Ninh Hàng đưa tôi đến một câu lạc bộ giải trí có tên là “Dô ta nào”.

Ở nơi đó, đúng như Ninh Hàng nói, đều là những em trai nhỏ hấp dẫn.

Có thể chọn các em trai nhỏ với muôn hình muôn vẻ, cùng chơi tù xì uống rượu vui vẻ với bạn.

Cao, gầy, cường tráng.

Kiểu thanh thuần, kiểu mạnh mẽ, kiểu nho nhã.

Còn có cả mấy em trai nhỏ mặc đồ làm việc.

Ôi! Đúng là quá sành điệu, tôi nhanh chóng cảm nhận được sự vui vẻ của một phú bà.

Hoá ra có tiền thật sự có thể mua được vui vẻ!

Một món tiền nhỏ, thật sự có năng lực!

Tôi và Ninh Hành ngồi trên ghế sopha hình chữ U trong phòng bao, anh quản lý đứng sát bên tôi, thân thiết hỏi: “Cô Ninh, cô thích kiểu nào, phong cách thế nào?”

Tôi không thấy hài lòng lắm với em trai nhỏ đang đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng ha một tiếng, nói với anh quản lý: “Tôi ấy mà, từ trước đến giờ luôn chú trọng chữ duyên, không để ý tới kiểu dáng và phong cách gì, cũng chẳng để ý đến giá cả, thế nên, hiểu ý tôi chứ?”

Anh quản lý cười một tiếng, hiểu được ý của tôi ngay lập tức, anh ta nhanh chóng lấy bộ đàm ra: “Tất cả mọi người nhanh chóng đến phòng bao 007, có khách hàng lớn VVVIP.”

Sau đó, vị khách VVVIP là tôi đây đã “mời” năm, sáu, bảy, tám em trai nhỏ ca hát với tôi, đừng suy nghĩ nhiều, thật sự chỉ là ca hát mà thôi.

Hai tiếng sau, Ninh Hàng nhớ ra mình và bạn còn có một cuộc hẹn, để lại cho tôi hai vệ sĩ, rời khỏi đó sớm.

Khoảng ba giờ rưỡi sáng, tôi nửa tỉnh nửa say rời khỏi phòng bao, đang chuẩn bị đưa hai anh vệ sĩ đẹp trai của tôi quay về nhà. Đột nhiên, cửa của phòng bao phía đối diện mở ra, tiếng nói của cái tên Phó Tư Lâm kia vang lên bên tai tôi: “Ninh Duệ?”

Tôi hoàn toàn không muốn để ý tới anh ta, tự nhiên đi thẳng về phía trước.

Phó Tư Lâm ở phía sau đưa tay kéo tôi lại, cánh tay tôi sắp bị anh ta kéo đến mức hằn đỏ, tôi ghét nhất là người khác táy máy tay chân với tôi: “Buông ra, đừng ép tôi phải đánh anh.”

Hai người vệ sĩ đứng sau nhìn thấy tình thế, nhanh chóng xông đến trước mặt tôi, nhưng vệ sĩ bên cạnh Phó Tư Lâm cũng không phải ăn chay. Cuối cùng cục diện biến thành, sáu người vệ sĩ của anh ta đè lên người hai vệ sĩ của tôi.

Tính sai, tính sai rồi, thật sự tính quá sai rồi!

Nếu sớm biết có chuyện như thế, tôi nên nói với Ninh Hàng tôi cần thêm mấy người vệ sĩ nữa.

Mặt tôi tràn đầy phiền não nhìn anh ta: “Anh Phó, anh có thể lịch sự một chút được không, đừng táy máy tay chân với tôi.”

Phó Tư Lâm nhẹ nhàng hoạt động đầu ngón tay, mấy tên vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức buông lỏng hai người vệ sĩ của tôi ra, anh ta hỏi: “Muốn cưới cũng là em, sao nhất quyết đòi ly hôn? Sao vừa mới ly hôn đã tới đây say xỉn?”

Vào lúc này, vẻ mặt tôi rất mộng mị: “Ai nói với anh, tôi tới đây để say xỉn…”

“Thế em tới đây làm gì.”

“Anh quản tôi?”

Vừa dứt lời, trong hành lang dài sau lưng tôi, có hai em trai nhỏ đi quang qua, bọn họ thân thiết nói với tôi: “Chị gái, hoan nghênh chị lần sau lại đến chơi, vừa nãy ca hát cùng với chị, chúng tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Còn nữa… mùi thơm trên cơ thể chị, rất thơm.”

Sau đó, tôi cũng tặng cho hai cậu trai hát với tôi mấy bài một ánh mắt quyến rũ: “Thế lần sau tôi tới sẽ đến tìm hai cậu.”

Hai cậu trai kia, mỗi người tặng cho tôi một chiếc hôn gió: “Được nhé, được nhé!”

Dường như Phó Tư Lâm hiểu ra gì đó: “Em tới đây… là tới tìm niềm vui?”

Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Nếu không thì sao?”

Tôi tiếp tục nói: “Không phải nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ngài đây nghĩ tôi cố ý tới nơi này uống rượu vì ngài đó chứ?” Tôi cười lạnh hai tiếng: “Anh Phó, ở trong lòng tôi, anh không có sức nặng như thế.”

Nếu nói về trọng lượng, trong lòng tôi Phó Tư Lâm cùng lắm cũng chỉ là một hạt đậu phộng, chẳng chiếm nhiều chỗ.

Ai nói trong truyện ngược, nữ chính bắt buộc phải bị ngược?

Tôi hết lần này tới lần khác muốn đi ngược chiều.

Ngược tôi sao, không có khả năng, nhưng tôi ngược người khác thì được.

Có thế nào tôi cũng mặc kệ sách, quyết định cứ để mặc một lần. Còn về phần tình tiết nguyên văn, kệ mẹ nó, tôi sẽ không giống như nguyên văn miêu tả. Yêu Phó Tư Lâm sâu đậm, anh ta ngược tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn si mê không thay đổi đợi anh ta như lúc mới yêu.

Tôi lười tiếp tục phản ứng lại Phó Tư Lâm, mỗi tay khoác tay một anh vệ sĩ đẹp trai mà Ninh Hàng đã để lại cho tôi, nhảy nhót cười cười, rời khỏi đó ngay trước mặt Phó Tư Lâm, để lại cho anh ta một bóng người tự nhiên như muốn nói “chị đây không quan tâm đến cưng”.

“Ninh Duệ!”

Tôi nghe Phó Tư Lâm gọi mình, nhưng bước chân lại chẳng hề dừng lại dù chỉ một chút, tiếp tục nhảy nhỏ, mặt nở nụ cười, miệng hát ngân nga: “Chúng ta quan tâm cô ấy như thế, nhưng lại bị cô ấy bỏ qua hết thảy. Càng quan tâm đến cô ấy lại càng đau lòng vĩnh viễn không nhận được câu trả lời… liệu anh ấy có nên tiếp tục đoán xem cô ấy đang nghĩ gì, hay vẫn nên quên hết đi…”

Đây chính là bài hát “Liên minh mặt trận thất tình” của Thảo Mãnh.

Tôi thích bài hát này, không liên quan tới lời bài hát, chủ yếu là vì bài hát này khiến người ta say mê.

Hai cậu trai vệ sĩ bị tôi kéo một trái một phải cũng hát bài hát này.

Thế là tiếp theo, dưới cái nhìn của Phó Tư Lâm.

Tôi và hai người vệ sĩ, nhảy nhát cười hát bài “Liên minh mặt trận thất tình”, biến mất trước mắt anh ta.

……

Sau khi trở lại nhà họ Ninh.

Lúc tôi quay về phòng của mình, tôi nằm trên chiếc giường nệm “NZND” đắt tiền, được làm hoàn toàn thủ công có giá lên đến sáu con số, khoé miệng không nhịn được cong lên: “Ôi, ly hôn thật tốt.”

Nguyên chủ Ninh Duệ, chính là con gái của tập đoàn Ninh Thị.

Cô ấy vốn là người có tiền, có nhan sắc lại còn có tài, không biết vì sao lại mù mắt, chạy đi thích Phó Tư Lâm.

Trong nguyên tác, cô ấy đối với Phó Tư Lâm chính là vừa gặp đã yêu, gặp lại cảm mến khi dự một buổi dạ tiệc.

Sau đó, thông qua bố mẹ, cô ấy biết được, ông nội của mình và ông nội Cố là bạn cũ. Trước khi cô ấy và Phó Tư Lâm ra đời, cũng đã quyết định hôn ước với đối phương. Anh ta vẫn luôn rất kính trọng ông nội mình, cho nên mới thuận theo tâm nguyện của ông cụ, kết hôn với Ninh Duệ.

Cuối cùng, chuyện Ninh Duệ và Phó Tư Lâm đã trải qua…

Cô ấy hiểu lầm anh ta rồi anh ta lại hiểu lầm cô ấy. Anh ta lấy thận của cô ấy cho nữ phụ, anh ta lỡ tay đẩy cô ấy khiến con của họ không còn, cô ấy lại hiểu lầm anh ta lần nữa, anh ta cũng lại hiểu lầm cô ấy, tổn thương cô ấy. Dưới tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, anh ta lại yêu cô ấy, còn cô ấy vẫn luôn yêu anh ta sâu đậm. Sau khi trả qua hết hiểu lầm này tới hiểu lầm khác, cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả, kết cục đoàn viên.

Nhưng.

Bây giờ có hiểu lầm hay không hiểu lầm, tôi cũng chẳng hề quan tâm, chẳng có chút liên quan nào.

Ngày tôi xuyên vào sách, ông cụ Phó cũng đã qua đời, ông cụ Phó không còn nữa, Phó Tư Lâm chỉ hận không thể đá tôi ra khỏi nhà họ Phó.

Cho nên, đây chính là nguyên nhân chủ yếu của việc Phó Tư Lâm đồng ý ly hôn với tôi.

Còn về phần bây giờ, Phó Tư Lâm yêu ai, hiểu lầm ai, thế cứ hiểu lầm người đó đi.

Tóm lại, tôi không xen vào.

Dù sao, với Phó Tư Lâm, nhưng lại bị lấy thận, bị mất một phần thận cũng không tổn thương nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play