Kể từ ngày nguyên chủ Ninh Duệ kết hôn với Phó Tư Lâm trở đi, tin tức bọn họ kết hôn đều bị Phó Tư Lâm cố hết sức đè xuống, anh ta không báo cho truyền thông biết, cũng chưa từng thừa nhận thân phận mợ chủ nhà họ Thái của Ninh Duệ với người ngoài.
Đối với bên ngoài, Phó Tư Lâm vẫn luôn tuyên bố Ninh Duệ chỉ là “vị hôn thê” của anh ta, nhưng bởi vì ông cụ Phó rất thích Ninh Duệ, lúc trước vì muốn khiến ông cụ Phó vui vẻ, cũng nhìn vào mặt mũi của tập đoàn Phó Thị, bên ngoài có rất nhiều người vẫn luôn tôn kính gọi Ninh Duệ một tiếng mợ chủ nhà họ Phó.
Hai tập đoàn Ninh Thị và Phó Thị thuộc hai lĩnh vực khác nhau, có mạng lưới giao thiệp và quan hệ kinh doanh của riêng mình. Nhưng nếu xét về sức ảnh hưởng, hiện giờ Phó Thị vẫn có thể nghiền ép được Ninh Thị. Mặc dù Ninh Thị không thể so với Phó Thị, nhưng tôi vẫn cảm thấy Ninh Duệ thật ngu ngốc, không chịu ngồi yên làm cô ba của Ninh Thị, thậm chí còn chạy đi làm mợ chủ nhà họ Phó gì đó.
Ngày thứ nhất kể từ khi tôi và Phó Tư Lâm thoả thuận ly hôn, trong khoảng thời gian này, có ít nhất nửa tháng tôi và Phó Tư Lâm không lộ mặt trước công chúng, cùng tham dự những buổi dạ tiệc từ một nhà giàu có có tiếng gì cả, người bên ngoài rối rít suy đoán, có phải tình cảm giữa tôi và Phó Tư Lâm đã thay đổi rồi không.
Đối với lần này, tôi còn đăng lên weibo, đăng tin thanh minh: [Tình cảm đã hết, đừng làm phiền.]
Tâm tính của tôi chính là: “Xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.”
Mặc dù tôi chính là náo nhiệt đó, nhưng tôi thấy xem náo nhiệt của bản thân mình cũng vô cùng vui vẻ.
Sau giờ ngọ, tôi nằm trên ghế salon trên sân thượng, tay trái cầm một ly rượu vang, suy nghĩ mặc dù bên giờ bản thân mình đã xuyên vào truyện ngược, nhưng tôi thật sự muốn trải nghiệm một cuộc sống khác.
Ví dụ như… có nên đặt cho bản thân mình một chiếc giường lớn hai trăm mét vuông, mỗi ngày chỉ say sưa với việc xa hoa đồi truỵ, mỹ nam trong lòng?
Còn không nữa thì bước chân vào giới giải trí, nhanh chóng mở khoá thành tích ảnh hậu, trở thành người vạn người mê trong giới giải trí.
Ninh Hàng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, mặt anh ấy lộ vẻ oán hận: “Em gái, có người tìm em, em có muốn gặp hay không?”
Nhìn vẻ mặt kia của Ninh Hàng, trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành: “Người đó tới làm gì?”
Ninh Hàng nói: “Tới đòi đánh!”
Tôi nghĩ, nào có ai hèn hạ như thế, lại còn cố ý đến tận cửa đòi đánh.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Phó Tư Lâm đang ngồi trong phòng khách…
Được rồi, quả nhiên có người khiến người khác thấy phiền phức như thế.
Tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy Phó Tư Lâm, chủ yếu là bởi vì vừa nhìn thấy anh ta, thận của tôi lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Nhắc tới hai chữ bán thận, có thể nói là trên cơ sở tự nguyện. Thế nhiên hành động bán thận, đơn thuần chính là Phó Tư Lâm ép buộc.
Thật sự chính là tên cầm thú cướp thận!
Tôi cố nén cảm giác không vui trong lòng, đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện Phó Tư Lâm: “Hôm nay anh Phó tới nhà họ Ninh là muốn tìm tôi sao?”
Phó Tư Lâm mặc âu phục giày da, lời nói cử chỉ vào lúc này nói lên rằng giờ phút này trong lòng người đàn ông này đang vô cùng tức giận: “Nếu không cô cảm thấy tôi quá rảnh rỗi, tới tìm cô để nói chuyện phiếm sao?”
Trong lời nói này, tôi cảm giác dường như anh ta đang nổi giận với tôi.
Lúc này trong đầu tôi đều là: ‘Tôi đắc tội gì với Phó Tư Lâm thế kia?”
Khả năng duy nhất của việc tôi đắc tội với Phó Tư Lâm chính là, tôi đăng bài thanh minh trên weibo.
Tôi không hiểu, tôi nói rõ mình đã khôi phục trạng thái độc thân, có thể quang minh chính đại đi tìm mấy cậu trai nhỏ, thế tại sao lại phiền đến Phó Tư Lâm chứ?
Tôi đánh giá gương mặt u ám kia của anh ta, tự cảm thấy may mắn bởi vì mình đã đọc “Bách khoa toàn thư về ngôn ngữ sử dụng trong tiểu thuyết mạng”. Vào giờ phút này, trong đầu tôi thoáng qua mấy từ ngữ trong bách khoa toàn thư dùng để hình dung Phó Tư Lâm… trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt lạnh lùng đang càn quét về phía tôi.
Con người tôi ấy mà, trời sinh đã phản nghịch từ trong xương tủy. Nếu người ta trừng tôi, tôi chắc chắn sẽ trừng ngược lại.
Hơn nữa, tâm trạng của tôi vốn đang rất tốt, thế nhưng lúc này Phó Tư Lâm xuất hiện khiến tâm trạng tôi khó chịu. Một khi tâm trạng tôi khó chịu, tôi sẽ cố ý bị “ù tai nhẹ”, đùa giỡn một chút, cản trở người khác.
Phó Tư Lâm trợn mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải hôm qua em ức hiếp Địch Na không!” Địch Na trong miệng anh ta chính là nữ phụ, ánh trăng sáng mà anh ta yêu sâu đâm.
Tôi trừng lại anh ta, giọng điệu lãnh đạm: “Hôm qua tôi không đến Dubai, tôi đi Tam Á cơ.”
“Ninh Duệ, tôi hỏi em chính là, có phải ngày hôm qua em bắt nạt Địch Na không!”
“Ngày hôm qua tôi không có đi mua Dior, tôi mua Chanel cơ.”
“Tôi nói Địch Na.”
“Đúng rồi, tôi đang nói Ultraman Tiga!”
“Ninh Duệ!” Anh ta bị tôi chọc giận tới mức sắc mặt lập tức thay đổi, gần như muốn bóp chết tôi trong nháy mắt, ha ha ha… tiềm ẩn việc bạo lực gia đình.
Nhưng nói thật, đối mặt với Phó Tư Lâm, tôi chẳng sợ gì cả.
Dù sao Ninh Hàng cũng đang ở ngay bên cạnh tôi, tôi không tin, nếu phải động tay động chân, tôi và Ninh Hàng không cản được một tên Phó Tư Lâm?
Tôi vô cùng phách lối nhìn anh ta: “Sao nào, muốn chặt sao?”
“Ninh Duệ, chuyện giữa tôi và em, tốt nhất đừng dính líu đến người thứ ba!”
“Cuối cùng Địch Na trêu chọc gì em mà khiến em đối xử với cô ấy như thế.”
“Từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi đã nói với em, tôi sẽ lấy em nhưng tôi sẽ không yêu em, là em vẫn luôn khóc lóc đòi muốn gả cho tôi. Ly hôn cũng là em nói, bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn rồi. Nhưng việc em ghi hận Địch Na, em đúng là nực cười!”
Cái miệng kia của Phó Tư Lâm giống hệt như pháo liên hoàn, vẫn luôn khai hoả với tôi.
Tôi nghe thấy mấy lời nói đó của Phó Tư Lâm, vẫn luôn không hiểu: “Không phải… anh Phó, việc lòng tôi có độc ác hay không có liên quan gì tới Địch Na? Còn nữa, tôi cũng chẳng ghi hận Địch Na.”
Tôi hận ai không hận, đi hận nữ phụ bạch liên hoa à?
Thật sự nghĩ tôi rảnh rỗi đến phát hoảng rồi sao.
Nếu tôi có thời gian ghi hận người khác, còn chẳng bằng tôi nhìn mấy anh đẹp trai lâu hơn một chút thì hơn.
Anh ta đột nhiên nổi giận: “Em có dám thề em thật sự không ghi hận trong lòng với Địch Na không?”
Tôi tức giận không thôi: “Thế tại sao em lại đẩy cô ấy, hại cô ấy bị thương ở tay!”
Đây là chuyện không thể giải thích được, tôi mặt dày tỏ vẻ vô tội: “Tôi đẩy cô ta lúc nào, tôi khiến tay cô ta bị thương lúc nào…”
“Thế em có dám đến đối chất trực tiếp với cô ấy không.”
Dám chứ, sao lại không dám, chuyện mình không làm, tại sao tôi phải sợ: “Đi thì đi!”
“Được thôi.” Ánh mắt hung ác của Phó Tư Lâm hướng về phía tôi, giọng điệu lúc nói chuyện cũng nghe như tôi đào mộ tổ tiên của anh ta lên vậy: “Để tôi xem đến lúc đó em sẽ tranh cãi kiểu gì.”
Tính tình nóng nảy của tôi cũng nhanh chóng xông tới, cười lạnh nói: “Phó Tư Lâm, ai không đi người đó là chó, để tôi xem đến lúc đó anh là chó hay tôi là chó.”
Ninh Hàng lặng lẽ đứng bên cạnh nghe cuộc đấu khẩu giữa tôi và Phó Tư Lâm, siết chặt quả đấm, nắm rồi buông, buông rồi lại nắm.
Anh ấy vẫn luôn sợ tôi thua thiệt, sợ tôi sẽ giống như nguyên chủ lúc trước vậy, vô cớ bị sự hung hăng của Phó Tư Lâm làm cho khóc lên. Nhưng bây giờ theo những gì anh ấy thấy, khí thế của tôi khi đối mặt với Phó Tư Lâm cũng không hề yếu hơn.
Cho nên, cuối cùng, anh ấy vô cùng vui mừng nhìn tôi: ‘Em gái nhà minh sẽ cự lại, sẽ phản bác lại, rất tốt rất tốt!
….
Bảy giờ tôi, phố vừa mới lên đèn, cuộc sống về đêm ở thành phố Nam chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong phòng VIP ở câu lạc bộ Dô Ta Nào, chẳng có vẻ gì là náo nhiệt.
Tôi và Phó Tư Lâm hẹn đối chất ở đây.
Giờ phút này, bên mép tôi đang ngậm một điếu thuốc, bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế sô pha, rất có phong độ của một chị đại trong mấy bộ phim Hong Kong. Tôi ngồi một bên của chiếc ghế salon hình chữ U, Phó Tư Lâm ngồi đối diện tôi, có một người phụ nữ có dáng vẻ gầy yếu, mặt mũi trắng nõn đang ngồi bên cạnh anh ta.
Trên mặt người phụ nữ không trang điểm, da dẻ của cô ta trời sinh đã trắng nõn, giọng nói còn vô cùng mềm mại, trong lúc vô tình sẽ khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, cô ta đang lên tiếng giải thích với Phó Tư Lâm: “Anh Tư Lâm, cô ấy không có bắt nạt em.”
Phó Tư Lâm trợn mắt nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó lại dịu dàng nhìn cô ta: “Thế vết máu bầm trên tay em là có chuyện gì xảy ra?”
“Không phải cô Ninh gây ra.”
“Có người nói với anh, tối hôm qua, em gặp Ninh Duệ.” Giọng điệu Phó Tư Lâm ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ dò hỏi: “Không phải cô ta làm thế thì ai làm?”
“Tối hôm qua, sau khi em tan làm rời khỏi bệnh viện có đến quán bar đón một người bạn bị thất tình, bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông uống say, bọn họ đang đưa đẩy với bạn em, sau đó em đi tới đẩy bọn họ ra, vô tình đụng phải góc bàn. Vết thương của em không hề liên quan gì tới cô Phó. Sau đó cô Ninh xuất hiện trong quán bar đó, đánh ngã hai người đàn ông kia. Anh Tư Lâm, nói mới nhớ, thật ra chính cô Ninh đã giúp em đấy.”
Đôi khi tôi chẳng hiểu nổi sóng não của Phó Tư Lâm, chờ Địch Na giải thích rõ ràng mọi chuyện với Phó Tư Lâm xong, tôi ngước mắt lên, cười như không cười lên tiếng chất vấn: “Cho nên, anh Phó đây là nghe chuyện tôi ức hiếp cô Địch đây từ đâu đấy?”
Cái tên chó chết Phó Tư Lâm này, chẳng phân biệt được phải trái đúng sai gì đã gán tội cho người khác rồi.
Sau khi tôi xuyên sách, hoàn toàn chưa gặp Địch Na, ngay cả dáng vẻ của cô ta trông thế nào tôi còn không biết, sao có thể ức hiếp cô ta?
Tối hôm qua tôi xuất hiện giúp đỡ cô ta trong quán bar này đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp.
Đêm qua, Ninh Hàng tổ chức một bữa tiệc tại quán bar đó, tôi đến nơi đó để tăng thêm niềm vui cho anh ấy, tôi chơi đến một nửa đã thấy mệt mỏi nên bỏ chạy nửa đường. Ai ngờ chân trước vừa rời khỏi phòng bao, ngay sau đó đã nhìn thấy hai tên sâu rượu ứu hiếp hai cô gái yếu đuối, thế là gặp chuyện bất bình, đi tới đánh nhau.
Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc người phụ nữ mình cứu lại là Địch Na.
Phó Tư Lâm muốn nói lại thôi, sau đó lại thấp giọng nói: “Là tôi hiểu lầm.”
Bốn giờ chiều, anh ta nổi giận đùng đùng xuất hiện ở nhà họ Ninh, tới hỏi tội. Rất tốt, sự ầm ĩ của anh ta đã khiến tâm trạng tốt đẹp cả một ngày của tôi bị giẫm đạp, sau đó lại nhẹ nhàng nói với tôi một câu tôi hiểu lầm, liền muốn bỏ qua chuyện này sao?
Trước khi tôi xuyên vào sách, dưới sự ảnh hưởng của việc bố tôi nghiện rượu rượu, mẹ tôi lại ngày ngày đánh bài, dưỡng thành tính cách vặn vẹo của tôi, đáng lẽ lỗi đó tôi có thể tha thứ nhưng tôi chẳng những không bỏ qua mà lại còn sẽ giẫm đạp người đó thêm mấy lần nữa, tính cách tức giận nóng nảy, lại còn dễ giận.
Sau khi tôi xuyên sách, muốn bố mẹ yêu thương có bố mẹ yêu thương, muốn có anh trai cưng chiều là có anh trai cưng chiều, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, tính cách nóng nảy, dễ nóng giận của tôi lúc ban đầu nhận được sự “thăng hoa”, trở nên bắt đầu giảng đạo lý.
Tôi rút điếu thuốc còn cháy dở vào trong ly rượu còn một nửa trên bàn, nụ cười quỷ dị: “Một câu hiểu lầm là có thể nhẹ nhàng xóa bỏ những lời phỉ báng mà tổng giám đốc Phó đây đã dành cho tôi vào xế chiều hôm nay sao?”
Phó Tư Lâm nhíu mày một cái: “Thế em muốn thế nào đây?”
“Tổng giám đốc Phó, lúc tôi và anh ly hôn, chỉ cần nhận hai tỷ và mười căn nhà đắt tiền, sang trọng. Bởi vì tôi nghĩ, cưới là tôi muốn ly hôn cũng là tôi, tôi cũng không tiện muốn nhiều hơn thế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bản thân mình thua thiệt. Tôi kết hôn với anh ba năm, lãng phí ba năm thanh xuân quý báu của tôi, thanh xuân đó có thể dùng hai tỷ để mua sao?”
Phó Tư Lâm nhìn ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn tôi: “Nói tiếng người đi.”
“Chẳng phải nhà họ Phó các người có một mảnh đất ở khu Tây Nhất trong thành phố Nam của chúng ta sao, tôi muốn mảnh đất đó, xem như bồi thường cho những lời phỉ báng anh dành cho tôi hôm nay.”
“Ninh Duệ, em cảm thấy tôi sẽ cho em sao?”
Tôi bình tĩnh nói: “Quyền quyết định nằm trong tay anh, sao tôi biết được anh có cho hay không cho.”
Sau đó, tôi yên lặng mở khóa điện thoại, mở bộ sưu tập ra, trong mục được tôi đặt tên là “Ba pháp bảo lớn để trấn tà” có ba tấm ảnh.
Hai trong số đó chính là giấy đăng ký kết hôn và giấy chứng nhận ly hôn giữa tôi và Phó Tư Lâm, tấm ảnh còn lại chính là hình nguyên chủ Ninh Duệ mặc áo cưới, kéo tay Phó Tư Lâm, đứng sau lưng ông cụ Phó đã qua đời, chụp chung.
Tôi lại yên lặng điều chỉnh độ sáng màn hình, cầm điện thoại di động, kéo qua kéo lại trước mặt Phó Tư Lâm: “Tôi và anh đã từng kết hôn với nhau, cho dù ở hiện trường hôn lễ chỉ có hai nhà Phó, Ninh tham dự, là một cuộc hôn nhân không thấy ánh sáng, nhưng hôn nhân của chúng ta thật sự tồn tại.”
“Anh thử nói xem, sau này, vào ngày anh và Địch Na công bố tin hai người kết hôn, tôi không cẩn thận đăng giấy đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận ly hôn và cả hình tôi mặc áo cưới, anh mặc âu phục đứng sau lưng ông nội chụp ảnh lên weibo.” Tôi cong bàn tay, cười châm chọc: “Anh nói xem, đến lúc đó mấy quần chúng ăn dưa trên internet sẽ có hứng thú với dưa giữa ba chúng ta không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT