Trở thành minh tinh đúng là một chuyện không phải dễ, nhưng Hạ Tình có niềm tin, cô có hoài bão của mình về việc trở thành minh tinh.

...

Phùng Thế Phong đi ra ngoài đến buổi tối mới trở về, Phùng Nhã Kỳ liền ve vãn đến gần anh, chìa ra điện thoại về phía anh nói.

"Cho em số của quản lý Lưu đi."1

Đột nhiên cô em gái xin số điện thoại của Lưu An, Phùng Thế Phong lập tức nghĩ đến chuyện tình cảm, anh hỏi với nét mặt hứng thú.

"Ồ, muốn tìm hiểu Lưu An rồi à?"

"Xùy" Nhã Kỳ mím môi, cô vì mục đích khác a, không phải chuyện muốn làm quen hay tình cảm trai gái với anh ta đâu, nhưng mà để lão anh già không nghi ngờ nữa... Thì thôi cô cứ xem như là vậy đi, Nhã Kỳ lắc lắc chiếc điện thoại.

"Nhanh lên a, cho em số của anh quản lý đó nào."

Phùng Thế Phong hoàn toàn không nghi ngờ, còn cho rằng phi vụ mai mối đã thành công, anh lập tức cầm lấy điện thoại của Nhã Kỳ, nhấn dãy số điện thoại của Lưu An vào điện thoại.

Anh soạn xong dãy số, đưa lại điện thoại cho cô, còn không quên ghẹo cô em.

"Mới hôm nào còn chê mà bây giờ lại xin số người ta" Anh cười cười, ý đồ chọc ghẹo hiện rõ trên mặt "Cũng phải, ngoại hình quản lý Lưu ăn đứt mấy anh chàng idol em hâm mộ."

"Sao em lại nghe thấy mùi tự luyến ở đâu đây ấy nhỉ?" Nhã Kỳ cầm lấy điện thoại, anh nói như vậy là đang gián tiếp tự khen chính mình đi, bởi vóc dáng của Lưu An là từ anh mà ra, tâng bốc Lưu An thì chẳng khác nào anh đang tự khen chính mình.

Phùng Nhã Kỳ lấy được số điện thoại, vội vàng xoay người, nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

Chạy về phòng, Phùng Nhã Kỳ nhìn dãy số trên màn hình, cô bước đi đến cửa sổ lớn, đi đi lại lại soạn ra một kịch bản ở trong đầu, lẩm ba lẩm bẩm mất một lúc.

Cô nên bắt chuyện thế nào với cái người mặt hầm hừ đó đây, còn moi móc thông tin về lão anh già nữa, liệu có thể moi móc thông tin từ anh ta không chứ?1

Phải nói như nào nhỉ? Phải nói như nào mới thuyết phục nhất?

"Ờm... Chắc vậy thôi nhỉ" Nhã Kỳ tự thì thầm, tay nhấn nút gọi đi, cổ họng khởi động "À hem, à hem!"

Đầu dây phát ra tiếng chuông, Nhã Kỳ có chút căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, đầu dây có âm thanh kết nối, âm thanh thực trầm phát lên.

"Alo."

"À... À alo" Âm thanh trầm lạnh ấy cất ra làm cho Nhã Kỳ đang căng thẳng mà giật mình, mấy câu từ cô đã chuẩn bị có chút phai mờ đi, nhất thời làm cho cô la ba lắp bắp.

"À... Xin... Xin chào quản lý Lưu, tôi là Phùng Nhã Kỳ."1

Lưu An nghe thấy tên gọi, anh đang ngồi tựa trên sofa, tay cầm điện thoại, tay lật một quyển sách đặt nằm trên đùi, ánh mắt thoáng qua một tia kỳ lạ hỏi.

"Có chuyện gì không?"

Ôi, anh vào thẳng vấn đề như thế, đúng là khó gần ah.



"Chuyện là... Hôm nay anh tôi đi bàn dự án phim sắp tới phải không?"

"Đúng vậy" Lưu An không chần chừ trả lời, sau đó lại hỏi "Có chuyện gì không?"

Cô gái họ Phùng này, anh gặp qua không ít lần, mỗi lần gặp điều chỉ có một ấn tượng đó là... Dáng vẻ thì luộm thuộm, quần áo thì lộn xộn, đầu tóc thì bù xù, hệt như một vũng bùn lầy.1

Cô và anh vốn chẳng có gì để nói, gặp nhau không biết bao nhiêu lần trong mười năm qua nhưng chẳng có gì để nói chuyện, chỉ có mấy câu chào hỏi qua loa. Hôm nay cô chủ động gọi cho anh, chắc chắn phải có chuyện gì đó.

Phùng Nhã Kỳ nghe từ giọng của anh, cô liền có thể hình dung ra gương mặt rất hậm hừ của anh ta.

Làm cái gì mà đến cả giọng nói cũng thật khó nghe a, cô không có ăn hết của cải nhà anh, thật là khó chịu quá đi!

Nhưng mà... Phùng Nhã Kỳ khó chịu đến mấy cũng phải nhịn xuống, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, kiềm nén lại cơn khó chịu.

"Tôi có chút chuyện muốn nhờ anh" Nhã Kỳ vừa nói dứt, đầu dây đã lên tiếng.

"Tôi biết, nếu không có chuyện cần nhờ vả thì không có lý do gì mà cô công chúa lại gọi cho tôi cả, có chuyện gì thì mau nói đi."1

Nhã Kỳ co giật đầu lông mày, là do âm thanh của anh khó nghe thật hay là lỗ tai cô nghe không lọt lời anh vậy?1

Càng lúc cô càng khó chịu, cái gì mà cô công chúa a, nghe như thể anh đang châm biếm ấy.

Mụ nội nó cô khó chịu a.

Nhưng mà vì Hạ Tình, Nhã Kỳ phải kiềm xuống, lão thiên, xin hãy cho con thêm một chút kiên nhẫn.

Hít hà hít hà... Không khí xin hãy lưu thông, cô không thể mắng người, không nên mắng người mà mình muốn nhờ vả.

"Haha..." Phùng Nhã Kỳ cất tiếng, âm thanh lộ rõ khó chịu kiềm nén "Anh Lưu này, anh có thể cho tôi biết sắp tới anh trai tôi sẽ đóng bộ phim nào không? Tôi có thể đọc qua kịch bản không?"

"Cô muốn xem qua kịch bản? Để làm gì?" Lưu An lạnh mặt, nguyên tắc đầu tiên trong công việc của anh là không thể để lộ thông tin, không thể tiết lộ kịch bản, bởi nếu lộ ra điều này sẽ ảnh hưởng đến cả đoàn phim.

"À thì... Tôi chỉ là tò mò muốn xem qua" Nhã Kỳ biện lý do "Tôi cũng là người trong nhà, tôi sẽ không để lộ tin tức ra ngoài đâu, tôi đơn nhiên không muốn ảnh hưởng đến anh trai."

"Tôi không thể cho cô xem qua kịch bản chỉ vì cô tò mò" Lưu An thẳng thừng từ chối, lý do của cô hoàn toàn không thuyết phục.

"Anh Lưu này, tôi thật sự là chỉ muốn xem qua, tôi nhất định sẽ không để lộ ra ngoài, chúng ta đều là người một nhà mà."1

"Ai là người một nhà với cô? Tôi không thể cho cô xem chỉ vì tò mò" Lưu An cứng nhắc lặp lại thêm một lần, âm sắc lạnh nhạt phán quyết "Lý do lý trấu."1

"Lý trấu?" Phùng Nhã Kỳ nheo mày, bao nhiêu kiềm nén ở dưới bụng dồn lên ngực "Haha..."

Cô muốn mắng người quá! Lão thiên, làm ơn, làm ơn a.

Xin hãy cho cô thêm một chút lòng từ bi và sự khoan hồng, vị tha cho tâm hồn khó ăn khó ở của họ Lưu tên An.

Cô nói người một nhà là vì cô là em gái của Phùng Thế Phong, anh phụng sự cho Phùng Thế Phong, nói thẳng ra là ba chân một thuyền, nói tình cảm hơn một chút là người một nhà.



Anh lại hỏi cô như thể cô muốn trở thành người một nhà "Thật sự" với anh lắm ấy.

Nếu không thể xin xem kịch bản, vậy thì cô sẽ tự mình tìm cách để được xem kịch bản, chỉ cần anh trả lời cô một câu hỏi.

"Biên kịch là ai vậy?"

Lưu An lật sang một trang sách mới, với câu hỏi này thì anh có thể trả lời.

"Thẩm Thiếu."

"Vâng, xin cảm ơn!" Phùng Nhã Kỳ nói nhanh, sau đó cúp máy.

Ngắt điện thoại, cô lập tức gào lên một tiếng.

"Áaa!"1

Cô giơ lên điện thoại, mắt trừng trừng nhìn vào điện thoại mắng.

"Anh ta bị hâm à?"

"Há? Ai là người nhà? Chắc tôi muốn làm người nhà với anh lắm ấy!"

"Lý trấu? Lý trấu cái mụ nội họ Lưu anh!"

"Tôi không có ăn hết của nhà anh! Nói chuyện bình thường một chút không được à!"1

Chẳng hiểu lão anh già nhà cô nhìn trúng họ Lưu đó điểm nào mà lại muốn giới thiệu cho cô nữa, điên!

Đúng là điên mà, cô mà lấy anh ta thì mặt trời mọc đằng tây.1

Mẹ kiếp mẹ kiếp! Mụ nội nó, khó chịu!

Phùng Nhã Kỳ như thế dậm thủng mặt đất đi về phía bàn học, cầm chiếc laptop trèo lên giường ngủ nằm dài như con cá sấu, mở laptop bắt đầu tìm kiếm thông tin về biên kịch Thẩm.

Vì anh trai cô là người nổi tiếng, cô cũng hưởng ké được một ít danh tiếng của anh, hơn nữa, nói gì thì nói trong giới viết cô cũng có chút tiếng tăm. Tra một chút cũng có được mail của vị biên kịch, ngay sau đó Phùng Nhã Kỳ soạn một mail thật dài gửi cho biên kịch Thẩm.

Nội dung bức thư chính là chuyện muốn được xem qua kịch bản bộ phim mà Phùng Thế Phong chuẩn bị đóng, nhưng quan trọng nhất, bước đầu tiên trước khi bắt đầu vào nội dung chính.

"Xin chào biên kịch Thẩm, tôi là Phùng Nhã Kỳ, có thể hoặc không ông đã từng nghe đến tôi qua cái tên Klee và tôi em gái của Phùng Thế Phong."

( Klee: Bút danh trong giới viết của Nhã Kỳ.)

Câu giới thiệu không thể nào thiếu, phải dùng đến danh nghĩa của lão anh già mới có thể la liếm được.1

Còn tiếp...

(P/s Anh Lưu không có khó chịu, cái nết bình thường ảnh như vậy đó, ảnh thân thiện lắm mà vào mắt chị Kỳ thì lạ lắm.)1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play