Phùng Nhã Kỳ mê mê màn màn trong giấc ngủ, cô lật người xoay về phía ngược lại rồi thở ra một hơi thật sâu.
Nằm trong chăn ấm nghe thấy âm thanh xào xào thật êm tai, ối dà, trời đang mưa sao?
Trời mưa mà nằm chăn ấm, ôi thật là thoải mái làm sao!
Tiếng mưa nghe thật thích đi! Mùa đông đã rất lạnh rồi còn có mưa nữa, thật là thích đi!
Đầu mùa đông mà mưa nữa... Mùa đông? Mưa?
Phùng Nhã Kỳ chau chau đầu lông mày, đầu mùa đông làm gì có mưa a, cuối mùa đông thì còn có mưa, đầu mùa thì làm gì có mưa?
Chỉ có mưa tuyết thôi, làm gì có mưa xào xào như nước thế?
Nhã Kỳ mở mắt, đôi mắt tròn xoe chớp chớp về phía cửa sổ kính, bầu trời bên ngoài đã tối đen, ngoài trời không hề có mưa, âm thanh xào xào phát ra từ phía ngược lại ở trong phòng tắm.
Phòng tắm? Ai ở trong phòng tắm?
Phùng Nhã Kỳ lập tức ngồi dậy, cú bật nhanh làm cho đầu cô choáng váng, vì ngày hôm qua uống quá nhiều, tỉnh lại đầu óc chỉ có quay cuồng, bụng dưới đột đau nhói, thắc lưng như gãy làm đôi, từng đốt xương sườn như thể vỡ vụng. Nhã Kỳ ngồi dậy liền co rúm lại ôm lấy chiếc bụng, mặt mày nhăn nhó co rúm.
"Ui da..." Cô ôm bụng, hai tay cũng bủn rủn rã rời.
Sao lại đau như thế? Mọi khi cô uống nhiều rượu đi chăng nữa, tỉnh dậy cũng chỉ là đau đầu, lúc này vừa đau đầu lại vừa đau toàn thân, giữa hai chân hình như còn chảy ra thứ gì đó rất lạ.
Phùng Nhã Kỳ ngớ ra, vừa bị âm thanh xào xào trong phòng tắm làm thu hút, vừa bị cơn đau làm cho khó hiểu, hai thứ cảm xúc trộn lẫn tạo thành cảm giác cuối cùng chính là hoảng sợ.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang sảy ra vậy?
Ai đang ở trong phòng tắm? Cô tại sao lại không mặc quần áo, cơ thể còn cực kì đau nhức.
Phùng Nhã Kỳ ôm lấy đầu, đôi mắt mở to cố gắng nhớ lại những gì xảy ra.
Cô nhớ rõ là mình chạy khỏi phim trường, dự là sẽ ở ngoài đường cả đêm nên cô tung tăng đến thăm mấy bé mèo ở quán cafe Mail đầu tiên, chơi thật đã với mèo, cô đến con phố X. Đến quán rượu quen gọi một bàn lớn đồ ăn, ngồi nhâm nhi với chai rượu.
Lúc đó... Lúc đó hình như là...
Lưu An?
Đúng rồi! Là Lưu An, anh ta xuất hiện bảo cô trở về nhà, cô biết anh ta đang làm theo lệnh của anh trai, cô có ngu mới theo anh về, thế là cô đã ngồi lỳ ở đó tiếp tục ăn và uống rượu đến khi say khướt đi.
Sau đó hình như là... Tâm trí của Nhã Kỳ hiện hữu một cảnh cô đang được ai đó cõng trên vai thì cơn buồn nôn ập đến, cô đã oẹ lên một tiếng, bao nhiêu thứ ở trong bào tử chưa kịp tiêu hoá phun thẳng lên lưng người kia.
Sau đó... Khung cảnh chuyển về một căn phòng nào đó, khá là giống với căn phòng cô đang ở.
Nhã Kỳ đau đầu dữ dội, cồn rượu đêm quá khiến cho thần trí cô vừa đau vừa không tỉnh, cô cố gắng lục lọi những mảnh ký ức tiếp theo.
"Thật xinh đẹp, nhưng mà sao mỗi lần anh nhìn thấy Kỳ Kỳ thì lại không vừa ý vậy?"
"Kỳ Kỳ làm gì không phải với anh sao? Sao lúc nào mặt anh cũng nhăn lại như thế này này."
"Rõ là đẹp trai như thế này mà lúc nào cũng khó chịu, Kỳ Kỳ làm gì không phải với anh?"
"Em hôn anh được không?"
"Lưu An, Kỳ Kỳ hôn anh một cái nhé?"
Ôi trời đất, Phùng Nhã Kỳ há to miệng, đôi mắt cả kinh mở to.
Cô đã... Ôi! Cô đã làm điên làm khùng gì thế? Còn muốn hôn anh ta?
Ký ức tiếp tục chạy trong tiềm thức Phùng Nhã Kỳ, hình bóng người đàn ông đang đè lên người cô, sắc mặt anh rất không thoải mái, hai mắt đỏ rực, đôi mày nhăn lại hỏi.
"Em muốn hôn sao?"
Sau đó anh ta nhếch ra nụ cười, âm thành khàn đặt phủ xuống.
"Mở miệng ra."
Rồi sao? Phùng Nhã Kỳ há hốc, mắt mở to ngớ ra.
Rồi sao nữa?!
Sao đó là cái gì nữa?!
Phùng Nhã Kỳ chau chặt đôi mày, hai tay túm lấy mớ tóc rồi bù xù như một tổ quạ, tiềm thức cô vang vang dội dội tiếng hôn ướt át y hệt như những gì mà cô thường nghe lén lão anh già và Hạ Tình.
Thậm chí tiếng hôn ấy còn chân thật hơn rất nhiều, ướt át lớp nước nhuộm lên cánh môi cô, quấn vào trong miệng cô, hôn đến khi Nhã Kỳ không thở được, anh ta trượt nụ hôn xuống, lúc đó cô hoàn toàn không tỉnh táo, cô còn nói.
"Hôn ở miệng, không phải ở ngực."
Bàn tay to lớn của anh ta bọc trùm lấy ngực Nhã Kỳ, một bên nhào nặng một bên hôn mút như đứa trẻ khát sữa.
Cô lúc đó rất ngây ngô, rùng người theo cái hôn mút nụ hoa.
"A... Này... Anh không phải là em bé... Kỳ Kỳ không có sữa..."
Phùng Nhã Kỳ trố mắt càng to hơn, cô cúi đầu xuống nhìn lên hai đồi thịt của chính mình, lúc này mới nhìn thấy mấy vết hôn đỏ hồng ẩn hiện trên làn da. Những vết hôn nhắc nhở những gì trong tiềm thức mơ hồ của cô hoàn toàn là sự thật, cô không thể nhớ được những gì phía sau, không thể nhớ được cảm giác lúc làm chuyện bậy bạ của người lớn ấy là như thế nào.
Cô chỉ nhớ duy nhất là âm thanh rên rỉ như thể đang mếu khóc cầu xin anh ta, cô chỉ nhớ được một vài câu nói của mình, chúng phát lên liên tục, vang dội hai bên lỗ tai Nhã Kỳ.
"A... To quá... Anh to quá..."
"Đừng mà... Kỳ Kỳ không vừa..."
"Aa... Aa..."
"Không được rồi... Kỳ Kỳ thấy lạ quá..."
"Ưm..."
Mẹ nó!
Xong rồi!
Cô xong rồi! Đời con gái của cô coi như xong rồi!
Cô ngủ với họ Lưu đó rồi!
Phùng Nhã Kỳ quay mặt nhìn về phía cửa phòng tắm, tiếng nước chảy xào xào đã ngừng lại.
Không không không!
Phùng Nhã Kỳ lắc đầu dữ dội, nhất thời cô không thể chấp nhận sự thật khủng khiếp này, cô vội vàng bò xuống giường, tay chân như thể rả rời cố gắng cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, cô mặc quần áo một cách vừa gấp vừa vội, mặc xong chụp lấy hai chiếc giày và túi xách chồng vào cổ.
Dù giữa hai chân đang bỏng rát theo từng cử động, bụng dưới đau thốn điến người, Nhã Kỳ cũng nhanh vội bước ra khỏi phòng, vừa chạy vừa vuốt vuốt mái tóc đỡ rối. Cô chạy vào thang máy, mọi người trong thang máy nhìn Nhã Kỳ với ánh mắt kì lạ. Cô cũng chẳng thèm bận tâm, vào tới thang máy mới thở phào mà ngồi xuống mang giày vào.
Lưu An tắm gội xong, anh trở ra thì trên giường đã trống không, chỉ còn vươn lại một chút mùi hương của cô hoà trộn cùng hương ân ái đêm qua.
Phùng Nhã Kỳ rời khỏi khách sạn, bắt chiếc taxi chạy nhanh về Phùng gia.
Vào nhà an toàn, tưởng chừng đã có thể dễ dàng chạy lên phòng nhưng Phùng Thế Phong đã đứng chắn ở trước cửa phòng ngủ của Nhã Kỳ.
"Cuối cùng cũng chịu lết về rồi" Phùng Thế Phong nghiêm mặt.
Nhã Kỳ biết là anh muốn tính sổ với cô, cô đã gây ra chuyện động trời cho anh, nhưng bây giờ tâm trạng của Nhã Kỳ còn khủng khiếp hơn, cô trừng to mắt, hướng vào lão anh già hét lớn.
"Anh còn muốn tính sổ cái gì nữa! Chẳng phải là anh và Tình Tình cũng đã giải quyết ổn thoả rồi sao?" Hôm qua lúc cô ngồi vừa ăn vừa uống rượu một mình, cô có bật máy nghe lén để nghe ngóng tình hình, cô đã nghe hết những tức giận của anh và tiếng khóc nấc nhận lỗi của Hạ Tình.
Hai người họ cuối cùng cũng ổn thoả, anh còn hát cho bảo bối nghe nữa cơ mà.
"Anh thì hay rồi, anh với Tình Tình thì ổn thoả rồi!" Cô mới là người không ổn nha, Phùng Nhã Kỳ tức đến sắp khóc, hai mắt đỏ hoe trừng trừng Phùng Thế Phong.
Nhìn thấy cô em gái sắp khóc, Phùng Thế Phong chau mày, anh còn chưa có nói cái gì mà cô em này sắp khóc đến nơi rồi.
"Người nên tức giận là anh, người nên lăn đùng ra khóc phải là anh mới đúng, em có biết em làm đổ hết mọi dự định của anh không?"
"Không biết!" Phùng Nhã Kỳ quát lên, bước chân đi đến cửa phòng ngủ của mình, hai tay xô đẩy lão anh già sang một bên, mở cửa ra, mặt cô đỏ hoe, còn trừng mắt với anh một cái rồi mới đóng sập cánh cửa lại.
Rầm!
Tuyên bố kết thúc hội thoại.
Phùng Thế Phong ngớ ra, không hiểu được tình hình kì lạ này, nét mặt vừa rồi của Nhã Kỳ trông như có chuyện gì đó rất không tốt, anh nắm lấy chốt cửa vặn vặn, nhưng cửa đã bị khoá.
"Nhã Kỳ, Nhã Kỳ em có chuyện gì vậy?" Phùng Thế Phong gõ gõ cánh cửa gọi, trong căn phòng hoàn toàn im bặc, không có một âm thanh đáp lời nào.
Phùng Nhã Kỳ tuy tính tình nghịch ngợm, có chút ương bướng nhưng cô là một cô bé rất biết nghe lời, từ trước tới giờ trong nhà này, cô nghe lời anh nhất, cũng quậy với anh nhất, phách lối với anh nhất. Nhưng chưa bao giờ cô dám cãi lời anh cả, cô rất ngoan ngoãn chỉ là tính tình thích gây chuyện.
Chưa bao giờ cô dám nạt nộ trừng trừng với anh như thế cả, nhất định là có chuyện gì rồi.
Phùng Thế Phong rút ra điện thoại, gọi nhanh cho Lưu An.
Đêm qua, khoảng một giờ sáng Lưu An có gửi tin nhắn cho anh, nói là đã tìm được Nhã Kỳ, còn nói là cô đã say mèm nên đã ngủ ở khách sạn.
Đến tận tối ngày hôm nay Nhã Kỳ mới tỉnh rượu trở về, thái độ không tốt đó của Nhã Kỳ, Lưu An ở cạnh Nhã Kỳ tối qua chắc hẳn sẽ biết được chuyện gì.
"Lão đại..." Đầu dây nhấc máy, âm thanh có chút khàn khàn.
Phùng Thế Phong nhìn cánh cửa phòng em gái đóng chặt, anh xoay đầu bước đi, nhanh hỏi.
"Đêm qua cậu ở cùng Nhã Kỳ, đã có chuyện gì vậy, con bé vừa trở về, sắc mặt không tốt lắm."
"À..." Lưu An thở ra một hơi, âm thanh nghiêm trọng thấp xuống "Có một chút chuyện xảy ra."
"Chuyện gì?" Phùng Thế Phong hỏi ngay, Lưu An ậm ừ một vài giây, có vẻ như rất khó nói.
"Có chuyện gì rồi? Là xảy ra chuyện gì?" Chuyện liên quan đến em gái, âm thanh Lưu An nghiêm trọng làm cho Phùng Thế Phong càng lo lắng hơn.
Lưu An chần chừ mãi, âm a ậm ự cuối cùng thở dài một hơi, nói khẽ.
"Tôi với cô ấy ngủ với nhau rồi."
Bước chân đang đi thì chợt dừng lại, Phùng Thế Phong ngớ mất một giây, ngay sau đó dáng vẻ lo lắng liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt phấn khích đến haha cười.
"Ôi thật là..." Con mẹ nó, anh phát ra tiếng cười "Chuyện tốt, thật là một chuyện tốt!"
Tiếng cười của lão Phùng khiến cho Lưu An ngớ ngẩng, anh còn tưởng anh phải đến đó quỳ gối dập đầu xin lỗi lão đại, như thế nào mà... Lão đại lại hài lòng như thế?
Đấy là em gái cưng của anh, dù hay nghịch ngợm nhưng lão đại vẫn rất cưng cô em đó, mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản Nhã Kỳ một số tiền để em gái muốn mua gì thì mua, thậm chí Nhà Kỳ rất yêu thích nghệ sĩ trong làng giải trí, lúc nào cũng muốn có chữ ký của họ, lão đại luôn xin chữ ký của họ đem về cho em gái làm quà.
Đó rõ ràng làm em gái rượu của lão đại, đấy là thái độ của một người anh trai sau khi biết em gái rượu bị người khác ngủ hay sao?!
Còn tiếp...
(P/s Lão Phùng kiểu: Thời tới rồi, cậu rước cái cụa nợ đó đi nhanh nhanh cho anh mừng.)
_ThanhDii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT