Năm thứ hai Thịnh Lăng hầu về kinh, Trịnh tướng quân trấn thủ biên quan nhiều năm cũng về theo.
Sau khi nhận được tin này, Thịnh Lộ Yên vui đến nỗi cả đêm ngủ không ngon.
Đại Lịch liên tục nhận được của biên quan, ngoài Thịnh Lăng hầu ở phía Bắc, còn có Trịnh tướng quân ở phía Tây cũng như vậy. Tuy nhiên, ngoại địch ở phía Bắc điên cuồng ngang ngược hơn, còn ở phía Tây chỉ là những trận đánh lẻ tẻ.
Vì phía Bắc Đại Lịch liên tiếp giành được thắng lợi nên phía Tây cũng an ổn hơn. Hơn nữa, Đại Lịch đã được trang bị vũ khí mới, ngoại địch ở phía Tây đành phải rút về, không dám xâm phạm nữa.
Dưới tình hình như vậy, Trịnh tướng quân cũng theo Thịnh Lăng hầu trở về.
Tối đó, Thịnh Lộ Yên kéo lấy Tầm Lại, luôn mồm kể về những chuyện khi mình còn nhở ở phủ tướng quân, nàng càng nói càng vui.
Tầm Lại cũng rất thích nghe những chuyện này, chỉ có điều, ngửi hương thơm trên người Thịnh Lộ Yên khi nàng mới tắm xong khiến hắn không thể chuyên tâm được, tay cũng dần dần không an phận.
“Tét!” Thịnh Lỗ Yên vỗ vào tay của Tầm Lại.
“Làm gì thế, chàng có nghe ta kể chuyện không đấy?”
Tuy tay bị đánh nhưng Tầm Lại vẫn không chịu bỏ cuộc, hắn lại giờ tay lên lần nữa, nói: “Ừ, ta đang nghe đây, phu nhân cứ nói đi, không cần để ý đến vi phu.”
Thịnh Lộ Yên hết nói nổi, chàng làm chuyện này thì sao nàng có thể chuyên tâm kể chuyện được chứ, sự chú ý của nàng sớm đã dồn hết lên người chàng rồi.
“Không được, chàng cách xa ta ra một chút.” Thịnh Lộ Yên nói.
Tầm Lại không cử xử đúng mực thì nàng hoàn toàn không thể nói chuyện hẳn hoi được.
Thấy Tầm Lại nhìn mình đắm đuối mà không chịu nhúc nhích, trong phút bế tắc, Thịnh Lộ Yên chỉ đành tựa vào bên trong.
Thấy Tầm Lại toan dịch vào, Thịnh Lộ Yên lập tức nói: “Dừng! Chàng đừng qua đây!”
Tầm Lại hơi chững lại, nói: “Được.”
Thịnh Lộ Yên thở phào, tiếp tục kể chuyện.
Tầm Lại quả nhiên nhanh trí, chàng không sáp lại gần, cũng như không chạm vào nàng nữa. Không chỉ như thế, chàng bắt đầu phụ họa theo nàng.
“Ồ? Thật sao? Phu nhân còn trèo cây à?”
Thịnh Lộ Yên đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, kỹ thuật trèo cây của ta cao lắm đấy, nếu chàng không tin thì hôm nào chúng ta cùng so tài?”
“Không cần so, vi phu xin chịu thua, chắc chắn phu nhân rất cừ.”
Nói rồi, Tầm Lại đắp chăn cho Thịnh Lộ Yên, đồng thời, hắn cũng thuận thế dịch vào trong.
Thịnh Lộ Yên vẫn chưa nhận ra điều gì lạ, nàng vẫn hăng say kể chuyện của mình ở phủ tướng quân.
Thế nhưng, đang hăng say kể chuyện thì nàng chợt nhận ra mình đang được Tầm Lại ôm chặt vào lòng, muốn lui cũng g lui được.
“Chàng!” Thịnh Lộ Yên bắt đầu trách móc Tầm Lại.
Tầm Lại hôn lên vành tai của Thịnh Lộ Yên, thủ thỉ vào tai nàng: “Ừ, phu nhân cứ kể tiếp đi, vi phu đang nghe đây.”
Cơ thể Thịnh Lộ Yên run lên, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Thành thân đã nhiều năm, chàng còn hiểu cơ thể của nàng hơn chính nàng. Giờ phút này Thịnh Lộ Yên nào còn tâm trạng kể chuyện nữa, nàng chỉ đành thuận theo ý của Tầm Lại.
Từ lúc hay tin cữu cữu đã vào kinh ở chỗ Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên vô cùng vui sướng khi nghĩ đến việc mấy ngày nữa là mình có thể đến thăm cữu cữu. Ai ngờ, buổi chiều ngày hôm đó lại truyền ra một việc vừa bất ngờ vừa đúng như mong đợi.
Tin đồn là, sau khi Trịnh tướng quân vào cung thì đóng cửa nói chuyện với Hoàng thượng nửa ngày trời, buổi trưa còn dùng bữa trong cung. Sau khi ăn cơm xong, Trịnh tướng quân ra khỏi cung, đi thẳng tới phủ Thịnh Lăng công, sau khi đánh cho Thịnh Lăng công một trận tơi bời, Trịnh tướng quân mới vào cổng phủ Quốc công.
Thịnh Lộ Yên có thể nói gì được, chỉ có thể nói rằng phụ thân nàng đáng đánh.
Thịnh Lộ Yên còn chưa kịp đến phủ tướng quân thì Trịnh tướng quân đã tới thăm nàng trước.
Thấy vết bầm tím trên mặt cữu cữu, Thịnh Lộ Yên đoán ra ngay là do đánh nhau với phụ thân nàng. Phụ thân nàng cũng thật là, mình làm sai thì đứng yên một chỗ chịu đánh đi, vậy mà còn có mặt mũi đánh trả, nàng cảm thấy xấu hổ giùm ông ấy luôn.
“Cháu nghĩ mấy hôm nay khách của phủ tướng quân rất nhiều nên không tiện tới quấy rầy, đợi vài ngày nữa bớt khách mới sang thăm cữu cữu, ai dè lại nhọc cữu cữu đến đây thăm cháu trước, quả thực là lỗi của cháu.” Thịnh Lộ Yên nói.
Trịnh tướng quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cháu gái đã khỏe mạnh hơn so với hồi trước khi ông rời đi. Sở dĩ hôm nay ông tới đây là vì trước đó đã nghe được rất nhiều tin đồn, nên ông rất lo lắng cho cháu gái, sợ cháu mình sống không tốt. Ông còn đang nghĩ rằng, nếu cháu gái mình không sống không tốt thì hôm nay ông chắc chắn sẽ đánh thêm trận nữa. Bây giờ trông thấy, mới biết cháu gái mình sống cũng không tệ.
Thái độ của Trịnh tướng quân đối với Tầm Lại cuối cùng cũng dịu lại, ông nói với Tầm Lại: “Ta nghe nói Hộ Kinh tư rất bận, ngươi cứ bận việc của mình đi, ta muốn nói chuyện với cháu gái một lát.”
Vừa hạ triều Tầm Lại đã bị Trịnh tướng quân gọi lại, nói rằng muốn đến nhà thăm hỏi một chút. Trên đường đi, Trịnh tướng quân liên tục bắt bẻ hắn, nhìn hắn với ánh mắt hằm hè.
Hắn cũng biết phu nhân nhà mình và Trịnh tướng quân đã lâu ngày không gặp nhau, có lẽ có chuyện muốn nói nên cũng biết điều mà rời di.
Song, trước khi rời đi, hắn đến phòng các con trước, sau khi trêu đùa với các con một lúc thì mới đến Hộ Kinh tư.
Tầm Lại vừa đi, Thịnh Lộ Yên đã không thể kìm nén nổi cảm xúc nữa, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Trịnh tướng quân rất hối hận khi đã đuổi Tầm Lại đi, ông nên giữ hắn ở lại rồi đánh hắn một trận!
“Sao mới có mấy năm không gặp mà đã thích khóc như vậy? Có phải phu quân kia của cháu đối xử với cháu giống hệt phụ thân lòng lang dạ sói của cháu không?”
Thịnh Lộ Yên lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói: “Không phải ạ, chàng đối xử với cháu rất tốt.”
“Thật không?” Trịnh tướng quân có chút không tin.
“Thật ạ.” Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Thịnh Lộ Yên sợ ông không tin, bắt đầu kể tỉ mỉ Tầm Lại đối xử tốt với mình thế nào, còn có thêm lời của Tôn ma ma bên cạnh, cuối cùng Trịnh tướng quân cũng dần tin hơn.
Đến khi nói xong chuyện này, Trịnh tướng quân bắt đầu mắng Thịnh Lăng công. Giọng ông vừa thô kệch vừa to, tuy nói trong phòng nhưng e rằng cổng lớn vẫn có thể nghe thấy rõ. Nhưng cũng không sợ, mọi người đều biết hôm qua ông vừa đánh Thịnh Lăng công, quan hệ giữa hai nhà đã không thể êm đẹp được nữa.
Vừa mắng đã không thể dừng lại, phải mắng hồi lâu mới dừng được.
“Lúc ta biết chuyện của mẫu thân cháu thì chỉ hận không thể lập tức trở về, nhưng lúc đó biên giới phía Tây đang bất ổn, ta không thể trở về. May mà còn có cháu. Những năm qua cháu đã chịu khổ rồi. Nếu lúc đầu ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không để một mình cháu ở kinh thành.”
Thịnh Lộ Yên không ngừng lắc đầu: “Cữu cữu mới là người vất vả.”
Cữu cữu trấn thủ biên quan, làm sao nàng nỡ quấy rầy cữu cữu.
Thịnh Lộ Yên nhìn dáng vẻ thăng trầm hơn trước của cữu cữu, trên đầu đã lơ phơ mấy sợi tóc trắng. Trông dáng vẻ này, có lẽ chuyện ở biên giới phía Tây đã khiến ông lao tâm khổ trí rất nhiều. Thịnh Lộ Yên kìm nén nỗi chua xót trong lòng và hỏi: “Cữu cữu có ở kinh thành lâu không?”
Trịnh tướng quân lắc đầu, trầm giọng nói: “Biên giới phía Tây không thể không có người trông nom.”
Phụ thân là tướng quân canh giữ biên giới, từ khi sinh ra ông đã gánh vác trọng trách bảo vệ biên cương. Hơn nữa, ở kinh thành nhiều mưu mô khiến lòng người phiền chán, ông cảm thấy ở biên quan vẫn tự tại hơn.
Thịnh Lộ Yên hơi thất vọng.
Nhưng nàng lại nghe thấy Trịnh tướng quân nói: “Lần này ta về kinh, một là về báo cáo công tác, hai là về tìm mối hôn sự cho A Nam, A Nam quá lứa rồi, lại còn quanh năm ở biên quan, bên đó cũng chẳng có ai phù hợp, ta muốn về kinh tìm cho con bé một mối hôn sự.”
Vì chuyện của biểu muội, nên ông không hề muốn để nữ nhi ở kinh thành, ông muốn tìm cho nữ nhi một võ tướng, rồi để bọn chúng sống ở biên quan khiến ông yên tâm hơn. Nhưng tính cách nữ nhi như thế, dù đã ở biên quan nhiều năm những vẫn không thể thay đổi được. Thấy tuổi tác của nữ ngày ngày một lớn, ông bất lực nên chỉ đành dẫn nữ nhi về kinh.
A Nam kà biểu muội của Thịnh Lộ Yên, mấy năm trước đã theo cữu cữu tới biên quan, Tuổi của biểu muội sấp xỉ tuổi nàng, nàng vốn cho rằng biểu muội đã sớm thánh thân ở biên quan, ai ngờ đến giờ vẫn chưa xuất giá.
Thịnh Lộ Yên do dự một lát rồi nói: “Gần đây Thái hậu nương nương đang chuẩn bị làm mai cho con cháu hoàng tộc, không biết ý của cữu cữu thế nào?”
Trưởng nữ của tướng quân kết duyên với con cháu hoàng tộc, về thân phận thì cũng coi như phù hợp. Dù biểu muội có hơi lỡ thì cũng không sao cả, có vài gia đình thích cô nương lớn tuổi hơn một chút.
Tuy nhiên, Trịnh tướng quân lại không quá vừa ý, ông sợ con cháu hoàng tộc lại giống như muội phu. Nhưng thế thì sao chứ? Không gả cho hoàng tộc cũng phải gả cho thế gia, hoặc là gả cho con cháu hàn môn.
Nghĩ đến cháu rể ưu tú về mọi mặt, Trịnh tướng quân nói: “Thật ra xuất thân cũng không cần quá cao, tìm một người hàn môn cũng được. Hàn môn học tập khó khăm. Đợi bọn họ đỗ tiến sĩ thì tuổi tác cũng không còn nhỏ rồi, tuổi tác tương đương ới A Nam.”
Mười năm trước nhà nhà người người đều tranh nhau gả vào thế gia, bây giờ hướng gió đã thay đổi, người muốn gả vào thế gia ít đi, còn con cháu thế gia lại ngày càng được quan tâm.
Nghĩ đến chuyện làm mai cho Dương Bạch Dao, Thịnh Lộ Yên nói một cách khách quan: “Cữu cữu, trong hàn môn cũng có người nhân phẩm không tốt, trong thế gia cũng không thiếu con cháu quý trọng nhân phẩm. Mặc dù hoàn cảnh gia đình sẽ ảnh hưởng đến con người, nhưng vẫn phải nhìn vào từng các nhân.”
Trịnh tướng quân đã ở bên quan quá lâu, trong đầu chỉ có chuyện hành quân đánh giặc, nào còn chỗ trống để hiểu những chuyện khác. Tóm lại, cháu gái ông thông minh như thế, lại còn ở kinh thành trong thời gian dài, có lẽ sẽ hiểu rõ các nhi lang hơn.
“Được, cháu xem rồi làm nhé, chỉ cần là người tốt là được.” Nói xong ông lại bô sung một câu: “Nếu được thì cháu bảo cháu rể điều tra ba đời nhà người ta cho ta, đừng để con bé phải gả cho loại người như phụ thân cháu!”
Nói xong, Trịnh tướng quân bỗng nhiên nhớ ra người trước mặt là nữ nhi của kẻ lòng lang dạ sói kia, ông chợt cảm thấy mình hơi quá đáng. Nhưng mà, lời đã nói ra thì sao có thể thu lại được chứ.
Thịnh Lộ Yên không hề cảm thấy không vui, nàng cười nói: “Vâng ạ, cháu nhất định sẽ tìm cho biểu muội một nhi lang tốt.”
Trước lạ sau quen, lần trước nàng đã từng làm mai cho biểu muội của nhà cô cô, bây giờ lại làm mai cho biểu muội nhà cữu cữu thì cảm thất rất quen thuộc.
“Nhưng không biết biểu muội có yêu cầu gì không ạ?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nàng đã biết yêu cầu của cữu cữu, song nàng cũng phải hỏi của cả muội muội mới được. Bây giờ nàng và tầm lại tình cảm sâu sắc, nên nàng mong người khác cũng như thế. Vì thế, không chỉ cần biết ý kiến của phụ mẫu, mà còn phải hỏi cả ý kiến của con cái.
Trịnh tướng quân cau mày, nhất thời nghẹn lời. Ông quanh năm dẫn binh đánh giặc, rất ít gặp nữ nhi. Tính cách của nữ nhi quá yếu đuổi, ông nói hơi to một chút mà con bé đã sợ rum người, bởi thế mà hai cha con cũng ít nói chuyện với nhau.
Hơn nữa, tuy nữ nhi yếu đuối, nhưng là người cực kỳ có chủ kiến, nếu ông tự định cho con bé một mối hôn sự mà con bé không vừa ý, cũng không biết con bé sẽ làm ầm đến mức nào nữa.
“Hay hôm nào ta bảo con bé đến nói chuyện với cháu nhé?”
Thịnh Lộ Yên đáp: “Dạ.”
Vài ngày sau, A Nam biểu muội tới phủ.
Trông dáng vẻ yếu đuổi của A Nam biểu muội, lại nghĩ đến dáng vẻ cục mịch của cữu cữu, nàng thật sự khó mà tưởng tượng được họ là hai cha con.
“Bái kiến biểu tỷ.” A Nam nói nhỏ nhẹ.
“Biểu muội không cần khách sao, mau ngồi đi.” Thịnh Lộ Yên niềm nở nói.
A Nam nhỏ hơn Thịnh Lộ Yên vài tuổi, trước khi cữu cữu rời khỏi kinh thành, hai nàng cũng thường xuyên chơi chung với nhau. Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng dù sao máu mủ vẫn còn, hơn nữa trước đây còn thân thiết, các nàng chỉ cần nói vài câu là đã thân thuộc trở lại.
A Nam cũng nhân tiện nói lời xin lỗi với Thịnh Lộ Yên: “Chặng đường về kinh xe ngựa chạy nhanh quá, muội chưa kịp thích ứng nên phải nằm giường vài ngày. Hôm đó biểu tỷ tới phủ thăm hỏi muội cũng không thể ra gặp được, quả thực là lỗi của của muội.”
Mấy ngày trước Thịnh Lộ Yên đã đến phủ tướng quân, nhưng lại nghe cữu mẫu nói biểu muội đang bị bệnh nên hai người chưa có cơ hội gặp mặt.
“Bây giờ muội đã đỡ hơn chưa? Hay là để tỷ mời Thiệu viện sử đến khám cho muội nhé.” Thịnh Lộ Yên nói.
A Nam lắc đầu: “Đa tạ biểu tỷ, nhưng không cần đâu ạ. Bản thân muội cũng hiểu chút y thuật, với cả muội cũng đã điều dưỡng tốt rồi.”
Thịnh Lộ Yên nhìn kĩ sắc mặt của A Nam. Không biết có phải gió cát biên cương chọn người để tạt hay không, rõ ràng vẻ mặt của cữu cữu đã bị nó thổi đến bãi bể nương dâu, mà khuôn mặt của A Nam vẫn mịn màng như cũ. Thoạt nhìn đâu có giống một người đã sống nhiều năm ở biên cương, thật ra trông giống một nữ tử đã sống nhiều năm ở vùng sông nước Giang Nam hơn.
Với lại, tuổi này làm gì đã lỡ thì, biểu muội trông mơn mởn như thế, trông vậy là vừa đẹp.
Thấy sắc mặt biểu muội đã tốt lên, Thịnh Lộ Yên cũng không nói nhiều về vấn đề này nữa. Nàng đang suy nghĩ xem nên mở lời về chuyện hôn sự như thế nào thì biểu muội đã tự mình nói ra.
“Phụ thân muội nói rằng ông ấy muốn để biểu tỷ tìm cho muội một mối hôn sự, không biết biểu tỷ đã có cách gì chưa?”
Câu nói này của biểu muội khiến Thịnh Lộ Yên không kịp trở tay. Nàng nhìn người hầu trong phòng, rồi vọi vàng nháy mắt với Tôn ma ma. Tôn ma ma lập tức gọi mọi người ra ngoài.
Biểu muội trông có vẻ yếu đuối, không ngờ có vài chuyện cũng không câu nệ tiểu tiết như cữu cữu, đến cả loại chuyện như hôn sự cũng có thể hỏi một cách thẳng thắn như vậy.
Đợi mọi người lui ra hết, Thịnh Lộ Yên mới nói: “Vẫn chưa, ta muốn hỏi ý kiến của biểu muội rồi mới tính tiếp”
A Nam nói thẳng: “Muội muốn tìm một người đọc sách, tốt nhất là tính tình tốt một chút. Muội không thích những người quá có chủ kiến, những người quá cao quá thô kệch muội cũng không thích.”
Thịnh Lộ Yên: …
Quan hệ của hai cha con này phải tệ đến mức nào mới khiến vị hôn phu mà biểu muội muốn tìm hoàn toàn trái ngược với cữu cữu.
“Thế gia thì sao?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.
“Này cũng được ạ.” A Nam nói.
Thịnh Lộ Yên đã có tính toán, nói: “Được, ta biết rồi. Mấy ngày nữa là đến lễ mừng thọ của Thái hậu nương nương, có lẽ cữu mẫu cũng nhận được thiệp mời, hôm đó muội trang điểm đẹp một chút, ta sẽ dẫn muội đi gặp người.”
“Đa tạ biểu tỷ.”
Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc, biết tin A Nam còn từng vào quân doanh làm đại phu khiến Thịnh Lộ Yên hết sức bội phục nàng.
Đêm đó, Thịnh Lộ Yên kể chuyện A Nam biểu muội cho Tầm Lại.
“Đừng thấy cữu cữu ta râu ria xồm xoàm, cữu mẫu vạm vỡ hơn nữ tử bình thường mà cho rằng biểu muội ta cũng giống hộ. Thật ra biểu muội ta có vẻ ngoài rất thanh tú, có lẽ muội ấy giống ngoại tổ mẫu của ta hơn. Tiểu cô nương nói năng rất nhẹ nhàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cữu cữu nhờ ta tìm cho biểu muội một mối hôn sự, phu quân thấy có người nào phù hợp không?”
Đây cũng không phải lần đầu Tầm Lại làm chuyện này, chàng cũng từng giúp nàng chuyện của Dương Bạch Dao lần trước.
Người ta sẽ không bao giờ biết rằng, vị Chỉ huy sứ mặt lạnh của Hộ Kinh tư cũng có lúc làm chuyện của bà mối.
“Để vi phu nghĩ kĩ lại đã.”
Thịnh Lộ Yên cũng không bắt Tầm Lại phải trả lời ngay, nói xong, nàng lại nói: “Ta nghe nói Thái hậu nương nương sắp làm mối cho con cháu hoàng tộc, ta nghĩ sẽ chọn được một người trong số đó. Ta không biết rõ bọn họ, phu quân có hiểu rõ tính nết của ai trong số họ không?”
Điều này thật sự đã làm khó Tầm Lại. Bên trong hoàng tộc, hễ là những người tham gia chính sự thì tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, mà Hộ Kinh tư bọn họ đa phần chỉ quan râm đến động thái của những tông thất nắm quyền lực trong tay thôi. Còn về những con cháu của vương gia hay quận vương, bọn họ thật sự không biết quá nhiều.
Tuy nhiên, nếu Thịnh Lộ Yên đã mở lời, Tầm Lại đương nhiên sẽ không tư chối.
“Để vi phu điều tra đã.”
“Được, chuyện này giao lại cho chàng.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói xong, Thịnh Lộ Yên sang phòng cách vách với các con.
Tầm Lại bận bịu xử lí chính sự trong phòng, đến khi giải quyết xong mới nhận ra bên cạnh mình trống trơn, bấy giờ mới phát hiện ra Thịnh Lộ Yên đã rời đo từ lâu.
“Phu nhân đâu?” Tầm Lại hỏi.
“Bẩm đại nhân, phu nhân sang bên cạnh dỗ thiếu gia và cô nương ngủ rồi ạ.”
Nghe vậy Tầm Lại mím môi.
Ban ngày hắn vốn rất bận, tối đến thì bận đến nửa đêm, khó lắm mới có dịp được ngồi với phu nhân, nhưng cả tối phu nhận chỉ nói chuyện của người khác rồi đi dỗ các con ngay, đã mất ngày nàng không nói chuyện tâm tình với hắn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT