Người dịch: RabbitlynCông việc trong kì nghỉ hè của Triệu Hữu Thời tiến hành vô cùng thuận lợi, đồng nghiệp đáng yêu, trưởng ca tốt bụng, trước khi thi vào đại học chị gái không cho phép cô làm thêm, đây là công việc đầu tiên của cô nên cô cực kì quý trọng dù tiền lương ít ỏi.
Theo thông lệ giữa tháng phát lương, Triệu Hữu Thời còn chưa làm đủ một tháng, tiền trong phong bì rất mỏng, trưởng ca giao tiền lương của Tưởng Phương Dao cho cô: "Em mang cho em ấy đi, nếu em ấy đã hết giận thì có thể quay lại làm, thực ra tính cách đại tiểu thư của em ấy thực sự không thích hợp làm trong ngành dịch vụ."
Triệu Hữu Thời cũng đồng ý với trưởng ca, nhưng người trưởng thành luôn cần rèn luyện, không thử thì sao có thể thay đổi được chứ, cho dù cuối cùng đụng vào bao, cũng còn tốt hơn một tiếng "Tôi cảm thấy thế nào, tôi cảm thấy ra sao, tôi cảm thấy không được", hai chữ "cảm thấy" giống như một cái tát vào mặt.
Triệu Hữu Thời nghĩ như vậy, đúng lúc này điện thoại vang lên, cô bắt máy, đầu kia truyền đến tiếng thở ra vì tức giận, ngay sau đó là: "May là cậu ở nhà, tớ cảm thấy..."
Tưởng Phương Dao do dự, Triệu Hữu Thời hỏi: "Gì thế? Đúng rồi, khi nào tớ có thể mang tiền lương cho cậu?"
"Đúng rồi, tớ có tiền lương!" Tưởng Phương Dao đột nhiên kích động, "Triệu Hữu Thời, tớ đang ở bệnh viện Nhân dân tỉnh, lúc này đang cần tiền, cậu có thể giúp tớ mang tiền đến không, còn nữa..."
Cô nàng lại bắt đầu ấp a ấp úng, Triệu Hữu Thời nhìn về phía cửa phòng ngủ, làm khẩu hình miệng với chị gái, lại chỉ vào điện thoại, một lúc sau mới nghe thấy giọng Tưởng Phương Dao hăng hái hơn một chút: "Còn nữa tớ cảm thấy cậu cần phải tìm cả Trạch Mẫn nữa. Hôm nay tớ đánh người hôm nọ bắt nạt tớ, hiện tại gã ta đang ở trong bệnh viện, tớ và Băng Băng bị anh em của gã ta bắt được, bọn họ nói sẽ cho chúng tớ biết tay."
Thời gian trò chuyện có hạn, Tưởng Phương Dao hình như đang trốn người, giọng nói rất nhỏ, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, chỉ có thể kể tình hình đại khái cho Triệu Hữu Thời. Hóa ra hôm nay Tưởng Phương Dao và Băng Băng mua đồ ra ngoài nướng, đúng lúc nhìn thấy người nọ mang nguyên liệu nấu ăn đi qua trước mặt các cô nàng, xung quanh chỗ đó không có ai nướng thức ăn, chếch đối diện là nhà vệ sinh công cộng không có một bóng người, thiên thời địa lợi nhân hòa, Tưởng Phương Dao hăng máu, cầm bao tải rác chụp lên đầu gã, để cho Băng Băng kéo gã vào nhà vệ sinh, lấy cây lau nhà đánh cho gã đầu rơi máu chảy, nhưng các cô nàng đã quên không có ai đến đây nướng đồ một mình cả, đồng bọn của người nọ nhanh chóng tìm đến, bắt giữ cả người và vật chứng.
Hiện giờ Tưởng Phương Dao đang bị giam giữ trong bệnh viện, đối phương đang triệu tập anh em, cho cô nàng hai sự lựa chọn, hoặc là đánh vỡ đầu cô nàng hoặc là bồi thường mười vạn. Tưởng Phương Dao hoang mang lo sợ, không dám tìm cha mẹ, đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn quen người đó, nên lúc này mới gọi điện thoại tới.
"Tớ đã gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy bỏ quên di động ở nhà, là mẹ anh ấy bắt máy, mẹ anh ấy nói anh ấy đang tăng ca ở công ty. Triệu Hữu Thời cậu giúp tớ tìm anh ấy đi, chỉ có anh ấy mới có thể giúp được tớ thôi!"
Triệu Hữu Thời lòng nóng như lửa đốt, muốn trách mắng cô nàng song lại sợ lỡ thời gian, cúp điện thoại xong mới hỏi chị gái: "Chị, Trạch Mẫn đang tăng ca ở công ty à?"
Triệu Hữu Vi khó hiểu vì cô đột nhiên hỏi Trạch Mẫn: "Hôm nay không phải tăng ca, chị thấy cậu ta đã sớm đi rồi, em muốn tìm cậu ta sao?"
Triệu Hữu Thời nhanh chóng kể rõ ngọn nguồn chuyện của Tưởng Phương Dao, Triệu Hữu Vi: "Sao lại gây ra chuyện lớn như vậy, mau báo cho cha mẹ em ấy đi, em đi tìm Trạch Mẫn thì có ích gì chứ, mấy người các em không nên dính vào."
Triệu Hữu Thời: "Em không có cách liên lạc với cha mẹ cậu ấy, cậu ấy sống chết không chịu nói, nếu em đến trường hỏi thầy cô giáo thì sẽ lớn chuyện."
Triệu Hữu Vi suy nghĩ rồi nói: "Có mấy buổi tối phải tăng ca, lúc chị ra khỏi công ty có nhìn thấy Trạch Mẫn đi ra từ một tòa nhà gần đó, chính là tòa nhà kép kia đó, nghe nói cậu ta làm thêm giúp một người bạn, rất có thể cậu ta đang ở đó."
Triệu Hữu Thời đeo cặp sách vào, đi dép xăng-đan, chuẩn bị lập tức rời đi, quay đầu nhìn thấy chị gái đang chống gậy cũng muốn đổi giày, cô vội ngăn lại: "Chị, để mình em đi thôi, chị ở nhà đi."
"Không được, em chỉ là một cô nhóc chạy lung tung làm sao chị yên tâm được chứ, chị đi cùng em."
"Em chỉ đi tìm Trạch Mẫn thôi, còn chuyện khác em sẽ không quan tâm, chị không cần phải lo lắng." Triệu Hữu Thời khuyên can mãi mới thuyết phục được chị gái ở nhà, trước khi đi còn bị chị gái nhét di động vào tay, bảo cô sau đó phải gọi điện về nhà.
Triệu Hữu Thời không có di động, sau khi chạy khỏi ngõ Ngô Đồng ngăn một chiếc taxi lại, rồi gọi điện thoại báo cho Tưởng Phương Dao. Xe taxi chạy nhanh hơn xe buýt, lái xe cố gắng thoát khỏi những đoạn đường cao điểm, cuối cùng Triệu Hữu Thòi cũng đến nơi. Cô xuống xe lập tức đi vào trong tòa nhà, dựa vào nội dung câu chuyện nghe thấy hôm đó ở quán trà, dựa vào bảng hướng dẫn màu vàng bên cạnh thang máy tìm được ba công ty thương mại điện tử, đi tìm từng tầng một, cuối cùng ở tầng hai mươi ba tìm được "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử".
Mở cửa là một người đàn ông cao ráo, mặc áo phông đơn giản, đeo mắt kính, diện mạo tuấn tú, hỏi: "Em tìm ai?"
Triệu Hữu Thời liếc vào bên trong, nhìn thấy trên bàn làm việc và cửa ra vào có hai chiếc máy tính cổ quái, đèn trong văn phòng được bật sáng, không thấy ai khác: "Chào anh, em tìm Trạch Mẫn, xin hỏi anh ấy có ở đây không ạ?"
Đối phương đánh giá Triệu Hữu Thời, đang định lên tiếng, một cánh cửa từ phòng trong đột nhiên được mở ra, lập tức truyền đến tiếng xả nước, Trạch Mẫn đi ra, nhíu mày nhìn về phía cửa: "Em?"
Triệu Hữu Thời cám ơn trời đất, mồ hôi nóng lạnh đều dán sau lưng, cô vội nói: "Tưởng Phương Dao xảy ra chuyện!"
Triệu Hữu Thời nhanh chóng nói rõ tình huống, Trạch Mẫn nghe xong, cười nhạo một tiếng, đi đến bên cạnh bàn làm việc, đột nhiên cầm lấy hộp thức ăn nhanh, bên trong hộp đựng cơm nóng hôi hổi, Triệu Hữu Thời kinh ngạc kêu lên: "Trạch Mẫn!"
Trạch Mẫn cúi đầu ăn cơm, người đàn ông cao ráo nhìn anh ta, lại nhìn Triệu Hữu Thời, rót một cốc nước bên cạnh nói với Triệu Hữu Thời: "Em ngồi xuống uống nước trước đi, từ từ nói chuyện."
Triệu Hữu Thời cám ơn, hoàn toàn không có tâm tư uống nước, cô nhìn chằm chằm Trạch Mẫn như hổ rình mồi, ánh mắt nóng lên, Trạch Mẫn mở mồm to ăn cơm, nghiêng đầu liếc cô, giơ đũa chỉ về phía cô, giọng nói ậm ờ: "Chị em có biết em chạy đến đây không, chị ấy không ngăn em sao, đầu óc Tưởng Phương Dao có vấn đề, em cũng lây bệnh của cô ta sao?"
Triệu Hữu Thời vừa tức vừa vội: "Lần này thật sự xảy ra chuyện lớn, các cô ấy chỉ có hai người, em không đi giúp các cô ấy sẽ gặp phiền phức, em lại không biết cha mẹ Tưởng Phương Dao."
"Chỉ có hai cô ấy sao có thể đánh được một người đàn ông chứ?"
Câu hỏi của Trạch Mẫn thật kì lạ, Triệu Hữu Thời vẫn thuận theo trả lời: "Băng Băng là vận động viên, sức lực của cô ấy rất mạnh. Trạch Mẫn, anh quen anh Dương, anh có thể gọi điện thoại cho anh Dương không?"
Trạch Mẫn lại và một đũa cơm, ăn như hổ đói, dường như vô cùng đói, người đàn ông cao ráo đối diện đang ăn cơm, Trạch Mẫn đột nhiên chỉ tay nói: "Em đoán xem cậu ta họ gì, đoán được tôi sẽ gọi điện thoại."
Người đàn ông cao ráo vô tội nhìn Triệu Hữu Thời, cô phát hiện tâm trạng bình thản cả ngày của mình lúc này đột nhiên thay đổi mãnh liệt, nóng nảy, nổi cáu, muốn bóp cổ người, tốt nhất là có thể móc thức ăn từ trong miệng Trạch Mẫn ném lên mặt anh ta, cô khống chế cảm xúc: "Họ Lý!" Công ty tên "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử"(), cô không biết Trạch Mẫn có ý gì khi hỏi cái này, anh ta muốn đông muốn tây, thì cô cũng phải theo thôi.
() Từ "Mộc Tử" (木子) trong tiếng Trung ghép thành chữ "Lý" (李)
"Ha!" Trạch Mẫn tựa vào ghế, gác hai chân lên bàn làm việc, anh ta để chân trần, hai chân vừa rộng vừa lớn, cẳng chân toàn là lông đen thui, nói: "Vào cửa em nhìn thấy "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", nên em nghĩ chắc là anh ta họ Lý, đúng vậy ông chủ công ty này họ Lý."
Triệu Hữu Thời vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng lại nghe thấy Trạch Mẫn nói: "Nhưng ai bảo em cậu ta là chủ công ty?" Trạch Mẫn ném đũa, quay ghế về phía Triệu Hữu Thời, "Cậu ta họ Đinh, hiện tại ông chủ không có ở đây. Triệu Hữu Thời, em nghĩ đơn giản quá rồi đấy, em muốn thì em đi mà làm, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng là đương nhiên. Ai bảo em anh gọi điện thoại thì anh Dương sẽ nhúng tay vào chứ? Lúc anh Dương còn đang lăn lộn trong giới thì em còn đang quấn tã, ai có mặt mũi lớn như vậy, gọi một cuộc có thể bảo anh Dương để anh em mình đổ máu vô ích chứ, hay là bảo do hai em nữ sinh đánh cho đổ máu, không chỉ có đổ máu mà còn mất mặt nữa?"
Triệu Hữu Thời đã hiểu được ý của Trạch Mẫn, cũng không biết mình nên nói gì: "Vậy phải làm thế nào, hai cậu ấy còn đang ở bệnh viện, làm sao có mười vạn chứ..."
Sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng, mồ hôi không ngừng chảy ra, vẻ mặt hoảng hốt, bộ dáng yếu đuối, dù sao cũng chỉ là cô nhóc chưa trải qua sự đời, Trạch Mẫn sợ cô ngất ở trong này, hoặc là một khóc hai nháo ba thắt cổ, đành phải làm anh hùng cứu mỹ nhân: "Có di động không?"
Triệu Hữu Thời vội gật đầu: "Có có." Lập tức lấy ra đưa bằng hai tay. .
Truyện Đoản VănTrạch Mẫn cười, nụ cười vẫn làm cho người ta chán ghét như trước, Triệu Hữu Thời không rảnh để phân tích xem lần này anh ta cười nhạo cô vì chuyện gì, thấy Trạch Mẫn bấm phím, chỉ ấn ba lần, thờ ơ nói trong điện thoại: "Là đồn cảnh sát phải không, tôi muốn báo án."
Triệu Hữu Thời kêu to: "Trạch...."
Chữ "Mẫn" còn chưa nói ra, Trạch Mẫn vốn đang uể oải ngồi đột nhiên nhảy dựng lên che miệng Triệu Hữu Thời, tay anh ta cũng rất to, che lại hơn nửa mặt cô, cô bị dọa đến ngẩn người, liên tục lui về phía sau mấy bước, đến khi đụng vào bàn làm việc, một tay Trạch Mẫn che miệng cô, tay kia cầm di động nhanh chóng nói xong tình huống, lúc này mới bỏ tay ra, cà lơ phất phơ cười: "Đã xong!"
Lần này Triệu Hữu Thời thực sự tức giận: "Sao anh có thể báo cảnh sát chứ, đánh bị thương người sẽ lưu lại án, sao anh có thể đối xử với Tưởng Phương Dao như vậy, phải báo cảnh sát cô ấy còn tìm anh làm gì, anh dựa vào cái gì mà báo cảnh sát chứ!"
Trạch Mẫn ngạc nhiên không ngờ con người câm như hến cũng có lúc khàn cả giọng tức giận ngút trời, nhìn chằm chằm cô như nhìn thấy quái vật: "Em có thể thi đỗ Thanh Hoa, hẳn là chỉ số thông minh cũng bình thường, em tin hai cô gái đánh chảy máu một người đàn ông sao? Mấy người kia, ai dám báo án chứ? Nhân chứng là ai? Tất cả mọi người đều đi qua chỗ nướng Cửu Xuyên, nơi đó có camera không? Là ăn quỵt đấy có hiểu không? Hơn nữa mấy người đàn ông kia dám tiếp xúc với cảnh sát sao?" Trạch Mẫn sai khiến, "Hiện tại gọi điện thoại cho Tưởng Phương Dao bảo cô ấy nói như thế nào đi."
Triệu Hữu Thời lập tức lấy di động trong tay Trạch Mẫn, "a" ba tiếng, căng thẳng báo cho Tưởng Phương Dao. Trong lòng cô đang cân nhắc, có thể thấy được bộ dáng lời thề son sắt của Trạch Mẫn, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi yên tâm.
Trạch Mẫn lại tiếp tục ăn cơm, hai chân gác trên bàn làm việc, thấy bộ dáng ngơ ngác của Triệu Hữu Thời, càng nhìn càng giống con cú mèo, chờ cô nói xong điện thoại, anh ta mới cười nói: "Biết vừa rồi tại sao tôi che miệng em không?"
Triệu Hữu Thời lắc đầu, Trạch Mẫn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Điện thoại báo cảnh sát có ghi âm, nếu bọn họ có tâm thì không khó bắt được. Đúng rồi, số điện thoại của em đăng ký bằng tên thật sao?"
Triệu Hữu Thời đang nghĩ đến hình ảnh móc đồ ăn trong miệng anh ta ném vào mặt anh ta.