1
Trên sân thượng lầu thứ hai mươi tám, tôi châm một điếu thuốc. Lúc tàn thuốc đã cháy hết, tôi liền chậm rãi bước tới trước mặt một người đàn ông trung niên cầm một cái túi công văn màu vàng trên tay, trên mặt ông ta đeo kính râm, vẻ mặt khó chịu không thể che dấu được.
“Cậu làm cái gì vậy? Tháng trước mới bảo lãnh cho cậu ra khỏi đó, tháng này cậu lại đánh người. Đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu ra tay đánh người rồi? Có phải là do ở trong xã hội đen quá lâu rồi nên không phân biệt được mình là người tốt hay người xấu không?” Giọng nói của ông ta cố gắng đè xuống thấp hết mức có thể, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cầu thang dẫn lên sân thượng.
“Lúc trước nói ba tháng là được rồi, hết ba tháng rồi lại thêm ba tháng nữa, rồi sau ba tháng nữa lại thêm ba tháng, lúc này đã gần được một năm rồi.” Tôi chắc chắn không có ai theo dõi mình, giọng nói không tự chủ tăng cao lên.
“Thái độ của cậu thế này là sao hả? Trong hồ sơ của cậu chỉ có mình tôi biết, nếu một ngày nào đó tôi đem hồ sơ của cậu tiêu hủy, cậu liền triệt để trở thành người xã hội đen, tất cả mọi người không cần biết cậu trước đây là ai nữa.”
“Vậy thì ông muốn tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tôi gặp được người nào đó liền hướng người đó hô to, thả súng xuống, cảnh sát đây, như vậy à?” Nước bọt của tôi phun thẳng lên mặt ông ta, tôi đã chịu đựng ông ta không phải là ngày một ngày hai nữa rồi.
Tất cả các bạn đã đoán đúng, tôi là một cảnh sát nằm vùng.
Trong thời gian ở trường cảnh sát, thành tích của tốt luôn luôn đứng thứ nhất, nếu theo đúng quy trình thì sau khi tốt nghiệp thể nào tôi cũng sẽ được điều đến một đội cảnh sát nào đó công tác, nhưng lại không hiểu sao nửa đường tôi lại bị trường cảnh sát đuổi học. Hiệu trưởng trường cảnh sát lúc đó là chú Diệp tìm đến tôi, nói với tôi rằng hiện tại trước mặt tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi nằm vùng trong giới xã hội đen, hoặc là tìm một công việc khác để làm, nhưng cho dù tôi có làm cái gì thì bọn họ đều sẽ nhìn chằm chằm tôi.
Mẹ kiếp, đây làm gì gọi là lựa chọn chứ, quả thực là đang bức ép tôi mà.
Sau đó, tôi liền lấy một cái thân phận xa lạ tiến vào trong bang phái, lần lượt ẩu đả đánh nhau trên đường phố. Lúc ở trong bang phái sống mái với người khác suýt chút nữa bị đạn bắn trúng lão nhị, còn phải đi qua Tam giác vàng tiếp xúc với mấy phi vụ buôn bán ma túy lớn, thiếu chút nữa đã yêu một thằng chuyển giới Thái Lan. Nếu như không phải tháng nước khi lão đại bang phái Lão Phật Gia bị kẻ thù ám sát, tôi liều chết cứu ông ta ra thì cuộc sống du côn vô lại suốt ngày ở trong tối tăm không có ánh mặt trời này không biết sẽ phải kéo dài đến tận bao lâu nữa.
“Khi nào thì lão đại của cậu giao dịch?” Người đàn ông trung niên hỏi tôi.
“Làm sao mà tôi biết được? Bây giờ tôi nhiều nhất chỉ tính là một người vệ sĩ, mà mấy phi vụ mua bán lớn này chưa bao giờ ông ta nhắc đến trước mặt chúng tôi.” Tôi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Cậu nghĩ biện pháp đặt một cái máy nghe lén ở trong phòng ông ta đi.”
“Mẹ kiếp! Ông đây là muốn tôi chết sớm à? Lão Phật Gia là loại người nào thì mấy ông còn biết rõ ràng hơn cả tôi. Mấy loại quỷ kế trong lòng ông ta tính ra còn gấp mấy lần cả đội cảnh sát cộng lại. Nếu để cho ông ta phát hiện ra thì mẹ nó ngay cả thi thể tôi cũng không còn vớt về được đâu.”
“….” Người trung niên trầm tư cả nửa ngày, sau đó đưa túi công văn ở trong tay ông ta sang cho tôi: “Vậy thì cậu dùng cái này đi.”
Gió trên sân thượng rất lớn, thổi vù vù gào thét đến nỗi tôi không thể mở mắt ra được. Tôi mở túi tài liệu ra nhìn thoáng qua, bên trong chỉ có một cái chai nhỏ, hình như bên trong có mấy viên thuốc.
“Cái gì đây? Mấy người muốn tôi hạ độc vào thức ăn của ông ta à?” Tôi lấy cái chai ra và để ra phía ánh sáng để nhìn cho rõ, đối với cái phương pháp này của cấp trên chỉ biết câm nín không nói thành lời.
“Đây là một loại thuốc mới được nghiên cứu ở nước ngoài, đặc biệt dành riêng cho nhân viên cảnh sát sử dụng. Nó có một công hiệu thần kỳ, nhưng cũng có tác dụng phụ nhất định. Nếu như không đến thời khắc mấu chốt thì cũng đừng có dùng đến nó. Cậu chờ đến lúc Lão Phật gia lại bàn đến phi vụ buôn bán ma túy này uống một viên, sau đó ghi nhớ lại thời gian và địa điểm giao dịch báo lại cho đội. Chúng tôi sẽ phục kích tại địa điểm đó một mẻ bắt hết, đến lúc đó cậu trở về đội cảnh sát làm người tốt, tôi cũng có thể được về hưu.” Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vai tôi, loại lời như thế này ông ta đã nói đến lần thứ ba ngàn rồi.
“Ông nói cái này giống như là thuốc tiên à? Thuốc này rốt cuộc có tác dụng gì?” Tôi bỏ chai thuốc vào trong túi áo khoác.
“Có thể nói như thế này này, cậu uống thuốc này vào liền có thể đọc được suy nghĩ của người đối diện, thời gian thuốc có hiệu lực là hai mươi phút, vậy nên có thể nói tên của loại thuốc này là “Đọc tâm hoàn”.”
2
Trong chai chỉ có được ba viên thuốc, được rồi, tôi quyết định tìm đến một nơi để thử nghiệm hiệu quả của viên thuốc này.
Tôi đi đến một sòng bạc dưới tay của Lão Phật Gia, người quản lý của sòng bạc tên Đầu To này là anh em trước kia của tôi. Năm đó lúc ở trong phòng xông hơi cậu ta gọi đến hai em gái để phục vụ, em thứ nhất vừa mới bước vào thì Đầu To đã sợ ngây người, bộ dạng của cô ta giống chó mà Lão Phật Gia nuôi như cùng một khuôn đúc ra, Đầu To vội vàng bảo cô ta cút đi. Sau khi người thứ hai tiến vào thì Đầu To liền hoàn toàn không thể khống chế được nữa, em gái kia thế mà lại giống như đúc Lão Phật Gia, lúc đó Đầu To liền cầm gạt tan bên cạnh lên muốn đánh em gái đó, kết quả là bị bảo vệ của phòng xông hơi tiến vào vây đánh. Tôi lúc đó chỉ có thể xông vào đám người cứu cậu ta ra, trên đường còn bị đánh rách cả mí mắt phải vào bệnh viện khâu đến tám mũi.
Đầu To nhìn thấy tôi đón liền bước tới nghênh đón: “Anh Nhân, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ em chơi thế?”
Tôi nói: “Lão Phật Gia đi Los Angeles rồi, mấy hôm nay anh mày được nghỉ.”
Đầu To lập tức dẫn tôi lên lầu: “Dưới lầu chỉ là mấy con tôm tép nhỏ thôi, trên lầu mới là cá lớn. Hôm nay có mấy tay công tử nhà giàu lắm tiền tới chơi, ra tay rất thoáng, nhưng chỉ là mấy thằng gà thôi, mỗi lần thua là cả mấy trăm vạn.”
Tôi có hơi do dự, dù sao thì trên người tôi cũng chỉ có mấy trăm ngàn, trong đó phần lớn vẫn là của Lão Phật Gia cho tôi tiền thuốc men, tôi liền nói: “Hay là để anh mày chơi ở dưới lầu cũng được, khỏi làm phiền sinh ý của mày.”
Đầu To vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai tôi: “Để em bỏ tiền vốn, nếu thua thì cứ tính cho em, còn nếu thắng thì hai anh em chúng ta mỗi người một nửa. Chúng ta là anh em đừng có khách khí làm gì.”
Trước khi vào cửa, tôi đã lén lút uống một viên thuốc rồi. Chỉ chưa đầy một phút sau, tôi đã cảm nhận được cơ thể tôi có sự biến hóa. Thị lực và thính giác của tôi trở nên tốt một cách dị thường, ngay cả con muỗi đang đậu ở phía trên trần nhà tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí tôi nghe thấy rõ ràng âm thanh phát ra từ trong tai nghe mà người chia bài giấu ở bên trong tóc. Càng quái dị hơn chính là mặc dù Đầu To ở bên cạnh tôi vẫn không hề mở miệng nói chuyện, nhưng tôi lại nghe được giọng nói của cậu ta, giống như âm thanh thuyết minh từ trong tivi phát ra vậy, Đầu To nói: “Hôm nay để cho mày thua đến táng gia bại sản ở chỗ này, để xem Lão Phật Gia sau này còn có thể bao che mày như thế nào.”
Trái tim tôi lập tức rét lạnh, thì ra đây chính là những lời trong lòng của Đầu To.
Thì ra cậu ta vẫn luôn ghen tị với sự thăng tiến của tôi ở trong bang phái, vẫn muốn tìm một cơ hội để chơi tôi một vố, cái gọi là trong hắc đạo không có nghĩa khí thì đến bây giờ rốt cuộc tôi đã hiểu được rồi.
Nhiều năm kinh nghiệm nằm vùng đã luyện cho tôi có được một tố chất tâm lý vô cùng vững vàng. Vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, im lặng ngồi xuống ghế. Ngồi đối diện với tôi là một người thanh niên đeo kính, khuôn mặt lịch sự nhã nhặn, cậu ta hỏi tôi: “Anh chơi gì đây?”
Tôi châm một điếu thuốc, đem toàn bộ những thẻ đánh bạc mà Đầu To đưa cho tôi bày ở trước mặt: “Gì cũng được, cậu muốn chơi cái gì thì tôi chơi với cậu cái đó.”
Trong lòng người thanh niên đối diện vẫn mắng tôi là đồ ngu xuẩn, nhưng trên mặt lại rất có tu dưỡng: “Vậy thì chơi xì tố, đơn giản thuận tiện.”
Sau khi uống xong loại thuốc này, trò chơi bài liền trở thành một trò chơi buồn tẻ nhàm chán. Sau khi đối phương nhìn bài thì mọi hoạt động tâm lý của đối phương đều bày ra hết trước mặt tôi. Anh ta muốn trộm gà thì tôi liền liều mạng đặt cược, còn khi anh ta lấy được bài tốt thì tôi liền rút lui, chỉ mới qua năm sáu vòng như thế mà tôi đã thắng được hơn hai trăm vạn tệ. Người thanh niên kia mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán, anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Hình như anh có thể nhìn thấu bài của tôi thì phải.”
Tôi nói: “Có lẽ chỉ là hôm nay là ngày may mắn của tôi mà thôi.”
Lại bắt đầu thêm một ván nữa, sau khi chia bài thì người thanh niên không nhìn vào lá bài tẩy của mình, trực tiếp đặt cược ba mươi vạn. Lá bài trên cùng của cậu ta là con Át bích, của tôi là Át cơ, lá bài tẩy của tôi là K cơ, không có lý do gì mà không theo, thế là tôi đem thẻ đánh bạc ném lên trên bàn: “Tôi theo.”
Sau khi chia bài vòng thứ hai, của anh ta là Q bích, của tôi là Q cơ, lại đến phiên cậu ta hô giá, cậu ta tăng giá lên năm mươi vạn, trong lòng tôi lập tức nhảy dựng lên: “Cậu không cần nhìn lá bài tẩy sao?”
Người thanh niên dùng tay đẩy mắt kính của mình: “Không cần, tôi và anh đánh cược xem ai may mắn hơn.”
Bộ dạng kiêu ngạo của cậu ta đã kích thích tôi, tôi lại chồng thêm một đống thẻ đánh bạc nữa: “Vậy thì tôi theo, phát bài tiếp đi.”
Chia bài vòng thứ ba vẫn là bài nối, của cậu là là con J bích, của tôi là con J cơ. Người thanh niên kia cầm lấy con bài J kia rồi cười nói: “Bây giờ có vẻ như tôi may mắn hơn anh rồi.”
Tôi không tin rằng anh ta sẽ luôn luôn chịu đựng không nhìn vào lá bài kia, tôi nói: “Người có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng.”
“Tôi ra sáu trăm vạn.”
“Tôi theo.”
Vòng chia bài thứ tư, tôi và cậu ta đều không hề có may mắn như vậy nữa, anh ta được một con Q chuồn, còn tôi được một con Q rô, chúng tôi cùng mất hy vọng có được một thùng phá sảnh, chỉ có thể quyết định lớn nhỏ bằng mấy con bài còn lại trên tay mà thôi.
Như vậy thứ quyết định thắng bại chính là lá bài tẩy của chúng tôi.
“Hình như bây giờ tôi không thể không nhìn con bài tẩy rồi.” Người thanh niên mỉm cười, sau đó chậm rãi cầm lấy lá bài tẩy vẫn luôn đặt ở phía dưới.
Khi cánh tay của cậu ta nâng lên, nhịp tim tôi đập rất nhanh, tôi cố gắng tập trung lực chú ý để nghe cho rõ tâm lý của cậu ta sau khi nhìn thấy lá bài.
Ngay trong nháy mắt khi cậu ta xem bài, trong tai tôi nổi lên tiếng ù ù, lập tức tôi bị một loạt những âm thanh ù ù dày đặc không ngừng, tựa như có vô số máy bay đang lượn vòng xung quanh đầu tôi. Tôi đau đớn che kín tai mình lại, suýt chút nữa đã kêu ra thành tiếng, có lẽ đây chính là tác dụng phụ mà đồng chí cảnh sát cấp trên của tôi cảnh sát Hoàng đã nói.
Thế mà lại đúng vào thời điểm mấu chốt này…
Người thanh niên sau khi xem xong lá bài tẩy của mình, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Hình như vận may của anh kết thúc rồi, đến lúc ngả bài, trên bàn lúc này tất cả còn mười bốn triệu, anh có muốn theo không?”
3
m thanh ù ù điếc tai nhức óc đã chậm rãi biến mất, trên trán tôi mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Nếu như lúc này tôi vứt bỏ bài, như vậy trừ đi tiền vốn thì tôi còn thua thêm ba bốn trăm vạn, mà Đầu To thì đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm tôi như hổ rình mồi, đang chờ cơ hội để bỏ đá xuống giếng.
Nếu như tôi lựa chọn theo tiếp, như vậy thì tôi vẫn có cơ hội thắng, kiếm được hơn hai mươi triệu tệ, cả đời lăn lộn trong xã hội đen cũng không thể kiếm được khoản tiền khổng lồ đó.
Năm ván bài lúc trước, thằng nhóc này đã trộm gà được bốn ván, như vậy có thể thấy được cậu ta là một người am hiểu trộm gà. Giờ phút này trên mặt cậu ta không hề có một chút sợ hãi nào cả, có phải đó chỉ là một loại ngụy trang hay không?
Đầu To rót cho tôi một ly nước, nhỏ giọng nói ở bên tai tôi: “Anh Nhân, nếu không thì đừng có đi theo nữa, nếu tính ra thì bây giờ vẫn còn thua chưa nhiều đâu.”
Đồ khốn kiếp, có phải mày vẫn luôn chờ thời khắc này không? Tôi nhìn thoáng qua biểu tình thành khẩn của cậu ta, ở trong lòng thầm mắng một trận.
Người thanh niên nói: “Anh suy nghĩ xong chưa, có theo đến cùng không?”
Tôi chụp lấy lá bài tẩy trên bàn: “Tôi theo, tôi không tin lá bài tẩy của cậu lớn hơn tôi, quăng ra cho tôi xem.”
Tôi thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào bàn tay của người thanh niên.
Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, lật lá bài tẩy của mình lên.
Thế mà lại là một con Át rô.
“Đôi Át.” Người chia bài tuyên bố kết quả, đem toàn bộ thẻ đánh bạc ở trên bàn đẩy tới phía người thanh niên ở bên kia. Cậu ta đứng lên, vẻ mặt cười mà như không cười nhìn tôi, dùng khăn mặt lau tay rồi đi ra khỏi phòng. Tôi không còn chút sức lực nào tựa lưng vào ghế, Đầu To đứng ở bên cạnh tôi sắc mặt âm trầm, tôi biết, hôm nay có lẽ tôi sẽ không thể ra không đi ra khỏi cánh cửa này.
4
Đầu To buồn bực hút hai điếu thuốc, hít sâu một hơi: “Anh Nhân, anh đi đi.”
Thằng nhóc này lại muốn chơi trò gì đây?
Tôi hỏi: “Tôi đi thì cậu phải làm sao bây giờ? Hai mươi triệu cũng không phải là một con số nhỏ.”
“Không có việc gì đâu, một tháng lương của em cũng được mấy trăm ngàn, cuối năm còn có tiền thưởng nữa, để từ từ rồi em trả cũng được.”
Mẹ kiếp, nếu như không phải lão tử đã sớm nghe được những lời trong lòng thực sự của cậu ta thì nói không chừng sẽ bị biểu hiện trượng nghĩa trước mắt này của cậu ta làm cho cảm động.
Nhưng việc cấp bách trước mắt chính là phải tìm cách thoát thân trước đã, tôi giả vờ ngay thẳng: “Anh mày không thể đi được, chuyện này do anh mày gây ra nên phải để anh mày tự gánh.”
Đầu To cười cười, vỗ vỗ bả vai tôi: “Không có việc gì đâu, Lão Phật Gia còn cần em nên sẽ không làm gì em đâu.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đầu To vang lên, cậu ta nhận điện thoại mấy giây rồi ánh mắt như vừa cố ý vừa vô tình liếc nhìn sang tôi mấy lần. Tôi đang cảm thấy có gì đó không thích hợp, định đặt tay vào trong báng súng thì đột nhiên cậu ta cúp điện thoại rồi nói.
“Cậu công tử vừa rồi muốn gặp anh, giờ đang ngồi ở phòng khách trên lầu.”
Trong căn phòng sang trọng lộng lẫy xa hoa, người thanh niên đeo kính ngồi ở trên ghế sô pha hút xì gà, cậu ta nhìn thấy tôi liền mỉm cười và nói: “Anh ngồi đi.”
Tôi vẫn cảnh giác ngồi đối diện với cậu ta và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn cùng với anh thỏa thuận chuyện làm ăn.”
“Làm ăn cái gì?”
“Vừa rồi anh mới thua hai mươi triệu, tôi đã giúp anh trả hết số nợ đó, bây giờ anh giúp tôi làm một việc. Sau khi thành công, tôi sẽ cho anh thêm hai mươi triệu nữa.” Kính mắt của anh ta phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, khuôn mặt thoạt nhìn âm hiểm độc ác.
“Ra tay hào phóng như vậy, vậy thì chắc chắn chuyện kia không hề dễ dàng gì.” Tôi châm một điếu thuốc rồi trả lời.
“Đối với người khác mà nói thì không hề dễ dàng gì, nhưng đối với anh mà nói thì quả thực dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Ồ, nói ra nghe thử xem nào.”
“Tuần sau, bên Thái Lan sẽ phái người tới giao dịch, sẽ có hai tấn heroin dừng ở bến tàu Lạc Nhật. Lão đại Lão Phật Gia của anh lúc đó sẽ cùng với trùm ma túy Thái Lan dùng cơm ở khách sạn Xuân Hòa. Sau khi các anh giao tiền xong, người ở trên bến tàu sẽ nhận hàng.”
Trán tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, làm sao cậu ta biết về giao dịch này một cách chi tiết rõ ràng như vậy?
Cậu ta là cớm à? Hay là muốn đen ăn đen?
Tôi ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn rồi hỏi: “Vậy thì tôi cần phải làm gì?”
“Sau khi giao dịch hoàn thành, Lão Phật Gia sẽ đích thân đi tới nhà kho để kiểm hàng. Anh là vệ sĩ tùy thân bên người Lão Phật Gia nên chắc chắn anh sẽ đi cùng, đến lúc đó anh chỉ cần thăm dò rõ ràng xem địa chỉ nhà kho đó ở đâu, sau đó lén gửi tin nhắn nói cho tôi là được rồi.”
“Tôi làm như thế thì Lão Phật Gia sẽ buông tha cho tôi sao?”
“Anh đừng lo lắng như thế, đến lúc đó thì ông ta sẽ không còn năng lực gây phiền phức cho anh nữa đâu, anh có thể cầm tiền cao chạy xa bay rồi. Hai mươi triệu tuy rằng không nhiều lắm nhưng ở rất nhiều nơi cũng đủ để tiêu dao khoái hoạt cả một đời.”
Mẹ kiếp, thằng nhóc đeo kính này rốt cuộc đang có chủ ý quỷ quái gì vậy?
Tôi thực sự hối hận trước khi vào cửa đã không uống vào một viên thuốc, nếu không thì tôi có thể thăm dò được kế hoạch của cậu ta rồi.
Tôi nhìn bốn người đàn ông đang canh giữ ở cửa, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ bắp thịt cuồn cuộn, có lẽ đều là người luyện võ.
Người thanh niên mỉm cười: “Anh sẽ không cự tuyệt, bởi vì anh là một người thông minh.”
5
Sự tình càng lúc càng phiền phức, lúc đi ra khỏi sòng bạc thì trời đã rất khuya. Từng luồng gió lạnh thổi qua tóc tôi, tôi lấy điện thoại di động ra, phân vân không biết có nên đem tình huống này báo cáo cho cấp trên hay không.
Các nhà xã hội học đã tiến hành làm thực nghiệm, kết quả cho thấy rằng con người là một loài sinh vật hoàn toàn phụ thuộc vào môi trường.
Cho một thằng nhóc nghèo mấy triệu để cho hắn được sống trong một cuộc sống nhung lụa xa hoa, đến lúc tiêu hết sạch tiền rồi lại để cho hắn trở lại cuộc sống giống như trước kia, khi đó hắn tình nguyện chết đói cũng không muốn đi ra ngoài làm việc vất vả.
Đem một ông chủ lớn lưu đày tới khu ổ chuột, dưới áp lực sinh tồn thì ông ta sẽ phải tiết kiệm chi tiêu, mỗi một xu kiếm được đều dùng để ăn cơm. Đến sau nửa năm trải nghiệm, khi ông ta trở lại công ty của mình thì đương nhiên sẽ không dám vung tay quá trán tiêu xài lãng phí nữa.
Mấy nhà xã hội học gọi đó là sự thay đổi theo hoàn cảnh, thân là nội ứng, tôi luôn luôn phải không ngừng thay đổi bản thân theo hoàn cảnh mà mình sinh sống này.
Vì để che dấu thân phận, tôi đã cố gắng làm trái lương tâm làm ra rất nhiều chuyện xấu. Đã từng chém tay một thằng khốn khiếp, khi hắn thống khổ kêu gào tôi còn cười chế nhạo hắn ta. Đã từng bức bách một nữ sinh viên mười tám tuổi phải tiếp khách, khi cô ấy đau khổ quỳ gối trước mặt tôi cầu xin, bàn tay tôi lúc đó còn run rẩy tát cô ấy nữa. Đã từng cùng với mấy người anh em trong bang phái của mình đi ra ngoài thu phí bảo kê, đem một ông lão lang thang vô gia cư đánh đến mức phải nhập viện chỉ vì ông ấy lên tiếng muốn báo cảnh sát…
Tôi đến cùng là người tốt hay là người xấu, trong đêm khuya tôi vẫn không ngừng tự chất vấn mình. Nếu nói rằng chính nghĩa là một màu thuần trắng, mà tà ác chính là màu đen, như vậy thì tôi thân là một người nằm vùng có lẽ chính là một màu xám phức tạp.
Tôi không ngừng giãy dụa ở giữa đen và trắng, cố gắng tìm ra được câu trả lời mà đến bản thân cũng không hiểu là gì.
Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy, có lẽ, đây là một cơ hội thích hợp để có thể kết thúc tất cả mọi thứ.
6
Hai ngày sau, Lão Phật Gia đã trở về từ Los Angeles, nhìn thoáng qua thì có vẻ như tâm tình ông ta rất tệ. Lúc ông ta ăn cơm tối còn chặt một ngón tay của tiểu đệ của mình, chỉ bởi vì anh ta đem nhầm rượu lên. Lúc đầu ngón tay kia rơi trên mặt đất vẫn còn cử động, người tiểu đệ xui xẻo kia đau đến mức ngất đi. Lão Phật Gia quay đầu sang nhìn tôi, ánh mắt kia tự như một thanh sắt nhọn nhìn chằm chằm vào tôi. Sau lưng tôi mồ hôi ướt đẫm, trên mặt không hề lộ ra dấu vết nào, tôi cúi đầu hỏi: “Đại ca, sao vậy ạ?”
Giọng nói của Lão Phật Gia khàn khàn chói tai, giống như băng cát sét: “Bạn bè của tao nói cho tao biết trong số thủ hạ của tao có nội ứng.”
Tôi lập tức tỏ ra phẫn nộ: “Đã tra ra được là ai chưa ạ?”
Lão Phật Gia nói: “Muốn điều tra thì đương nhiên là có biện pháp, ta đã tìm người bắt người cảnh sát có kết nối với nội ứng rồi, nhốt ở trong tầng hầm ấy, bây giờ chúng ta đi qua đó xem thử.”
Trong tầng hầm âm u, cảnh sát Hoàng đã bị đánh đến mức không còn ra hình người nữa. Mấy đầu ngón tay đã bị chém đứt đến bốn ngón, bụng bị rạch một vết thương lớn, gần như có thể nhìn thấy được nội tạng ở bên trong. Thủ đoạn của người trong hắc đạo người bình thường gần như không thể tưởng tượng ra được, bọn họ thế mà lại bôi mật ong lên miệng vết thương, để kiến và côn trùng đang theo miệng vết thương bò vào trong bụng ông ấy.
Đầu óc của tôi lúc này tựa như đang bị hun nóng, đã mấy ngàn lần muốn rút súng bắn chết lũ khốn nạn ở trong tầng hầm.
Nhưng ánh mắt của cảnh sát Hoàng đã nói cho tôi biết, chỉ có nhẫn nại mới có thể làm cho sự hy sinh của ông ấy có giá trị.
Mấy thủ lĩnh lớn có nhỏ có ở trong bang phái đều tập trung đến chỗ này, Lão Phật Gia lần lượt liếc nhìn khuôn mặt bọn họ, mà Đầu To lại đứng ở bên cạnh hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, lúc này trong đầu tôi chỉ thấy ong ong, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Lão Phật Gia cúi người vỗ vỗ khuôn mặt của cảnh sát Hoàng, vẻ mặt âm trầm nói: “Mày là người thông minh, biết nếu đã rơi vào trong tay tao là sẽ có kết cục gì, nhưng chết cũng có rất nhiều cách chết khác nhau. Hai mươi năm trước tao có bắt được một thằng cớm, thằng kia cũng là một người xương cốt cứng rắn, thủ hạ của tao tra tấn hắn suốt cả ba ngày mà hắn không hề nói một lời, sau đó tao phải đích thân ra tay. Mày có biết hắn đã nói cái gì trước khi chết không?”
Cảnh sát Hoàng bình tĩnh nhìn Lão Phật Gia, trong miệng trào ra một ngụm máu tươi, ông ấy thế mà lại đang cười.
Lão Phật Gia nói: “Thằng cớm đó lúc đó quỳ trên mặt đất như một con chó chết, miệng cầu xin tao cho hắn một đao để hắn được chết thống khoái, vì thỉnh cầu đó mà hắn đã khai ra tất tần tật những nội ứng.”
Cảnh sát Hoàng ho khan kịch liệt, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy nói: “Không cần lãng phí khí lực đâu, bây giờ tao sẽ nói cho mày biết ngay lập tức.”
Nói xong, ông ấy chậm rãi giơ ngón tay lên và chỉ về phía tôi.
Lão Phật Gia khuôn mặt không có chút thay đổi nào quay đầu lại nhìn tôi, sát khí trong mắt càng ngày càng nhiều, toàn thân tôi như bị quăng vào trong một hầm băng, cả người phát lạnh, đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, trong súng lục của tôi lúc này chỉ có sáu viên đạn, xác suất có thể chạy thoát từ chỗ này có lẽ là bằng không.
Ngón tay cảnh sát Hoàng hơi xoay chuyển, cuối cùng chỉ đến trên mặt Đầu To đang đứng ở bên cạnh tôi. Đầu To ngẩn người, phản ứng của cậu ta thực sự rất chậm chạp, còn chưa hiểu tình huống lúc này nghiêm trọng đến mức nào, chỉ biết la lên: “Chó chết, thằng cớm mày chỉ tao làm gì?”
Trên gương mặt Lão Phật Gia biểu lộ vẻ ngạc nhiên không cách nào che giấu được, Đầu To đã đi theo ông ta mười mấy năm rồi, xem như là thủ hạ trung thành nhất trong bang phái, Lão Phật Gia hỏi lại: “Hắn là nội ứng à?”
Cảnh sát Hoàng nói: “Hà Triệu Y, số hiệu cảnh sát 37621.”
Hà Triệu Y chính là tên thật của Đầu To, hơn nữa thêm vào cái gọi là số hiệu cảnh sát đã làm cho Lão Phật Gia bước vào cái bẫy mà cảnh sát Hoàng giăng sẵn, những người xung quanh lập tức đẩy Đầu To nằm trên mặt đất và khống chế cậu ta. Đầu To cố gắng không ngừng giãy dụa liều mạng giải thích, Lão Phật Gia lạnh lùng nhìn cậu ta rồi đưa cho tôi một khẩu súng: “A Nhân, làm việc đi.”
Tôi nhai kẹo cao su và lên đạn.
Đầu To nói với tôi: “A Nhân, chúng ta là anh em vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, người khác không tin em cũng được nhưng anh phải tin em chứ. Anh giúp em cầu xin Lão Phật Gia đi…”
Đoàng! Đoàng!
Tôi bắn liên tiếp hai phát đạn vào ngực cậu ta, rốt cuộc thì cậu ta không nói nữa, trước khi chết còn mang theo ánh mắt cầu khẩn.
Tôi lại chĩa họng súng vào cảnh sát Hoàng, lúc này ông ấy không hề né tránh ánh mắt của tôi, trên khuôn mặt đầy vết bầm tím cùng với biểu tình mà tôi vô cùng quen thuộc.
Lúc tôi bị học viện cảnh sát đuổi học, xách ba lô ra khỏi trường học, ông ấy cũng có biểu tình này.
Lúc tôi làm nội ứng bị trúng đạn, ông ấy cõng tôi đi tìm đến bác sĩ, cũng có biểu tình này.
Lúc mẹ tôi chết ở trên bàn mổ, tôi là con trai duy nhất của bà ấy lúc đó còn phải ở bên ngoài chém người, ông ấy mang tin tức đến cho tôi cũng có biểu tình này.
Trong tiêu điều có thêm một tia bất đắc dĩ, trong cô đơn hàm chứa rất nhiều sự kiên quyết.
“Mày còn có gì muốn nói không?” Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy bên tay trái của mình.
“Không có!” Ông ấy nhắm mắt lại.
Máu của ông ấy rất nóng, văng trên người tôi như một cơn mưa nóng hổi.
7
Đúng như tôi đã dự đoán, sau khi thanh lý kẻ nội ứng, Lão Phật Gia sẽ bắt đầu tiến hành phi vụ giao dịch lớn kia.
Tôi uống một viên Đọc Tâm Hoàn, đứng ở cửa phòng ngủ Lão Phật Gia. Lúc đó Lão Phật Gia đang gọi điện thoại cho trùm ma túy Thái Lan, giống như lời của thanh niên đeo kính đã nói, đúng là áp dụng phương thức giao dịch tiền hàng tách rời, thuyền mang theo hàng hóa dừng ở bến tàu Lạc Nhật, Lão Phật Gia sẽ cầm tiền chờ ở khách sạn Xuân Hòa, sau khi xác định hàng không có vấn đề gì thì Lão Phật Gia sẽ trả tiền, thời gian ấn định là tám giờ ngày thứ tư, cũng chính là ngày mai.
Sau khi cúp điện thoại, ở trong lòng Lão Phật Gia tính toán nên mang theo bao nhiêu nhân thủ. Số lượng tiểu đệ có thể vừa có thể tin cậy vừa có thể làm việc được cũng không nhiều lắm, vậy nên Lão Phật Gia cuối cùng vẫn quyết định mang theo tôi, tuy rằng ông ta vẫn không quá tin tưởng tôi.
Khi hiệu quả của thuốc dần rút đi, tôi nghe thấy tiếng gầm rú của thế giới, phảng phất như tất cả mọi thứ trước mắt mình đang sụp đổ. Lão Phật Gia mặc áo ngủ đi ra, đưa cho tôi mấy chục ngàn tệ rồi nói: “Trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai ra ngoài ăn tối với tao.”
Tôi quyết định giả ngu: “Có cần dẫn thêm người không ạ?”
Lão Phật Gia cười ha hả: “Thằng ngốc, tao ăn cơm với bạn thôi chứ có phải là đàm phán chuyện bang phái đâu mà phải dẫn theo người hả?”
Ngày hôm đó, cả buổi tối tôi đã thức trắng đêm, chỉ cần nhắm mắt lại là lập tức nhớ tới biểu tình trước khi chết của cảnh sát Hoàng. Lão Phật Gia nói rằng trong cục cảnh sát có bạn bè của ông ta, điều đó chứng tỏ trong cục cảnh sát cũng có nội ứng, tôi không dám đem những tin tức này báo cáo lên, tất cả những chuyện ngày mai chỉ có thể dựa vào chính mính.
8
Bảy giờ ba mươi tối, bọn người Thái Lan đã dẫn người đến từ sớm, Lão Phật Gia nhiệt tình dùng tiếng Thái chào hỏi bọn họ, gọi mấy em gái trẻ trung xinh đẹp đến tiếp rượu. Lão già người Thái Lan không ngừng hắt hơi, làu bàu oán giận rằng thời tiết ở Hồng Kông thực sự là quá lạnh, nếu lần sau giao dịch phải qua bên nước bọn họ.
Tám giờ, mấy anh em ở bến tàu Lạc Nhật gọi điện thoại tới, nói đã kiểm tra hàng xong đều có chất lượng tốt, Lão Phật Gia liền vui vẻ giao ba cái vali màu đen chứa đầy đô la Mỹ cho bọn người Thái Lan.
Chín giờ một phút, Lão Phật Gia nói rằng còn có việc bận xin phép cáo từ trước, rồi gọi tôi cùng thêm ba tên thủ hạ đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Đối với người quỷ kế đa đoan luôn có một tính xấu, đó chính là không tin tưởng ai ngoại trừ bản thân mình, cho nên ông ta vẫn phải đi đến kho hàng tự mình kiểm tra hàng.
Tôi ngồi ở trên ghế lái phụ ở phía trước, dùng điện thoại di động nhắn tin cho người thanh niên đeo kính kia, báo với anh ta đường đi và địa điểm dự kiến sẽ tới. Kho hàng đó cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng đến đó, trong suy nghĩ của tôi, kho hàng đó hẳn sẽ ở một nơi vô cùng hẻo lánh bí ẩn, lại không ngờ lão hồ ly Lão Phật Gia này lại nghĩ ra một phương pháp trái ngược, đem kho hàng đặt ở một cửa hàng ở khu vực nhộn nhịp sầm uất trong thành phố. Cửa hàng kia buôn bán rất đông khách, liệu ai có thể nghĩ rằng phía sau cửa hàng nhộn nhịp đó sẽ là một xưởng chế biến ma túy đây?
Tay tôi đặt ở trong túi, lén lút gửi tin nhắn cuối cùng và tắt điện thoại.
Mười một giờ mười phút, lúc Lão Phật Gia đang kiểm kê hàng hóa ở trong kho hàng, phía ngoài cửa vang lên một trận mấy tiếng gõ cửa dồn dập. Lão Phật Gia hoảng sợ, ý bảo tôi ra ngoài xem thử một chút. Tôi vừa mới tiến tới gần cửa, khóa cửa đã bị một loạt đạn bắn nát. Tôi dựa vào phản ứng bản năng của thân thể dán vào một bên tường, sau đó lại một loạt tiếng súng khác vang lên, cánh cửa đã bị đá văng từ bên ngoài.
Đám người kia khí thế hùng hổ bước tới, trên tay họ thế mà còn có mấy khẩu AK47. Lão Phật Gia lập tức thức thời giơ hai tay lên, cười nói: “Đều là mấy anh em ra ngoài lăn lộn cả, cầu tài mà, những hàng này mấy người cứ lấy đi.”
Người đàn ông dẫn đầu tôi thấy khá quen mặt, cố gắng nhớ mấy lần mới sực nhớ ra người này chính là thủ hạ của người thanh niên đeo kính kia, lúc ấy trước cửa phòng khách ở sòng bạc anh ta đứng ở đó.
Người đàn ông kia cũng cười: “Bọn tao không chỉ cầu tài, mà còn muốn mạng của mày nữa kia.”
Lão Phật Gia còn định nói gì đó, đạn từ súng tiểu liên đã liên tiếp bắn ra đem thân thể ông ta bắn thành cái sàng.
Mẹ kiếp, quả nhiên là đen ăn đen!
9
Thủ hạ của Lão Phật Gia thấy tình hình không ổn liền chạy tán loạn, người đàn ông kia cầm súng tiểu liên điên cuồng bắn phá, rất nhanh ở đây đã trở thành một mảnh hỗn độn, mấy tấm kính bằng thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, mấy người khách đang ăn ở dưới lầu thấy thế liền thét chói tai. Đám người kia lần lượt bỏ ma túy vào trong túi, tôi nép ở phía sau tường không dám ló mặt ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại chú ý tới tôi, lại nhe răng lộ ra nụ cười và cầm súng chậm rãi bước tới gần.
Bóng tối của cái chết đang chầm chậm từng bước hướng về phía tôi.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, dưới lầu vang lên tiếng còi báo động. Có vẻ như sự tình náo loạn quá lớn nên mấy người cảnh sát tuần tra ở xung quanh đều chạy tới. Đám người kia không nán lại ở đây lâu nữa, mang theo túi nhảy xuống từ cửa sổ chạy đi. Sau khi xác định tất cả họ đều đã đi hết, tôi đỡ cánh tay chảy đầy máu đi ra ngoài. Nhóm người đó quả thật quá hung dữ, đuổi tận giết tuyệt. Dưới ngăn tủ có tiếng cầu cứu yếu ớt, tôi cố gắng lôi người anh em đó ra, đó là một cậu thiếu niên vừa mới lớn, trên mặt vẫn còn mang theo một chút ngây thơ. Bụng cậu ta bị đạn bắn xuyên thủng, máu không ngừng òng ọc chảy ra ngoài, cậu ta nói với tôi: “Anh Nhân, cứu…cứu em với, em không muốn chết.”
Tôi nói: “Ráng cầm cự một chút, anh sẽ đưa chú mày đến bệnh viện.”
Tôi nâng cậu ta lên và từ từ đi xuống cầu thang, hơi thở của cậu ta dần trở nên mỏng manh hơn, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Nhưng đúng lúc đó, hai tay của tôi bị bẻ quặt lại, một họng súng dí thẳng vào sau gáy tôi, có một người hét lên: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.”
Khuôn mặt của tôi bị đè xuống nằm sát trên sàn xi măng, tôi cao giọng hô lên: “Cậu ta sắp chết rồi, nhanh đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Đó là một cảnh sát lớn tuổi, ông ta đè chặt đầu của tôi trên mặt đất: “Đừng có nói nhảm, theo tôi về cục cảnh sát để lấy khẩu cung.”
Cậu thanh niên đang thở thoi thóp kia được người ta nâng lên trên cáng cứu thương, tôi thở dài một hơi.
Cửa chính của cục cảnh sát dán ảnh đen trắng của cảnh sát Hoàng, có lẽ mọi người đã nhận được tin ông ấy đã chết. Tôi bị đẩy đi phía trước, lúc lên cầu thang, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lần trước anh ta ăn mặc như một tên công tử nhà giàu, còn lần này anh ta lại mặc đồng phục cảnh sát cấp bậc cao cấp, lúc này anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, tôi đã hiểu ra được toàn bộ sự việc.
“Người bạn bè trong cục cảnh sát của tao đã nói cho tao biết, trong số thuộc hạ của tao có nội ứng.”
Vì sao anh ta lại có thể biết rõ toàn bộ kế hoạch của Lão Phật Gia như vậy?
Vì sao cảnh sát Hoàng lại có thể bị Lão Phật Gia bắt được?
Vì sao bọn cướp sau khi cướp ma túy xong lại có thể toàn thân trở ra?
Sau mặt anh ta vô cùng âm u, phất phất tay với người cảnh sát lớn tuổi đang áp giải tôi đi.
“Đưa hắn ta đến phòng thẩm vấn, tôi muốn tự mình thẩm vấn hắn.”
Rõ ràng anh ta muốn giết người diệt khẩu.
Đầu óc tôi ầm ầm rung động, ngay lập tức tôi quay lại đoạt lấy tay cầm súng của người cảnh sát lớn tuổi kia rồi xoay lại bắn thẳng vào mi tâm anh ta. Anh ta trúng đạn rồi ngã thẳng về phía sau, tôi liền buông súng ra giơ hai tay lên, vừa định giải thích thân phận của mình thì tất cả mọi người đều đồng loạt xông lên, tôi cảm giác được cánh tay của mình đã bị bẻ gãy, sự đau đớn kịch liệt làm tôi bị ngất đi.
Hồi cuối
Trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông râu ria xồm xoàm ngồi đó, mặc một cái áo khoác da cũ kỹ. Hai mươi tiếng trước, anh ta ở ngay tại cục cảnh sát bắn chết thanh tra viên cao cấp Dương Kiến Vinh.
Theo tư liệu tra được, anh ta là một thành viên cốt cán trong bang phái xã hội đen khét tiếng 17K. Một ngày trước đó, thủ lĩnh của bang phái Hàn Thân (ngoại hiệu là Lão Phật Gia) đã chết trong một vụ tranh chấp đẫm máu giữa các bang phái, nhiều cửa hàng bị thiệt hại cùng với hơn mười người đi đường bị trọng thương.
Do dính líu đến các tội danh nghiêm trọng bao gồm giết người, buôn bán ma túy nhưng lúc ở trong phòng thẩm vấn anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Lúc ghi khẩu cung, anh ta đã nói ra một câu chuyện khiến cho mọi người khiếp sợ. Anh ta là một cảnh sát nằm vùng trong bang phái xã hội đen, mà người cảnh sát Dương mà anh ta bắn chết thực chất lại là kẻ phản bội trong cục cảnh sát.
Vậy thì chân tướng thực sự là gì? Tất cả mọi người đều không dám nhanh chóng đưa ra kết luận. Hồ sơ anh ta nằm vùng chỉ có cảnh sát Hoàng biết được, mà cảnh sát Hoàng đã hy sinh nên hồ sơ kia không có cách nào giải mã được. Cho nên cục cảnh sát hình sự đã mời cảnh sát Diệp, hiệu trưởng học viện cảnh sát đến, ông ấy là người duy nhất có thể chứng minh danh tính của người đàn ông này.
Cảnh sát Diệp đã hơn sau mươi tuổi, dưới mái tóc hoa râm là những nếp nhăn của người đã trải qua lắng đọng của năm tháng. Cảnh sát Diệp đi vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với người đàn ông kia. Sau khi người đàn ông kia nhìn thấy khuôn mặt của cảnh sát Diệp thì lập tức kích động. Cảnh sát Diệp châm một điếu thuốc rồi nói: “Cậu rất thông minh.”
Người đàn ông kia nói: “Mẹ kiếp, lúc này đừng có bày ra cái vẻ tự cao tự đại như thế nữa, nhanh giúp tôi chứng minh danh tính đi.”
Cảnh sát Diệp nói: “Không cần chứng minh, tôi có thể chứng minh cậu là cảnh sát nằm vùng.”
Trên mặt người đàn ông lập tức hiện lên vẻ mặt mừng như điên, người cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn nghe ông ta nói như vậy cũng thở dài một hơi, chuẩn bị tháo còng tay của người đàn ông kia ra, nhưng cảnh sát Diệp lại ngăn cản bọn họ, cảnh sát Diệp nói tiếp: “Quả thật cậu là nội ứng của cảnh sát phái đi nằm vùng trong xã hội đen, nhưng những lời cậu vừa nói, tất cả đều là nói dối.”
Người đàn ông sau khi nghe được câu này thân thể lập tức cứng đờ, hỏi lại: “Tôi nói dối cái gì?”
Cảnh sát Diệp thở dài một hơi: “Bắt đầu từ câu đầu tiên của cậu đã là nói dối rồi.”
“Thành tích của cậu ở học viện cảnh sát vô cùng kém cỏi, tự biết mình sau khi tốt nghiệp không thể vào được biên chế cục cảnh sát nên cậu liền xung phong đi nằm vùng trong mấy bang phái xã hội đen. Nhưng rồi cậu lại không ngờ tới việc nằm vùng trong đó là một chuyện vất vả đến như vậy, trải qua những cuộc ẩu đả cùng với đe dọa lo lắng sợ hãi, cậu đã sớm đánh mất dũng khí cùng với ý thức trách nhiệm mà một nhân viên cảnh sát nên có. Cảnh sát Hoàng đã cho cậu rất nhiều cơ hội để thoát thân nhưng cậu vẫn cố ý tiếp tục ở lại nằm vùng, không phải bởi vì cậu muốn lập công mà bởi vì cậu đã bị nhiễm bẩn.”
“Cảnh sát Dương của đội thanh tra mới là người nằm vùng nòng cốt mà chúng ta phái ra ngoài, cậu ấy xâm nhập vào tận bên trong bang phái đối thủ một mất một còn của bang 17K là bang Đông Thăng, thu được rất nhiều manh mối có ích để cục cảnh sát của chúng ta phá được nhiều vụ án buôn lậu ma túy. Vốn dĩ lần này khi Lão Phật Gia giao dịch phi vụ đó với trùm buôn bán ma túy của Thái Lan, chúng ta hoàn toàn có thể đem bọn chúng một lưới bắt hết, thế mà không ai ngờ rằng cậu lại từ trong miệng cảnh sát Hoàng biết được cục cảnh sát của chúng ta sẽ có hành động, thế là cậu liền mật báo với Lão Phật Gia trực tiếp hại chết cảnh sát Hoàng.”
“Cậu không muốn làm cảnh sát, cũng không muốn cả đời lăn lộn ở trong xã hội đen nữa, vì thế cậu liên hợp với lão đại của bang Đông Thăng, lên kế hoạch đen ăn đen. Sau khi giết chết Lão Phật Gia, cậu sẽ có một thân phận trong sạch, còn có bang Đông Thăng hứa hẹn cho cậu một khoản tiền lớn. Chỉ là cậu không nghĩ đến nhị đương gia của bang Đông Thăng lại chính là thanh tra cao cấp của cục cảnh sát, chỉ cần anh ấy mở miệng thì lập tức mọi chuyện mà cậu đã làm sẽ bị bại lộ, cho nên cậu liền nắm đúng thời cơ trước tiên giết chết anh ấy.”
Thân thể người đàn ông kia run rẩy không ngừng, lập tức nghĩ đến cái gì đó, anh ta liều mạng giãy dụa lắc lư thân thể của mình: “Trong túi quần tôi vẫn còn có một viên thuốc, uống nó vào có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của người đối diện, ông có thể kiểm tra thử xem…”
Cảnh sát Diệp bình tĩnh ngắt lời anh ta: “Quả thật cảnh sát Hoàng đã đưa cho cậu mấy viên thuốc, nhưng đó chỉ là mấy viên vitamin giúp ngủ ngon mà thôi. Cái mà cậu gọi là “Đọc Tâm Hoàn” chỉ là ảo giác do ma túy sinh ra, sau khi cậu xâm nhập vào trong bang phái được một tháng liền dính đến ma túy, cho nên cậu sẽ thường xuyên bị mất khống chế ra tay đánh người. Ở trong lòng của cậu sinh ra ảo tưởng cậu là một hình tượng nằm vùng dũng cảm, đơn giản đó chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.”
Cảm xúc của người đàn ông kia hoàn toàn mất đi khống chế, cổ tay ma sát với còng số 8 tạo nên vết máu thật sâu, anh ta gầm thét lên: “Mẹ kiếp, tôi vì mấy người mà phải vào sinh ra tử, ngày cả mạng của tôi còn có thể không cần, còn mấy người vì sao lại không chịu thừa nhận thân phận của tôi, tôi đơn giản chỉ muốn làm một người tốt, muốn làm một người tốt thôi mà…”
Cảnh sát Diệp nhìn người đàn ông đang vùng vẫy điên cuồng trước mắt mình, trong mắt ông ta lộ ra một tia thương cảm, sau đó liền ra hiệu cho nhân viên cảnh sát lấy viên thuốc trong túi người đàn ông kia mang đi xét nghiệm. Ông ta lấy hồ sơ của người đàn ông kia khi còn học ở học viện cảnh sát, các thành tích của anh ta đều xếp dưới chót, phần nhận xét của nhà trường chính là: tính cách yếu đuối, hành vi tản mạn, ý chí buông lỏng, không thích hợp để vào cục cảnh sát.
Nhưng một năm trước, người bạn nối khố của ông ta là cảnh sát Hoàng vẫn đồng ý cho cậu ta được đi nằm vùng, lý do là, đối với những người thực sự muốn làm người tốt thì nên cho họ một cơ hội.
Chính quyết định sai lầm này đã giết chết ông ấy và một người cảnh sát xuất sắc khác.
Sau khi cảnh sát Diệp rời đi, người đàn ông kia lâm vào một sự trầm mặc dài dằng dặc, sau đó vào nửa đêm, anh ta lúc thì khóc lúc thì cười, phía bên ngoài cửa sổ gió không ngừng gào thét. Mà ở bên trong bóng tối tĩnh mịch, người đàn ông dường như vẫn còn đắm chìm trong một vở kịch buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT