1
Là một người xuyên không bi thảm nhất, tôi đã ở lại thời đại Tiên Tần trong suốt một năm.
Bởi vì lúc tôi còn đi học, môn lịch sử tôi học cũng không tốt lắm nên không đủ khả năng để nhớ rõ trong khoảng thời gian này xảy ra những sự kiện lịch sử gì, vì vậy tôi không thể hô mưa gọi gió như trong mấy cuốn tiểu thuyết hay những bộ phim truyền hình khoa trương kia được, chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình mà thôi.
Nhìn mấy quốc gia to to nhỏ nhỏ đánh tới đánh lui, cuộc chiến tranh trong thời đại còn sử dụng vũ khí lạnh quả thật vô cùng tàn khốc. Binh lính tựa như dã thú cùng xông về phía đối phương, dùng mấy loại vũ khí không hề sắc bén một chút nào không ngừng chém nhau, một trận đánh có khi phải kéo dài từ rạng sáng cho đến tận hoàng hôn.
Tôi không thể không tặc lưỡi thán phục tố chất thân thể của người cổ đại thật sự là vô cùng tốt. Nếu để cho thân thể của người hiện đại đặt vào trong hoàn cảnh này, đừng có nói là đánh giặc, cho dù chỉ có đi đứng một ngày thôi cũng đã mệt mỏi rã rời rồi.
Ngày đầu tiên tôi xuyên không, tôi mang một vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì bất thình lình xuất hiện giữa chiến trường như vậy, lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bắt làm tù binh.
Ngay lập tức tôi bị đánh một trận bầm dập, mặt mũi sưng vù đưa đến trước mặt một người đàn ông có râu quai nón. Lúc ấy bộ râu quai nón kia đang mặt mày khổ não tính toán lượng quân nhu lương thảo, anh ta cầm một đống mảnh trúc bày tới bày lui ở trên mặt đất. Tôi ở bên cạnh nghe hết nửa ngày, rốt cuộc cũng nghe ra được anh ta đang tính cái gì. Nếu đổi thành đề toán thì chính là một binh sĩ cần mười hai phần lương khô, toàn bộ đội ngũ bọn họ có ba ngàn hai trăm mười tám binh sĩ thì cần phải có bao nhiêu phần lương khô?
Chỉ là một đề toán tiểu học mà đã khó khăn như vậy sao, đến mức bộ râu quai nón kia tính đến toát cả mồ hôi hột, mấy mảnh trúc bày ở khắp nơi.
Tôi lập tức giơ tay lên: “Tráng sĩ, nếu tính toán giống như ngài thì tính cả đêm cũng không xong đâu, để tôi giúp ngài tính nhé.”
Bộ râu quai nón kia liếc mắt nhìn tôi rồi nói: “Nếu như ngươi tính thì sẽ phải mất bao lâu?”
Tôi nói: “Tối đa là ba phút.”
Bộ râu kia vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại: “Ba phút là cái gì?”
Tôi gãi đầu, có lẽ trong thời đại này thời gian không tính như thời gian trên đồng hồ nên trả lời: “Chính là một phần bốn mươi của một canh giờ.”
Bộ râu kia rõ ràng không theo kịp tiết tấu của tôi nên hỏi lại: “Một phần bốn mươi là cái gì?”
Tôi lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết phải làm thế nào để có thể giao tiếp nói chuyện được với người của thời đại này, chỉ đành phải cầm lấy mấy mảnh trúc ở trên mặt đất lên, rồi ở trên mặt đất viết ra một biểu thức dùng phép nhân số học. Toàn bộ người ở trong quân doanh vây lấy tôi, nhìn mấy chữ số Ả rập mà tôi viết ra giống như nhìn thiên thư. Tôi tính toán một lần rồi lại thử lại phép tính một lần nữa, chỉ có thể nói rằng cái này liên quan trực tiếp đến tính mệnh của tôi nên phải thật cẩn thận, thậm chí tôi thi đại học còn chưa cẩn thận được đến như thế. Sau khi xác định đáp án xong tôi liền nói ra một con số, bộ râu quai nón kia bán tín bán nghi: “Ngươi vẽ bùa ở trên mặt đất là đang hướng về thần linh để hỏi à?”
Tôi suýt chút nữa đã ngất đi, liền giải thích với anh ta về bốn phép tính cơ bản trong số học, nhưng không đợi tôi giải thích rõ ràng thì bộ râu quai nón kia đã phất phất tay, tôi lại bị một người đàn ông cao lớn tóc dài đánh cho thêm một trận nữa rồi nhốt vào trong một cái lồng gỗ.
Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ hận mình không chịu rèn luyện thân thể cho thật tốt, đối mặt với những người cổ đại này quả thật tôi không có một chút năng lực phản kháng nào.
Nhưng đến ngày hôm sau, bộ râu quai nón kia đã vô cùng hưng phấn chạy đến trước mặt tôi, anh ta nói rằng đêm hôm qua anh ta đã thức nguyên cả một đêm bày mấy mảnh trúc ra, cuối cùng cũng tính ra được đáp án. Mà đáp án lại hoàn toàn trùng khớp với con số mà tôi đã nói, anh ta cảm thấy tôi có thể nói chuyện được với thần linh là cực kỳ trâu bò, muốn tôi lưu lại đó làm mưu sĩ cho anh ta.
Tôi gật đầu trong khi vẫn đang nằm thở thoi thóp, hy vọng anh ta có thể cho tôi chút gì đó để ăn.
Từ lúc xuyên qua đến tận lúc này, tôi vẫn chưa có gì bỏ vào trong bụng hết, thậm chí là cả một ngụm nước cũng không có mà uống.
Rõ ràng bộ râu quai nón kia đã bị tôi làm cho hoảng sợ, anh ta liền sắp xếp sau người đưa đồ ăn đến cho tôi. Tuy rằng thịt nướng mà họ đưa đến cực kỳ khó ăn (một chút gia vị cũng không có) nhưng tôi vẫn ăn ngấu nga ngấu nghiến như hùm như sói.
Sau khi ăn xong, tôi dựa lưng vào tảng đá, vẻ mặt bi thương, nước mắt chảy ra không kìm lại được.
Bộ râu quai nón kia hỏi tôi: “Tại sao tiên sinh lại rơi nước mắt?”
Tôi nói: “Tôi muốn về nhà.”
Bộ râu quai nón kia lại hỏi: “Thưa tiên sinh, ngài đến từ đâu?”
Tôi nói: “Một quốc gia xã hội chủ nghĩa, một nơi hoàn toàn khác với các quốc gia nửa nô lệ nửa phong kiến như của các anh.”
Bộ râu quai nón nghe tôi nói đến mức choáng váng hoa cả mắt, lại phất phất tay. Tôi nghĩ thầm không ổn rồi, vừa định nói chuyện thì có hai người đàn ông cao lớn lại nâng tôi lên, vô cùng thô bạo ném tôi lên một cái giường gỗ.
Thắt lưng của tôi gần như bị gãy rời, tôi nắm chặt lấy túi quần của mình, tưởng rằng mình sẽ bị bạo cúc một cách nhục nhã. Nào ngờ đâu bộ râu quai nón kia nói với mấy binh sĩ, bảo bọn họ canh giữ ở cửa quân doanh cẩn thận bảo hộ tôi, còn nói rằng sau một thời gian ngắn nữa thôi thì sẽ mang tôi trở về gặp vương của bọn họ.
2
Bất kể mọi chuyện có như thế nào thì làm người quan trọng nhất phải để cho bản thân mình cảm thấy vui vẻ. Xuyên vào một thời đại mà vật tư thiếu thốn lạc hậu như thời đại Tiên Tần này, tôi cũng phải cố gắng chiếu cố cho bản thân mình thật tốt.
Ví dụ như, trên đường hành quân, tôi bắt được một con cá lớn ở bên hồ.
Tôi dùng nồi đá làm một con cá nướng, còn chưa kịp ăn thì đã bị đám đàn ông cao lớn kia cướp sạch. Đám người lạc hậu kia có lẽ chưa từng được ngửi qua mùi cá nướng thơm như thế bao giờ, vậy nên nước miếng chảy ròng ròng dùng tay bắt lấy con cá ở trong nồi, kết quả bi kịch chính là, do bọn họ không biết cách ăn cá nên có hai người đang sống sờ sờ bị mắc xương mà chết.
Bộ râu quai nón kia sợ binh sĩ làm phản nên liền phạt tôi một cách tượng trưng, sai người dùng ván gỗ đánh tôi gần nửa tiếng đồng hồ, làm tôi phải nằm liệt giường suốt cả nửa tháng.
Lại ví dụ như trong lúc nằm liệt giường, tôi lại nhớ thời gian mình đấu địa chủ với anh em. Thế là tôi liền dùng mảnh trẻ làm một bộ bài đấu địa chủ đơn giản, dùng mũi đao nhỏ khắc ở phía trên mấy chữ cái J, Q, K, A, JOKER, sau đó tôi liền rủ mấy binh sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc cho tôi cùng chơi đấu địa chủ. Bởi vì họ không hiểu cách chơi nên toàn bộ tiền đều thua sạch, bọn họ nghĩ rằng tôi đang giở trò lừa bịp nên lại đánh tôi thêm một trận nữa.
Sau khi đánh tôi một trận xong còn cướp sạch đồ trên người tôi, thậm chí ngay cả quần lót trên người tôi cũng cướp đi nữa.
Cái đáng nói ở đây chính là, binh sĩ đứng đầu kia cảm thấy quần lót của tôi có chất liệu mềm mại nên dùng làm khăn trùm đầu quấn ở trên trán, đi ở phía trước đội ngũ.
Bộ râu quai nón kia thường xuyên đến thăm và cùng tôi thảo luận tri thức khoa học, có một lần anh ta hỏi tôi: “Thưa tiên sinh, trận mưa này đã quá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta không thể nào đến kịp thành trấn phía trước để tiếp tế, tiên sinh có biện pháp nào để cho mưa ngừng lại không?”
Tôi thò đầu ra ngoài, nhìn lên bầu trời rồi nói với anh ta: “Ngày mai trời sẽ tạnh mưa.”
Bộ râu quai nón kia mừng như điên: “Có thật không?”
Tôi gật đầu khẳng định chắc chắn: “Triêu hà bất xuất môn, vãn hà hành thiên lý, tuyệt đối sẽ không sai.”
Ngày hôm sau, mặt trời cứ như bình thường mà ló dạng, bộ râu quai nón kia đối với tôi càng thêm kính ngưỡng có thừa, rốt cuộc không phái người giám thị tôi nữa, để cho tôi có thể hoạt động tự do. Vừa lúc cái mông của tôi cũng khôi phục lại gần như cũ rồi, tôi liền bắt đầu di dạo chung quanh, cố gắng làm quen với phương thức hành vi của thời đại này để miễn cho mình lại bị vô duyên vô cớ đánh đập nữa.
Trải qua nhiều lần hỏi thăm, tôi mới biết được đội quân này là thuộc về Yến quốc, mà bộ râu quai nón kia tên là Điền Quang. Lúc này thời đại này vẫn còn là thời chiến quốc, còn cách thời gian mà Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước vẫn còn tám chín năm gì đó. Thái tử Đan của Yến quốc vừa mới chủ trì triều chính. Bởi vì hắn ta từng bị bắt làm con tin ở Tần quốc nên nhìn Doanh Chính cực kỳ khó chịu, liền đem việc diệt Tần là lý tưởng của cuộc đời mình, cho nên hắn ta liền công kích mấy tiểu quốc chư hầu xung quanh, vừa không ngừng luyện binh vừa không ngừng mở rộng thực lực.
3
Lại qua thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc thì chúng tôi cũng chạy tới kinh đô của Yến quốc. Sau khi vào thành, tôi liên tục thở dài thở ngắn than thở cảm khái, bộ râu quai nón Điền Quang hỏi tôi: “Vì sao tiên sinh lại liên tục thở dài như thế?”
Tôi nói: “Nơi này tôi đã quá quen thuộc rồi.”
Điền Quang hỏi lại: “Tiên sinh đã từng tới nơi này sao?”
Tôi nói: “Rất nhiều năm sau nơi này sẽ được gọi là Bắc Kinh. Mỗi người đều muốn sở hữu một ngôi nhà ở chỗ này.”
Bộ râu quai nón kia lại lộ ra thần sắc mờ mịt quen thuộc, tôi không nói thêm lời nào nữa, chỉ nhìn những người đàn ông phụ nữ trên đường phố. Xã hội phong kiến quả thật thảm không sao tả xiết, ngay cả một mỹ nữ đàng hoàng cũng không thấy một bóng dáng nào, toàn bộ phụ nữ ở đây toàn là đầu bù tóc rối, có người còn làm mấy việc bốc xếp hàng hóa vất vả nặng nhọc nữa. Mấy người đàn ông thì toàn bộ đều có hàm răng vàng khè, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ quýt phơi khô vậy.
