Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bùi Cảnh ngạc nhiên: “Sở Quân Dự cũng ở bên trong à?”
Y cúi đầu, ghé vào bên chân cá sấu, hỏi: “Làm sao mi lại thả cho người này đi vào thế?”
Cá sấu ngơ ngác mở mắt nhìn người trong kính Huyền Thuỷ, sau đó lại quay đầu nhìn Bùi Cảnh, đầy vẻ hoang mang.
Bùi Cảnh lắc đầu: “Đúng là vô dụng, không sớm thì muộn cũng nướng mi lên ăn.”
Hẳn là Sở Quân Dự cũng nhầm lẫn vấp váp đi vào, Tâm Ma Thất không có nguy hiểm gì quá lớn, cho nên thứ Bùi Cảnh quan tâm hơn Sở Quân Dự là quái vật gì đã lẻn vào trong phù đồ này. Tám mặt kính Huyền Thuỷ phản chiếu hành lang, cung điện, cửa ra vào, tất cả phương hướng đều không phát hiện chút khác thường nào, nhưng luồng hơi thở âm u lạnh lẽo lúc mới vào cửa hang kia sẽ không gạt người.
Soi kỹ từng mặt của kính Huyền Thuỷ, cuối cùng Bùi Cảnh phát hiện được chỗ không đúng tại một căn phòng hơi khuất. Căn phòng đó là thư phòng, ở trên mặt bàn trong thư phòng là một đống bừa bộn, bị người phá loạn. Một tờ giấy mỏng dính được đặt chính giữa bàn, mực đỏ trên giấy chảy ra, máu tanh đậm đặc.
Là một bài thơ.
Ta sinh vốn chẳng để tranh giành, ngán chả buồn xây bệ vàng son.Quan trạng khắp nơi như chó rách, dưới gươm ra sức hiến tài danh.* dịch bởi Đạm Vân Ô KêBốn câu thơ, bút mực khuếch đại, vốn nên là bài thơ hạo nhiên chính khí, lại bởi vì những nét xiên xẹo vặn vẹo mà sinh ra vài phần kỳ dị.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: “Còn đẳng cấp quá nhỉ.”
Y giữ cá sấu lại trong chủ điện còn mình thì đi về hướng thư phòng. Thư phòng cũng im phăng phắc, chỉ có tiếng áo bào của y lướt trên đất, trông rất đơn giản, một chiếc bàn, một giá sách, giá sách dựa vào tường, bày đầy sách xếp gọn phía trên. Đứng ở trước bàn, cúi đầu nhìn tờ giấy kia, Bùi Cảnh thầm thì: “Ngươi lại chạy đi đâu?”
Y bỗng nhiên quay người, ngón tay rà từ trái sang phải từng chút qua giá sách, sau đó dừng lại ở một quyển nào đó.
Khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Lấy sách ra, một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trong khe hở.
Chỉ trong chớp mắt, y rút kiếm ra.
“Grào — ” Con quỷ trong tường kêu lên một tiếng, nhanh chóng hoá thành một sợi khói xanh chạy trốn ra cửa.
Bùi Cảnh theo sát phía sau.
Lần mò theo hơi thở, lại đi qua hành lang, rồi đứng trước Tâm Ma Thất, bước chân Bùi Cảnh chợt ngừng lại, một luồng hơi kiếm phảng phất vắt ngang phía trên, ngăn cản y đi vào. Bùi Cảnh nhíu mày: “Tiên tổ lại có gì ám chỉ cho ta chăng?”
Hồi bé y từng đến Tâm Ma Thất, không hề có chút tổn thương, lúc này tiên tổ lại có ý muốn ngăn cản?
Chẳng lẽ trong Tâm Ma Thất có nguyên hình của quái vật kia?
Hơi thở của con quỷ này rất giống với Thiên Diện Nữ, như cùng xuất phát từ một nơi, rõ ràng là y đánh không lại.
Nhưng mà.
Đôi mắt Bùi Cảnh dần lạnh xuống.
Sở Quân Dự cũng ở bên trong.
Bùi Cảnh không do dự thêm nữa, nói vọng lên với hơi kiếm tím đậm trên không: “Đa tạ sư tổ đã nhắc nhở, nhưng con vẫn phải vào một chuyến. Bên trong có một bạn nhỏ, nếu con không đi cứu hắn, chắc chắn hắn phải bỏ mạng. Con nghĩ là, ngài ngăn con lại, khả năng rất lớn là con không đánh nổi con quái vật kia.” Bùi Cảnh mỉm cười, giơ kiếm lên: “Đến lúc ấy còn phải phiền sư tổ giúp con một tay, dù sao ít nhiều gì con cũng là người thừa kế duy nhất của Vân Tiêu mà.”
“…” Thật ra sư tổ không muốn quan tâm y lắm đâu.
Trong bí cảnh Trường Thiên, Bùi Cảnh cũng không sợ lắm, dẫu gì cũng đã được Vân Tiêu đạo nhân che chở, là có chống lưng hàng thật giá thật.
Tâm Ma Thất không phải một căn phòng, là một đoạn đường vừa dài vừa yên tĩnh, mới vào bên trong đã vấp phải một sợi dây đỏ mảnh dưới chân, thứ đầu tiên nghe được là tiếng lục lạc vang lên. Chỉ một tiếng, lanh lảnh mà xa xôi.
Bên trong đen kịt một màu, Bùi Cảnh đưa tay sờ, hai bên đều là vách tường, dưới chân có lớp nước thật mỏng, khí lạnh thấm vào lòng bàn chân.
Cảm giác giống hệt ngày còn bé.
Y thì thầm trong bóng đêm: “Lần này lại là gì nữa đây?” Y không biết người khác ở chỗ này ra sao, mà y lại nhìn được quá khứ của mình.
Những ngày niên thiếu, thứ trông thấy là ký ức khi còn ở hiện đại.
Người nọ gặp phải thời tiết kỳ dị còn không chịu về phòng tránh né, trái lại tràn đầy phấn khởi bưng ly cà phê đến cạnh cửa sổ tự ngắm bản thân.
Nhìn gương cắt tóc, sau đó bị một tia sét bổ trúng người.
Hồi tưởng lại một giây cuối cùng, y vẫn cạn ly với mình trong gương, còn đùa giỡn nghịch ngợm, Bùi Cảnh bắt đầu đau não.
Sao y có thể ngu ngốc đến mức này, đẹp trai đâu phải chuyện ngày một ngày hai, làm sao hôm đấy cứ phải coi cửa sổ như tấm gương mà ngắm nghía, cuối cùng bị sét đánh phải người.
Nước dưới chân chậm rãi lưu động, tựa như chốn vực sâu thăm thẳm.
Cả một đời này, cưỡi ngựa xem hoa.
Tiếng lục lạc rốt cuộc ngừng lại.
Có ánh sáng màu lam lốm đốm trong bóng tối, ngưng kết hội tụ trên hai bên vách tường, cuối cùng tạo thành cảnh tuyết rơi, trắng xoá.
Tuyết lớn rét đậm, bạt ngàn phủ khắp non sông, thiên tài Bùi Cảnh trăm năm khó gặp của giới Tu Chân ra đời. Trong yến tiệc, Chưởng môn Vân Tiêu đứng đầu tiên môn thiên hạ đích thân thu làm đệ tử, ban thưởng hai chữ Ngự Chi, náo động đám đông bên dưới.
Vừa ra đời đã chói loá rực rỡ, danh chấn cả một thời.
Những năm tháng sau đó, ngộ đạo tập kiếm, hàng yêu trừ ma, vừa buồn tẻ vừa dài dằng dặc. Nói ra thì, y chính thức lưu lại truyền thuyết ở giới Tu Chân là khoảng thời gian sau khi rời khỏi viện Kinh Thiên.
Mà trong viện Kinh Thiên, ấn tượng y để lại cho chư vị cường giả đương thời chỉ sợ đều là bóng ma, là phiền phức.
Một tháng đầu tiên, thời tiết hãy còn chợt ấm chợt lạnh. Y bị sư tôn cưỡng ép mang đến núi Kinh Thiên, vào trong viện Kinh Thiên học tập. Tuyết rơi thềm đá, đường trượt khó đi, còn không thể ngự kiếm bay qua. Y sóng đôi với Trần Hư, trống rỗng buồn tẻ, rảnh rỗi thì cầm kiếm đâm hoa chọc lá.
Mà tinh thần của Trần Hư lại phấn khởi tột độ, đôi mắt như toả ra ánh sáng, hoá kích động thành lời nói, rằng: “Ta mới đi trên đường, tuỳ tiện xem xét, tất cả đều là những người có thể coi như có tăm có tiếng. Ngộ Sinh đại sư cõi Phật, Phượng đế của Yêu tộc, Thiếu chủ chốn Quỷ vực, vẫn luôn nghe danh đã lâu, xem như nhìn thấy người thật.” Trần Hư nhìn thêm chút nữa, lại tỏ rõ vẻ cảm thán quay đầu lại: “Còn có vài vị nữ tu ở Doanh Châu nữa, thật sự xinh đẹp lắm đó.”
Bùi Cảnh trợn trừng mắt, hỏi: “Đệ có thấy bẽ mặt không thế?”
Trần Hư mơ hồ: “Ta làm sao cơ?”
Bùi Cảnh hừ lạnh: “Rặt vẻ chưa thấy sự đời, đừng nói cùng một môn phái với ta.”
Trần Hư quay lại nhìn thêm cái nữa, hỏi: “Huynh không thấy các nàng xinh đẹp à?”
Bùi Cảnh quay đầu, cách bọn họ không xa là một đám nữ tu váy dài lam khói, thanh tú dịu dàng, đang cười cười nói nói, đạp tuyết mà đến, phong thái có một không hai. Chỉ là điều thu hút sự chú ý Bùi Cảnh lại là nhóc mũm mĩm ở giữa các nàng vẫn luôn im lặng, vừa nhìn đã biết không dễ ở chung. Nói thẳng là mũm mĩm thì không tốt lắm, nhưng ngoài thứ này thì vị kia cũng chẳng còn đặc thù nào khác.
Bùi Cảnh lại quay trở về: “Xinh đẹp, nhưng không có tác dụng gì. Đệ có tin không, đệ ở sau lưng khen bọn họ, cùng lúc ấy các nàng cũng đang tán thưởng ta ở sau lưng.”
Trần Hư trợn trắng mắt: “Khen huynh gì chứ?”
Bùi Cảnh: “Tuấn tú vô cùng, khí phách hiên ngang.”
Trần Hư: “Đồ quỷ nhà huynh, đã nói bao nhiêu lần, có thể tém tém cái nết lại một chút không. Ra khỏi Vân Tiêu rồi, huynh không biết xấu hổ nhưng ta vẫn cần thể diện nhé.”
Bùi Cảnh: “Ta cũng không chê đệ quê mùa mất mặt, đệ còn oán trách ta ăn ngay nói thật nữa à. Ta thật sự là người trong mộng của ngàn vạn nữ tu ở giới Tu Chân, không tin cứ thử nhìn xem.”
Y ngẩng đầu nhìn khắp phía, mắt thấy một chú chim đỏ lướt trên bầu trời thì nảy ra ý định, gấp phiến lá từ nhánh cây bên cạnh, kẹp giữa ngón tay phi ngang. Mép lá sắc như đao, cứ thế cắt xoẹt một nhúm lông đỏ, con chim này cũng đến là nhát gan, bị doạ xù hết lông trên không trung, sau đó đôi cánh khựng lại, la chiêm chiếp rơi xuống.
Bùi Cảnh khom người nhặt chú chim đỏ kia lên, nhìn chăm chú mới phát hiện lông chim này đẹp thế, màu đỏ thắm, ngoài rìa có lớp vàng nhàn nhạt. Y ngừng một lát, chờ đám nữ tu ở đảo Doanh Châu đó tới gần.
Trần Hư nhìn xem y muốn làm trò mèo gì.
Chim đỏ bị Bùi Cảnh xách chân, ném về phía sau.
Lông chim xù hết lên, nó ngấn vài giọt lệ trên mắt, kêu ầm ĩ phía trên bầu trời.
Một vị nữ tu Doanh Châu tốt bụng thấy cảnh này thì sửng sốt, vươn cánh tay trắng nõn mềm mại đón lấy nhóc chim đỏ. Cô nàng do dự một lúc, sau đó gọi Bùi Cảnh: “Này vị đạo hữu phía trước kia ơi.”
Trần Hư đỡ trán.
Bùi Cảnh cầm kiếm, dừng bước trong gió tuyết, sau đó quay đầu, nhìn thấy bàn tay ôm chim đỏ của cô nàng áo lam, hỏi: “Có chuyện gì không thế?”
Cô nàng áo lam hiện chút vẻ kinh ngạc xen lẫn ái mộ trên khuôn mặt, bỗng hơi xấu hổ cúi đầu: “Con chim này, là thú cưng của ngươi à?”
Bùi Cảnh cụp mắt nhìn đầu ngón tay đỡ con chim đỏ của cô nàng, khoé môi cong lên nụ cười: “Thú cưng thì chưa phải, chỉ coi như săn được vật nhỏ mà thôi. Nếu nàng thích, vậy thì tặng cho nàng; nếu nàng không thích, vậy coi như đồ ăn hôm nay của ta thôi.”
Cô nàng áo lam nhíu mày: “Nếu đạo hữu không thích, vậy phóng sinh là được rồi, sao lại muốn coi như đồ ăn? Nó nhỏ như vậy chưa hẳn có thể no bụng, huống chi, chúng ta tích cốc rồi mà.”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Được rồi, nếu nàng không thích thì thả nó đi thôi. Dù sao bắt nó làm đồ ăn là bởi chúc mừng may mắn bữa nay, nếu làm như vậy khiến ta cảm thấy người may mắn không vui vẻ được, thế cũng đâu còn ý nghĩa.”
Cô nàng áo lam sững sờ, sau khi nhận ra ý tại ngôn ngoại, chỉ cảm thấy chim ở lòng bàn tay khá nóng bỏng, ngượng ngùng cúi đầu.
Nữ tu của Doanh Châu đa số đều cởi mở, một nữ tu bên cạnh cô nàng trêu ghẹo: “Lời này của huynh ấy à, có phải mưu đồ quấy rồi A Viện nhà ta không đấy.”
Bùi Cảnh lắc đầu: “Không có mà.”
Các cô gái Doanh Châu cười khanh khách. Lúc này lại có người lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm vậy đã từng hỏi ý kiến của chủ nhân con chim chưa?”
Người lên tiếng là nhóc mũm mĩm hấp dẫn tầm mắt Bùi Cảnh ban đầu, đường nét khi nhìn gần vẫn rất xinh đẹp. Đứng ở trung tâm, được người vây quanh tôn kính quý trọng, chỉ vậy đã biết được thân phận của nàng. Con gái của Đảo chủ đảo Doanh Châu, Ngu Thanh Liên.
Y cầm lại con chim béo run lẩy bẩy trong tay nữ tu, hỏi: “Vậy ngươi nói làm sao mới phải.”
Thật ra Bùi Cảnh chỉ muốn bày ra chút kỹ thuật chọc ghẹo cô nương của mình với Trần Hư, làm màu một chút, đạt được mục đích thì thu tay lại, tiếp tục chọc ghẹo nữa không chừng lỡ làm người ta thích y thật, đến lúc đó sư tôn còn không lột da y mới lạ.
Ngu Thanh Liên chỉ ra phía sau y, nói: “Chủ nhân của nó đến rồi, ngươi liệu mà ăn nói với cậu ấy đi.”
Chú chim đỏ trong tay Bùi Cảnh bỗng kêu lên một tiếng vừa tủi thân vừa tố cáo, dồn hết sức lực thoát khỏi tay y, bay ra đằng sau. Bùi Cảnh quay đầu lại, thấy được ba người phía sau mình.
Thiếu niên ở giữa mặc trường bào đỏ, tóc đen rủ xuống tận mắt cá chân, đôi mắt màu vàng sậm, giờ phút này có thể phun ra lửa, sắc mắt dữ tợn, bộ dáng muốn ăn thịt y đến nơi.
Bên cạnh cậu chàng có hai thiếu niên khác nữa, một người ăn mặc thư sinh, sắc mặt u ám, lúc này khoé môi nhếch lên, nở nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác. Người còn lại thì dùng lụa trắng che mắt, vẻ mặt thương hại.
Chim đỏ khóc sướt mướt trở lại đầu vai chủ nhân mình, duỗi cánh chỉ vào Bùi Cảnh, chíp chíp chíp chíp cáo trạng một trận vừa tức vừa buồn bực.
Bùi Cảnh nghĩ: Thằng nhóc Trần Hư này đúng là thần kỳ, vừa nhắc xong đã thấy ba người này xuất hiện luôn.
Lúc Tịch Vô Đoan nói chuyện luôn mang theo hơi hướm âm u, sặc mùi ốm yếu: “Nướng Thần thú của Phượng tộc lên ăn, khẩu vị của đạo hữu mặn thật đấy nhỉ.”
Con chim nhỏ vừa mập vừa phế kia lại là Thần thú của Phượng tộc? E là Phượng tộc không xong rồi.
Bùi Cảnh rất ngoan ngoãn nhận lỗi, chắp tay làm lễ: “Mạo phạm quá, xin thứ lỗi. Tại hạ là đệ tử Trần Hư của Vân Tiêu, Trần trong trần cựu(3), Hư trong hư nhược.”
(3) cũ kỹTrần Hư tức muốn hộc máu: “… Bùi Ngự Chi!”
Lần chạm mặt đầu tiên của ngũ kiệt thiên hạ, y cầm Thần thú của Phượng tộc trêu ghẹo mấy em gái, cũng thực sự là… xui xẻo quá mà.