Người dịch: Rabbitlyn



Triệu Hữu Thời muốn gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, nhưng vừa cầm di động lên lại bỏ xuống, gọi xe đi thẳng đến công ty Trạch Mẫn.

Hiện giờ cô lên lầu đã không cần phải thông báo, bảo vệ đại sảnh nhìn thấy cô còn gọi cô một tiếng "Cô Triệu", Triệu Hữu Thời gật đầu, quẹt thẻ đi vào thang máy, ra khỏi thang máy không ngờ lại gặp Đinh Sĩ Lỗi, anh ta vui mừng: "Sao em lại tới đây."

Triệu Hữu Thời cười quan sát anh ta: "Anh phải ra ngoài à? Em đến tìm Trạch Mẫn."

"À, hình như Trạch Mẫn không có ở công ty đâu." Đinh Sĩ Lỗi ngăn một nhân viên lại hỏi, "Tiểu Chương, có biết Trạch tổng đi đâu không?"

Tiểu Chương đáp: "Hình như Trạch tổng đến tập đoàn Thời Đại họp rồi."

Đinh Sĩ Lỗi nhìn về phía Triệu Hữu Thời: "Đúng vậy, suýt chút nữa anh quên mất, em ăn cơm trưa chưa? Cùng đi ăn nhé."

Đã lâu Triệu Hữu Thời không gặp anh ta, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Đinh Sĩ Lỗi cũng gọi điện tới hỏi thăm vụ án, không còn đề cập đến chuyện gì khác, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định chứ đừng nói đến chuyện ngồi cùng nhau ăn cơm.

Đinh Sĩ Lỗi đưa cô đến một nhà hàng gần công ty, mua sáu suất đồ ăn, chén đĩa quá nhỏ sợ không đủ, anh ta lại gọi thêm ba phần nữa, hai người ước chừng có chín suất, Triệu Hữu Thời gọi: "Đủ rồi, chỗ này có thể đóng gói mang về không?"

Đinh Sĩ Lỗi cười: "Em cứ ăn đi, ăn thừa anh sẽ ăn hết, bảo đảm không lãng phí."

Thức ăn khá được, thoạt nhìn khá sạch sẽ, Triệu Hữu Thời động đũa, Đinh Sĩ Lỗi nói: "Trong công ty có căn tin, nhưng hiện tại đã qua giờ ăn trưa rồi, trong đó chỉ còn đồ ăn thừa thôi, bình thường không ăn cơm ở đó, bọn anh sẽ đến chỗ này ăn, giá cả còn rẻ nữa chứ."

Triệu Hữu Thời đồng tình: "Hương vị quả thực khá được, lại còn rẻ nữa."

Đinh Sĩ Lỗi: "Trạch Mẫn phát hiện ra cửa hàng này đấy, cậu ta thường xuyên gọi đồ từ nơi này."

Triệu Hữu Thời cười, Đinh Sĩ Lỗi nhìn cô: "Trạch Mẫn đến Thời Đại, thường thì phải đến chiều mới về, em có việc thì gọi điện thoại cho cậu ta." Dừng một chút, anh ta chần chờ, "Em có biết Thẩm Lãng Vĩ vẫn là nhà đầu tư lớn nhất tập đoàn anh..."

"Biết." Triệu Hữu Thời ngắt lời anh ta, "Trong TV thường xuyên đưa tin, truyền thông nói Thẩm Lãng Vĩ là Bá Nhạc(*) của các anh."

(*) Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa. Về sau, thành ngữ "Bá Nhạc tướng mã" được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Đinh Sĩ Lỗi "À" một tiếng, xem như cam chịu.

Trong cửa hàng ồn ào, hai người cũng không nói được nhiều với nhau. Đinh Sĩ Lỗi lặng lẽ nhìn cô, Triệu Hữu Thời vẫn ăn rất nhã nhặn, anh ta vẫn không thể hiểu được người ăn nhã nhặn như vậy tại sao lại biến thành dạ dày đại vương, anh ta cười: "Trước kia ở công ty lúc đầu chúng ta còn chưa quen biết nhau, có phải lúc ăn cơm em luôn phải kiềm chế không? Sau khi đã quen thuộc rồi, em chưa bao giờ để thừa đồ ăn."

Triệu Hữu Thời sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt, bật cười: "Sao anh lại nhớ loại chuyện xấu hổ này, lúc đó em còn đang trong giai đoạn trưởng thành, ăn nhiều có gì kì lạ chứ."

Đinh Sĩ Lỗi sặc cơm không ngừng cười: "Mười tám tuổi còn trong thời kì trưởng thành ư? Em trưởng thành muộn như vậy sao chả cao lên chút nào thế."

"Em có cao lên, nhưng chỉ được một cm mà thôi."

"Em xác định là cao lên chứ không phải tóc dày hơn à?"

Hai người cười nói không ngừng tranh luận, Đinh Sĩ Lỗi bỗng nhiên im bặt, nhìn về phía sau Triệu Hữu Thời, cô chưa hề phát hiện ra chuyện gì, vẫn nói cười: "Chậu nước kia thực sự rất lạnh, em sợ anh và chị Kiều Kiều cãi nhau, nên mới nói không sao đấy, anh thử đứng dưới lầu bị người ta dội nước lạnh xem."

"Cái gì dội nước lạnh?"

Triệu Hữu Thời quay đầu lại, Trạch Mẫn giữ ghế cô hỏi: "Cái gì dội nước lạnh?"

Sắc mặt anh không tốt, u ám, ánh mắt chất vấn, lấy một bát cơm, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời, bắt đầu ăn.

Chín suất đồ ăn không ít, nhưng vì sự xuất hiện của anh khiến mặt bàn như bị châu chấu ghé qua, trong nháy mắt chén đĩa đã trống không, Triệu Hữu Thời còn chưa ăn no, thấy anh như vậy cũng không còn tâm trạng ăn uống, Đinh Sĩ Lỗi hỏi Trạch Mẫn: "Cuộc họp thế nào, bên Thẩm Lãng Vĩ lại có chuyện gì vậy?"

Trạch Mẫn liếc Đinh Sĩ Lỗi, lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, thấy mặt cô không biến sắc, anh mới chuyển tầm mắt về phía Đinh Sĩ Lỗi: "Không có gì, thương lượng chuyện rút vốn đầu tư mà thôi."

"Cái gì?"

"Cái gì?"

Triệu Hữu Thời và Đinh Sĩ Lỗi cùng lên tiếng, Trạch Mẫn lặng lẽ cầm tay Triệu Hữu Thời đặt lên đùi, nhéo đầu ngón tay cô, dường như chả có chuyện gì lớn: "Ông ta cân nhắc chuyện rút vốn đầu tư, còn chưa có quyết định cuối cùng."

Tập đoàn Cư Khang đã sớm không còn là công ty nhỏ lúc trước, tiền vốn của công ty rất nhiều, tài sản cá nhân của Trạch Mẫn cũng là con số khổng lồ, nhưng vốn đầu tư của Thẩm Lãng Vĩ không phải là của nhà đầu tư bình thường. Từ năm đầu tiên công ty thành lập, phần vốn đầu tư đầu tiên cũng bắt đầu được rót vào, suốt tám năm nay tập đoàn Cư Khang không thể thoát khỏi cái bóng của Thẩm Lãng Vĩ, Triệu Hữu Thời không dám tưởng tượng tình hình sau khi Thẩm Lãng Vĩ rút vốn đầu tư.

Sau khi ăn xong, Đinh Sĩ Lỗi đi trước, Trạch Mẫn nhìn theo bóng dáng anh ta im lặng không nói gì, Triệu Hữu Thời hỏi: "Sao lại như vậy?" Cô muốn hỏi có phải cô làm liên lụy đến anh không, đang tìm từ thì Trạch Mẫn đột nhiên lạnh lùng lườm cô, không nói lời nào, rút ra châm một điếu thuốc.

Triệu Hữu Thời nhíu mày, rút thuốc từ trong miệng anh ra: "Nói chuyện."

Trạch Mẫn tức giận, cướp lại thuốc, lạnh lùng: "Đi về."

Triệu Hữu Thời sửng sốt, có chút không dám tin, Trạch Mẫn âm trầm: "Lập tức đi về."

Triệu Hữu Thời xoay người bước đi, Trạch Mẫn hút thuốc, một mình đi trên đường dành cho người đi bộ.

Triệu Hữu Thời mất ngủ cả đêm, ngồi trên sô pha ngẩn người, cũng không hỏi Trạch Mẫn chuyện di động. Cô suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ hơi hỗn loạn, đến rạng sáng cô mở máy tính tìm tòi tin tức gần đây về tập đoàn Cư Khang, xem từng tin đều cảm thấy hoảng hốt, cả người như rơi xuống đáy cốc.

Cô bỏ máy tính ra, tựa vào sô pha, tay trái nắm chặt đỡ mặt, hốc mắt đỏ ửng, không ngừng bất an, cô đang nghĩ gì vậy, cũng không muốn đi sâu vào, nhưng không thể khống chế nổi cảm xúc. Loại cảm xúc này giống như người lạc trong rừng vào buổi đêm, vốn nhìn thấy ánh lửa khói bếp, đang cố gắng chạy về phía đó, nói với bản thân cố gắng là có thể gặp người, được ăn rồi, nhưng đột nhiên xuất hiện một đợt sương mù, không thể phân biệt nổi phương hương, khói bếp và ánh lửa đều biến mất, cô hoảng loạn đứng ở đó, mờ mịt không biết đi đâu.

Bên ngoài lại một đầu thuốc lá rơi xuống.

Trong nhà bếp có ánh đèn chập choạng, lần đầu tiên Trạch Mẫn đến đây nhìn thấy bên trong đèn còn sáng, rõ ràng mấy tối trước vẫn còn tối đen, nhưng tại sao hôm nay lại có ánh đèn? Triệu Hữu Thời còn chưa ngủ ư, tại sao cô lại mất ngủ?

Cầm đầu thuốc lá trong tay, Trạch Mẫn đột nhiên bừng tỉnh, ném đầu thuốc lá đi, đẩy cửa xe ra, anh nhanh chóng bước lên lầu, vội vàng lấy chìa tìm ổ khóa, dường như chỉ cần chậm thêm chút nữa người bên trong sẽ biến mất, trong lúc bối rối chìa khóa lại rơi xuống đất, trong đêm yên tĩnh, âm thanh đột nhiên vang vọng, anh cuống quýt nhặt lên, lập tức mở ổ khóa, xông vào.

Triệu Hữu Thời vẫn còn mặc quần áo ban ngày, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt bình thản, không nói lời nào, Trạch Mẫn đứng ở cửa, không bước vào, hai người đối diện nhau, có trăm nghìn lời không thể nói ra, anh đột nhiên hơi đau đớn, nỗi đau làm cho anh bước đi bước đầu tiên, sau đó là bước thứ hai, rồi bước thứ ba. Cuối cùng đi đến trước mặt Triệu Hữu Thời, anh ngồi xuống ôm lấy cô bước vào phòng ngủ.

Ngọn đèn từ phòng khách chiếu vào, Triệu Hữu Thời hừ nhẹ, không trốn được, Trạch Mẫn dùng một tay giữ hai cổ tay cô, Triệu Hữu Thời cắn môi, đau đến mức nhắm hai mắt lại. Giống như thành kính hành lễ, tựa như lần đầu tiên của bọn họ, mồ hôi Trạch Mẫn tuôn như mưa, khó có thể kiềm chế được, hai người gọi tên lẫn nhau, đến khi trời sáng mới gió yên sóng lặng, Trạch Mẫn ôm cô ngủ say, sau khi tỉnh dậy lại triền miên. Buổi chiều Trạch Mẫn phải rời đi, tắm xong lại trở về giường, hôn cô một chút: "Ngủ thêm một lát đi."

Triệu Hữu Thời không còn sức đáp lại, than thở một câu, buồn bực đẩy mặt anh ra, Trạch Mẫn cất tiếng cười to.

Một tuần sau, một mình Triệu Hữu Thời đến tòa án, đứng bên ngoài tòa án không ngừng hít thở sâu. Bà Trạch, dì Vương, La La Giai, mợ và chị dâu đều tới, ngay cả cậu cũng đến, không bao lâu sau Lí Giải và Tưởng Phương Dao cũng xuất hiện, bộ dáng hai người thân mật, Lí Giải nói: "Không ngại bọn mình đến chứ?"

Triệu Hữu Thời cười nhìn hai người: "Cám ơn hai cậu đã đến."

Thời gian chờ bắt đầu phiên tòa vô cùng lâu, tay chân Triệu Hữu Thời mềm nhũn cả ra, giống như khi còn đi học chờ thầy cô đọc thành tích. Bởi vì chờ đợi nên càng sợ hãi, theo thói quen cô định dùng móng tay ấn vào ngón trỏ, nhưng bàn tay đột nhiên bị giữ lại, có người cầm tay cô ngồi xuống.

Triệu Hữu Thời ngạc nhiên quay đầu, phóng viên ngồi ở ghế dự thính cũng ồ lên, nếu trong tay có máy ảnh, nhất định đèn flash từ máy ảnh sẽ khiến người ta lóa mắt.

Trạch Mẫn trầm giọng: "Muốn ấn thì ấn vào tay anh." Giơ tay cô lên, đặt bên miệng hôn một cái.

Các phóng viên ngồi ghế dự thính suýt ngất, chỉ hận không mang theo máy ảnh.

Thư kí, thẩm phán, chánh án, công tố viên, luật sư bào chữa đều có mặt, cảnh sát mang Chu Dực Xuyến vào, Triệu Hữu Thời dùng sức ấn tay, nhưng không phải tay cô mà là tay Trạch Mẫn, mặt Trạch Mẫn không biến sắc, không hề cảm thấy đau chút nào.

Lời mở đầu dài dòng, một tràng tiến vào lỗ tai, sau khi chấm dút, công tố viên nói: "Chánh án, hôm nay chúng tôi có chứng cứ mới cần trình lên."

Triệu Hữu Thời ngừng thở, há miệng thở dốc: "Em còn chưa xem qua."

Trạch Mẫn: "Ừ."

Triệu Hữu Thời hỏi: "Tại sao không cho em xem?"

Trạch Mẫn không nói lời nào, nhưng Triệu Hữu Thời đã nhanh chóng biết được nguyên nhân.

Chứng cứ mới là một đoạn phim, tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh chiếu lên.

Góc quay cũng không rõ ràng, tiếng mưa rơi và tiếng sấm át hết tất cả âm thanh, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua, hình ảnh bên trong tương đối sáng một chút.

Hình ảnh dần dần tới gần, bối cảnh là cầu thang, Triệu Hữu Vi mặc đồ ở nhà, trên tay hình như đang cầm di động, có một người phụ nữ đứng đối diện.

Người phụ nữ kia ăn mặc khác hoàn toàn với thường ngày, đêm đó ăn mặc vô cùng bình thường, cô ta đứng ở bậc thang nói gì đó, không thể nghe thấy rõ trong đoạn phim, nói mấy câu cô ta từ từ đi lên phía trên, ngẩng cao đầu liếc vào trong nhà, lại từ từ xoay người, khuôn mặt hiện rõ trên màn ảnh.

"A..."

"Là cô ta..."

"Chu Dực Xuyến, thực sự là cô ta!"

Trên ghế dự thính truyền ra từng tiếng bàn luận, chánh án bảo mọi người trật tự. Hình ảnh tiếp tục, hai người vẫn đang nói chuyện, hình như xuất hiện tranh chấp, biểu tình của cả hai bên đều không thích hợp, Chu Dực Xuyến tới gần Triệu Hữu Vi, Triệu Hữu Vi lui về sau mấy bước, đột nhiên vẻ mặt Chu Dực Xuyến dữ tợn, giọng nói tăng lên, quát to: "Tiện nhân!" Hai tay đẩy người, ngay sau đó Triệu Hữu Vi ngã về phía sau hét chói tai: "A..."

Tiếng mưa át mất tiếng hét của chị, tay chị có chạm được vào lan can, có thể đứng lên được, nhưng quán tính làm cho chị càng không ngừng lăn xuống, trong hình ảnh chân giả chị lộ ra, lập tức hình ảnh chao đảo, màn ảnh chuyển dời, Triệu Hữu Vi ngã xuống cầu thang, gáy đập xuống đất, lan can che mất mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng thấp thoáng của chị, chị trợn trừng mắt, chân giả rơi sang bên cạnh, hình ảnh rung chuyển, đột nhiên biến thành bức tường, ngay sau đó hình ảnh biến mất.

Triệu Hữu Thời ngơ ngác nhìn, hai mắt đã đẫm nước mắt.

Lúc cô chạy tới bệnh viện, chị đã bị đưa vào phòng phẫu thuật, cô không thể nhìn thấy chị lần cuối, không biết lúc ấy chị trợn trừng mắt, cũng không biết chân giả của chị đã bị rơi ra. Cả người chị nằm ngay dưới chân cầu thang, Chu Dực Xuyến rời đi như thế nào? Nhất định là Chu Dực Xuyến bước qua cơ thể chị, lúc đó chị cô còn thở không, có phải chị đành giương mắt nhìn một đôi chân bước qua mình bỏ đi? Chị có từng cầu cứu không? Nhưng tiếng mưa đã át hết mọi âm thanh rồi.

Lúc vùng vẫy cuối cùng chị đang nghĩ gì, một mình chị cô độc nằm ở đó nhìn gì vậy, chị không kịp lưu lại gì vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh.

Chu Dực Xuyến té ngã, cảnh sát đỡ ả dậy, tiếng xôn xao ở phía ghế dự thính đã không còn khống chế nổi, bà Thẩm đã lao ra khỏi tòa án, Triệu Hữu Thời không còn cảm nhận được gì nữa.

Cả người cô run rẩy, vô cùng lạnh lẽo, cô không khống chế nổi, cổ họng bị che lấp, không phát ra nổi tiếng nào, dường như cô đang cảm nhận được sự tử vong, chân cô đau đớn, gáy cô chảy máu, trước mắt cô mờ mịt, bên tai không có tiếng lo lắng và an ủi, chỉ có tiếng mưa rền gió dữ gào thét.

Trạch Mẫn không cho cô xem, luật sư Phương và Hoa Sơn cũng giữ kín như bưng, tất cả mọi người đều không nói cho cô, hôm qua cô còn nghĩ có phải phần ghi hình đã hỏng rồi không. Hóa ra không phải thế, loại đau đớn này cô chịu đựng một lần là đủ rồi, trên tòa án không thể tránh được, vậy thì chịu trên tòa án đi, là bắt đầu cũng là kết thúc, từ nay về sau đoạn phim đó không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng cô không thể chịu đựng nổi, trước mắt Triệu Hữu Thời chỉ có một bóng dáng mơ hồ, bóng dáng màu vàng kia ngã xuống đất, cô lao về phía trước không ngừng gào thét, có người ôm chặt lấy cô, lớn tiếng nói bên tai cô, nhưng cô không muốn nghe, cô gào lên: "Chu Dực Xuyến, cô sẽ không được chết tử tế, cô không bằng cả súc sinh, cô sẽ không được chết tử tế..."

Cô ngất xỉu, tòa án rơi vào hỗn loạn.

Khi tỉnh lại là một căn phòng xa lạ, gió thổi từ ngoài cửa sổ, cô nhận ra đây là phòng ngủ của Trạch Mẫn,

"Tỉnh rồi?" Trạch Mẫn vén chăn lên, nằm vào, xoa mặt cô, nhỏ giọng nói: "Em ngủ lâu lắm rồi, muốn ăn gì anh bảo mẹ anh làm cho."

Giọng Triệu Hữu Thời khản đặc, ánh mắt không tìm thấy tiêu cự: "Vừa rồi em xảy ra chuyện gì vậy?"

Trạch Mẫn im lặng.

Triệu Hữu Thời ngất xỉu ở tòa án, Trạch Mẫn ôm cô đi ra, không bao lâu sau Triệu Hữu Thời đột nhiên tỉnh lại, dường như đang mộng du, nghiến răng nghiến lợi muốn chạy vào tòa án, trạng thái vô cùng dọa người, theo lời bà Trạch thì đó là tình trạng "Quỷ ám". Cô thậm chí còn không nhớ rõ sau đó được Trạch Mẫn đưa đến bệnh viện, sau khi tiêm một mũi an thần, Trạch Mẫn mặc kệ cô còn đang hôn mê, cứ thế ôm cô về nhà.

Triệu Hữu Thời ngẩn người một lúc mới tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn chìm đắm trong hình ảnh ở tòa án, không nói lời nào, thoạt nhìn vô cùng ngốc nghếch. Trạch Mẫn đút cháo cho cô, cô há mồm nuốt xuống, đến miếng thứ hai cô lại đẩy ra, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ráng chiều rất đẹp, nhưng chỉ có mình cô nhìn thôi.

Cho đến khi bầu trời tối đen, Trạch Mẫn vẫn ở bên cô, buổi tối hai người ôm nhau ngủ, hôm sau Triệu Hữu Thời dậy trước, có lẽ là hôm qua ngủ quá nhiều nên cô không hề cảm thấy mệt.

Râu của Trạch Mẫn đã nhú lên, còn không thay đồ, lúc ngủ hơi cau mày, dí sát vào có thể ngửi thấy mùi thuốc lá, còn có mùi mồ hôi.

Gần đây nhất định là anh mệt chết đi được, Triệu Hữu Thời từng lén hỏi Hoa Sơn, Trạch Mẫn đưa di động vào lúc nào, Hoa Sơn nói một tuần trước cũng chính là sau hôm anh ngủ lại, hai ngày trước đó anh cầm di động làm gì?

Người như anh tám năm trước dã tâm bừng bừng, không từ thủ đoạn, Triệu Hữu Thời không hề biết anh làm chuyện gì, cho nên anh gặp mặt Thẩm Lãng Vĩ sau lưng cô, sau khi gặp còn suy nghĩ mấy ngày, có lẽ phải hạ quyết tâm mấy lần mới không giao di động cho Thẩm Lãng Vĩ, Triệu Hữu Thời cũng không cảm thấy kì lạ, cô cũng không trách anh từng do dự, từng nghĩ đến chuyện phản bội, Trạch Mẫn chính là người như vậy, không phải cô đã sớm biết rồi ư. May mà tất cả đều thuận lợi, anh có khả năng làm tất cả mọi chuyện mà không để cho ai phát hiện ra, di động không sửa được thì cũng không ai cảm thấy kì quái, may mắn, quả là may mắn.

Triệu Hữu Thời ôm lấy Trạch Mẫn, chui vào trong lòng anh, Trạch Mẫn bị cô đánh thức, mơ màng ôm lấy cô: "Tỉnh rồi à? Ngủ thêm lát nữa đi."

Triệu Hữu Thời khẽ hôn cằm anh: "Vâng."

Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, bà Trạch đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, cười như hoa hướng dương nở rộ: "Lại đây, mau tới ăn cơm đi, Mẫn Mẫn con đi tắm rửa trước đi, thối đến mức khiến mẹ nôn ra đây này."

Triệu Hữu Thời cười trộm, sau khi ăn xong Trạch Mẫn đưa cô đến văn phòng luật sư, rồi đi thẳng về tập đoàn. Triệu Hữu Thời tìm được luật sư Phương và Hoa Sơn, lần đầu tiên hai người họ cười thoải mái như thế, thắng lợi đang đến rồi, bọn họ đều hi vọng Chu Dực Xuyến sẽ nhận được xét xử thích đáng.

Luật sư Phương: "Đến phiên tòa thứ tư, tất cả mọi sự đã định rồi, luật sư bên đối phương nhất định sẽ biến vụ án này thành ngộ sát."

Triệu Hữu Thời: "Cháu nghĩ tới mấy điểm có thể chứng minh được Chu Dực Xuyến có mưu tính. Đêm đó cô ta không lái xe tới, quần áo cũng..."

Hoa Sơn cướp lời: "Chiếc xe màu đỏ của cô ta quá nổi bật nên cố ý không lái tới, ăn mặc quần áo bình thường. Từ ngõ Ngô Đồng đi ra, qua lối rẽ còn có một ngân hàng, nơi khác ít máy theo dõi, không thể quay được hình, nhưng ngân hàng này cách gần nhất, cô ta muốn vào nội thành nhất định phải đi qua đó, dù là gọi taxi hay là đi xe buýt, nhưng cô ta lại cố ý đi ngược lại để tránh máy theo dõi."

Triệu Hữu Thời sửng sốt, Hoa Sơn cười: "Em muốn nói vậy chứ gì, hôm qua Trạch tổng đã nói hết với bọn anh rồi. Hôm qua anh ta còn liên lạc với chủ biên Tô, Thẩm Lãng Vĩ nhất định sẽ biến thành án ngộ sát, anh ta đã chuẩn bị hết cả rồi, chờ tin tức đi, em sẽ biết anh ta thừa cơ bỏ đá xuống giếng Thẩm Lãng Vĩ."

Thực sự quả nhiên như lời Hoa Sơn nói, mấy ngày sau tạp chí phát hành, tăng lên không ít tình tiết, ngay cả ân oán giữa tập đoàn Thời Đain và Cư Khang đều được miêu tả vô cùng sinh động, tin tức đưa ra còn nói tình hình xảy ra với tập đoàn Cư Khang vừa vặn trùng khớp với lúc bắt đầu vụ kiện, tất cả đều chứng mình điều gì thì không cần nói cũng biết.

Trạch Mẫn vô cùng phối hợp điều tra với các ban ngành Chính phủ, mấy ngày sau giám đốc hậu cần Lưu Thế Kỳ xin từ chức, Trạch Mẫn cười lạnh, không phê chuẩn cũng không từ chối, bề ngoài vẫn cố ý giữ lại, trợ lý báo cáo: "Có thể là do động tác của chúng ta hơi chậm, cũng có thể chứng minh tất cả tài liệu đã bị người động tay động chân qua." Dừng một chút, anh ta nói tiếp, "Hơn nữa tôi đã điều tra Đinh tổng có một công ty trang trí nhà cửa khác ở bên ngoài, người đại diện pháp luật là cha anh ta, đã kinh doanh được một năm rồi, hình thức kinh doanh cùng loại với chúng ta."

Trạch Mẫn nhíu mày: "Biết rồi."

Đến lần mở phiên tòa thứ tư, tình hình của tập đoàn Cư Khang đã càng ngày càng căng thẳng, chẳng qua là Trạch Mẫn vẫn gạt Triệu Hữu Thời.

Lần mở phiên tòa này có lẽ sẽ chấm dứt tất cả, Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn đã sớm đến tòa án. Sau khi xuống xe tình hình thật hỗn loạn, mấy chục phóng viên đều chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ xuất hiện lập tức xông lên như muốn ăn thịt người, giơ mic và thiết bị ghi âm, ríu rít hỏi đủ chuyện. Triệu Hữu Thời để ý thấy mấy phóng viên đang làm tường thuật trực tiếp qua mạng, cô hơi chóng mặt, Trạch Mẫn đỡ cô, ngăn trở tầm mắt, trầm giọng: "Phiền các vị nhường đường một chút."

Thật sự rất đông, một lúc lâu sau bọn họ mới thoát khỏi đám người, Trạch Mẫn hận không mang theo mấy thuộc hạ đến, sau khi vào tòa án, anh chỉnh lại quần áo cho Triệu Hữu Thời, cô vẫn còn chưa hết hoảng hồn: "Sao đám phóng viên lại khủng bố như vậy."

Trạch Mẫn cười lạnh, liếc nhìn ra ngoài, nắm tay Triệu Hữu Thời đi vào tòa án.

Tòa bắt đầu thẩm vấn, hai bên tranh cãi kịch liệt, ngộ sát và cố ý giết người chênh lệch quá lớn, hai bên tranh luận đến đỏ mặt tía tai, không khí tràn đầy mùi thuốc súng, trình hết tất cả chứng cứ lên tòa. Luật sư bào chữa nói: "Sau khi xảy ra vụ án, đêm đó thân chủ tôi sốt cao nhập viện, đây là tài liệu xác minh từ bệnh viện. Đêm đó cô ấy chẳng may đẩy người bị hại xuống lầu, hoảng hốt không biết nên xử lý như thế nào, vì thế cô ấy chạy về nhà, bị hoảng sợ quá mức nên buổi đêm sốt cao. Thử hỏi nếu cô ấy có chuẩn bị đến cố ý giết người, tại sao sau đó lại hoảng sợ đến mức phát sốt."

Khi cuộc tranh luận gần đến hồi kết thúc thì công tố viên nói: "Chánh án, tôi có chứng cứ mới có thể chứng minh hành vi của bị cáo là có mưu tính từ trước."

Triệu Hữu Thời kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Trạch Mẫn, anh lắc đầu: "Anh cũng không biết."

Rốt cuộc là chứng cứ gì mà ngay cả bọn họ cũng không biết? Triệu Hữu Thời nhanh chóng biết được cái gì gọi là chứng cứ mới.

Cửa tòa án mở ra, người mang chứng cứ mới tiến vào, vóc dáng đối phương rất cao, khuôn mặt tuấn tú, nhưng hình như đi đứng không tiện, chống gậy đi vào. Công tố viên nói: "Chỗ tôi có một đoạn ghi âm, là từ nhân chứng Thẩm Đạo cung cấp hai ngày trước."

Triệu Hữu Thời kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Đạo chống gậy, trong lòng khẽ gọi: Chị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play