Rốt cuộc cũng đến một nơi có vẻ như giống như chỗ cho người ở, một người đàn ông trung niên mặc áo quần màu vàng đất nghênh đón ở cửa. Điền Quang vội vàng lôi kéo tôi quỳ gối trước mặt ông ta, lẩm bẩm nói một đống lời nói. Người đàn ông trung niên kia đỡ chúng tôi lên và nói: “Tiên sinh đã chịu nhiều khổ cực rồi, chúng ta vào trong nói chuyện tiếp.”
Trong đại sảnh được bày biện mấy cái bàn, phía trên có bày một ít thức ăn và mấy ly rượu. Mấy tên kiếm sĩ ở giữa đại sảnh đứng múa kiếm, người đàn ông trung niên kia ngồi ở ghế phía trên và khẽ vuốt cằm nhìn về hướng chúng tôi rồi gật đầu. Điền Quang kéo tôi ngồi ở trên mặt đất, ngồi đối diện tôi là một người đàn ông dung mạo hèn mọn, râu ria ông ta xồm xoàm, quần áo trên người bị rách mấy cái lỗ thật lớn, đang tự mình rót rượu uống.
Sau khi cơm no rượu sau, người đàn ông trung niên kia ra hiệu, tất cả mọi người đều lần lượt ra khỏi phòng, chỉ còn lại tôi và Điền Quang cùng với người đàn ông dung mạo hèn mọn kia ở lại đại sảnh.
Người đàn ông trung niên kia hỏi Điền Quang: “Vị tiên sinh này là?”
Bàn tay của người đàn ông trung niên kia đang chỉ thẳng về phía tôi, Điền Quang vội vàng giúp tôi giới thiệu: “Vị tiên sinh này có tài trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết phong vân hiểu âm dương, nếu có vị tiên sinh này tương trợ ắt việc lớn sẽ thành.”
Tôi liếc mắt nhìn Điền Quang, nghĩ thầm hắn ta quả thật quá trâu bò, lần chém gió này có vẻ hơi quá rồi, ai ngờ sau khi người đàn ông trung niên kia nghe được những lời này thì lập tức vẻ mặt kích động, đi tới trước mặt tôi vái chào rồi nắm lấy tay tôi, nước mắt ào ào chảy xuống, vừa khóc vừa khẩn cầu tôi lưu lại giúp đỡ ông ta.
Tôi nói: “Tôi tôi tôi cũng không có bản lĩnh gì, ngài đừng có làm như vậy.”
Người đàn ông trung niên kia dùng tay áo lau nước mũi: “Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, đến đây, chúng ta cùng uống một chén, để ta giới thiệu cho ngài một vị hào kiệt khác.”
Sau khi uống xong một chén rượu, người đàn ông trung niên kia chỉ chỉ người đàn ông dáng vẻ hèn mọn đang ngồi ở bên cạnh cây cột rồi nói: “Vị này là một hào kiệt, kiếm pháp đã gần như thành thần rồi, có thể dùng kiếm khí đâm chết cả nhạn đang bay ở trên trời. Tháng trước ta ở giữa khu chợ tấp nập được chứng kiến bản lĩnh của ngài ấy nên lập tức chiêu ngài ấy vào phủ ngay trong đêm, tôn làm thượng khanh, mấy ngày nay chúng ta ăn cùng bàn ngủ cùng giường, là một người thân cận.”
Trong lòng tôi lập tức dâng lên một cỗ dự cảm không lành. Người đàn ông trung niên trước mắt khí phách không giống người bình thường, từ thái độ của Điền Quang đối với ông ta thì có lẽ người này chính là thái tử Đan.
Như vậy người kiếm khách dáng vẻ hèn mọn này…
Tôi nói: “Xin hỏi quý danh của vị hào kiệt này là…?”
Thái tử Đan nói: “Kinh Kha.”
Quả nhiên, tôi lập tức phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra ngoài, mẹ nó chứ, ai có thể nghĩ rằng một Kinh Kha lưu danh thiên cổ lại có bộ dáng như một thằng đần thế này đây?
4
Đêm hôm đó, thái tử Đan cùng với Điền Quang ở trong phòng thương lượng chuyện chính sự, Kinh Kha dẫn tôi đi đến sòng bạc.
Đi trên con đường đất loang lổ, ánh trăng bàng bạc chiếu lên vai của chúng tôi. Kinh Kha hỏi tôi vì sao cứ luôn nhìn chằm chằm vào ông ta như vậy, tôi xấu hổ ho khan một tiếng rồi nói: “Từ nhỏ tôi đã từng nghe qua chuyện xưa của ngài, nên có hơi chút tò mò mà thôi.”
Giữa hai lông mày của Kinh Kha lộ ra một tia buồn rầu: “Chỉ là người dân vong quốc, có thể có chuyện tốt gì để lưu truyền đây?”
Tôi nói: “Cũng không thể nói như vậy được. Ngài cực kỳ nổi tiếng, trong thời đại của chúng tôi, rất nhiều học sinh tiểu học đều biết đến tên tuổi của ngài. Bọn họ thường xuyên sử dụng hình tượng của ngài để đánh liên quân. Nhưng mà trong trò chơi hình tượng của ngài không phải như thế này, mà là một người có vóc dáng cao gầy lả lướt một chút.
Kinh Kha trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi rồi lập tức lắc đầu cười khổ nói: “Lời tiên sinh nói quá thâm sâu, tại hạ nghe không hiểu.”
Tôi gãi gãi đầu rồi cùng với ông ta bước vào trong sòng bạc. Người anh em này thật sự có kỹ năng đánh bạc thần sầu, mới chỉ hơn mười phút mà đã nướng sạch toàn bộ tiền trên người, lại tìm đến tôi mượn tiền đánh tiếp, thế rồi một chuỗi đồng tiền Điền Quang cho tôi cũng bị ông ta lục tìm ra được cầm đi. Không tới mười phút sau ông ta lại thua sạch, nhìn bộ dáng ông ta đập bàn đánh ghế phía trước bàn đánh bạc, tôi không khỏi hoài nghi, người này thật sự là thích khách ám sát Tần Thủy Hoàng buộc Tần Thủy Hoàng phải quấn trụ mà chạy đây ư?
Sau khi thua sạch tiền, Kinh Kha thế mà lại đem bội kiếm của mình ra, rầm một cái vỗ lên bàn đánh bạc.
Con bạc ở bên cạnh thấy vậy lập tức ồn ào: “Cái bội kiếm này đáng giá mấy đồng tiền chứ, mau cút đi đi.”
Kinh Kha cười nói: “Cái bội kiếm này ở trên tay ngươi thì không đáng giá một đồng, nhưng ở trên tay ta thì lại đáng giá ngàn vàng.”
Nói xong ông ta liền giơ tay lên vung kiếm, thanh kiếm kia “phập” một tiếng găm ở trên cây cột ở bên cạnh. Mọi người xúm lại nhìn kỹ, một con ruồi bị đóng đinh chết ngay tại mũi kiếm.
Lão già đổ xúc xắc ở trong sòng bạc sau khi nhìn thấy Kinh Kha lộ ra một thân công phu, sợ ông ta nổi điên đả thương người trong sòng bạc, đành phải nói đem tiền trả lại cho ông ta, bảo ông ta nhanh chóng rời đi không được quấy rầy bọn họ làm ăn nữa.
Kinh Kha lại trả lời: “Tại hạ là người tự nguyện vào đây chơi, chơi được thì chịu được, tuyệt không phải là kẻ vô lại khóc lóc om sòm lăn lộn. Tại hạ lấy kiếm của mình ra làm vật đánh cược, sẽ đánh một ván cuối cùng này nữa thôi.”
Nhìn tư thế hiên ngang dứt khoát ném kiếm của ông ta, tôi lập tức ngồi thẳng người dậy, tập trung tinh thần muốn nhìn ông ta lật bàn một phen cuối cùng như thế nào.
Vài phút sau, tôi và Kinh Kha cùng vẻ mặt xám xịt bị đuổi ra khỏi sòng bạc. Ông ta không ngừng vỗ vỗ vào tay mình, miệng lẩm bẩm vận khí hôm nay thật sự là quá kém. Tôi đi ở phía sau lưng ông ta, cảm thấy cái đầu nhỏ của mình còn đang ong ong vang lên.
Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, đi đến nửa đường bỗng dưng Kinh Kha lại tâm huyết dâng trào, kéo tôi đi về phía một gian phòng có treo rèm vải đỏ.
Tôi hỏi ông ta muốn làm gì, ông ta nói rằng muốn đi tìm phụ nữ.
Tôi sắp phát điên lên rồi, tôi hỏi: “Bây giờ chúng ta ở trên người không có một đồng nào hết, làm sao lại có tiền để tìm phụ nữ đây?”
Kinh Kha lại ưỡn ngực hào khí vạn trượng nói: “Phải tiêu tiền mới có thể tìm được phụ nữ thì liệu có thể được xưng là đại trượng phu sao?”
Mẹ kiếp, có thể nói chuyện chơi gái lưu manh mà nói kiểu tươi mát thoát tục như thế, quả thật ông cũng là cực phẩm trong đám côn đồ.
Tôi quay đầu chuẩn bị chạy, Kinh Kha lại thân pháp cực nhanh ngăn trở tôi, bàn tay ông ta giống như kìm sắt túm chặt lấy bả vai của tôi, không để ý đến tiếng la hét của tôi lôi tôi vào kỹ viện thời cổ đại.
5
Có thể nhìn ra được Kinh Kha là khách quen ở nơi này, tú bà rất nhanh đã bước ra nghênh đón. Kinh Kha giống như là thủ lĩnh đám côn đồ lưu manh ở trong xã hội hiện đại, muốn tú bà giới thiệu cho tôi vài em xinh đẹp một chút. Tú bà cười nói không thành vấn đề, rồi đưa tôi lúc đó mặt không còn một chút máu vào một gian phòng nhỏ. Một lát sau, một cô gái bước vào trong phòng.
Cô gái kia xem chừng tuổi cũng không lớn lắm, ngoại hình thì so với những phụ nữ ở thời đại này xem ra cũng không tệ. Cô ấy vừa mới bước vào trong phòng liền cởi quần áo ra, làm cho tôi có chút trở tay không kịp, tôi liền nói:
“Chờ một chút, tiểu thư, chờ một chút.”
Cô gái kia lập tức đỏ mặt: “Công tử thật là biết nói đùa, thân phận tiểu nữ thấp kém như thế này làm sao có tư cách xưng là tiểu thư?”
Tối nói: “Trong thời đại của tôi, những người phụ nữ làm loại nghề nghiệp này đều được xưng là tiểu thư hết.”
Cô gái kia hiển nhiên không hiểu ý của tôi, liền cười tủm tỉm ngồi ở bên giường, cô ấy nói: “Hình như công tử không thường xuyên đến những chỗ như thế này phải không?”
Tôi nói: “Trong thời đại của tôi, nếu đến những chỗ như thế này là vi phạm pháp luật. Tôi không có gan để đi đến đó, nhưng mà những đêm khuya thanh vắng cô đơn tịch mịch, tôi thỉnh thoảng cũng sẽ dừng chân tại mấy quán gội đầu…Chờ đã, cô đừng cởi quần áo của tôi nữa.”
Cô gái kia thừa dịp tôi đang nói chuyện liền kéo quần của tôi, tôi nắm thật chặt túi quần của mình, giống như một con mèo nhỏ bị sợ hãi trốn ở phía cuối góc giường, cô gái kia có vẻ như hơi vội vàng, liền nhào tới hôn cổ tôi.
Trong không khí hỗn loạn tưng bừng ở bên này, tôi nghe được ở căn phòng cách vách tiếng động vang lên như đất rung núi chuyển, rất hiển nhiên Kinh Kha đã bước vào nội dung chính, tiếng bàn ghế giường vang lên rung trời. Tôi nghĩ thầm, con mẹ nó ông tới đây là để lên giường hay là tới phá nhà vậy? Đúng lúc này, bàn tay của cô gái kia liền tăng thêm sức mạnh, quần của tôi đã bị kéo xuống đến tận mắt cá chân. Tôi sợ đến mức kêu to một tiếng, hô lên: “Chúng tôi không có tiền đâu.”
Cô gái kia lơ đễnh trả lời: “Kinh Kha công tử chính là thượng khách của thái tử Đan, sao lại không có tiền được chứ?”
Tôi gia tăng âm lượng lên thêm một chút: “Chúng tôi thật sự không có tiền mà, tất cả tiền đều bị thua sạch ở bên sòng bạc rồi.”
Cô gái kia nhìn sắc mặt tôi không giống như đang nói đùa, lập tức bước ra ngoài báo cáo với tú bà kia.
Khoảng chừng một nén nhang sau, tôi cùng với Kinh Kha hai người mặt mũi bầm dập bị ném ra khỏi kỹ viện, mấy tay đấm kia còn uy hiếp chúng tôi, rằng nếu không phải nể mặt chúng tôi với thái tử Đan có giao tình thì bọn họ đã ném phân lên người chúng tôi luôn rồi.
Kinh Kha có vẻ tức giận, ông ta lấy thân phận của người từng trải khiển trách tôi một hồi, nói rằng nếu muốn thẳng thắn thì cũng có thể, nhưng mà phải là sau khi xong việc cái đã mới thẳng thắn, bằng không thì trận đòn này phải chịu một cách vô ích rồi.
Người này và hình tượng bên trong sách vở quả thật chênh lệch quá lớn, tôi đối với ông ta đã không còn chút kính sợ nào nữa cả. Sau khi cố gắng đứng lên một cách khó khăn, tôi hướng về phía ông ta dựng thẳng ngón giữa.
Tuyệt đối không nghĩ rằng, cái động tác này ở thời đại này thế mà lại là có một tầng ý tứ khác. Lúc này ở trên đầu ngón tay tôi vẫn còn dính máu mũi, Kinh Kha vừa nhìn thấy thì ánh mắt lập tức đỏ lên, nhào tới ôm tôi thật chặt, nước mắt nước mũi đều dây lên trên quần áo của tôi.
Ông ta nói: “Kinh Kha chỉ là một thất phu, có tài đức gì để có thể cùng với tiên sinh kết bái đây?”
Tôi vội vàng rút tay lại: “Tôi không phải là có ý tứ này.”
Nhưng đã quá muộn rồi, Kinh Kha đè đầu của tôi xuống, hai người hướng về phía mặt trăng dập đầu ba cái, cứ như vậy mà tôi và Kinh Kha trở thành huynh để kết bái.
Trên đường trở về, tôi liền hỏi: “Võ nghệ của ngài tốt như vậy, thu thập mấy người kia trong kỹ viện hẳn là rất đơn giản mới phải chứ, vì sao lại không đánh trả?”
Kinh Kha nói: “Huynh đệ tập võ, tuyệt đối không phải là để ức nhỏ hiếp yếu mà là để trừ ác dương thiện.”
Tôi lấy tay sờ sờ mấy vết sưng phù trên gương mặt mình, nghĩ thầm mấy chuyện mà ông làm có quan hệ gì với mấy chữ dương thiện này chứ?
6
Ngày hôm sau, Điền Quang chết.
Nghe người hầu trong phủ nói, Điền Quang là tự sát do ông ta cùng với thái tử Đan phát sinh tranh chấp gì đó, sau đó trong đêm khuya ông ta uống mấy chục bầu rượu rồi treo cổ tự sát.
Hiển nhiên cái này chẳng qua chỉ là để che mắt người khác thôi, tuy rằng tôi học lịch sử không tốt lắm, nhưng tôi cũng biết rằng kể hoạch diệt Tần lúc này hẳn đã bắt đầu rồi.
Nhìn thi thể của Điền Quang, tôi cảm thấy có chút khổ sở. Người này tính cách ôn hòa, cầu học như khát, mặc dù thân ở vị trí cao nhưng lại không hề có bệ đỡ. Đối với tôi ông ta cũng vô cùng chiếu cố, nếu như không có ông ta thì ngay ngày đầu tiên khi tôi xuyên đến đây đã treo máy luôn rồi.
Rõ ràng thái tử Đan không hề coi tôi là người của mình. Mỗi ngày ông ta đều sai người đưa đồ ăn thức uống đến cho tôi, nhưng việc gì cũng không hề nói cho tôi biết, lại không ngừng mời chào võ sĩ ở tứ phương, muốn huấn luyện ra được thích khách cường đại nhất.
Sau khi Điền Quang chết, Kinh Kha liền thay đổi bộ dáng bất cần đời lúc trước. Mỗi ngày ông ta đều không ngừng luyện kiếm, nếu như tôi đoán không sai, trước khi chết Điền Quang hẳn là đã nói gì đó với ông ta.
Những võ sĩ kia trở thành người bồi luyện cho kiếm thuật của Kinh Kha. Ban đầu là hai chọi một, sau đó là bốn chọi một, sau đó nữa là mười sáu chọi một, cuối cùng toàn bộ quảng trường khắp nơi đều là võ sĩ. Kinh Khả ở giữa đám người, thiết kiếm trong tay liên tục vung lên tả xung hữu đột. Tôi rốt cuộc cũng được kiến thức kiếm pháp của ông ta siêu việt như thế nào. Mỗi một kiếm xuất ra đều mang theo uy lực cực lớn, mỗi chỗ nơi kiếm khí đảo qua đều máu thịt văng tung tóe, khu vực ba thước xung quanh ông ta không một người nào dám đến gần.
Nhưng khí lực của con người không phải là có thể duy trì mãi mãi, dùng đến mấy rồi cũng sẽ cạn kiệt, Kinh Kha sơ sẩy nên cánh tay bị chém trúng. Máu theo y phục của ông ta chảy xuống, ông ta thay đổi kiếm trong tay, lại không ngờ tay trái của ông ta so với tay phải còn linh hoạt hơn, rất nhanh ông ta liền giết ra khỏi vòng vây, nhảy đến bên cạnh thái tử Đan. Một đạo kiếm quang khí thế như cầu vồng vung lên, thiết kiếm đóng đinh ở bên cạnh cổ của thái tử Đan, chỉ cách chưa đến 1cm.
Thái tử Đan vỗ tay nói: “Kinh khanh có kiếm thuật siêu quần như vậy thì lo gì đại sự không thành.”
Kinh Kha thở hổn hển, quỳ xuống hành lễ: “Chờ cánh tay ta phục hồi lại như cũ là có thể khởi hành.”
Thái tử Đan lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, phân phó đại phu băng bó cánh tay cho Kinh Kha. Sau khi Kinh Kha đi xuống đài, tôi ngăn lại ở trước mặt ông ta. Khi ông ta nhìn thấy tôi lập tức lộ ra ý cười: “Huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?”
Tôi kéo ông ta đến một nơi không có người nào ở xung quanh, thì thầm: “Tôi biết ngài đang có kế hoạch làm gì, nhưng mà nó không thành công đâu.”
Sắc mặt Kinh Kha khẽ biến: “Huynh đệ sao lại nói ra lời này?”
Tôi nói: “Cung điện Tần vương có ít nhất là ba ngàn vệ binh thiết giáp, bên người Tần vương còn có rất nhiều hộ vệ võ nghệ cao siêu. Cho dù kiếm thuật của ngài có siêu quần đi thế nào đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không thể đắc thủ.”
Kinh Kha vội vàng vươn tay che miệng tôi lại, nhưng đã muộn rồi, tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của thái tử Đan đứng ngay ở đó.
7
Tôi bị nhốt vào trong đại lao, nếu như không phải Kinh Kha lấy cái chết ra để cầu xin thì phỏng chừng tôi đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Kế hoạch diệt Tần là một kế hoạch tối quan trọng, Điền Quang vì giữ bí mật mà không tiếc dùng phương thức tự sát để giữ bí mật. Khắp thiên hạ này, người biết chuyện chỉ có hai người là thái tử Đan và Kinh Kha. Nhưng cái mà bọn họ không nghĩ tới chính là, tôi là một người tới từ tương lai, tôi không chỉ biết kế hoạch của bọn họ mà còn biết kết cục của bọn họ nữa.
Thái tử Đan sợ sự tình bại lộ nên phái rất nhiều người đến nghiêm hình bức cung tôi. Đầu của tôi đã bị sưng lên giống như đầu heo, chân cũng bị đánh gãy, bọn họ lần lượt ép hỏi tôi làm sao lại biết đến chuyện này. Tôi nói là tôi xem ở trên sách giáo khoa lịch sử, nghe xong bọn họ còn đánh tôi ác liệt hơn nữa. Nếu như không phải là thái tử Đan muốn lưu lại người sống thì không chừng tôi đã bị đánh cho chết tươi.
Đến thời điểm lúc đêm khuya, Kinh Kha đi vào trong đại lao. Ông ta mang đến cho tôi một ít đồ ăn, thông qua song sắt nhét vào trong.
Kinh Kha thở dài một hơi nói với tôi: “Huynh đệ, lần này huynh gây ra đại họa rồi. Kế hoạch diệt Tần liên quan trực tiếp đến vận mệnh quốc gia của Yến quốc, thái tử Đan sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.”
Tôi uống một ngụm nước rồi nhổ nước bọt lẫn máu ở trong miệng ra, sau đó nói: “Mặc kệ như thế nào tôi chỉ là hy vọng ngài không phải chịu chết một cách vô ích.”
Kinh Kha nói: “Có lẽ huynh đệ ngươi buồn lo vô cớ mà thôi, ở trong lòng ta đã có cân nhắc rồi, ta có ba thành nắm chắc có thể đắc thủ được.”
Tôi mỉm cười, cảm giác đau đớn làm cho tôi ho lên không ngừng: “Là ngài đang tự tin mù quáng thôi, ngài không bao giờ có thể thành công được đâu, bất kể là người nào, đều không thể thay đổi lịch sử được.”
Kinh Kha trầm mặc một lúc lâu, trong mắt ông ta có thần sắc cực kỳ phức tạp, ông ta ngồi đối diện tôi rồi đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi thật sự là người từ thời tương lai tới đây sao?”
Tôi gật đầu nói: “Là thật.”
Kinh Kha nói: “Vậy thì ngươi có thể nói cho ta biết, kết quả của chuyện này là như thế nào không?”
Tôi cười khổ lắc đầu nói: “Ngài sẽ không tin đâu, mọi người ở đây chỉ coi tôi là một người điên thôi.”
Kinh Kha vẻ mặt ngưng trọng nói: “Mặc kệ người khác tin hay là không tin, ta đều sẽ tin ngươi.”
Biểu hiện của ông ta làm tôi hơi cảm động, từ khi xuyên qua cho đến nay, ông ấy là người duy nhất tin tưởng tôi, cũng là người duy nhất coi tôi là bạn.
Tôi nói: “Dựa theo sách sử ghi chép lại, thái tử Đan phái ngài đi ám sát Tần vương Doanh Chính. Để có thể lấy được tín nhiệm của Tần vương, ngài còn giết Phàn Ư Kỳ từ Tần quốc trốn đến đây. Tần vương vốn tính cẩn thận, chỉ có thể xách đầu của Phàn Ư Kỳ tới đó thì ông ta mới có thể buông xuống tâm phòng bị để có thể đồng ý gặp ngài. Thái tử Đan chuẩn bị cho ngài một người phụ tá, người kia tên là Tần Vũ Dương, mặc dù là người có danh khí rất lớn nhưng lại là người hèn nhát. Ông ta chỉ mới đứng ở cửa cung điện thôi mà đã bị dọa đến mức tè cả ra quần, ngài liền mang theo cái đầu của Phàn Ư Kỳ cùng với bản đồ của Yến quốc, lấy danh nghĩa là cầu hòa xin được yết kiến Tần vương, dự định sẽ dùng một thanh chủy thủ được giấu trong cuộn bản đồ để ám sát ông ta, thế nhưng chung quy vẫn là thất bại.”
Trán Kinh Kha đổ mồ hôi lạnh, lúc này ông ta đã tin tưởng những gì tôi nói đều là sự thật, bởi vì ngay trước khi ông ta đến đại lao, thái tử Đan đã tạm thời thay đổi kế hoạch, mà kế hoạch thay đổi này lại hoàn toàn trùng khớp với những gì mà tôi miêu ta.
Kinh Khả hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Tôi nói: “Tần vương trong cơn giận dữ, ngay tại đại điện ra lệnh chém đầu ngài, sau đó lại lập tức lệnh cho đại tướng quân Vương Dực tấn công Yến quốc. Chỉ trong vòng bốn năm ngắn ngủi, Yến quốc liền bị diệt.”
Kinh Kha không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Một lát sau, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ dính ở trên song sắt nhà lao ở trước mặt tôi. Mặc dù ông ta cũng đã xác định rằng kế hoạch này là một đi không trở lại, nhưng cũng chịu không nổi cái kết cục đã được định trước này.
8
Kinh Kha thất tha thất thểu đứng lên, đột nhiên rút bội kiếm ở bên hông ra, tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, sau đó toàn bộ mấy song sắt trước mặt tôi đã bị chém đứt đoạn.
Kinh Kha vươn tay về phía tôi: “Huynh đệ, ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
Tôi nói: “Còn ngài thì sao?”
Kinh Kha cười khổ nói: “Ta phải tuân thủ hứa hẹn, phải tiếp tục ám sát Tần vương.”
Tôi trở nên nóng nảy, lớn tiếng nói: “Không phải tôi đã nói với ngài là chuyện này đã định trước là sẽ thất bại rồi sao? Vì sao ngài vẫn muốn đi nữa? Mẹ kiếp có phải ngài chính là không tin những chuyện mà tôi nói có phải không…”
Mấy binh sĩ trông coi đại lao nhao nhao chạy tới, Kinh Kha lập tức cõng tôi lên lưng. Thân pháp của ông ta cực kỳ nhẹ nhàng, ra tay lại linh hoạt, mỗi lần nhấc tay lên liền có một binh sĩ ngã xuống. Mặc dù ông ta dùng chuôi kiếm nhưng uy lực đánh ra cũng thật lớn.
Trên đường ra khỏi thành, Kinh Kha hỏi tôi: “Mấy kiếm khách ở thời đại của các ngươi thì dùng đến kiếm pháp gì?”
Tôi nói: “Chúng tôi đã không còn dùng kiếm từ lâu rồi. Nếu như muốn ám sát một ai đó thì cứ mua một khẩu súng bắn tỉa, trốn ở cách đó mấy trăm mét, sau khi bắn trúng liền trực tiếp bỏ chạy là xong.”
Kinh Kha sau khi nghe tôi miêu tả xong liền kích động: “Còn có loại vũ khí này sao?”
Tôi nói: “Đương nhiên rồi, nếu như cho tôi một khẩu súng bắn tỉa thì nói không chừng tôi cũng có thể ám sát Tần vương được nữa là.”
Kinh Kha lại hỏi tôi: “Người ở trong thời đại các ngươi sống như thế nào? Cũng thường xuyên phải đánh giặc như thế này sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không không không không, tôi sống ở trong thời đại thái bình. Mỗi người đều được đi học, đều có cơm ăn, mỗi người đều có thể phấn đấu cho lý tưởng của bản thân mình. Bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh, người già thì có thể an hưởng tuổi già, không cần phải lo lắng quan binh áp bách, không sợ bị ngoại địch khuất nhục.”
Kinh Kha lập tức dừng bước, trên mặt lộ ra biểu tình tự hỏi rồi lại lẩm bẩm: “Thật sự sẽ có một thế giới như vậy sao?”
Đến cửa thành, Kinh Kha đem áo khoác ở trên người ông ta đưa cho tôi. Lúc này thời tiết đã đến mùa đông giá rét, tôi bị đông lạnh đến mức run lập cập, Kinh Kha khoác áo khoác lên người tôi rồi nói: “Huynh đệ, từ con đường này ra khỏi thành, đi về phía nam là có thể đến Tần quốc. Nếu như thật sự như ngươi nói, rằng Tần quốc có thể quét ngang sáu nước nhất thống thiên hạ thì ngươi cứ lưu lại ở đó đi.”
Tôi nói: “Ngài cùng đi với tôi đi, việc ám sát của ngài là việc vô nghĩa, cần gì phải hy sinh tính mạng mình một cách vô ích như thế?”
Gió lạnh thổi lất phất qua tóc chúng tôi, Kinh Kha đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức nắm lấy tay tôi nói: “Huynh đệ, ngươi vừa mới nói dùng súng gì đó có thể cách xa trăm bước lấy thủ cấp của người, loại súng này ngươi có thể chế tạo ra được không?”
Cái này quả thật là một nan đề, tôi nói: “Mấy nguyên lý cơ bản thì tôi biết, nhưng có rất nhiều thứ trong thời đại này của ngài căn bản là không có, hơn nữa đạn làm ra cũng không tốt.”
Kinh Kha nói: “Ta ở đây chờ ngươi trong ba tháng. Nếu ngươi có thể làm ra được thì mang theo nó đến thành Hàm Dương tìm ta. Nếu ngươi không làm được thì cứ mai danh ẩn tích bảo toàn tính mạng của mình đi.”
Tôi còn muốn nói thêm vài lời nữa, Kinh Kha đã dùng roi quất vào trên yên ngựa, con ngựa đen kia vốn là tọa kỵ của ông ta, lập tức chở tôi trên lưng rồi một đường chạy như điên về phía nam.
9
Tôi tìm đến tất cả các tiệm thợ rèn trên khắp Tần quốc, tìm rất nhiều đại sư thiết kế cơ quan, lại tự mình làm ra một cái ống nhòm đơn giản, gần như là ngày đêm không nghỉ thiết kế bản vẽ.
Kỳ hạn ba tháng đã tới, tôi không thể làm ra súng bắn tỉa được.
Nhưng tôi lại làm ra được một thứ giống như súng lửa đồ chơi, tôi lấy bò dê ra để làm thí nghiệm, có thể ở cách xa khoảng chừng hơn mười mét bắn chết một vật sống, uy lực coi như đã không tệ rồi.
Mặc kệ nói thế nào thì sản phẩm này cũng coi như đã vượt qua khỏi thời đại này rồi. Có thứ này, kế hoạch ám sát của Kinh Kha sẽ được nắm chắc hơn một chút.
Tôi mang nó đến thành Hàm Dương, ở khách điếm mà đã ước định cùng với Kinh Kha chờ trong ba ngày, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ông ta ở đâu hết. Tôi còn tưởng rằng ông ta đã buông tha kế hoạch ngu xuẩn kia, đang còn nghĩ cuối cùng ông ta cũng thông suốt mà mừng thầm, kết quả là nhận được tin tức Kinh Kha ám sát Tần vương truyền khắp thiên hạ.
10
Người hầu trà đòi tiền thưởng một vòng rồi anh ta mới bắt đầu hắng giọng kể lại sự tình. Anh ta có một người đồng hương làm người hầu bên cạnh Tần vương, vừa vặn lúc đó cũng có mặt ở đấy.
Kinh Kha xách đầu của Phàn Ư Kỳ cùng với bản đồ của Yến quốc đứng ở bên ngoài cửa cung chờ đợi. Tần Vũ Dương đứng ở bên cạnh sợ tới mức mặt không còn một giọt máu, hai chân không ngừng run rẩy. Qua nửa nén hương, Tần vương thông tri cho thị vệ dẫn hai người vào trong điện để yết kiến. Trong cung điện của Tần vương, ba tầng ngoài ba tầng trong đều là hộ vệ, mỗi người đều mặc khôi giáp tay cầm trường đao, chỉ riêng sát khí phát ra cũng đã làm cho người ta thở không nổi. Kinh Kha trấn định tự nhiên tiến lên hành lễ, lấy đầu của phản tướng Phàn Ư Kỳ ra dâng lên cho Tần vương. Tần vương nhìn thấy thủ cấp của Phàn Ư Kỳ thì lập tức mừng rỡ, ban rượu cho Kinh Kha.
Ngay khi Kinh Kha uống rượu, Tần Vũ Dương bởi vì quá bối rối nên chủy thủ giấu ở trong bản đồ bị rớt ra ngoài. Tần Vũ Dương nhìn thấy sự tình bại lộ, lập tức xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị loạn đao chém chết ngay tại chỗ.
Kinh Kha bị tầng tầng lớp lớp hộ vệ vây quanh, sắc mặt vẫn như cũ không hề thay đổi. Uống rượu xong đem chén rượu ném ở trên mặt đất rồi cười to nói: “Huynh đệ ta nói không sai, Tần Vũ Dương quả nhiên là đồ phế vật ngoài thì mạnh mà trong thì chẳng được cái tích sự gì.”
Tần vương trốn ở phía sau hộ vệ, hét lớn lệnh cho hộ vệ bắt lấy Kinh Kha.
Nhưng vào lúc này, Kinh Kha liền ra tay đoạt lấy bội kiếm của một gã hộ vệ, trong điện quang hỏa thạch giết một lần bảy người. Mấy người cận vệ bên người của Tần vương đều có võ nghệ cao cường, thế nhưng không một ai có thể sống qua một kiếm dưới tay Kinh Kha. Thân ảnh Kinh Kha đi đến đâu thì người ở nơi đó cụt chân cụt tay gào thét không ngừng. Binh lính Tần quốc vốn được xưng là thiết huyết cường binh đều bị cảnh tượng thê thảm này dọa tới mức phải lùi lại. Chỉ thấy cả người Kinh Kha đầy máu, giống như là Ma Vương nhập thế, trong mắt ông ta lúc này chỉ có một mục tiêu, chính là Tần vương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch kia.
Tần vương lúc này đã bất chấp thể diện của đế vương, cả người lui lại trốn ở sau cột, liên tục khàn giọng la hét, ai lấy được đầu của Kinh Kha lập tức thưởng thiên kim phong hầu.
Có phần thưởng tất sẽ có dũng phu, những hộ vệ kia cứ như tre già măng mọc chắn ở trước người Kinh Kha, người phía trước ngã xuống người phía sau tiến lên, trong cung điện khắp nơi đều là thi thể, máu nhuộm đỏ cả hành lang cung điện. Kinh Kha tuy rằng kiếm pháp cao cường nhưng quá trình kịch chiến quá lâu cũng chậm rãi làm tiêu hao thể lực, trên ngực trên đùi của ông ta cũng bị trọng thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh ông ta sẽ đầu ở một nơi thân ở một nẻo. Đúng lúc này, Kinh Kha hét lớn một tiếng, sử dụng một chiêu kiếm khó có thể tin được, giống như là cuồng phong ập tới. Kinh Kha không để ý đến đao kiếm chém vào người mình, toàn thân đầy vết đao kiếm giống như một tia chớp đâm thẳng về phía Tần vương.
Ngay khi kiếm sắp đâm vào lồng ngực Tần vương, Kinh Kha lại đột nhiên dừng động tác. Mọi người trong điện nhìn thấy Tần vương đã bị khống chế, cũng không dám lộn xộn nữa. Kinh Kha nhìn Tần vương như chó nhà có tang, đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra huynh đệ của ta cũng sẽ sai làm, ta thật sự có thể làm được.”
Tần vương cầu xin tha thứ: “Chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta có thể cho người ba tòa thành trì, không phải, là sáu tòa.”
Kinh Kha nói: “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện. Có người nói ngươi có thể nhất thống thiên hạ, chấm dứt mấy trăm năm chiến loạn phân tranh này. Ta muốn ngươi đáp ứng ta, nếu như ngươi thật sự làm người đứng đầu thiên hạ, hãy đối với con dân nhân từ một chút, để cho mọi người đều có cơm ăn áo mặc, người muốn đọc sách thì được đọc sách, nếu ngươi có thể sáng tạo ra được một thế giới như vậy thì ta có thể tha cho ngươi.”
Tần vương liên tục gật đầu, nói đây cũng chính là lý tưởng suốt đời của ông ta.
Kinh Kha nhìn thoáng qua hoàng hôn ở phía chân trời rồi thoải mái buông tay ra, thiết kiếm rơi ở trên mặt đất, ngay tức khắc, hộ vệ ở phía sau vì đoạt lấy công trạng mà xông lên chém đầu ông ta.
Hóa ra là như vậy.
Lồng ngực tôi nóng lên, huyết dịch toàn thân đều sôi trào.
Bầu trời cổ đại rất sạch sẽ, không hề có khí thải xe hơi và ô nhiễm do công nghiệp, hoàng hôn chiếu rực rỡ bầu trời, đột nhiên tôi lại nhớ về cái đêm hồ nháo hồi trước.
Kinh Kha ưỡn ngực lên nói: “Huynh đệ tập võ, tuyệt đối không phải là để ức nhỏ hiếp yếu mà là để trừ ác dương thiện.”
Tôi nói: “Đáng tiếc là ngài sinh nhầm thời đại, nếu như ở chỗ chúng tôi thì có thể thi cảnh sát rồi, nhưng ở thời đại này không có quan niệm về thiện ác, chỉ có mạnh được yếu thua mà thôi.”
Kinh Kha quay đầu nhìn về phía tôi: “Ta chỉ hy vọng tứ hải vô tai, người nghèo cũng có thể mang theo tôn nghiêm mà sống, kiếm của ta chính vì lý tưởng này mà tồn tại.”
Trong khách điếm, mấy người khách nghe kể chuyện xong liền nhao nhao rời đi, người hầu trà cũng thu dọn đồ đạc rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Trong miệng ông ta vẫn còn nghêu ngao hát mấy câu ca dao: “Tráng phát nguy quan hạ, chủy thủ đích đồ trung. Cầm thanh bất khả thức, di hận một tần cung…”
Tôi lại nhớ đến bóng dáng tiêu điều kia, khi ông ấy buông kiếm xuống, liệu trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về cái gì? Lệ nóng không khống chế được tràn ra từ khóe mắt, là người xuyên không bi thảm nhất, tôi đã ngây người ở thời đại Tiên Tần trong suốt cả một năm, tôi vô cùng chán ghét cái thời đại dã man ngang ngược này, những cũng đã được chứng kiến những điều vô cùng vô cùng vĩ đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT