Người dịch: Rabbitlyn

Sau khi đi ba bốn tiếng, các cô cũng đến được thôn trang nhỏ đặc sắc, Triệu Hữu Thời trước đấy chỉ nghe nói đến thôn trang này, sau khi lên mạng tra tài liệu, Hứa Ninh mới quyết dịnh chọn nó.

Người lái xe là tài xế của công ty Trạch Mẫn, kĩ thuật lái xe ổn định, trên đường đi không hề tròng trành, còn biết được rất nhiều con đường tắt. Hứa Ninh liếc nhìn người tài xế, nói với Triệu Hữu Thời: "Trạch Mẫn không rời khỏi được công ty, em nghĩ sao?"

"Nghĩ gì chứ?" Triệu Hữu Thời cười: "Có gì cần phải nghĩ chứ, anh ấy không thể đi liền mấy ngày."

Hứa Ninh quan sát cô, rồi đưa ra kết luận: "Em còn nói không muốn quay lại với cậu ta, nhưng người ta có câu tình cũ không rủ cũng tới."

Triệu Hữu Thời mỉm cười không nói lời nào, Hứa Ninh nói tiếp: "Có cần chị chỉ dạy cho em không?"

"Không cần, có lẽ đến lúc đấy chị mới là người cần tham khảo ý kiến của em đấy."

Triệu Hữu Thời bỏ lại một câu khiến Hứa Ninh nghẹn lại, chị đành nhún vai im lặng.

Địa thế của thôn trang tốt, không cần phải đi qua núi qua sông, xe có thể chạy thẳng một mạch, chỉ là hơi xa một chút thôi, đến nơi thì sắc trời đã tối đen, bụng Triệu Hữu Thời cũng đã biểu tình.

Mọi người xin nghỉ ở trong nhà dân, ông chủ là người trong thôn thành thật chất phác, đã sớm chuẩn bị một mâm đầy đồ ăn nhà nông cho các cô, còn thu phí rất rẻ, giải thích: "Phòng ở hơi sơ sài, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp một chút, các cô đừng để bụng."

Triệu Hữu Thời: "Không đâu ạ, phòng ở này rất tốt, cháu rất thích."

Tuy Hứa Ninh ở không quen, nhưng cũng không ghét bỏ, chị lặng lẽ nói với Triệu Hữu Thời: "Phòng ở này có mái hiên cũng thật đặc biệt."

Cơm nước xong, hai người lập tức đi ra ngoài chụp ảnh, cảnh sắc buổi tối khác hẳn với ban ngày, rất nhiều chi tiết không thể nhìn thấy vào ban ngày, lại xuất hiện rất rõ ràng vào buổi tối.

Triệu Hữu Thời chỉ vào con côn trùng nhỏ cười: "Chụp đặc tả nó đi."

Vẻ mặt Hứa Ninh ghét bỏ, Triệu Hữu Thời cười cướp lấy máy ảnh, chụp hình con côn trùng đang đậu trên mái hiên.

Sau khi quay về phòng, Triệu Hữu Thời lập tức lăn lên giường, rõ ràng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng cô không ngủ được, nằm một lúc, cô lại xoa bóp chân, nhưng cô xoa bóp không thể thoải mái bằng người khác làm. Triệu Hữu Thời lập tức ngừng xoa bóp, lại nằm xuống, lăn qua lộn lại một lúc lâu mới ngủ được, hôm sau tỉnh dậy phát hiện đùi phải hơi khó chịu, mất một lúc lâu mới bò được xuống giường, tự mình ngồi lên xe lăn.

Năng suất làm việc của Hứa Ninh không hề tầm thường, trời chưa sáng đã ra ngoài rồi, hiện tại chị trở về ăn sáng với Triệu Hữu Thời. Sau khi ăn xong chị đẩy xe đưa Triệu Hữu Thời ra ngoài, để cho cô thưởng thức phong cảnh từ trên cao. Sau hôm đó, hai người thu hoạch được không ít, trong máy ảnh có rất nhiều ảnh chụp, trên bức ảnh có rất nhiều loại hình ảnh đa dạng.

Buổi tối Triệu Hữu Thời ăn rất ít, đùi phải đau đớn, nhưng cô nhịn không nói, ăn xong trở về phòng, ngay cả đèn cũng không bật.

Lại xoa bóp chân nhưng vẫn không có hiệu quả, Triệu Hữu Thời lót chăn xuống dưới chân, cầm gối cắn chặt răng, sau khi đau đến mức không nhịn được lại rơi mấy giọt nước mắt, lấy di động ra nhìn đã là mười một giờ hơn, cô nghĩ nếu mười phút sau vẫn còn đau không chịu được cô sẽ gọi cho Hứa Ninh.

Mười phút còn chưa trôi qua, di động đột nhiên rung lên, cái tên xuất hiện trên màn hình khiến cho Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng khi bắt máy giọng nói lại rất bình thường: "A lô?"

"Còn chưa ngủ à? Hiện tại có thể rời giường mở cửa cho anh không?"

Triệu Hữu Thời kinh ngạc, mất năm phút mới ra mở cửa được, mọi người đều đã ngủ hết rồi, bên ngoài phòng cũng không có đèn, Trạch Mẫn đứng ở ngoài cửa trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhếch miệng cười với Triệu Hữu Thời.

Đóng cửa lại, Triệu Hữu Thời nhỏ giọng hỏi: "Sao nửa đêm anh lại chạy tới đây?"

"Anh xử lý xong công việc thì trời đã tối rồi, may mà chỉ mất có ba giờ đi đường." Trạch Mẫn quan sát căn phòng, lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, phát hiện có nước trong mắt cô, trong lòng không khỏi hoảng hốt, anh hỏi: "Khóc à?"

Triệu Hữu Thời lập tức phủ nhận: "Không có!"

Trạch Mẫn quá hiểu rõ cô, trả lời nhanh chóng quyết đoán như thế nhất định là có chuyện giấu giếm. Anh ôm Triệu Hữu Thời lên giường, khẽ xoa cẳng chân cô hỏi: "Đau chân? Có phải quên mang thuốc không?"

Triệu Hữu Thời ngượng ngùng gật đầu, Trạch Mẫn giống như làm ảo thuật lấy ra hộp thuốc: "Không chuẩn bị gì đã bỏ chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc, có gì mà phải vội vàng vậy chứ, Hứa Ninh điên, em cũng muốn điên theo chị ta sao?"

"Từ trước đến nay chị Hứa Ninh luôn làm việc như vậy, nghĩ gì là làm luôn, một khi kéo dài sẽ không còn hứng thú nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, dẫn đến hiệu quả sưu tầm phong cảnh sẽ rất kém."

"Nên chị ta không cần quan tâm đến việc chân em bị thương, gây sức ép cho em."

Trong giọng nói của Trạch Mẫn chứa đầy sự bất mãn với Hứa Ninh, có lẽ là do thời gian chờ ngoài cửa nên trên trán anh toàn là mồ hôi, cộng thêm ba giờ lái xe, hiện tại cả người đều mệt mỏi, Triệu Hữu Thời im lặng nhin anh, bắp chân dần thả lỏng dưới sự xoa bóp của anh.

Xoa bóp xong, Triệu Hữu Thời phá vỡ im lặng: "Em đi đánh thức ông chủ, bảo ông ấy mở cửa phòng."

"Không cần."

"Vậy anh ngủ cùng một phòng với chú tài xế nhé? Chú ấy ngủ ở phòng kia."

"Anh ngủ dưới đất."

"Ngủ dưới đất?" Triệu Hữu Thời sửng sốt: "Dưới đất làm gì có chăn đệm để em gọi ông chủ."

Nói xong định xuống giường, Trạch Mẫn ngăn cô lại: "Nếu nửa đêm em không thoải mái cứ hừ một tiếng là anh biết. Trở về giường nằm, không cần xen vào chuyện của anh."

Anh tắt đèn, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, trải một tấm thảm xuống mặt đất, thấy Triệu Hữu Thời nhìn anh không ngủ, Trạch Mẫn cười: "Ngoan, ngủ ngon."

Hôm sau Hứa Ninh vừa húp cháo vừa đến gõ cửa phòng Triệu Hữu Thời, sau khi nhìn thấy người bên trong đi ra, chị lập tức bị sặc không ngừng ho khan: "Tiểu...Thời!"

Trạch Mẫn lạnh lùng liếc chị, quay vào phòng, đỡ Triệu Hữu Thời lên xe lăn, đẩy cô ra, Triệu Hữu Thời nói: "Trạch Mẫn đến từ đêm qua, bữa sáng có nhiều không chị?"

Sau đó Hứa Ninh khẽ nói với Triệu Hữu Thời: "Nói thế nào chị cũng lớn hơn cậu ta mấy tuổi, theo phép thông thường cậu ta nên gọi chị một tiếng chị. Em xem ánh mắt cậu ta kìa, quả thực coi chị như kẻ thù cướp vợ."

Trạch Mẫn đến, khiến cho công việc của Hứa Ninh càng thuận lợi thêm, Hứa Ninh đã sớm nhìn trúng một đỉnh núi, sau khi ăn sáng xong bỏ rơi bọn họ, dặn dò Trạch Mẫn chăm sóc Triệu Hữu Thời. Thực ra Triệu Hữu Thời cũng muốn lên đỉnh núi, nhưng do việc đi lại không cho phép, nhìn Hứa Ninh biến mất cuối đường nhỏ, cô nói: "Nhiệm vụ hôm nay của em là đến nhà thờ tổ phía đông thôn."

Trạch Mẫn nhận lấy túi của cô: "Lên đường."

Đây là lần đầu tiên Triệu Hữu Thời thực sự tập trung làm việc trước mặt Trạch Mẫn, cô sẽ cười với mỗi người trong thôn, bắt chuyện hỏi thăm về tập tục và phong cảnh trong thôn, trong túi còn chuẩn bị cả kẹo chocolate, gặp bọn trẻ con là chia cho chúng.

Triệu Hữu Thời quan sát tỉ mỉ, hình vẽ nhỏ ở trong góc cũng không thoát được khỏi tầm mắt của cô, sau khi chụp xong cô sẽ lấy giấy ra vẽ mấy nét, Trạch Mẫn hỏi cô: "Em học phác họa khi nào vậy?"

"Học với Tony, một đồng nghiệp của em, cậu ta học ngành mỹ thuật tạo hình, từng chuyên tâm làm họa sĩ, nhưng cuối cùng vì cơm áo gạo tiền mà đành phải từ bỏ."

Trước đây chúng ta bướng bỉnh tùy hứng, sau khi trưởng thành, chúng ta sẽ phải học thỏa hiệp với rất nhiều chuyện, Tony từng nói với Triệu Hữu Thời: "Tôi rất hối hận vì trước đây đã không tùy hứng thêm mấy lần, thích cái gì cho dù có phải khóc lóc om sòm thì cũng phải có được. Hiện tại trưởng thành rồi, nếu thích thứ gì đó không phải của mình, cũng không dám khóc lóc om sòm cướp lấy."

Triệu Hữu Thời vẽ xong nét cuối cùng, nhìn về cửa gỗ độc đáo trong nhà thờ tổ, hồi tưởng lại câu nói đầy triết lý của Tony, không khỏi hơi xúc động,Trạch Mẫn đột nhiên ngồi xổm xuống: "Sau khi chúng ta trưởng thành, không chỉ học mỗi thỏa hiệp, thứ có thể nắm lấy cũng ngày càng ít đi. Trước đây khi em làm bài tập, em sẽ làm hết môn này rồi mới đến môn khác, em muốn chuyên tâm học tập sẽ dốc hết sức lực vào học tập, nhưng sau khi trưởng thành, chúng ta phải học thêm rất nhiều, nhưng lại không nắm được hết bởi vì tay của chúng ta không đủ lớn."

Trạch Mẫn mở bàn tay ra, bàn tay vừa to vừa rộng, đường chỉ tay rõ ràng, bàn tay này từng kí những hợp đồng hằng trăm triệu, cùng từng để lỡ người con gái anh luyến tiếc nhất.

Trạch Mẫn chầm chậm đưa tay về phía trước, bàn tay bao trọn mu bàn tay Triệu Hữu Thời, cầm chặt lấy, Triệu Hữu Thời nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, lại nhìn về phía anh, cả hai nhìn nhau không nói gì.

Tầm chạng vạng, Hứa Ninh ướt đầm đìa mồ hôi trở về, chuyển hết file ảnh gốc vào máy tính, sau đó cùng nằm trên giường chọn với Triệu Hữu Thời. Ngoài cửa là khu vườn của ông chủ nhà, bên trong có trồng một số loại rau cho nhà ăn, Trạch Mẫn cảm thấy mới mẻ, thay dép lê, xắn ống quần lên, cùng đi hái rau với ông chủ, dưới ánh chiều tà, cảnh tượng thoạt nhìn thật mộng ảo.

Hứa Ninh cười: "Nếu cậu ta thay quần áo thì có khác gì anh nông dân. Em xem, từ trước đến nay đều là nam ngoại nữ nội, đàn ông làm việc phụ nữ lo việc nhà, hiện tại chúng ta thì làm việc, cậu ta lại ở đó hái rau, có cảm thấy dễ chịu không?"

Triệu Hữu Thời suy nghĩ, cảm thấy đúng là chuyện lạ gật đầu: "Chị nói đúng thật."

Trạch Mẫn đâu chỉ hái mỗi rau, anh còn hái cả ớt xanh và rau chân vịt, cà chua, ngay cả ổ gà anh cũng xông vào, mò được mười quả trứng còn ấm.

Triệu Hữu Thời làm việc quên cả thời gian, sau khi đã quyết định được những tấm ảnh cơ bản, thì màn đêm đã buông xuống, mùi đồ ăn đã sớm lan tỏa bốn phía. Cô và Hứa Ninh đi vào nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, không nhịn được nuốt nước bọt, Trạch Mẫn nói: "Rau là do anh xào, bánh trứng cũng là do anh nướng, nếm thử một chút đi!"

Hứa Ninh cười: "Có thể ăn được đồ ăn do đích thân Trạch tổng làm, có phải nên chụp lại một tấm ảnh làm kỷ niệm không?"

Người tài xế ở bên cạnh không có can đảm gắp thức ăn do Trạch Mẫn nấu, ngay cả rượu cũng chỉ dám uống có hai chén, rau và bánh trứng đều là Trạch Mẫn và Triệu Hữu Thời ăn, Trạch Mẫn hỏi cô: "Mùi vị cũng được chứ?"

Triệu Hữu Thời: "Trong trứng nên cho hai giọt rượu mới khử được mùi tanh."

"Được, lần sau anh sẽ thử lại."

Buổi tối, ông chủ đã chuẩn bị một gian phòng cho Trạch Mẫn, anh không từ chối, nhưng trước khi đi ngủ vẫn vào phòng xoa bóp chân cho Triệu Hữu Thời: "Ngày kia đến bệnh viện kiểm tra lại, mười giờ sáng anh tới đón em."

"Không cần đâu, đến lúc đó chị Hứa Ninh sẽ giúp em."

Trạch Mẫn không nói gì, chuyển sang nói chuyện ruộng nương với cô: "Phân bón đều là từ tự nhiên, lúc anh rửa đồ ăn còn có thể ngửi thấy, em đã nhìn WC của bọn họ chưa? Phía dưới WC công cộng là một cái máng rất sâu, bình thường bọn họ đều lấy từ đó để đi bón phân."

Cho đến khi đã khiến Triệu Hữu Thời cảm thấy buồn nôn, anh mới ngừng lại, Triệu Hữu Thời muốn nôn mà không được, tức giận đẩy anh: "Quay về phòng của anh đi, không cần xoa bóp nữa!"

Trạch Mẫn cười to, sau khi đỡ cô nằm xuống mới đóng cửa tắt đèn, vừa mở cửa ra anh đột nhiên dừng lại.

Triệu Hữu Thời nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại của anh, không khỏi nhìn về phía cửa phòng. Đèn đã tắt trong phòng tối đen, không nhìn thấy gì hết, nhưng thính giác vô cùng nhạy cảm.

Tiếng hít thở càng ngày càng gần, Triệu Hữu Thời nhíu mày, khi nụ hôn rơi xuống, cô lập tức đờ người, Trạch Mẫn giữ vai cô, hôn xuống, nhẫn nại rất lâu lúc này mới trút hết ra, đến khi Triệu Hữu Thời bắt đầu giãy dụa anh mới lùi ra, dán vào cần cổ cô ngừng một lát: "Anh nhớ em."

Triệu Hữu Thời nhìn lên trần nhà, ngực nhấp nhô, cô nhìn thấy hết sự cẩn thận của anh, sự cố gắng lấy lòng của anh, ngay cả sự kiềm chế của anh, chỉ là cô không biết có nên đáp lại hay không, chuyện này hơi trái với dự tính ban đầu của cô, nhưng cô vẫn hơi dao động.

Trạch Mẫn ở lại nửa tiếng, hai người đều im lặng, sau khi Triệu Hữu Thời không nhịn được đẩy anh, anh mới lưu luyến không rời về phòng. Hôm sau năm giờ anh đã dậy rồi, đứng ngoài cửa sổ phòng Triệu Hữu Thời, khẽ gõ cửa, nhỏ giọng gọi tên cô.

Năm phút sau cuối cùng cô cũng bị anh đánh thức, mở cửa sổ ra, Trạch Mẫn nhoài nửa người vào, cười xoa mặt cô, còn giả vờ muốn vào, khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức muốn đóng cửa sổ, nhưng đã không còn kịp, Trạch Mẫn tung người, trong nháy mắt đã đáp trên giường cô.

Trên đường trở về, Hứa Ninh kéo Triệu Hữu Thời ngồi cùng xe, Trạch Mẫn đành phải cô độc một mình trên đường.

Hứa Ninh như cười như không: "Tình hình gì đây?"

Triệu Hữu Thời im lặng, Hứa Ninh nói tiếp: "Phụ nữ dễ mềm lòng cũng là chuyện thường tình, em cũng đừng ép buộc bản thân, cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Em đâu có ép buộc mình." Triệu Hữu Thời nhìn về phía trước, xe của Trạch Mẫn vẫn luôn chạy trước xe cô, "Chỉ là em không biết nên làm thế nào thôi."

Sau khi trở về, Trạch Mẫn vội vàng xử lý công việc hai ngày nay, Hứa Ninh lại mang theo đồng nghiệp chạy ngược chạy xuôi lên núi, Triệu Hữu Thời đóng cửa ở nhà, đến tận chín giờ hôm nay phải đi khám lại, cô nhận được điện thoại của Hứa Ninh: "Chị có chuyện mất rồi, có thể sẽ phải về muộn, không bằng em gọi điện thoại cho Trạch Mẫn đi."

Triệu Hữu Thời cúp máy, cân nhắc một chút tình hình hiện tại của mình, cho rằng một mình đi bệnh viện cũng không có vấn đề gì. Do vậy cô lấy túi xách, tự mình đẩy xe lăn ra cửa, vừa đi ra tiểu khu chuẩn bị bắt taxi, đột nhiên nghe thấy tiếng bấm còi dồn dập vang lên, một chiếc xe xuất hiện trước mặt cô, Đinh Sĩ Lỗi ló đầu ra từ cửa sổ, vui vẻ nói: "Em đi đâu vậy, để anh đưa em đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play