Cung thành nghiêm ngặt, cơn mưa vừa mới tạnh để lại trên mặt đất những vệt nước ẩm ướt, bị mười mấy đôi giày màu đen dẫm lên.Tấm vải mỏng che nhuyễn kiệu theo làm gió nhẹ mơ hồ bay lên một góc, lộ ra một người với làn da trắng ngần, khiến người ta mơ màng.Thời điểm Hà Tranh bị xóc mà tỉnh lại còn có chút hỗn độn.Cậu nhớ rõ bản thân thức đêm để đọc một quyển sách, khi thấy tên pháo hôi trong truyện giống với tên của mình liền cảm thấy đại não trướng đau, hô hấp khó khăn, ý thức được tình thế không ổn, cậu cầm điện thoại lên muốn ấn số 120 gọi, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, di động cũng bởi vì cầm không chắc mà rơi trên mặt đất.Cậu lấy một tay che ngực lại, tay kia muốn với cái di động bị rơi, nhưng đại não ngay lập tức rơi vào hôn mê khiến cậu ngã quỵ trên mặt đất.Ở thời khắc trước khi mất đi ý thức, cậu đã nghĩ:Nguyên lai thức đêm cũng sẽ khiến người ta chết đột ngột a.Nhưng hiện tại....!Là chuyện như thế nào?Bước chân chỉnh tề đạp trên mặt đất, tinh tế lắng nghe còn nghe thấy cả tiếng nước khi bị dẫm lên.Chẳng lẽ là bằng hữu vừa khéo tới nhà cậu chơi giúp cậu gọi 120?Cái ý tưởng này thật mau đã bị cậu vứt ra sau đầu.Làm một trạch nam lấy thú vui là cày game qua ngày, mấy bằng hữu bên cạnh Hà Tranh đều sẽ cùng nhau chơi game, ngày thường đều sẽ không qua lại với nhau.Quan trọng nhất chính là, nếu bây giờ cậu đang nằm trên cáng, nhất định sẽ nghe thấy tiếng còi báo độc đáo của xe cứu thương.Càng không thể đã tới bệnh viện, cậu cảm thấy cái lạnh thấu xương sau cơn mưa ướt át, hiển nhiên bây giờ vẫn đang ở bên ngoài.Ngốc lăng ngồi suy nghĩ một hồi, Hà Tranh bừng tỉnh phát hiện bản thân mình giống như là không cử động được, cả người vô lực, muốn mở miệng nói chuyện cũng khó khăn, cậu lỗ lực mở to hai mắt, đập vào mi mắt chính là màn lụa tung bay, nhưng cũng không phải mỏng đến mức nhìn thấy bên ngoài, ít nhất cậu chỉ có thể dựa vào khe hở mới có thể nhìn thấy bên ngoài.Nhuyễn kiệu bỗng dưng dừng lại, Hà Tranh còn chưa kịp nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài là gì, liền nghe thấy thanh âm nói chuyện của một nam nhân:"Chủ quản cửa nam.""Võ tổng binh, đây là....!""Vì bệ hạ phân ưu, Hà tướng quốc đặc biệt đưa đại lễ đến, việc này đã được báo cáo lên với bệ hạ, còn mong chủ quản thông báo một tiếng."Nam nhân được gọi là chủ quản kia cười khẽ một tiếng, mang theo một cỗ âm thanh âm nhu của thái giám thấp giọng nói:"Bệ hạ nơi này cũng không phải lễ vật gì cũng thu."
Thanh âm người đằng trước mang theo chút nịnh nọt cùng cung kính:"Làm phiền chủ quản cửa nam xem qua."
Bệ hạ? Lễ vật? Hà Tranh cảm thấy hai câu này có vẻ quen tai.
Tiếng bước chân tới gần, Hà Tranh theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, màn lụa bị vén lên, một cỗ gió lạnh tràn vào, Hà Tranh cảm thấy có một tầm ánh mắt lãnh khốc như dao nhỏ lướt qua mặt mình, màn lụa được buông xuống, chủ quản cửa nam cười âm nhu nói:"Tướng quốc thật là có tâm, nếu thật có thể giúp hoàng thất khai chi tán diệp, đến lúc đó bệ hạ sẽ có thưởng, Tướng quốc cũng đừng có quên ta a."
"Hạ quân nhất định sẽ truyền lời."
Cỗ kiệu lại lần nữa xóc nảy.
Hà Tranh tự hỏi mười mấy giây, da đầu tê dại, đầu óc muốn nổ tung.
Trước khi cậu chết bất đắc kỳ tử có xem qua một quyển sách, bên trong vừa khéo có một màn này.
Trong sách có nhắc tới một bạo quân tên Phương Thiên Chước, người này năm lên bảy tuổi chính mắt nhìn thấy mẫu phi bị Hoàng hậu giết chết, sau lại bị nuôi dưỡng dưới danh hoàng hậu, ngày ngày bị ngược đãi, từ thân đến tâm đều bị hắc hóa đến biến thái, cực kỳ chán ghét nữ nhân, phàm là nữ nhân nào bò giường y đều sẽ bị chém đầu.
Các đại thần vì y nhọc lòng chuyện khai chi tán diệp, cả ngày ở trên đại điện nghị luận sôi nổi, những ai chọc đến nỗi đau của Phương Thiên Chước đều bị sử trảm.
Tác giả đánh giá Phương Thiên Chước là một bạo quân vô tình, hoàn toàn không để bụng quốc gia này có bị diệt vong hay không, chỉ muốn hưởng thụ khoái cảm của quyền lợi.
Cho nên không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần chọc giận y, quản sau lưng ngươi có thế lực như thế nào, giết chính là giết, ai dám đứng ra cầu tình vậy cùng chết đi.
Vốn dĩ loại người này sẽ gặp phải cảnh bị lật đổ rồi bị chém đầu nhưng tác giả lại cho y một cái Buff siêu cấp vô địch, MDT còn vỗ công thiên hạ đệ nhất, một trăm người cùng lên vẫn bị y diệt gọn.
Quả thật chính là "Cường giả độc tôn."
Gia hỏa đó lấy một giọng điệu cường thế ngang ngược ở trên đại điện nói một câu:"Nếu các khanh gia có ý kiến, như vậy liền tìm giúp trẫm một nam tử có thể sinh con đi, trẫm nhất định sẽ vui lòng mà cày cuốc."
"Nhưng lại tìm trăm phương ngàn kế đưa nữ nhân lên giường trẫm." Y liền cảnh cáo:"Trẫm sẽ giết cả nhà người đó."
Các đại thần im lặng.
Vì để thúc đẩy cốt truyện cùng cảm tình, pháo hôi tuyệt sắc liền xuất hiện.
Nguyên chủ chính là con vợ lẽ của tướng quốc, Hà Tranh.
Ý thức được chính mình vô cùng có khả năng là "Đại lễ" mà tướng quốc đưa cho bạo quân, Hà Tranh chỉ biết im lặng nhìn trời.
Cậu hoài nghi chính mình đã xuyên, nhưng trước mắt còn chưa xác định, muốn véo bản thân một cái, thân thể lại vô lực không cử động được.
Chuyện này cũng không quá khó để tưởng tượng, trước khi cậu bị chết đột ngột đang xem một quyển sách kỳ quái, sau đó bị tức đến khó thở mà xuất huyết não, thế nhưng liền xuyên qua? Nếu là mơ thì cũng có chút thái quá.
Khi cậu đang mộng bức, nhuyễn kiệu lại một lần nữa dừng lại:"Đã tới."
Vị chủ quản kia mở miệng, Hà Tranh cảm giác bản thân được người ôm lên, cậu không dám mở mắt nhìn, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Đây là mơ đi, nhất định là mơ đi? Mẹ nó, tên thái giám chết bầm này cư nhiên có thể bế một nam nhân lên một cách dễ dàng như vậy.
Không đúng, trong nguyên tác, Hà Tranh cũng không hẳn là nam nhân, hắn có một sắc đẹp tuyệt thế, dáng người nhỏ yếu, tùy tùy tiện tiện một nam nhân nào đó đều có thể dễ như trở bàn tay mà bế hắn lên.
Hà Tranh mềm oặt nằm ở trên giường, màn giường bị kéo lên, chủ quản cửa nam hẳn là đi ra ngoài báo lên.
Hà Tranh lập tức mở mắt, thở hắt ra.
Hôm qua cậu đọc sách, dù cho có nhớ lầm chi tiết, tình tiết khẳng định sẽ không sai.
Nếu thật sự cậu xuyên thành Hà Tranh trong sách, như vậy dựa theo tình tiết cốt truyện, hôm nay chính là ngày bạo quân lên giường mây mưa với cậu, nói cách khác, bạo quân chẳng mấy chốc sẽ tới đây.
Sau đó làm thêm vài lần nữa, cậu thực mau sẽ mang thai.
Tiếp đó nguyên chủ sẽ ghen ghét bạo quân cùng với vai thụ chính tình chàng ý thiếp, ngay khi phát hiện trong lòng bạo quân không có chỗ cho mình, nguyên chủ liền nổi lên dã tâm, liên hợp với tình nhân cũ của mình kiêm đệ đệ mưu phản, sau hơn chín tháng sau liền chết.
Trong nguyên tác viết nguyên chủ chết như thế nào nhỉ?
Nam tử mang bầu sắc mặt tái nhợt bị kéo từ trên giường xuống đất, khi rơi xuống đất hắn đau kêu lên thành tiếng, Phương Thiên Chước lấy mũi kiếm mỏng manh khẩy nhẹ quần áo hắn ra, rạch trên da bụng mỏng manh của Hà Tranh, thấy hắn đau đớn giãy giụa, y lại thờ ơ không động lòng, nhàn nhạt ra lệnh:"Chớ lộn xộn kẻo hài tử bị thương."
Hà Tranh run rẩy không ngừng, hai chân đạp loạn, Phương Thiên Chước bỗng nhiên cau mày, đem hai chân của hắn chém đứt.
"A.....!" Tiếng kêu phế tâm phế liệt vang lên, dưới thân Hà Tranh máu chảy thành sông, Phương Thiên Chước móc móc lỗ tai, một chân dẫm lên cái tay đang vùng vẫy của hắn, nghiêm túc mà rạch bụng hắn, nói nhỏ:"Ta đã thấy hài tử."
Tay y mò vào trong bụng Hà Tranh, khom lưng mày mò, Hà Tranh đã không còn sức mà giãy giụa, nước mắt chảy xuôi trên gương mặt tuyệt sắc, giống như bông hoa nở đến tận cùng, sắp sửa héo tàn.
Khi Hà Tranh đang co giật, vẫn có thể cảm nhận được bàn tay kia đang mò mẫm trong bụng hắn, sau đó đem hài tử đã đủ chín tháng kéo ra ngoài.
Phương Thiên Chước lấy kiếm cắt cuống rốn của hài tử, trong đau đớn mông lung, Hà Tranh nghe thấy được tiếng khóc nỉ non của một sinh linh mới ra đời.
Phương Thiên Chước ngắm nhìn đứa nhỏ non mềm kia, nhìn máu me khắp người đứa nhỏ, lại nhìn Hà Tranh đang nằm trong vũng máu, trong mắt tràn đầy thống khổ, ngón tay cố gắng nhấc lên, trong miệng phát ra tiếng nỉ non:"Hài....!Tử....!"
Hà Tranh không xin tha thứ, chỉ muốn được nhìn hài tử lần cuối.
Phương Thiên Chước bình tĩnh nhìn hắn, tiểu hài tử máu me khắp người trong lồng ngực khóc rống vang trời, cùng với đôi mắt cha đẻ đang mất dần đi ánh sáng hình thành sự đối lập rõ ràng.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong tầm mắt Hà Tranh chỉ thấy đôi giày đen thêu rồng phượng hoa lệ.
......!
Hà Tranh rùng mình.
Bụng truyền tới một trận đau đớn.
Không, cậu không muốn chết!
Quả nhiên là cậu không phải là nằm mơ, cậu nhất định phải chạy trốn.
Cả người Hà Tranh bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ ức lực, cậu xoay người lăn một cái, lập tức từ trên giường lăn xuống đất.
"Tê." Đau, đau, phía dưới giường cư nhiên còn có bậc thang, cộm chết cậu rồi.
Hà Tranh biết bản thân bây giờ đang bị hạ dược, dù gì Cẩm Hoa Nguyên cũng phải đề phòng nguyên chủ chạy trốn.
Lại nói đến giả thiết của pháo hôi này đúng là một lời khó nói hết, nương hắn là một nữ nhân quốc sắc thiên hương, năm đó Cẩm Hoa Nguyên sinh ra trước hắn một năm, thân thể yếu ớt dễ sinh bệnh, khi nương hắn mang theo hắn đến quỳ thỉnh cầu Hà phu nhân nhận nuôi, hắn được chuyển vào phủ ở, con của Hà phu nhân rất ghét hắn, xem hắn là cái đinh trong mắt, đối với hắn chưa từng cho một sắc mặt tốt, Hà tướng quốc cũng cảm thấy hắn bôi nhọ nhà cửa lão, nhưng Cẩm Hoa Nguyên lại phi thường yêu thích hắn, vì hắn lên lên rất xinh đẹp.
Tuổi tác hai người dần lớn lên, Hà Tranh cũng nhận ra mình có tình cảm không thể nói với Cẩm Hoa Nguyên.
Cẩm Hoa Nguyên là một nam nhân có tâm tư cực thâm sâu, một bên tham luyến sắc đẹp của hắn dây dưa không minh bạch, một bên lại nói hai người có quan hệ máu mủ, làm như vậy là không đúng.
Mà trên thực tế, hắn cũng biết Phương Thiên Chước là một người không thích nữ nhân, nghĩ sau này có ngày nào đó dùng Hà Tranh để lấy lòng Phương Thiên Chước.
Sau khi Phương Thiên Chước lên ngôi vị hoàng đế, Cẩm Hoa Nguyên cùng Hà tướng quốc luôn ấp ủ âm mưu tạo phản, nhưng bọn họ vẫn thiếu một bước.
Bọn họ không dám trực tiếp đối đầu với Phương Thiên Chước, dù sao Phương Thiên Chước hầu như là không có nhược điểm gì, lại võ công cao cường, muốn lấy mạng bọn họ dễ như trở bàn tay.
Lần này nếu sinh con thành công, Cẩm Hoa Nguyên liền cảm thấy có hy vọng, Hà Tranh tự nhiên không chịu, hắn tuy ngốc, nhưng vô luận như thế nào cũng không muốn bị người mình thương đẩy tới cho một nam nhân khác, vì người đó mà sinh hạ hài tử.
Cũng bởi vậy mà Hà Tranh thấy rõ được mặt thật của Cẩm Hoa Nguyên, đang giãy giụa bên trong tuyệt vọng, nhưng khi ở trên giường nhìn thấy ánh mắt hứng thú cùng ý bao bọc của Phương Thiên Chước, hắn từ nhỏ đã đơn thuần, lại chưa từng làm loại chuyện thân mật này với ai, sau đem phát sinh sự tình với Phương Thiên Chước, liền cho rằng mình đã trở thành máu đầu tim của Phương Thiên Chước.
Đương nhiên, khiến hắn thất vọng rồi.
Sau đó Hà Tranh bắt đầu phóng đãng, khi biết Cẩm Hoa Nguyên chưa từ bỏ ý định tạo phản, gã lại nhiều lần đi tìm gặp hắn, Hà Tranh liền đáp ứng gã cùng nhau mưu phản.
Trong thời gian mang thai vị vắng vẻ, khó nhịn được liền cùng gã qua lại không minh bạch.
Ai có thể nghĩ tới, chuyện gì Phương Thiên Chước cũng đều đã biết, chỉ là ẩn nhẫn tìm thời cơ.
Thẳng đến khi hài tử đã đủ tháng, chính y tự tay mò mẫm kéo đứa bé ra.
Hà Tranh lỗ lực hướng một cây cột mà bò qua.
Cậu nhớ tới hiệu lực của thuốc này là bốn canh giờ, cậu chỉ cần tránh thoát đêm nay khỏi Phương Thiên Chước, cậu tin tưởng ngày tháng sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất cậu không cần phải lo lắng mình sẽ bị to bụng và sinh con.
Cậu không sinh con thì Phương Thiên Chước sẽ coi cậu là người vô dụng.
Đến lúc đó cậu sẽ cao chạy xa bay, dù không có rời khỏi đây được thì ở trong lãnh cung sống đến già cũng không phải là không được.
So với kết cục bị mổ bụng còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Không thể không khen ngợi Phương Thiên Chước, Hà Tranh lao lực bò cả buổi trời, mắt thấy sắp ẩn nấp được rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Phương Thiên Chước đâu.
Hảo a, không bị nửa người dưới của nam nhân điều khiển thì chính là một nam nhân tốt.
Hà Tranh hết sức cảm động trốn vào một bên sau tấm bình phong, vô lực nằm nhoài trên mặt đất lạnh băng há miệng thở dốc.
Tên Cẩm Hoa Nguyên súc sinh này!
Cậu một bên mắng một bên nghỉ ngơi, trên người vẫn không có sức lực gì như cũ, lúc này có muốn chạy cũng không có khả năng, Hà Tranh dự định sau khi mình hồi phục lại sức lực sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Mọi chuyện đã trở nên như vậy, mặc kệ có phải nằm mơ hay không, cậu phải tìm hiểu rõ tình huống trước mắt rồi mới có thể đưa ra hướng đi thích hợp.
"Đều lui ra đi." Một giọng nam trầm thấp dễ nghe đột nhiên truyền đến, giọng nói của Hà Tranh trước đây mọi người đều được mọi người khen là ôn nhu đáng yêu.
Lúc này nghe thấy âm thanh nam tính này không khỏi có chút đố kỵ, không biết cả đời này cậu có thể sở hữu giọng nói này hay không!
Nghĩ xong, trái tim cậu liền nảy lên.
Tiếng này hình như là của Phương Thiên Chước!
Y tới!
Sau đó tim cậu lại hạ xuống một nửa, còn tốt, cậu đã trốn thật kỹ.
Nhưng nếu Phương Thiên Chước không nhìn thấy cậu ở trên giường thì y sẽ làm sao?
Y, y nếu biết mình đã trốn đi, sau khi tìm thấy có thể hay không dưới cơn nóng giận mà sai người chặt đầu mình xuống?
Hà Tranh sợ hãi tới ngừng thở.
"Hửm!" Phương Thiên Chước vén màn giường lên, lại không thấy thứ gọi là "Đại lễ" của tướng quốc đâu, lông mày tức khắc nhướn lên.
Hà Tranh nhẹ nhàng thở ra, lại hít vào.
Lỗ tai Phương Thiên Chước giật giật, quay đầu qua.
Phía sau bình phong, một vạt áo màu xanh nhạt lộ ra, y liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Tác giả có lời muốn nói:
-Hà Tranh:"Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta....!"
-Phương Thiên Chước:"----Ân, trẫm không nhìn thấy ngươi."