Tháng bảy năm đó, trong ngõ Ngô Đồng gà bay chó sủa.
Tốc độ chạy xe của Triệu Hữu Thời phải sánh ngang với tên lửa, mấy lần suýt đụng vào người qua đường và mấy con gà mái già. Mái tóc đuôi ngựa đã sắp tuột ra cũng chả buộc lại, mấy bác gái rảnh rỗi đang phe phẩy quạt hương bồ, gọi cô mấy tiếng chỉ được đáp lại bằng một cái vẫy tay.
Cửa nhà đã gần ngay trước mặt, Triệu Hữu Thời phanh xe lại, lần này cuối cùng cô đã đụng phải người, cả người ngã nhào vào trong lòng một chàng trai đi ngang qua, mũi đau nhức, cũng không nói xin lỗi tiếng nào, đẩy đối phương ra nhanh chóng chạy vào bên trong, lập tức truyền đến tiếng bước chân "uỳnh uỵch", tiếng cầu thang "kẽo kẹt" còn lớn tuổi hơn so với cô, hiển nhiên là không chịu được sức ép của cô.
Triệu Hữu Thời chạy lên tầng hai, vừa thở vừa gọi: "Chị!" Gọi mấy lần không thấy có người đáp lại, cô đi vào phòng ngủ và nhà tắm nhìn một lần, mới phát hiện có một tờ giấy trên bàn ăn trong phòng khách, chữ viết trên tờ giấy cương quyết, có nét góc cạnh rõ ràng, chị cô nhắn lại báo phải tạm thời tăng ca, trong nhà bếp có một con gà mái đã được làm sạch, là bảo bối dì Vương nuôi nhiều năm, bảo cô hầm ăn.
Triệu Hữu Thời hơi mất mát, vò tờ giấy, ngẩn người một lúc lâu, đến khi cảm thấy oi bức mới phát hiện tóc đã hoàn toàn tuột ra, không thấy sợi dây buộc tóc đâu.
Triệu Hữu Thời xuống bên dưới tìm một vòng, không có thu hoạch gì, đành phải chạy vào trong nhà hầm gà, hầm chừng một tiếng sau cô tắt bếp đi ra ngoài, lên xe buýt đến tòa nhà Thời Đại, dựa vào tường chờ ở vị trí cũ.
Tòa nhà Thời Đại nằm ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh đều là những tòa nhà thương vụ, ra vào toàn là thành phần tri thức gọn gàng sáng sủa, ngay cả đá cẩm thạch dưới chân cũng không có chút bụi. Đến thời gian tan tầm, tiếng ồn ào truyền đến, mọi ngày tầm này chị cô đã ra rồi, nhưng hôm nay đã qua nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng chị cô đâu, Triệu Hữu Thời ra khỏi góc tường, ló đầu ra nhìn về phía cửa lớn tòa nhà, sắc trời dần tối mới nhìn thấy một nam một nữ từ trong thang máy đi ra, Triệu Hữu Thời lập tức gọi: "Chị..." Dừng một chút lại hơi ngập ngừng.
"Sao lại chạy đến đây?" Triệu Hữu Vi chống gậy, một ống quần trống rỗng, nghiêng đầu tạm biệt người đồng nghiệp nam, chờ người đồng nghiệp đi rồi, chị mới hỏi: "Chờ bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm."
Triệu Hữu Thời cầm lấy chiếc túi trên vai chị, cười tủm tỉm nhìn chị, Triệu Hữu Vi nói: "Anh ấy là đồng nghiệp của chị."
Triệu Hữu Thời không vạch trần: "À?"
Triệu Hữu Vi xấu hổ, nói sang chuyện khác: "Sao em lại chạy tới đây, không phải chị đã nói không cần tới đón chị sao."
Triệu Hữu Thời lại tủm tỉm cười: "Em đã hầm xong gà của dì Vương rồi." Nói xong hơi thẹn thùng, lại ra vẻ thần bí, từ từ lấy ba lô xuống, lấy ra một tờ giấy màu đỏ, kiểu chữ cực lớn, tên trường nổi bật, không phải là thư thông báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa mà hai chị em ngày đêm trông ngóng ư? Triệu Hữu Vi luôn chững chạc, lúc này cũng không nhịn được vừa khóc vừa cười, người bên ngoài không có cách nào cảm nhận được sự hưng phấn và vui sướng ấy, Triệu Hữu Vi vô cùng kích động, hai vai cũng dần thả lỏng.
Buổi tối Triệu Hữu Thời ăn hai bát cơm, uống hết nửa nồi canh gà, sức ăn nhiều đến kinh người, vừa ăn vừa chảy mồ hôi, một nửa thức ăn đã vào hết dạ dày không đáy của cô, nhưng lại ăn rất nhã nhặn không giống như quỷ đói đầu thai.
Ăn no rồi, sau khi ăn xong, Triệu Hữu Thời lại nấc, chị cô dọa mấy lần, Triệu Hữu Thời nói: "Không...lãng...phí." Uống nước cũng không có tác dụng, Triệu Hữu Thời đành phải vừa nấc vừa vào nhà bếp rửa bát, thỉnh thoảng tiếng nấc vang lên nghe thật kinh khủng, dưới lầu là tiếng của mấy con gà mái già. Triệu Hữu Thời thỉnh thoảng không nhịn được cười khúc khích, đột nhiên nhìn thấy dưới lầu có một chàng trai, một tiếng nấc lại vang lên, không đợi cô trở lại bình thường, một ám khí đã ném tới, Triệu Hữu Thời che hai má "ôi" một tiếng, một viên đá dưới chân lăn mấy vòng mới ngừng lại, hòn đá dừng lại bên con cú mèo vàng trang trí khiến nó rung rung.
Triệu Hữu Thời tức giận ló đầu ra cửa sổ, bóng dáng đối phương đã sớm biến mất.
Hôm sau là chủ nhật Triệu Hữu Thời phải đến quán trà làm thêm, cô dậy sớm nấu cháo, lại xuống dưới lầu mua quẩy, ông cụ hỏi cô: "Chủ nhật sao không ngủ muộn một chút, hôm nay chị cháu cũng phải đi làm sao?"
Triệu Hữu Thời nói: "Chị cháu không phải đi làm, hôm nay cháu phải đi làm thêm, nên mua điểm tâm trước."
Một bác gái trung niên cầm kiếm, đi qua cửa hàng điểm tâm gọi Triệu Hữu Thời: "Này Hữu Thời, hôm qua dì gọi cháu một lúc lâu sao cháu không đáp lại."
Triệu Hữu Thời nhìn bà, lúc này mới nhớ tới chuyện hôm qua quá hưng phấn, vội xin lỗi: "Cháu nhận được thư trúng tuyển, hôm qua vội vàng đưa cho chị cháu xem." Giọng nói nhẹ nhàng, hình như hơi ngượng ngùng.
Bác gái cười cô: "Chuyện tốt như vậy mà cũng xấu hổ sao, anh Mẫn Mẫn của cháu nói nhất định là cháu nhận được thư trúng tuyển rồi, không ngờ là thằng bé nói trúng. Dì đã nói cháu có bản lĩnh mà, thằng nhóc nhà dì lúc trước còn kém Thanh Hoa ba phần, nhưng học trường gì cũng không quan trọng, quan trọng là phải có công việc tốt, hiện tại nó đang làm thêm trong hè, lãnh đạo cũng coi trọng nó, hôm qua tăng ca đến tận chín giờ tối mới về." Ngày hôm qua bà còn khen hai chị em nhà họ Triệu với con trai, người chị thiếu một chân vẫn thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp được nhận vào một công ty lớn, thành tích của người em cũng tốt, vừa ngoan lại nghe lời, điềm đạm nho nhã, tương lai của hai chị em vô cùng sáng sủa, một lát sau lại thổn thức cảnh ngộ trong nhà hai chị em, không biết là do bát tự của ai mà khắc cả cha lẫn mẹ.
Triệu Hữu Thời nghĩ đến người con của bà, trong lòng khẽ hừ lạnh, cười chào bà, rồi mới chạy về nhà đặt đồ ăn sáng xuống.
Nơi cô làm thêm là một quán trà bên bờ sông Thanh Nguyên, cảnh sắc xung quanh đẹp không sao tả xiết, phần lớn hai bên bờ sông đều là kiến trúc thời Minh Thanh, ban ngày lịch sự tao nhã thoát tục, ban đêm đèn đóm rực rỡ, thành phố Lô Xuyên có rất nhiều thắng cảnh du lịch, nơi này là một trong số đó, ngày lễ tết du khách kéo đến nườm nượp, khiến cho quán trà cũng bận tối mày tối mặt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Triệu Hữu Thời vừa vào đã cảm thấy không khí bất thường, một đầu vắng tanh, một đầu truyền đến tiếng chửi bậy, nhân viên phục vụ Tiểu Ngải thấy cô xuất hiện, vội vàng tiến lên: "Cậu tới rồi à, hôm nay không biết cơn gió quái quỷ nào thổi đến, người ta bao hết cả quán trà rồi, nghe nói là người đó." Cô ấy nói chuyện cũng không ngừng nghỉ, "Cái này thì cũng bỏ đi, trong đó có một người đàn ông còn trêu chọc Tưởng Phương Dao. Cậu nói xem tiểu tổ tông kia sao có thể chịu được cơn giận này chứ, trưởng ca đang xin cậu ta đừng có gây sự đấy, cậu ta là chị em của cậu, cậu mau đi khuyên nhủ đi."
Tưởng Phương Dao được nuông chiều từ nhỏ, chưa bị ai ức hiếp, làm thuê chỉ vô góp vui thôi, làm sao có thể chịu để cho bản thân bị trêu chọc chứ. Triệu Hữu Thời không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, chưa kịp thay đồng phục đã lập tức chạy tới ghế lô Tiểu Ngải chỉ, vừa đến gần đã thấy người ở trong màn nói: "Em khóc cái gì chứ, em bao nhiêu tuổi rồi, bị người ta chiếm chút tiện nghi ngoài miệng thì mất bao nhiêu miếng thịt chứ?"
Tưởng Phương Dao khóc lóc: "Em còn bị hắn ta chặn lại, thiếu chút nữa hắn ta đã động tay động chân rồi, anh giúp hắn mà không giúp em, hắn ta là ai chứ, anh là đại ca của em mà!"
"Ngừng, cha mẹ anh không sinh con gái, đừng có kết thân với anh!" Nói xong không biết anh ta lấy một con dao gọt hoa quả ở đâu ra, nhét vào trong tay Tưởng Phương Dao, "Tức thì cho hắn ta một dao đi, khóc sướt mướt không ngừng!"
Tưởng Phương Dao tức giận, nắm dao gọt hoa quả hét chói tai: "Trạch Mẫn, anh không phải là người, tên lưu manh kia là do anh mang đến, không giúp em trút giận thì thôi, anh còn muốn em giết người?"
"Tự em uất ức chứ, dựa vào cái gì anh phải giúp em trút giận chứ, anh nợ em à?" Anh ta vốn không có tính nhẫn nại, "Tưởng Phương Dao, chuyện của mình thì tự đi mà giải quyết, có gan em đâm anh ta đi, không có gan thì em phải động não chứ. Ấn dao vào trong tay hắn rồi bảo người báo cảnh sát hắn mưu sát, trên dao có dấu vân tay của hắn, còn có người làm chứng, em sợ còn không trả thù được sao? Tự mình động thủ là ngu xuẩn, vu oan giá họa mới là có não, đừng có ở trong này hò hét mất hết thể diện, trở về tự kiểm điểm đi! Em còn đứng ở chỗ này làm gì, vào đi!"
Triệu Hữu Thời giật mình, mới phản ứng lại câu cuối cùng của đối phương là nói mình.
Trạch Mẫn không để ý tới Tưởng Phương Dao nữa, đi thẳng ra ngoài ghế lô, nói với Triệu Hữu Thời: "Quản lý của em còn phải tiếp đón khách, em ở bên cạnh cậu ta đi." Nói xong lại liếc nhìn đuôi tóc của Triệu Hữu Thời, trên buộc tóc là hình con cú mèo màu vàng, đần độn y như chủ nhân của nó. Trạch Mẫn nghĩ đến tối hôm qua có người hợp tấu với gà, quay lưng về phía Tưởng Phương Dao, cười với Triệu Hữu Thời, nụ cười thô bỉ không hề có ý tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT