm năm sau, em chính là em ấy — nhưng khi em thật sự dùng thân thể người khác leo ra khỏi quan tài, ở thế giới này không ai thương em, cũng chẳng người nào khiến em quyến luyến, vậy thì sống thêm lần nữa để làm chi?”

Trương Thanh Thư trầm mặc không nói.

Triệu Hựu Tình cúi đầu, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má tái nhợt của thư sinh. Nàng run rẩy hôn lên môi hắn, tuyệt vọng mà thâm tình: “Van chàng, chúng ta cùng chết đi mà, phu quân ơi.”

Cùng chết đi thôi. Căn nguyên của thế giới dưới lòng đất là cái vạc kia.

Trong vạc là lực lượng của Thiên Đạo. Bây giờ Thiên Đạo không có ở đây, Trương Thanh Thư cũng chết rồi.

Ánh sáng xung quanh vạc từng chút mờ dần đi.

Từng gốc cây ngọn cỏ của thế giới này cũng đang hoá thành bột phấn, biến thành ánh sao.

Bùi Cảnh nhìn đôi uyên ương ôm nhau trong vũng máu, ánh mắt phức tạp.

Đôi mắt của A Như chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng đen là do trong cơ thể cô bé có một phần linh hồn đã chết không thuộc về mình đang ngủ say mà y không thể loại bỏ được. Giờ đây đã hiểu rõ, không loại bỏ được bởi vì năng lực của Thư Diêm.

Triệu Hựu Tình đang ảnh hưởng đến A Như, tâm tình của cô, thậm chí cả thế giới của cô chỉ nhìn thôn Trung Liêm bằng hai màu đen trắng.

Lần này, xem như đúng nghĩa trời đất sụp đổ. Thế giới này, cỏ cây sinh linh, tất cả đều đang chầm chậm cứng ngắc rồi hoá đá, sau đó tan thành tro bụi vụn vỡ, đất trời tiêu tan.

Chỉ còn lại bọn họ.

Một luồng sức mạnh lôi y ra khỏi thế giới này, lần cuối cùng quay đầu nhìn lại, Bùi Cảnh phát hiện phía trên cửa từ đường của nhà họ Trương có treo một bức thư pháp. Giấy trắng mực đen, mỗi một nét chữ đều trân trọng vô cùng.

“Trời sinh vạn vật nuôi người, thế nhân vẫn oán ông trời bất nhân.”

“Biết đâu sâu mọt khắp trần, hại quan, hại chúa, hại dân vô cùng.”



“Từ nay đất chuyển trời rung, giết người còn tiếc chẳng vung tay à?”



Có lẽ trước kia tổ tiên của Quỷ vực du ngoạn nhìn thấy thứ này đây.

— Ta sinh vốn chẳng để tranh giành, tang thương đại mộng giữ ngàn năm!



Thân thể bị kéo ra khỏi thế giới âm u hỗn độn, Quý Vô Ưu cảm thấy cả người ấm áp, nó dụi mắt rồi đứng dậy, phát hiện xung quanh là một màn ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

Nó ở trên trời, phía dưới là cái thôn hệt như ác mộng ấy — quỳ bò, tháo chạy, trợn mắt, tất cả quỷ quái hoá thành tượng đá, sông xanh dâng trào đã hoàn toàn im lìm.

Nó sống sót ra ngoài rồi?! Nhưng không có vui sướng sau khi thoát nạn, nó chỉ nhìn chằm chằm tay mình, không nói gì một lúc lâu.

Quý Vô Ưu nghe thấy có người gọi tên nó.

“Vô Ưu.” Là giọng nữ, dịu dàng đến mức khiến người ta rơi lệ.

Quý Vô Ưu bỗng ngẩng đầu, lại chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ trong ánh sáng, cho dù bà ấy đã thay đổi dáng hình thì nó vẫn cảm nhận được theo bản năng.

Là bà ấy — bà già đã dẫn đường cho nó.

“Người…” Quý Vô Ưu muốn nói gì đó, nhưng người kia đã mỉm cười, mở miệng chặn lời nó.

“Ta đến để tạm biệt con, có thể ta sẽ ngủ một giấc thật lâu, không thể tiếp tục theo chân con được nữa.”

Quý Vô Ưu ngây ngẩn.

Người kia nói: “Nhưng mà, đừng sợ nhé, một thời gian rất dài nữa sẽ không ai làm tổn thương con đâu.”

“Ta từng hy vọng con sẽ bước lên một con đường khác không có lối tắt, nhưng quy tắc của thế giới đã bị xáo trộn, con phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.”

Quý Vô Ưu thì thào: “Mạnh lên.”

Giọng nói của người nọ như ẩn như hiện, biến ảo khôn lường: “Con phải đạt đến Hoá Thần kỳ càng nhanh càng tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play