Vào ngày sinh nhật mười tuổi của bé Hồ Lô và bé Sơn Tra, có vài vị khách mặc xiêm y kì quái tới phủ, những người này tự xưng là họ Hách Liên.
Hóa ra, gia tộc Hách Liên sống trong núi sâu ở phía nam, vì muốn ra ngoài thăm thú thế giới mà phụ thân Hách Liên Dịch của phụ thân đã lén lút trốn ra ngoài. Và vì yêu mẫu thân của phụ thân mà ông không còn quay về nữa.
Mấy năm qua, người trong tộc vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Hách Liên Dịch, mãi đến gần đây mới có người biết chuyện mười năm trước xảy ra ở kinh thành.
Sau khi biết chuyện Tầm Lại đã lập nhà thờ Hách Liên ở kinh giao, cũng biết hắn không có ý định ở ẩn bên không cưỡng cầu nữa. Không chỉ như thế, sau khi được Tầm Lại khuyên nhỉ, vài vị Hách Liên trẻ tuổi trong tộc đã đồng ý ở lại kinh thành, đến Công bộ làm việc, góp sức cho Đại Lịch.
Đầu năm nay, Thịnh Lộ Yên vừa sinh hạ một cậu nhóc Bánh Bao.
Lần này đã làm cho Tầm Lại vô cùng hoàng sở.
Thịnh Lộ Yên luôn muốn có thêm một đứa con nữa, nhưng Tầm Lại thì không muốn. Nguyên nhận chỉ có một, lần sinh con đầu tiên của Thịnh Lộ Yên thật sự đã dọa Tầm Lại mất mật, hắn không muốn nàng lại mạo hiểm, cũng cảm thấy một trai một gái đã rất viên mãn rồi, ai ngờ bất ngờ lại xuất hiện.
May mà sức khỏe của Thịnh Lộ Yên rất tốt, nàng bình an sinh hạ nhi tử.
Thịnh Lộ Yên cực kỳ vui sướng khi trông thấy bộ dạng bụ bẫm của bé Bánh Bao.
Bé Hồ Lô và bé Sơn Tra đã lớn, ban ngày đều đi học khiến cho căn nhà rộng lớn trở nên vô cùng yên tĩnh. Bây giờ có thêm nhi tử, cuộc sống trong nhà dần trở nên phong phú sinh động hơn.
Vào năm Tầm Lại bốn mươi tuổi, hắn trở thành thủ phụ, cũng chính là vị thủ phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đại Lịch, vì thế mà hắn ngày càng bận hơn.
Tối giao thừa hôm ấy, Tầm Lại giẫm đêm đen và tuyết trắng về phủ.
Trong phủ đã sớm thắp đèn giăng hoa, đỏ rực cả một khoảng trời.
Thịnh Lộ Yên đang cho người bày cơm tất niên, nghe thất tiếng động thì quay đầu nhìn sang, dặn chàng màu rửa tay ăn cơm.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã ngồi trước bàn cơm. Trưởng nữ cười khanh khách nói chuyện gì đó, tiểu đệ ríu rít hỏi chuyện, ngay cả trưởng tử không thích nói chuyện cũng nói nhiều hơn.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi trong phòng trò chuyện rôm rả.
Khi đến giao thừa, mấy đứa trẻ đều chạy hết ra sân.
Thịnh Lộ Yên thong thả bước đến cửa, Tầm Lại đứng bên cạnh ôm lấy nàng.
Chính viện lúc này vô cùng náo nhiệt, trưởng nữ dẫn tiểu đệ đi đốt pháo, trưởng tử tựa vào khung cửa nhìn hai tỷ đệ.
Thịnh Lộ Yên quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh mình, chỉ cảm thấy năm tháng tĩnh lặng.
Mà tất cả những điều này, đúng lúc khớp với câu đối xuân dán hai bên cửa: “Tuổi tuổi ngày bình an, năm năm xuân như ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT