Đừng loạn, chuyện này không khoa học

chương 6


1 năm

trướctiếp

Đàm Mạt chỉ đường lung tung loạn xạ cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lạc Hàm dừng xe ở ven đường.

“Cô! Xuống xe!”

“…”

Hai tay Đàm Mạt siết chặt dây an toàn, cô kiên trì …. Không xuống.

Lạc Hàm ép sát người Đàm Mạt, ngữ khí bức người: “Rốt cục cô ở đâu? Tiểu khu nào? Hoặc chí ít cô cũng phải nói cho tôi biết tên đường. Chứ cô đừng bảo tôi phải quẹo phải, quẹo trái …. Ok? Hay là ngay cả mình ở đâu cô cũng không biết?”

Không gian trong xe chật chội, Đàm Mạt ngồi ngẫm nghĩ, cô cần bình tĩnh, ngàn vạn lần không để lộ ra chuyện cô sống ở đại viện.

Về trễ, việc này không hay.

Ngoài ra, cô hiểu được, không nên để quá nhiều người biết thân phận ‘con ông cháu cha’. Nhưng mà, nơi cô sống, ngoại trừ gọi là Đại viện Quân khu, thì cô thật sự không biết được còn danh xưng nào khác để chỉ nơi ở của Tư lệnh và Chính ủy.


Có con đường nào gần gần khu của cô không?

Ngồi do dự cả buổi trời, cô đành lên tiếng: “Xuống xe cũng được … nhưng anh có thể gọi giúp tôi chiếc taxi!”

Lạc Hàm nheo mắt, một luồng khí nguy hiểm ập đến.

“Đàm Mạt! Bây giờ cô có hai lựa chọn: một là xuống xe”, anh xoay người hướng về phía cô. Nhìn sâu vào đáy mắt ấy, Đàm Mạt không thể phán đoán được tâm tình của Lạc Hàm.

“Hai, tôi xách cô xuống xe.”

Đàm Mạt thận trọng cân nhắc thiệt hơn, từ từ tháo dây an toàn: “Ừm! Lạc Hàm, anh bảo trọng …”

Cô bỗng nhiên ngộ ra được trước đây khi Mộ Hà nói với cô hai từ ‘bảo trọng’ thì tâm trạng khi ấy của cô ta chính là: một câu chúc – Cầu chúc cậu đừng phạm lỗi trước mặt tớ!

Đến khi bị muỗi gần sắp khiêng đi mất, Đàm Mạt mới bắt được xe.

“Sư phụ, Đại viện Quân khu!”

Tài xế liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp, líu lưỡi: Con ông cháu cha chính gốc đây!

Lạc Hàm thật ra chưa lái đi xa, đợi đến khi Đàm Mạt lên taxi, anh mới bám theo đằng sau. Chờ đến khi cô bước xuống, đi về phía anh lính gác cửa nói gì đó, rồi tiến vào đại viện, Lạc Hàm mới rõ ràng … Vì sao cô sống chết cũng không nói rõ mình ở đâu.

Đàm Mạt … Đàm …

Trong não ngay lập tức vơ vét toàn bộ những ‘vị quan lớn’ họ Đàm. Thì ra, là cháu của Đàm Tư lệnh.

Lạc Hàm gõ gõ nhẹ tay lên bánh lái: nhiệm vụ lần này giao cho Đàm Mạt là chuẩn không cần chỉnh.

Mấy ngày liên tiếp rèn luyện ở cường độ cao, rốt cục Đàm Mạt đã khá thuần thục trò blackjack. Ngày mai sẽ khởi hành đi Macao. Đàm Mạt ngồi trong phòng thu dọn đồ đạc, một vài bộ lễ phục ba mẹ vừa mua cho cô, nhu yếu phẩm …

Đàm Mạt ngẫm nghĩ quyết định gọi cho Lạc Hàm. Mấy ngày trước, Lạc Hàm rất tự nhiên lấy điện thoại của cô, lưu số của anh, cài phím tắt số một, với lý do rất chính đáng: chúng ta phải duy trì liên lạc chặt chẽ.

“Alo!” Thanh âm trước sau vẫn trong suốt, man mát như thế.

“À! Tôi là Đàm Mạt!”

“Tôi biết!” Trên màn hình có hiển thị tên, “Chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi một chút, cần thiết mang theo đồ gì đi Macao không?”

Muộn như vậy đánh thức Lạc Hàm vì vấn đề cỏn con này, anh vuốt trán, giọng lạnh lùng: “Mang theo sự thông minh của cô. Còn nữa, nhớ tám giờ sáng ngày mai tập trung ở cao ốc CC, không được trễ. Ngắt máy!”

Đây là cuộc trò chuyện qua điện thoại lần đầu tiên của Lạc Hàm và Đàm Mạt, đơn giản vài câu, chưa đầy một phút đã kết thúc.

Đàm Mạt rất đúng giờ, tám giờ sáng có mặt tại cao ốc CC.

Lạc Hàm đã đến, anh tựa người vào chiếc Bentley màu bạc, một thân âu phục đen, khí chất lãnh đạm, cao ngạo, thỉnh thoảng trượt trượt màn hình điện thoại, xem ra anh rất thích đọc tin tức trên điện thoại di động.

Đàm Mạt kéo chiếc vali nhỏ tiến tới, ngày hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, từng đường may rất tinh tế, nhìn sơ là biết hàng hiệu của Ý. Da cô trắng như sứ, mái tóc dài được bện lại phía sau, xương quai xanh hoàn mỹ khiến cô trông đẹp như một đóa phù dung, xinh đẹp không thể chạm đến, cao quý, khí chất tao nhã.

Lạc Hàm quét mắt nhìn cô một cái: “Lên xe!”

Người lái xe không phải Lạc Hàm mà là Tiêu Triết, cô và Lạc Hàm ngồi ghế sau.

Đàm Mạt tối qua ngủ chập chờn nên trên đường ra sân bay cô hơi buồn ngủ, đưa mắt nhìn cảnh vật trôi qua trước mắt, hai mắt nhíu lại. Cũng may trước khi ngủ gật bọn họ đã đến sân bay.

Trong lúc lái xe, Tiêu Triết chú ý đến dáng vẻ mơ mơ màng màng của Đàm Mạt. Ở Đàm Mạt toát lên một luồng khí chất không ai dám đến gần; thế nhưng, dáng vẻ ấy lại rất thu hút và đáng yêu, trái tim của anh ta ở một nơi sâu thẳm nào đó nhẹ nhàng hé mở.

Lạc Hàm kéo vali đi phía trước, Đàm Mạt lơ mơ đi theo sau, dưới làn váy đen đôi chân thon dài trắng hồng càng thêm chói mắt.

Tiêu Triết nhìn hai người bọn họ đi qua khu kiểm tra an ninh, trong lòng anh ta ngầm hạ quyết tâm: tuy anh ta biết một người con gái như Đàm Mạt rất khó theo đuổi, nhưng có Lạc Hàm hỗ trợ, anh ta nhất định sẽ có ưu thế hơn mấy tên tiểu tử trong Cục cảnh sát.

Đàm Mạt không ngờ mình được ngồi ở khoang hạng nhất, đội hình sự thật sự có tiền.

Đàm Mạt rất hài lòng: “Anh nói xem có phải chúng ta được đãi ngộ hơi cao không?”

Lạc Hàm liếc nhìn cô hờ hững, từ ‘hơi’ của cô dùng cũng thật thỏa đáng: “Là chính tôi đổi thành khoang hạng nhất”, sau đó ném cho Đàm Mạt một ánh mắt mang hàm ý ‘Tôi mà lại ngồi khoang phổ thông hoặc khoang thương vụ à’, rồi đeo tai nghe, nhắm mắt định thần.

Sau khi liếc nhìn Lạc Hàm, gương mặt cô tiếp viên hàng không đầy chuyên nghiệp dần ửng đỏ. Cô ta đưa chăn cho Đàm Mạt, thì thầm bên tai cô: “Chị ơi, bạn trai của chị thật soái, hai người rất xứng đôi!”

Đàm Mạt khẽ cau mày, chính nghĩa lên tiếng: “Ngại quá, anh ấy là Boss của tôi!”

Cô tiếp viên hàng không ngơ ngác bỏ đi.

Đàm Mạt cảm thấy thân là thuộc hạ cần phải có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho Lạc Hàm, cô đắp chăn cho anh.

Nhìn anh an tĩnh nhắm mắt, cô nghĩ nếu như Lạc Hàm không độc miệng, phải chăng trông anh sẽ đáng yêu hơn một chút.

Thôi quên đi, Lạc Hàm ngoại trừ thông minh, cô chẳng thấy ‘soái’ ở chỗ nào cả. Soái ca, định nghĩa này với Đàm Mạt mà nói thật sự còn rất mơ hồ, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô. Nghĩ ngợi lung tung một chút, cô cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lạc Hàm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhớ đến việc phải xử lý, anh choàng tỉnh, mở laptop, trên bả vai đột nhiên xịu xuống. Nghiêng đầu phát hiện đang Đàm Mạt tựa trên vai anh, ngủ rất say.

Lạc Hàm nhẹ nhàng nâng thẳng đầu Đàm Mạt, ngón tay anh vô tình chạm vào làn da cô, lành lạnh, mềm mềm. Nhìn Đàm Mạt ngoan ngoãn ở yên vị trí, Lạc Hàm khẽ cười.

Rất ngoan, rất nghe lời.

Trên màn hình là tư liệu trước đây anh trợ giúp FBI phá án, và lần này. Anh vừa coi được vài hàng, bả vai lại trễ xuống lần nữa.

Mái tóc dài của Đàm Mạt chạm vào bàn tay anh. Ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô, Lạc Hàm khẽ nhíu mày.

Đặt laptop sang một bên, anh đỡ cô ngồi lại cho ngay ngắn, nhưng lần này cô chẳng chút phối hợp, tiếp tục đổ người vào anh. Mấy lần chỉnh tư thế cho cô không có kết quả, Lạc Hàm thở dài một hơi lấy chăn trên người anh đắp nhẹ lên cho cô.

Chiếc chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Lạc Hàm, rất ấm. Trong giấc mộng, Đàm Mạt vô thức nắm lấy tay Lạc Hàm.

Lòng bàn tay cô man mát, nhẹ nhàng chạm đến tim Lạc Hàm. Anh khựng người, cúi đầu tỉ mỉ cân nhắc hành động này của cô: Đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn.

Dùng tay còn lại đắp lại mền cho cô, còn bàn tay kia của anh, Đàm Mạt vẫn đang nắm rất chặt.

Nhiệt độ cơ thể cô khá thấp, thể chất người có tính hàn dễ sinh bệnh. Coi như không thèm tính toán chuyện Đàm Mạt nắm tay anh; trái lại, anh còn bỏ tay của cả hai người vào bên trong chăn.

Nhiệt độ ấm áp vây quanh Đàm Mạt.

Trong mộng, cô nhớ đến gương mặt một cậu bé yếu ớt xoa xoa đầu cô, nụ cười như gió xuân: Mạt Nhi, đừng lo lắng, tớ sẽ trở về an toàn.

Thanh âm đó rất nhỏ nhưng vang vọng trong tâm thức của Đàm Mạt.

Lạc Hàm giữ thẳng lưng, nhích sát vào Đàm Mạt một chút để cô tựa vào anh dễ hơn. Đây là lần đầu tiên anh phục vụ cao cấp thế này …Không biết nên thu phí bao nhiêu đây?

Ừm … chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.

Máy bay sắp sửa hạ cánh, Đàm Mạt ngủ đủ giấc, chậm rãi vặn người, liếc qua Lạc Hàm, anh lạnh tanh nhìn cô.

“Sao? Sao? Có chuyện gì?” Đàm Mạt ngơ ngác.

Lạc Hàm gõ nhẹ bờ vai mình, tâm trạng hình như không tốt lắm.

“À … à … Thì ra ngủ bị sái cổ. Nào để tôi giúp anh chỉnh lại.” Vừa nói Đàm Mạt vừa đưa tay ra, chưa kịp đụng vào đả bị Lạc Hàm đẩy ra, ngữ khí có phần lúng túng: “Đừng táy máy tay chân.”

Đàm Mạt lắc đầu không hiểu, đưa mắt nhìn cô tiếp viên hàng không đến thu dọn khay thức ăn cũng đang cười khúc khích.

À! Soái ca ngủ bị sái cổ … chuyện này cũng bình thường mà!

Nhưng … là ngủ bị sái cổ hay phải chăng là do xương cổ bị đau? Sao Lạc Hàm lại bị thế này?

Đàm Mạt quyết định không suy nghĩ vấn đề này nữa.

Từ khi xuống máy bay, cô và Lạc Hàm không nói với nhau câu nào, dến khách sạn anh mới lạnh lùng lên tiếng: “Đưa hộ chiếu cho tôi.”

Rồi sau đó, Đàm Mạt lại ngơ ngác đi theo anh vào phòng Tổng thống.

Vì Lạc Hàm ra tiền nên Đàm Mạt biết điều ngủ phía ngoài. Cô thu dọn đồ đạc, mang những bộ lễ phục treo lên. Trước giờ cứ nghĩ ba mẹ cô mua mấy bộ này thật lãng phí, hóa ra bây giờ cũng đã có đất dụng võ.

Chờ nửa ngày, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Đàm Mạt đói bụng lắm rồi …

Cô nhẹ gõ cửa phòng, không ai trả lời, cô đành đẩy cửa đi vào. Trước mắt cô, Lạc Hàm không mặc áo, hạ thân chỉ có chiếc quần đùi, mái tóc còn sũng nước, từ từ chảy xuống phía dưới, đôi mắt anh đang chăm chú nhìn màn hình laptop.

Đàm Mạt quay phắt đầu, cô hận mình phải chi đừng có trí nhớ tốt như thế: cơ bụng sáu múi rõ ràng và đường nhân ngư in sâu trong tâm trí.

Cô ho nhẹ hai tiếng, lựa lời: “À …. À … anh đang bận … tôi không có việc gì ….”

Lạc Hàm ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng đơ của Đàm Mạt, rồi lại dời về màn hình máy tính, mở miệng gọi: “Qua đây!”

Đàm Mạt ngay lập tức căng thẳng … Hình như không hay cho lắm, anh chưa mặc quần áo.

Lạc Hàm đợi hơn một phút vẫn chưa thấy Đàm Mạt lại gần, anh ngước mắt, trông thấy cô đang cầm chiếc áo sơ mi của anh và một chiếc khăn lông, cúi gằm đầu, chìa tay về phía anh vẫy vẫy.

Một cô gái đơn thuần chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa coi một bộ phim tình cảm nào khẽ lên tiếng: “Tôi thiết nghĩ anh nên mặc quần áo vào vẫn tốt hơn, dù sao nam nữ khác biệt.”

Lạc Hàm nhớ ra chỉ mới vài tiếng trước còn cho cô thuê bờ vai, êm đềm trải qua một giấc mộng đẹp trên máy bay. Rõ ràng anh nhức hết hai vai vậy mà nói anh bị sái cổ, bây giờ lại dám ngồi đây trịnh trọng giáo huấn anh chuyện nam nữ khác biệt.

Lạc Hàm rõ ràng một điều, ông trời rất công bằng: cô gái IQ cao này có chỉ số EQ rất thấp, cực kỳ thấp.

“Qua đây!” lần thứ hai Lạc Hàm gằn giọng gọi cô.

Đàm Mạt chầm chập cất bước: “Cái này … không ổn …”

Lạc Hàm ho nhẹ một tiếng: “Đàm Mạt! Cô cố ý sao?”

Cô thật sự không cố ý …

“Cô cố tình ra vẻ có chỉ số EQ thấp à?” giọng Lạc Hàm trầm thấp, thật êm tai.

“Hả???”

“Xem ra người ta nói IQ và EQ tỉ lệ nghịch quả không sai!”

Đàm Mạt nghe rõ anh đang nói cô IQ cao, EQ thấp.

Cô cắn môi phản kích: “Giáo sư Lạc, vậy anh thuộc dạng IQ cao hay là EQ cao đây?”

Lạc Hàm chẳng biết tiến về phía cô từ khi nào, lấy chiếc áo sơ mi trên tay cô, ung dung mặc vào, rút chiếc khăn lông lau khô tóc, nhếch môi: “Thật ngại quá, tôi thuộc dạng rất đặc biệt, tất cả đều rất cao.”

Đàm Mạt đưa mắt nhìn anh, giọt nước đọng trên gương mặt anh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trượt nhẹ xuống vầng trán lạnh lùng, đẹp như một bức họa. Anh lau tóc, lẳng lặng nhìn cô.

Đàm Mạt câm nín, một lúc lâu sau mới bật ra được mấy chữ: “Tôi đến rồi … Anh có việc gì?”

Lạc Hàm chậm rãi lên tiếng: “Vừa mới có tin, có một vụ hỏa hoạn vừa xảy ra tại một tiểu khu ở thành phố B.”

“Cố ý phóng hỏa?” Đàm Mạt hỏi lại.

“Còn đang điều tra”, Lạc Hàm ngừng một chút, “Nhưng dựa trên tư liệu mà nói, chắc chắn là cố ý. Hơn nữa vụ cháy này có quan hệ với Hoàng Tông Tường, tối qua hắn vừa đến Macao.”

“Tại sao lại có quan hệ với hắn?”

“Hắn là cổ đông lớn nhất của nhà xưởng ấy.”

“Người phóng hỏa?” Đàm Mạt quan tâm vấn đề trọng điểm.

“Cô có muốn tới coi thử không?” Lạc Hàm chuyển tư liệu Tiêu Triết vừa gửi cho Đàm Mạt xem.

Đàm Mạt mỉm cười nhìn anh: “Dĩ nhiên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp