Lần này Triệu Hữu Thời ra tòa làm chứng, chuẩn bị đầy đủ đối mặt với câu hỏi của công tố viên. Tất cả các câu trả lời của cô đều nhằm vào Chu Dực Xuyến, từ khi ả bắt đầu gặp chị cô cho đến sau đó nghe thấy chị cô mấy lần nhắc tới mâu thuẫn giữa hai người, Triệu Hữu Thời: "... Hai ngày sau chị tôi sẽ bay đi Australia gặp cha mẹ chồng tương lai, đêm đó khi Chu Dực Xuyến tìm đến, tôi đang nói chuyện qua điện thoại với chị ấy, rõ ràng nghe thấy giọng của cô ta. Sau khi xảy ra chuyện cô ta thề thốt phủ nhận đêm đó xuất hiện ở nhà tôi, tôi có lý do hoàn toàn tin tưởng cô ta là hung thủ giết người, nếu không tại sao cô ta phải nói dối?"
Bên bị cáo cho rằng toàn bộ lời khai của Triệu Hữu Thời đều là phán đoán chủ quan, nên hoàn toàn bị phản bác. Triệu Hữu Thời đã sớm được luật sư Phương cố vấn cho nên trong lòng hiểu rõ lời khai của cô chả có mấy tác dụng, mấu chốt nằm ở nhân chứng duy nhất Đại Lưu.
Hôm nay luật sư bào chữa lại yêu cầu gọi Đại Lưu tới, Triệu Hữu Thời không biết bọn họ còn gì để hỏi. Quay lại ghế dự thính, mợ và bà Trạch một trái một phải lôi kéo tay cô: "Nhất định có thể thắng!"
Triệu Hữu Thời cũng tin tưởng nhất định có thể thắng, nhưng phần thẩm vấn kế tiếp làm cho bầu trời của cô lung lay dữ dội.
Luật sư bào chữa hỏi Đại Lưu: "Nhân chứng Lưu Cường, xin hỏi đêm đó anh tới hiện trường vụ án lúc mấy giờ."
Đại Lưu: "Hơn chín giờ."
Cụ thể là mấy phút mấy giây thì gã không nói được, cả dì Vương và người công nhân cũng không vậy, chả ai tự dưng không có việc gì lại xem đồng hồ.
Luật sư bào chữa hỏi: "Xin hỏi thị lực hai mắt của anh là bao nhiêu?"
Ông ta đột nhiên hỏi vấn đề này, người ngồi ở chỗ dự thính hơi khó hiểu, Triệu Hữu Thời dường như đã nhận ra dụng ý của ông ta, không khỏi bắt đầu căng thẳng. Đại Lưu: "Không biết!"
Luật sư bào chữa cười: "Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh do tôi lấy ra từ trong tù, theo bản báo cáo này, thị lực mắt trái của anh là 4.7. Hai năm trước anh từng đánh nhau trong tù khiến mắt phải bị thương, hiện giờ thị lực mắt phải của anh chỉ có 4.2, hoàn toàn không nhìn thấy rõ đồ vật, anh cũng chưa đeo kính bao giờ. Đêm đó hơn chín giờ, mưa to gió lớn, ngõ Ngô Đồng còn là một ngõ cũ nhỏ, đèn đường cũng đã bị hỏng lâu rồi, lúc ấy anh đứng ở vị trí hành lang và ngoài cửa sổ có một khoảng cách nhất định với nơi xảy ra vụ án là nhà họ Triệu, thử hỏi lúc ấy ánh sáng mờ mịt, khoảng cách lại xa, dựa vào thị lực của anh làm sao có thể xác định được người xuất hiện ở đó là thân chủ của tôi?"
Đại Lưu: "Tôi có thể xác định được, ông coi lão tử này mù sao?"
Bên dưới chỗ ngồi dự thính xôn xao, chánh án bảo nhân chứng chú ý từ ngữ. Triệu Hữu Thời nhíu mày, trong lòng đã có dự cảm không tốt. Quả nhiên giây tiếp theo luật sư bào chữa đột nhiên nhìn về phía bên cạnh vị trí dự thính, ánh mắt kì quái, Triệu Hữu Thời nhìn theo tầm mắt của ông ta, cũng không phát hiện có gì bất thường, Đại Lưu và những người khác cũng tò mò nhìn qua, đột nhiên luật sư bào chữa thu tầm mắt hô lên: "Lưu Cường, chỗ dự thính có người anh quen không?"
Đại Lưu sửng sốt, gã hoàn toàn không hiểu chuyện gì, gã thành thật trả lời: "Có."
Luật sư bào chữa hỏi: "Là ai?"
Vấn đề này không liên quan đến vụ án, nhưng luật sư bào chữa kiên quyết, Đại Lưu thành thật đáp lại: "Vương Xuân!"
Vương Xuân là người đánh gã bị thương mắt phải trong tù, khó trách phản ứng ban đầu của Đại Lưu phẫn nộ như thế. Triệu Hữu Thời quay đầu nhìn thoáng qua "Vương Xuân" kia, trong lòng nghĩ thầm hỏng bét rồi, tình huống này thường xuyên xuất hiện trong phim, quả nhiên ngay sau đó luật sư bào chữa đã thực hiện được: "Anh ta không phải là Vương Xuân, anh ta chỉ là một người có thân hình tương tự như Vương Xuân thôi, anh ta là Tiểu Hạ làm tạp vụ trong văn phòng luật sư của tôi."
Bên ghế dự thính ồ lên, Triệu Hữu Thời hít thở sâu, hai tay run rẩy, nhưng phần thẩm vấn vẫn còn chưa chấm dứt, lần trước luật sư bào chữa bị lép vế, hôm nay đột nhiên mạnh mẽ, những câu chữ sắc bén khiến cho người ta khó có thể phán bác. Ông ta lấy tư liệu thăm tù của Đại Lưu: "Năm thứ nhất vào tù, mẹ và bạn bè anh ta từng đi thăm tù, bắt đầu từ năm thứ hai đã không còn ai. Cuối năm kia, mẹ anh ta từ quê nhà xa xôi tới thăm anh ta, trên danh sách thăm tù lại có thêm một người."
Trong tòa án có phóng viên dự thính, tất cả đều muốn biết người kia là ai, nhưng không biết vì nguyên nhân gì luật sư bào chữa không nói ra tên, chỉ có người bên bồi thẩm đoàn mới biết được người tới thăm tù là ai.
Luật sư bào chữa: "Người này chính là bạn của em gái người bị hại, anh ta từng thăm tù hai lần, sau đó còn muốn tiếp tục, nhưng Lưu Cường từ chối không gặp, thậm chí anh ta còn từng nói với bạn tù như vậy:
Hận không thể để cho hai chị em nhà họ Triệu chết đi, bọn họ sống hay chết liên quan gì đến tôi!
Thử hỏi một người thù hận chị em nhà họ Triệu như vậy, lại từ chối không gặp đối phương, sau khi ra tù mấy ngày, sao lại đồng ý làm nhân chứng? Chánh án, chỗ tôi có một phần chứng cứ mới có thể chứng minh sở dĩ Lưu Cường đồng ý làm nhân chứng là có nguyên nhân."
Trạch Mẫn đứng chờ trong phòng nghỉ, nhưng cũng đâu có đứng không, anh gọi trợ lý công ty đến, tiến hành làm việc từ xa. Trợ lý và đồng nghiệp nói chuyện điện thoại xong thì lên mạng tìm kiếm, nói với Trạch Mẫn: "Trạch tổng, trên mạng có người nói tập đoàn chúng ta bán hàng giả."
Trạch Mẫn nhìn vào máy tính, cười lạnh: "Ba ngày tấn công hai phía, có mệt hay không."
Trợ lý hỏi: "Có nên để cho bộ phận quan hệ xã hội phụ trách không?"
"Ừ." Trạch Mẫn cũng không để chuyện này trong lòng, nhắn nhủ mấy câu rồi lại tiếp tục công việc khác. Anh nhìn đồng hồ, nhíu mày, hôm nay thời gian thẩm vấn đột nhiên kéo dài, không biết rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào.
Trạch Mẫn: "Đi hỏi bên trong xem thế nào."
Trợ lý đồng ý, vừa mở cửa phòng nghỉ ra thì thấy một "quái vật lớn" oai phong đẩy anh ta phá cửa vào, anh ta còn chưa hoàn hồn thì thấy "quái vật lớn" đánh Trạch Mẫn một cái, giận dữ: "Thằng tiểu tử thối này!"
Trợ lý: "Này, bà làm gì vậy!"
"Quái vật lớn" tiếp tục hét: "Thằng tiểu tử thối này, lần này bị mày hại chết rồi, Tiểu Thời không đánh mày thì tao đánh chết mày, tao đánh chết mày tại đây luôn!"
Trợ lý đang xắn tay áo muốn can thiệp vào thì đột nhiên lại bị đụng vào, chẳng qua lần này người đụng anh ta nhỏ nhắn xinh xắn hơn, anh ta thất thần.
Triệu Hữu Thời vội vàng đuổi theo, giữ chặt tay bà Trạch muốn đánh xuống: "Dì Trạch à, đừng như vậy, nơi này là tòa án, có chuyện gì thì từ từ nói."
Trạch Mẫn bị mẹ đánh mấy cái, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Mắt thấy mẹ anh ta còn muốn tiếp tục đánh, đúng lúc anh ta giữ được cổ tay mẹ, không vui nháy mắt với trợ lý, trợ lý cũng không phải kẻ ngốc, cuối cùng đã hiểu được là việc riêng, lập tức đóng cửa ra ngoài.
Bà Trạch không thể nén giận: "Mày còn mặt mũi hỏi xảy ra chuyện gì ư? Mày không làm gì có lỗi với Tiểu Thời ư? Thằng tiểu tử thối này, uổng công nuôi mày hơn hai mươi năm, vậy mà làm biết bao chuyện xấu xa!"
Trạch Mẫn lý trí không hỏi bà Trạch nữa mà nhìn về phía Triệu Hữu Thời, anh hỏi lại lần nữa: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hữu Thời hỏi lại anh: "Anh cho Đại Lưu mười lăm vạn?"
Trạch Mẫn nhíu mày.
Lần thẩm vấn cuối cùng luật sư bào chữa lại đưa ra đưa chứng cứ mới, ông ta hỏi tình hình tài chính của Đại Lưu, ông ta biết được gần đây cuộc sống của Đại Lưu rất dễ chịu, không chỉ như vậy, ông ta còn nói...
"Ông ta nói người của bọn họ vô tình phát hiện ra trong nhà Đại Lưu có mười lăm vạn tiền mặt, là tiền mặt, chứ không phải tiền gửi trong ngân hàng." Tâm trạng của Triệu Hữu Thời không còn tốt như lúc mới đến, lúc này cô vô cùng lo lắng sợ hãi, "Ông ta nói với tính cách và nhân phẩm của Đại Lưu, gã sẽ không giúp không công ai bao giờ, luật sư bào chữa nghi ngờ phần tiền này là tiền thù lao để làm giả lời khai."
Bà Trạch tức giận xen vào: "Mày đi học nhiều năm như vậy, thế mà lại dùng tiền thu mua người?"
Trạch Mẫn: "Mẹ đừng nói lung tung ở chỗ này." Anh nhìn về phía Triệu Hữu Thời, "Hiện tại kết quả như thế nào?"
Triệu Hữu Thời: "Hiện tại luật sư Phương đang hỏi thăm, tình huống thực sự rất bất lợi, phiên tòa lần sau..."
Cô không dám cam đoan.
Trạch Mẫn im lặng một lúc, nói với Triệu Hữu Thời: "Anh đưa tiền vào lúc đến nhà Đại Lưu lần trước."
Triệu Hữu Thời nghĩ sở dĩ Đại Lưu đồng ý làm chứng là bởi vì Trạch Mẫn từng giúp đỡ nhà gã, mẹ gã còn coi Trạch Mẫn là ân nhân, trên thực tế tất cả điều này đều là sự thật, ngay cả mẹ Đại Lưu cũng nghĩ Đại Lưu đồng ý làm chứng là có hiếu, là lấy ân báo đáp, nhưng với nhân phẩm của Đại Lưu sao có thể chứ?
Khi hai người đến nhà Đại Lưu, bề ngoài là nhờ mẹ Đại Lưu giúp đỡ, nhưng trên thực tế hôm sau anh đã hẹn Đại Lưu ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề điều kiện, Đại Lưu thấy tiền lập tức sáng mắt, vì thế đồng ý, Trạch Mẫn không muốn để cho Triệu Hữu Thời biết chuyện này. Triệu Hữu Thời là người như thế nào ư, nếu làm quan cô nhất định cương trực liêm chính, trong sạch liêm khiết. Nếu không xảy ra chuyện này thế giới của cô sẽ giống như khi cô mười tám tuổi, cô sẽ trò chuyện với gà mái, sẽ khóc sẽ cười cũng sẽ lấy búa hù dọa cậu, sẽ đem mười lăm vạn ném trả lại cho anh, anh làm chuyện Triệu Hữu Thời không ủng hộ, sao dám nói với cô chứ.
Luật sư Phương và Hoa Sơn bàn bạc chuyện kế tiếp, phần thẩm vấn lần sau vô cùng khó giải quyết, luật sư Phương nói: "Nhân chứng ham tiền tài, thực ra ở trong giới pháp luật mà nói hành vi này đã xem như ngầm thừa nhận rồi, có thể cho rằng là bồi thường, cũng không bị coi là phạm pháp, nhưng vấn đề lần này nằm ở chỗ sự thành thật của Đại Lưu. Đại Lưu từng có án tù, bản thân từng có xích mích với chị em Tiểu Thời. Gã từng xuất hiện ở hiện trường gây án, điều này thì không thể nghi ngờ, có hai người có thể chứng minh, nhưng rốt cuộc gã có chính mắt tận thấy như lời gã nói không thì điều ấy khiến cho người ta hoài nghi. Điều chúng ta cần làm là phải làm như thế nào mới khiến cho lời khai của Đại Lưu đáng tin, có những chứng cứ khác để chứng minh hay không."
Sau khi cuộc trao đổi kết thúc đã là hơn ba giờ chiều, lần này quá trình thấm vấn quá dài, vừa rồi lại bàn bạc lâu như vậy, tất cả mọi người đều chưa ăn cơm, Triệu Hữu Thời muốn mời khách, nhưng luật sư Phương chỉ cám ơn ý tốt của cô rồi từ chối nói buổi tối còn có việc.
Trạch Mẫn mang Triệu Hữu Thời về nhà uống canh, cô không lay chuyển được Trạch Mẫn, cũng cám ơn bà Trạch đã tốn công vì cô, bởi vậy cuối cùng đành đồng ý.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà mới của Trạch Mẫn, nhà mới không ở gần quảng trường Thời Đại, nhưng vẫn nằm ở vị trí trung tâm thành phố, có thang máy, diện tích rất lớn, trang trí vô cùng xa hoa. Bà Trạch ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, Trạch Mẫn cũng chạy vào bếp phụ giúp bà, nhưng bà đẩy Trạch Mẫn ra tiếp Triệu Hữu Thời.
Triệu Hữu Thời quan sát xung quanh, Trạch Mẫn nói: "Đưa em đi tham quan nhé?"
"Vâng."
Trạch Mẫn đưa cô đi, vừa đi vừa nói: "Căn hộ ở quảng trường Thời Đại vẫn còn, thỉnh thoảng anh sẽ về đó ở, mẹ anh thích ở nơi này, gần đây còn có một công viên lớn, thích hợp cho bà khiêu vũ quảng trường."
Triệu Hữu Thời thực sự bất an, lúc đối mặt với bà Trạch còn miễn cưỡng cười, lúc này chỉ có mình Trạch Mẫn cô mới có thể không cần phải cười nữa.
Trạch Mẫn liếc cô hỏi: "Trách anh?"
Triệu Hữu Thời ngẩn người, một lát sau lắc đầu: "Không có, thực ra trước khi đến nhà Đại Lưu, em cũng mang theo hai tấm chi phiếu.
Trạch Mẫn ngẩn ra, dừng lại.
Bọn họ đã đi tới cửa phòng ngủ của chủ nhà, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm rối tung tóc Triệu Hữu Thời, Trạch Mẫn cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, khóe miệng mỉm cười.
Triệu Hữu Thời: "Anh nói không thích em nói lời cám ơn với anh, nhưng em vẫn muốn cám ơn anh, em rất sợ vụ kiện lần này thất bại. Em đã chờ nhiều năm như vậy, điều giúp em chống đỡ được thực ra chính là hai chữ "báo thù". Sau khi đến Singapore em thường xuyên suy nghĩ, lúc trước bởi vì anh ngăn lại nên em mới không giết cô ta. Một ngày nào đó, em sẽ để cho cô ta chết theo cách khác để bù lại. Hiện tại em vẫn suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại bốn năm trước, em vẫn sẽ không do dự mang dao đi giết cô ta, đồng quy vu tận với cô ta. Hiện tại em đã chờ được cơ hội để cho cô ta bị trừng phạt, em hi vọng pháp luật có thể có công lý, chỉ có sự xét xử của pháp luật mới có thể làm cho người ta thấy rõ bộ mặt thật của Chu Dực Xuyến. Pháp luật phán cô ta có tội, so với việc vui vẻ chết đi có lẽ còn đau khổ hơn một chút, nhưng nếu pháp luật không định tội được cô ta, không sao, dù sao em cũng đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận với cô ta rồi."
Trạch Mẫn: "Hữu Thời..."
Hốc mắt Triệu Hữu Thời đỏ ửng, ngắt lời anh, nói tiếp: "Những lời em nói lúc trước với anh không phải là do xúc động, hiện tại cũng vậy. Mấy năm nay em đã nghĩ thông suốt rồi, em sống tốt như vậy, ăn ngon mặc đẹp, còn thường xuyên ra nước ngoài, chị gái em chưa từng được hưởng thụ những điều này, em đều hưởng thụ hết rồi, em rất thỏa mãn. Hơn chín tháng nay, em biết anh luôn cố gắng giúp em, anh nói em là người ý chí sắt đá nhưng trái tim yếu đuối. Trạch Mẫn à, thực ra hiện tại nghĩ lại, năm ngoái em mới trở về cũng là rất tốt rồi, bù lại được một ít tiếc nuối, làm xong chuyện em luôn muốn làm."
Trạch Mẫn muốn nói "Quá khứ đã qua rồi, hãy nắm lấy tương lai", lời đã đến miệng mà không thể nói ra. Anh chỉ nâng mặt Triệu Hữu Thời lên, nhìn chăm chú, ôm cô vào lòng, từ lúc còn nắng gắt đến khi hoàng hôn, tựa như từ lúc ban đầu cho đến cuối cùng, một người oe oe chào đời, một người tuổi già cô độc. Khi anh hai mươi mốt tuổi tình yêu đã đến, dù trải qua sóng gió vẫn khó quên được ước nguyện ban đầu, khi còn trẻ tùy ý phung phí không biết quý trọng, còn nay anh đã hiểu được không thể để cho tình yêu kết thúc như vậy, tuổi già cô độc là khi đầu đầy tóc bạc, bây giờ còn quá sớm, anh còn muốn trân trọng yêu thương cô.
Trạch Mẫn để cho Triệu Hữu Thời dời khỏi ngực, lau mặt cho cô một chút, sau khi lau xong vuốt lại tóc cho cô, nhưng vẫn cố ý làm loạn một lúc, Triệu Hữu Thời ủ rũ bị anh quấy rối, tức giận: "Anh làm gì vậy!"
Trạch Mẫn: "Triệu Hữu Thời, anh cố gắng lâu như vậy không phải là để đa sầu đa cảm với em." Anh để cô dựa vào cửa phòng ngủ, giữ chặt mặt cô, sau đó hôn xuống.
Bà Trạch cầm xẻng, vốn định tìm Triệu Hữu Thời hỏi có ăn rau thơm hay không, ai ngờ khi đi tới lối cửa nhò, bà nhỏ giọng nói một câu: "Ôi trời ạ!" Lại quay trở lại, chạy về nhà bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT