Hà Tranh cúi đầu, cái miệng nhỏ nhai kĩ nuốt chậm, nghĩ tới viên thuốc nhỏ kia đang ở đâu. Cậu lén lút nhìn nam nhân đang nhìn chằm chằm mình, tim đột nhiên đập "thịch" một cái...
Viên thuốc nhỏ kia, hình như là cậu để quên ở tẩm cung của Phương Thiên Chước.
Lúc ấy cậu không hoàn toàn ngờ tới chính mình cư nhiên dưới tình huống không báo trước mà dọn đến viện trạch khác, cho rằng mình có thể tự thu dọn đồ vật. Viên thuốc kia cậu cất rất cẩn thận, cung nhân không có khả năng tìm thấy, cho nên hẳn là vẫn còn ở chỗ đó.
Hà Tranh gắp một hạt cơm ăn rồi lại một hạt, mặt Phương Thiên Chước vô biểu tình nhưng ánh mắt càng ngày càng tối lại.
Hà Tranh thật cẩn thận ngừng thở, tận lực không phát ra âm thanh gì khiến y tức giận, thẳng cho đến khi ngón tay Phương Thiên Chước giật giật.
Cậu phản xạ có điều kiện vứt chén đũa lên bàn, vội vàng đứng lên:"Ta ăn no!"
Phương Thiên Chước lạnh lùng nhìn cậu, Hà Tranh nhìn xung quanh, lộ ra một nụ cười:"Bệ hạ, người xem trời còn chưa tối, chúng ta đi ra ngoài dạo chút có được hay không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT