Trạch Mẫn lên kế hoạch tổ chức họp lớp trong văn phòng, trong khi Triệu Hữu Thời đang ngẩn người ngồi trên giường.
Thời tiết nóng nực, tòa nhà cũ trong tiểu khu này có rất nhiều cây, tới giữa trưa bên ngoài cũng không thấy có chút nắng nào, tiếng côn trùng kêu có thể chọc thủng sự ngăn trở của bức tường tiến vào trong tai cô. Triệu Hữu Thời ngơ ngác nghe một lúc lâu, lại lấy MP3 ra, bắt đầu nghe nhạc, vừa nghe vừa mặc quần áo rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề xong lại không biết đi đâu, ra ngoài lên xe buýt đi không mục đích, một lúc sau cô bước xuống, cách đó không xa là tòa nhà Thời Đại. Cô đi đến vị trí cũ đứng, ở cửa chính nhân viên không ngừng ra ra vào vào, tất cả mọi người đều có đầy đủ hai chân, đứng một lúc Triệu Hữu Thời rời đi.
Trở lại dưới lầu tiểu khu, cô phát hiện có một chiếc xe con đỗ dưới lầu, bóng dáng quen thuộc quay lưng về phía cô, ngửa đầu nhìn lên lầu. Tiếng bước chân của Triệu Hữu Thời kinh động đến đối phương, người nọ nhanh chóng quay đầu, dáng người cao to, ngũ quan tuấn tú, đã tháo kính mắt ra, không khác gì so với ba năm trước đây.
"Triệu Hữu Thời." Đinh Sĩ Lỗi khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản, "Đã trở lại rồi?"
Đinh Sĩ Lỗi đi theo Triệu Hữu Thời vào nhà, nhìn thấy bố cục trang trí trong nhà, không ngừng cau mày mấy lần, vẫn cười nói: "Không nghĩ tới La La Giai là bạn của em, lúc anh tìm người điều tra địa chỉ đăng kí của cô ấy thì em còn chưa về."
"Em ra ngoài đi dạo, may là trở về đúng lúc." Triệu Hữu Thời đưa một chai nước cho anh ta cười, "Không nghĩ tới anh có thể tìm đến."
"Em không nhớ bạn bè cũ thì anh chỉ có thể tự mình chạy tới nhắc nhở em thôi."
Đinh Sĩ Lỗi cố ý trêu đùa, Triệu Hữu Thời cũng không cảm thấy lạ gật đầu: "Vất vả cho Đinh tổng rồi, bận trăm công nghìn việc còn phải tới nhắc nhở em."
Đinh Sĩ Lỗi mở chai nước, thoải mái dựa vào sô pha, quan sát tỉ mỉ Triệu Hữu Thời, trong mắt chứa ý cười, Triệu Hữu Thời cảm thấy mất tự nhiên khi anh ta nhìn như vậy: "Anh làm gì vậy, ăn cơm trưa chưa?"
"Chưa, em nấu cho anh à?"
"Không nấu, em tính ăn mỳ gói."
"Vậy anh cũng ăn mỳ."
Hai người dường như không có khoảng cách ba năm, ngay cả hỏi han cũng có thể lược bớt, Đinh Sĩ Lỗi vẫn thích chọc cười như trước, khi ăn mỳ vẻ mặt cực kì khoa trương: "Ăn nhiều sơn hào hải vị, giờ được ăn mỳ thật đúng là mỹ vị." Còn cướp mấy miếng trong bát Triệu Hữu Thời, nói tiếp, "Em không hỏi tại sao anh lại biết được mối quan hệ của em và La La Giai sao?"
Triệu Hữu Thời cười: "Sao anh biết được?'
"Bởi vì lời đồn trong công ty, gần đây Trạch tổng theo đuổi nhân viên mới trong tập đoàn, không ngừng lái xe đưa đón, còn dùng xe riêng nữa. Xuất phát từ sự tò mò nên anh đi hóng chuyện một chút."
Triệu Hữu Thời cười không nói lời nào, Đinh Sĩ Lỗi nhìn cô hỏi: "Trạch Mẫn đến tìm em rồi?"
"Vâng."
Đinh Sĩ Lỗi nhướng mày, không nhắc đến chuyện này nữa, uống hết nước mỳ, anh ta cướp lấy di động của Triệu Hữu Thời: "Buổi chiều anh còn có việc, trao đổi số điện thoại trước đã, hôm khác đến tìm em."
Triệu Hữu Thời cũng không có cách nào cướp lại di động, tiễn anh ta ra cửa, Đinh Sĩ Lỗi đi mấy bước, đột nhiên lộn lại nói: "Lần này cấm im ỉm bỏ chạy đấy."
Cô đương nhiên sẽ không bỏ chạy, cô còn chưa làm xong chuyện mình muốn.
Ngày hôm sau Triệu Hữu Thời lên mạng, đột nhiên phát hiện cô chủ nhiệm để lại lời nhắn trong hòm thư của cô, báo cho cô biết hai ngày nữa tổ chức họp lớp, hỏi cô có muốn tới tham gia hay không.
Triệu Hữu Thời gọi điện thoại cho cô giáo, cô giáo nói: "Lần trước không lưu lại số của em, hại cô đành phải gửi mail cho em, thế nào, có muốn tới không?"
Triệu Hữu Thời hỏi: "Tất cả mọi người đều đến ạ?"
"Ai có thể đi đều đi hết, lần này là do Lí Giải tổ chức. Lần trước sau khi em đi, cô lập tức nói cho mọi người tin tức em về nước, Lí Giải nói lần này dù có thế nào cũng phải lôi bằng được em đến. Tất cả mọi người đều không biết liên lạc với em thế nào, cô đành phải tự mình ra trận thôi."
Triệu Hữu Thời cười: "Cô tự mình ra trận, em làm sao dám không đi chứ."
Triệu Hữu Thời chuẩn bị tham gia họp lớp, cũng không tính ăn mặc cầu kì, sau khi La La Giai biết được chuyện này giận phát run: "Cậu không biết họp lớp chính là tìm đối tượng sao, ăn mặc cho thật đẹp, lần này tranh thủ mang một anh chàng đẹp trai quay về Singapore."
Triệu Hữu Thời nhớ tới diện mạo của bạn học trung học năm đó, lắc đầu: "Chỉ sợ rất khó đấy."
Sự thật chứng minh cô đã sai, thời gian có thể mài giũa con người, cũng có thể chạm trổ ngũ quan thân hình mọi người. Năm đó đám con trai đánh bóng rổ xong lôi thôi nhếch nhác, cả ngày phun nước bọt đùa giỡn hiện giờ đã có dáng vẻ đường hoàng, lái xe đắt tiền, mặc đồ hiệu, đứng ở cửa khách sạn cũng coi như cảnh đẹp.
Triệu Hữu Thời đứng trong đại sảnh, quan sát mọi người xung quanh, nghĩ thầm đám con trai năm đó là nụ hoa hiện tại đã nở rộ rồi.
Khi cô quan sát người khác thì họ cũng quan sát cô, quan sát xong, bọn họ không ngừng hối hận: "Sao năm đó không ra tay với cậu!"
"Vẫn là Lí Giải tinh mắt, năm đó ánh mắt tinh tường, hoa khôi của lớp, quên mất, hoa hậu giảng đường đã có bạn trai chưa?"
Triệu Hữu Thời buồn cười, Lí Giải đang ở cửa khách sạn đón cô chủ nhiệm, đi tới cười: "Ha ha, để tớ đưa các cậu vào phòng, mọi người đứng ở đại sảnh làm gì." Lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, "Cậu đừng để ý đến bọn họ, từ trước đến nay họ đều không biết giữ mồm miệng, đi nào, tớ vào cùng cậu."
Mọi người lập tức ồn ào.
Lớp trung học có ba mươi tám người, nhóm nhỏ năm đó thiếu ba người, tổng số lớp thiếu đến mười lăm người, mọi người đều bận rộn công việc nên khó mà tụ tập được. Họp lớp hàng năm do Lí Giải tổ chức đều rất ít người, nếu năm nay mọi người không nghe nói Triệu Hữu Thời trở về, có khi số người còn ít hơn.
"Đúng rồi, Tưởng Phương Dao đang bị kẹt xe, sẽ đến ngay thôi."
Lí Giải vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra, Tưởng Phương Dao vội vàng chạy vào: "Tớ đến đây, tớ đến đây!" Đột nhiên nhìn thấy Triệu Hữu Thời, nụ cười của cô nàng cứng đờ, lại chạy đến trước mặt Triệu Hữu Thời, "Triệu Tiểu Thời."
Triệu Hữu Thời cười: "Tưởng Phương Dao."
Đồ ăn bắt đầu được mang lên, bào ngư dạ dày đều được mang hết lên, nhưng không có vây cá, Lí Giải nói: "Không mua bán sẽ không có giết hại."
Mọi người đều rất ngạc nhiên, bao năm qua họp lớp, tất cả mọi người đều chủ trương không bày vẽ. Lần này Lí Giải tổ chức cũng thật lớn, tìm khách sạn tốt nhất, phòng bao tốt nhất, thức ăn đắt tiền nhất, dù sao cũng là Lí Giải bỏ tiền nên mọi người không khách sáo.
Qua ba tuần rượu, mọi người đều đã ngà ngà say, hai gò má Triệu Hữu Thời đã đỏ ửng, ai mời chén nào cô đều uống hết chén ấy, không còn giống như năm đó nam sinh sẽ uống nốt rượu thừa cho nữ sinh.
Lí Giải bảo vệ Triệu Hữu Thời, thay cô chắn mấy chén, nhưng khí thế của mọi người rào rạt, Triệu Hữu Thời không ngừng bị rót đầy chén, cười nói: "Nốt chén này thôi, tớ thật sự say rồi."
Cô cảm thấy khó chịu, sau khi ngồi xuống đầu óc choáng váng, chín rưỡi tan họp lớp, Triệu Hữu Thời bước đi đã xiêu vẹo, Lí Giải và Tưởng Phương Dao một trái một phải đỡ cô.
Đi xuống lầu, Tưởng Phương Dao nói: "Lí Giải, cậu đi lấy xe đi, chúng ta đưa Triệu Tiểu Thời về."
Lí Giải nhìn xung quanh: "Không cần đâu."
Tưởng Phương Dao khó hiểu, chờ sau khi chào tạm biệt xong những bạn học xung quanh, cô nàng mới phát hiện Lí Giải đã đưa Triệu Hữu Thời đi rồi.
Phía trước có một chiếc xe không biết đã dừng lại từ khi nào, Lí Giải giao Triệu Hữu Thời cho đối phương, sau đó quay về bên cạnh Tưởng Phương Dao, cô nàng kinh ngạc nhìn về phía xa hỏi: "Là đại ca?"
"Ừ."
Tưởng Phương Dao cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống đất, nhỏ giọng nói: "Anh ấy vẫn luôn thích Triệu Tiểu Thời, tớ thử nhập mật mã di động của anh ấy, mật mã vẫn không thay đổi, anh ấy vẫn còn thích cô ấy."
"Tưởng Phương Dao." Lí Giải nói, "Tớ đưa cậu về nhé?"
"Tại sao hai người đều thích cô ấy chứ, Trạch Mẫn thích cô ấy, cậu cũng thích cô ấy, thực ra cả tớ cũng thích cô ấy." Tưởng Phương Dao nhìn về phía Lí Giải, "Triệu Tiểu Thời không quá bằng lòng nói chuyện với tớ, vừa rồi lúc ăn cơm cậu cũng thấy đấy. Cô ấy không còn giống như trước nữa rồi, cô ấy nói không giận tớ, nhưng thực ra là gạt tớ thôi."
Lí Giải: "Cậu say rồi, tớ đưa cậu về."
Xe chậm rãi chạy trên đường, chờ đèn đỏ Trạch Mẫn quay đầu lại nhìn về ghế sau, Triệu Hữu Thời dường như đang ngủ, lúc này mắt đang nhắm chặt không hề nhúc nhích.
Anh cố gắng lái xe ổn đinh, lại băng qua hai ngã tư, đột nhiên nghe thấy có người nói: "Dừng xe ở lề đường."
Trạch Mẫn liếc kính chiếu hậu, không biết Triệu Hữu Thời đã ngồi thẳng dậy từ khi nào, vẻ mặt bình thường, không hề say chút nào, anh cười: "Để anh đưa em về nhà."
"Không cần, thả tôi xuống phía trước là được."
Trạch Mẫn chậm rãi chạy sát vào lề, dừng xe, Triệu Hữu Thời lập tức đẩy cửa ra, đẩy hai lần vẫn không mở được: "Mở cửa."
Trạch Mẫn: "Lần này chúng ta có thể từ từ nói chuyện rồi."
Triệu Hữu Thời vẫn còn đang đấu tranh với cửa xe, Trạch Mẫn nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Em đang sợ gì vậy, sợ nói chuyện với anh sao? Sợ mình sẽ trở lại bên cạnh anh?"
Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng ngừng lại, nhìn chằm chằm tay đang nắm cửa xe ngẩn người, Trạch Mẫn nói tiếp: "Sợ đến mức phải giả vờ mất trí nhớ, tài liệu từ bên Singapore gửi đến cũng bảo em mất trí nhớ, Triệu Hữu Thời em cảm thấy anh có nên tin hay không?"
"Không phải anh cũng giả vờ mất trí nhớ à."
Triệu Hữu Thời đột nhiên lên tiếng, Trạch Mẫn ngồi thẳng người, nhìn kính chiếu hậu, Triệu Hữu Thời nói: "Anh muốn nói gì với tôi, có gì để nói chứ."
"Nói chuyện năm đó, nói chuyện ba năm nay, nói chuyện tương lai."
Triệu Hữu Thời cười hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó trở lại bên cạnh anh."
Triệu Hữu Thời dường như đang nghe truyện cười, cô ngồi lại vị trí, không còn đẩy cửa xe nữa, quay đầu nhìn ngọn đèn loang lổ ngoài xe: "Năm đó... Năm đó tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, hôm sau khi đến Singapore tôi bắt đầu phát sốt, tôi hối hận vì đã xuất ngoại. Năm đầu tiên, tôi hi vọng anh có thể tới tìm tôi, mang tôi về. Năm thứ hai, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện trở về nữa. Năm thứ ba, tôi cảm thấy mình đã quên được anh rồi, tương lai... Tương lai tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh đâu. Trạch Mẫn, nói xong rồi, mở cửa đi."
Mắt Triệu Hữu Thời đã có ánh nước, nhưng giọng nói lại bình tĩnh. Trạch Mẫn im lặng một lúc lâu mới nói: "Nói chuyện tương lai một lần nữa."
Lúc đầu Triệu Hữu Thời im lặng, sau đó mới lên tiếng: "Tương lai tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh."
Trạch Mẫn: "Nói chuyện tương lai một lần nữa."
Triệu Hữu Thời liếc anh: "Không có tương lai gì hết."
"Nói một lần nữa."
Trạch Mẫn cố chấp, rút một điếu thuốc ra hút, "Triệu Hữu Thời, nói lại một lần nữa."
Ngọn đèn ven đường chiếu rọi vào trong xe, chiếu đến khói thuốc lượn lờ, Triệu Hữu Thời nhìn khói thuốc tản ra, lượn quanh sau đó biến mất, cô khẽ lên tiếng: "Vừa rồi tôi vẫn giả vờ say là vì không muốn bị bọn họ chuốc rượu. Anh xem đấy, tôi đã học được cách diễn trò rồi, ba năm nay đã dạy tôi như vậy. Anh nói muốn nói chuyện với tôi, được thôi, tôi nói với anh, tôi nghĩ mình có thể hiểu được chuyện trước đó anh đã làm. Hiện tại vì để lấy được một hạng mục tôi cũng sẽ đi lấy lòng khách, tôi bắt đầu hiểu được dã tâm trong sự nghiệp của anh, tôi biết cái anh gọi là "công tư rõ ràng" là cái gì, nhưng Trạch Mẫn à, tôi sẽ không ở bên cạnh anh đâu."
"Lúc tôi cần anh nhất thì anh không ở bên, mấy tháng tôi thực tập, chuẩn bị tương lai sẽ làm giáo viên, lúc tốt nghiệp chỉ có Đinh Sĩ Lỗi đến thăm tôi, còn anh đang bận hợp tác với Thẩm Lãng Vĩ. Tôi vẫn luôn nghĩ chừng nào anh có thể chấm dứt hợp tác, nhưng tôi vẫn không đợi được đến ngày đó. Anh vẫn làm chuyện mình muốn làm, anh phải hoàn thành mục tiêu của mình, nhưng tôi không thể làm cùng với anh. Hiện tại tôi đã trở về rồi, anh muốn thế nào chứ?"
Trạch Mẫn rít một ngụm thuốc: "Muốn em trở về bên cạnh anh."
Triệu Hữu Thời cười: "Trạch Mẫn, anh nói tôi sợ nói chuyện với anh, anh thâm tình nói một câu "Muốn em trở về bên cạnh anh" khiến tôi cảm thấy trong lòng phát run. Tôi thà giả vờ mất trí nhớ để trốn tránh, còn hơn để anh nói dăm ba câu lừa gạt tôi động lòng."
Lập trường của cô không hề kiên định như vậy, cô sẽ dao động đánh mất phương hướng. Hứa Ninh nói bởi vì chị mất nên cô vô cùng ỷ lại Trạch Mẫn, khi phần ỷ lại này bị phá hủy, cô không biết theo ai. Triệu Hữu Thời cảm thấy Hứa Ninh nói đúng một nửa thôi, cô ỷ lại Trạch Mẫn, nhưng ngoài ỷ lại còn có tình yêu tích lũy quanh năm suốt tháng, cô không có cách nào thoải mái quên đi được, nhưng cô lại cố chấp không muốn nắm lấy nữa.
Triệu Hữu Thời nhìn về phía anh, dứt khoát: "Trước kia anh họ tôi chơi bời lêu lổng, suốt ngày ra quán cà phê internet lên mạng, hiện tại đã mở được một cửa hàng vật lệu xây dựng, mợ tôi nói việc làm ăn rất tốt, còn nhận được quyền đại lý sàn nhà ổn định, trở thành đại lý thực thể đầu tiên của Lô Xuyên. Bia mộ của chị tôi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, lúc tôi đến còn nhìn thấy hoa tươi và hoa quả đặt ở đó, người quản lý nghĩa trang nói mỗi ngày đều được đổi mới. Trạch Mẫn..." Triệu Hữu Thời cười, "Tôi rất biết ơn tất cả những điều anh làm nhưng không để cho ai biết, vẫn giống như trước đây, anh không hề thay đổi. Tôi cũng cảm ơn anh giúp đỡ Lí Giải tổ chức buổi họp lớp hôm nay, để cho tôi uống mấy chén rượu mới dám đối mặt với anh. Trạch Mẫn, không bằng chúng ta đều thật sự mất trí nhớ đi, không ai nhớ rõ ai, không ai quấy rầy ai, có được không?"
"Không được." Trạch Mẫn hút xong điếu thuốc, ném đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, lại châm điếu thứ hai, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhưng Triệu Hữu Thời không còn nhìn anh nữa. Hút hết nửa điếu thuốc, cuối cùng Trạch Mẫn cũng lên tiếng, giọng nói hơi đứt quãng, "Anh cũng tức giận, nên mới chiến tranh lạnh với em mấy tháng, anh chưa từng nhận thua với bất kì ai nhưng lại đầu hàng với em ba lần. Hôm em đi, anh đuổi tới nơi đó, hoàn toàn không tìm thấy em, lúc đầu anh chỉ nghĩ là em tức giận thôi, sớm muộn cũng sẽ trở về, nhưng em lại bặt vô âm tín."
Anh búng tàn thuốc, cúi đầu: "Anh cố gắng làm chuyện này, em xem anh đã làm đến vậy nhưng em vẫn không muốn trở về bên cạnh anh. Triệu Hữu Thời, em nói em sợ nói chuyện với anh, còn anh sao lại không sợ chứ. Anh sợ em sẽ tuyệt tình giống như hôm nay, không cho con đường vãn hồi nào. Anh hiểu em hơn bất cứ người nào, em nhìn em xem, quả nhiên ý chí sắt đá, thực ra anh còn chưa làm xong chuyện..." Anh ngẩng đầu, lại nhìn về kính chiếu hậu, cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng nhìn thẳng vào anh, "Nếu anh nói, anh có thể nói cho em chuyện em vẫn luôn muốn biết thì sao?"
- --
Lời tác giả: Nói thật nhiều bạn trẻ đều nói Trạch Mẫn sẽ làm tổng tài bá đạo, không biết được Triệu Hữu Thời muốn chuyên tâm báo thù. Thực ra dựa vào những bộ truyện cẩu huyết, sao Trạch Mẫn có thể không biết, không làm gì chứ, nhưng người ta chỉ không nói cho bạn thôi. Trạch Mẫn thu lại sự ham muốn với Triệu Hữu Thời không phải là có chủ tâm, mà bởi vì thời cơ chưa tới mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT