Đừng loạn, chuyện này không khoa học

chương 5


1 năm

trướctiếp

Lạc Hàm cư ngụ tại một tiểu khu cao cấp ở ngoại thành. Tuy cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng đổi lại được sự thanh bình, yên tĩnh. Theo như Đàm Mạt đánh giá: rất hợp với khí chất lạnh lùng của Lạc Hàm.

Trước khi vào cổng, Lạc Hàm quay kính xe xuống, ra hiệu cho bảo an nhớ khuôn mặt cô gái này. Một người có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như Đàm Mạt, bảo an đương nhiên chỉ cần nhìn một lần là nhớ kỹ.

Đàm Mạt âm thầm cảm khái: giáo sư xem ra rất có tâm với nghề.

Căn biệt thự của Lạc Hàm trang trí trang nhã với gam màu lạnh là chính. Rèm cửa dày và kéo kín, trên trần là chiếc đèn chùm pha lê chiếu sáng rực không gian. Một chiếc sofa to kềnh và một chiếc tivi treo tường cực lớn ở giữa gian phòng. Còn có thêm một chiếc ghế mây, đặt bên cạnh sofa, hòa cùng tổng thể với căn phòng này có phần không thích hợp.

Quen việc phân tích và đưa ra kết luận, Đàm Mạt ngắm nhìn những vật dụng được sắp gọn gàng, cô thầm đánh giá con người của Lạc Hàm: biết phân nặng nhẹ, kiêu ngạo, làm việc nhanh chóng, tính logic siêu cao … Cô còn chưa kịp tổng kết hết đã nghe tiếng Lạc Hàm vang lên: “Dùng sự quan sát để nghiên cứu tính cách của tôi, tôi cho rằng cô hỏi thẳng tôi vẫn chuẩn xác hơn!”

Đàm Mạt cảm thấy có lý, cô nhẹ bước đến gần anh: “Vậy anh khái quát một chút về bản thân đi!”

Cô thật sự không biết khách sáo!

Lạc Hàm rất cao, bóng của anh vừa vặn vây lấy toàn bộ cơ thể của Đàm Mạt đang đứng ở trước mặt. Trên người anh phảng phất hương thơm thanh mát. Lạc Hàm hơi cúi đầu, ánh đèn pha lê chiếu lên gương mặt Đàm Mạt, sáng lấp lánh, khiến cho nhan sắc của cô càng thêm mỹ lệ. Ánh mắt đen láy của Lạc Hàm ánh lên một tia sáng khó có thể lý giải, anh khẽ lên tiếng: “Cô hỏi tôi, tôi nhất định phải trả lời cô?”


Đàm Mạt sững người, rồi tự tin đáp trả: “Vậy không cần. Tôi nhìn cũng biết!”

Vẫn bày ra vẻ mặt kiêu căng khó gần, Lạc Hàm đột nhiên nhếch miệng: “Cô Đàm! Cô đang nói đùa sao?”

Nhìn là hiểu?

Đàm Mạt thật thà: “Ừm! Anh xem, căn nhà này mỗi một đồ vật được xếp đặt rất gọn gàng ngăn nắp, còn nữa …”

Chưa đợi Đàm Mạt nói hết câu, Lạc Hàm cắt ngang: “Cô Đàm, nhà tôi mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp vệ sinh.”

Đàm Mạt yên lặng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cho nên mới nói, nhân viên quét dọn này tính cách rất nghiêm cẩn …”

Lạc Hàm quyết định không lãng phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn này, anh nghiêm giọng: “Cô ngồi sofa đợi một chút, chúng ta lập tức bắt tay vào việc.”

Lạc Hàm từ thư phòng quay trở lại, trên tay ngoại trừ cầm mấy tập hồ sơ rất dày còn có thêm bộ bài tây.

*Bài tây (bài tú lơ khơ): gồm 52 lá; phân biệt với bài Trung Quốc (bài ta) đánh tổ tôm, tam cúc, tứ sắc …

Lạc Hàm đưa hồ sơ vụ án cho Đàm Mạt: “Hoàng Tông Tường là chủ tịch của công ty N, cũng là nhân vật mấu chốt trong vụ án này của chúng ta. Công ty N kinh doanh ngầm là ma túy và buôn lậu. Gần đây hắn có nhập một lượng ma túy, nhưng cụ thể giấu ở đâu chúng ta chưa biết. Chỉ nắm rõ một chuyện chính là số ma túy đó đang từ từ tung ra thị trường. Đã bắt được vài con buôn nhỏ, chúng tôi suy đoán lần này số lượng ma túy không phải là ít. Hơn nữa, Hoàng Tông Tường có mối quan hệ khá thân với tên trùm ma túy Mỹ, ngoài việc bắt gọn bọn chúng tống vào ngục thì có thể trợ giúp thêm một số tư liệu cho FBI.”

Lạc Hàm nhấp ngụm nước, tiếp tục: “Hoàng Tông Tường là tên háo sắc, cũng mê bài bạc. Ngày 19 tháng này hắn sẽ đi sòng bạc ở Macao; ngày 30 chính là sinh nhật lần thứ sáu mươi của hắn. Về chuyện gia đình, hắn có một người vợ, nhưng đã mất từ nhiều năm về trước. Hoàng San San là con gái duy nhất của Hoàng Tông Tường, quan hệ cha con của họ không tốt. Sau khi vợ hắn qua đời, Hoàng Tông Tường không lấy thêm vợ nhưng chơi bời bên ngoài. Trong bữa tiệc sinh nhật lần này Hoàng San San cũng có tham dự. Đây là việc hiếm có vì trước giờ cô ta không bao giờ tham gia các buổi tiệc có mặt Hoàng Tông Tường. Nguyên nhân có lẽ muốn thông qua bữa tiệc lần này công bố người bạn trai của cô ta.”

Lạc Hàm ngừng một chút, nhìn Đàm Mạt đang chuyên chú nghiên cứu tài liệu trong tay: “Vì vậy, nhiệm vụ lần này của cô là cố gắng thu hút sự chú ý của hắn trong sòng bài ở Macao, cố gắng có được thư mời tham dự sinh nhật, như vậy chúng ta mới có cơ hội tiến vào trong nhà của hắn lắp đặt hệ thống theo dõi. Trong nhà hắn có một gian phòng cất giấu tư liệu chúng ta cần.”

Vì hăng say nói chuyện nên không chú ý khoảng cách giữa hai người, Đàm Mạt ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt trong vắt của Lạc Hàm đang nhìn cô chăm chăm.

Cô cảm giác ái ngại, ngả người về phía sau một chút: “Thế nhưng, tôi không biết đánh bài. Hơn nữa, anh bắt buộc tôi phải thu hút sự chú ý của lão già ấy ư? Trong hai tháng vừa qua, tôi liên tục đi coi mắt tám lần, không có lần nào thành công …”

Ngay cả thanh niên trai tráng cô còn không hấp dẫn được, vậy mà bây giờ bắt cô đi ve vãn một lão hồ ly gần sáu chục tuổi? Nói gì thì nói độ khả thi là quá thấp.

Lạc Hàm mở bộ bài tây: “Không sao, đánh bài có thể học!”

Cái này dễ dạy hơn nhiều, chứ việc kia … ngẫm lại cô nói cũng đúng.

Lạc Hàm an ủi Đàm Mạt: “Không sao, nếu cô không lọt được vào mắt hắn, chúng ta sẽ đi đường khác.”

“Còn có PLAN B?” Đàm Mạt lên tiếng hỏi.

Lạc Hàm chỉ ừ một tiếng, rồi chuyển đề tài. Tuy rằng IQ của Đàm Mạt rất cao nhưng cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với lá bài, nhất thời có hơi lúng túng.

“Trong các sòng bạc ở Macao thường chơi loại bài này, tìm hiểu rõ quy luật là được. Chủ yếu là chơi blackjack*.” Dứt lời ngón tay thon dài của Lạc Hàm trải bài trên ghế.

“Hoàng Tông Tường thích blackjack vì hắn cho rằng trò này phô diễn được trình độ thông minh của bản thân. Kỳ thực đây cũng chỉ là ứng dụng của xác suất thống kê mà thôi. Chơi trò này là cách dễ đạt được sự chú ý của hắn nhất.”

Lạc Hàm rút ra một lá bài: “Chơi blackjack chủ yếu dùng phương pháp toán học để suy luận, đưa ra quyết định thêm bài hay không thêm bài. Sáu điểm trở xuống coi như bài nhỏ, bảy điểm trở lên coi như bài lớn. Một ván blackjack có thể có khoảng mười người tham gia. Nếu muốn thắng phải biết tính coi xác suất bài của mình thế nào. Cô phải nhớ kỹ qua một vòng chia bài tính toán được bài nhỏ có bao nhiêu, bài lớn có bao nhiêu, sau đó quyết định mình cần rút thêm hay không rút.”

Đàm Mạt chần chừ lên tiếng: “Tình huống xấu là tôi không cách nào thắng, tình huống tốt là tôi có thể khống chế được cục diện nhưng làm sao có thể qua mắt được dealer?”

*Dealer: hiểu một cách đơn giản là người chia bài trong casino.

Rất tốt!

Lạc Hàm tiếp tục: “Hoàng Tông Tường là tay chơi bài kỳ cựu, bản lãnh của hắn chắc chắn không tồi. Ai là cao thủ qua mấy ván là hắn biết rõ. Vì vậy, trước khi để dealer phát hiện, cô phải cố gắng để hắn chú ý đến mình. Dĩ nhiên cô phải biểu hiện đủ xuất sắc. Đối với phương diện này, hắn thuộc dạng ‘Cầu hiền nhược khát’*, tay chơi nào có thực lực hắn đều sẽ kết bạn. Điều này cũng chứng tỏ được trình độ chơi bài hắn giỏi!” Lạc Hàm tiếp tục xào bài.

*Cầu hiền nhược khát: mến mộ người tài.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi!”

Đàm Mạt có năng lực hiểu nhanh, biết nhanh khiến Lạc Hàm khá hài lòng: Được! Rất thông minh, cơ trí.

Luyện tập được một lúc, cơn đói lại quay trở về, mà còn ‘réo rắt’ hơn lần trước.

Đàm Mạt vô thức sờ sờ bụng rỗng, liếc nhìn ‘huấn luyện viên’ Lạc Hàm đang thao thao bất tuyệt không biết bao giờ mới xong. Cô muốn mở miệng hỏi anh coi có đồ ăn khuya hay không, nhưng lại không biết xưng hô thế nào …

Giáo sư Lạc? Boss? Ông chủ? Lão đại?

Lạc Hàm liếc cô một cái, nhàn nhạt lên tiếng: “Gọi tên tôi là được!”

… Người đàn ông này là thần thánh à???

“Lạc Hàm, anh có muốn ăn khuya không?”

“Nếu như cô nấu, tôi có thể cân nhắc!”

“… Dĩ nhiên tôi nấu!” Dứt lời, cô rảo bước về phía nhà bếp.

Nhìn bóng lưng của Đàm Mạt, Lạc Hàm tựa đầu lên thành ghế sofa, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Có nên cường điệu độ nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này của Đàm Mạt hay không? Cô có khi nào bị dọa đến mức không thể tiếp tục kế hoạch? Tuy nhiên cô chính là người Lạc Hàm cảm thấy phù hợp nhất: cực kỳ thông minh, phi thường xinh đẹp.

Thật ra kỳ thi tuyển trợ lý vừa rồi không phải dành cho nhiệm vụ này, Lạc Hàm dự định chính mình xuất trận. Thế nhưng, khi lần đầu tiên gặp Đàm Mạt ở nhà hàng, anh nhận thấy cô gái này có tốc độ phản ứng, sức phán đoán, sức quan sát, và năng lực phân tích rất cao; do vậy, anh quyết định để phụ nữ đảm nhận nhiệm vụ này vẫn tốt hơn. Anh mong chờ lần phỏng vấn trợ lý sẽ tìm được người ưu tú như cô, nhưng không ngờ…

Trong lúc xem qua CV ứng viên, anh một lần nữa trông thấy cô!

Lạc Hàm biết lần này Thượng Đế đã ngó ngàng đến anh.

Đàm Mạt mở tủ lạnh phát hiện bên trong có khá nhiều nguyên liệu nấu nướng: cá ngừ đại dương đóng hộp, phomai, tiêu đen, trứng gà, chân giò hun khói, … không thiếu thứ gì.

Trong lúc Đàm Mạt đang bận bận rộn rộn chiên trứng, Lạc Hàm xuất hiện phía sau lưng cô. Anh đổ sữa vào hai ly, cho vào lò vi sóng, liếc cô rồi nói: “Lẽ nào cô muốn uống sữa lạnh?”

Cô không biết thường thức cơ bản này ư? Sữa lạnh không tốt cho vị giác.

Đàm Mạt cười cười, lắc đầu một cái, bây giờ cô đói quá làm quàng có được không?

Lạc Hàm không nói nữa, nhìn Đàm Mạt thành thạo chiên trứng, mở đồ hộp, rắc chút tiêu. Chỉ vài phút sau đã có ba phần sandwich ngon lành đặt trên bàn ăn.

Cô vừa định với tay lấy một miếng thì Lạc Hàm gọi lại.

“Tôi nghĩ dùng trò này ăn món sandwich sẽ ngon hơn nhiều!” Lạc Hàm thản nhiêm mở bộ bài tây: “Thắng một ván được một phần sandwich. Nào! Bắt đầu thôi!”

Đàm Mạt được phép có ý kiến sao?

Cô tay mơ làm sao có thể thắng được một kẻ lõi đời như Lạc Hàm?

Quả nhiên, hai phần sandwich đều thuộc về Lạc Hàm. Lạc Hàm ung dung ăn hết hai miếng, liếc nhìn cô gái tên Đàm Mạt sẽ có thể ngất bất cứ lúc nào vì đói, nhất thời cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt của anh đã có thêm chút lạc thú.

Dùng sandwich là phần thưởng, Đàm Mạt rốt cục cũng thắng được phần sandwich cuối cùng, cô không dám tin: “Xem ra tôi vẫn có chút lợi hại …” Rồi dường như vẫn chưa tin được: “Nhanh như vậy đã đánh bại được anh?!!!”

Lạc Hàm xem thường, ‘hừ’ một tiếng: “Vậy chúng ta thử lại!”

Kết cục rõ rõ ràng ràng.

Đàm Mạt nghi hoặc hỏi: “Vì sao vừa rồi anh cố tình thua tôi?”

Lạc Hàm cong môi, tâm trạng rất sảng khoái, nhưng thanh âm vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Bởi vì tôi no rồi!”

Sau khi no nê, Đàm Mạt rời khỏi nhà Lạc đại thần, trên đường tự trách vì sao cô lại từ chối để Lạc Hàm đưa về? Cô đi một quãng xa vẫn không có bóng dáng một chiếc taxi nào … Quá thất sách!

Đàm Mạt đi khỏi hơn mười phút thì Lạc Hàm xuống gara lấy xe.

Tiểu thư họ Đàm vừa rồi đã hùng hồn tuyên bố: Không sao! Tôi có thể tự mình giải quyết, không bao giờ muốn phiền đến người khác. Lạc Hàm, anh cứ nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai gặp!

Lạc Hàm nghĩ thầm: Anh có nên nghi ngờ năng lực quan sát của cô không. Vừa rồi lúc anh đưa cô về đây, chẳng lẽ, cô lại không nhận ra khu vực này không thể bắt xe? Nơi đây ai cũng có xe riêng, không có taxi đậu. Là cô đánh giá cao năng lực đôi chân của mình hay là coi thường vị trí của tiểu khu này?

Lạc Hàm rất nhanh đã trông thấy bóng dáng Đàm Mạt đang ngồi ở ven đường, mái tóc dài khẽ tung bay trong gió. Cô ngồi đó, cầm điện thoại trên tay, từ đằng xa có thể thấy mờ mờ khuôn mặt của cô nhờ vào ánh sáng nhàn nhạt hắt lên từ màn hình điện thoại.

Đàm Mạt ngồi cả buổi trời mới phát hiện, ngoại trừ Mộ Hà, ba, mẹ, người báo tin buổi phỏng vấn thì trong danh bạ không còn bất cứ một ai, ngay cả số điện thoại giao thức ăn nhanh cũng không có.

Cuộc sống của cô thì ra có lúc thất bại như thế …

Muộn thế này mà gọi ba mẹ đến tiểu khu xa hoa này đón cô, nhất định khi về nhà sẽ bị tra khảo cho thúi đầu. Cô từ nhỏ đã được dạy không được phép tiếp cận với những kẻ giàu có. Gia đình cô ghét nhất là thương nhân và quan chức cấu kết.

Nhìn hai chữ Mộ Hà, Đàm Mạt lại càng do dự.

Thời điểm này gọi cho Mộ Hà, dĩ nhiên cô bạn thân ngay lập tức chạy đến, rồi suốt đường đi cô ấy sẽ dùng đủ mọi loại ngôn từ bạo lực ‘lăng trì’ Đàm Mạt … Thêm vụ liên lụy lần trước, lần này Mộ Hà nhất định tính sổ một lần cả nợ cũ lẫn nợ mới.

Thở dài thườn thượt, Đàm Mạt quyết định cứ nhắm mắt dưỡng thần một chút, ‘cách’ chắc chắn sẽ nghĩ ra được ngay thôi.

Đang từ từ khép mi mắt liền nghe có người gọi tên mình: Đàm Mạt!

Thanh âm lành lạnh, thanh thuần, nồng hậu.

Lạc Hàm lái chiếc Bentley màu bạc, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng khi còn ở nhà, khí chất bất phàm.

Lạc Hàm nhàn nhạt lên tiếng, lọt vào tai Đàm Mạt lại không dễ chịu chút nào: “Đàm Mạt! Thật trùng hợp!”

Đàm Mạt ngẫm nghĩ, yếu ớt đáp lời: “Không trùng hợp chút nào!”

Thanh âm ủy khuất của Đàm Mạt tựa như một chiếc búa nhỏ, khẽ khàng gõ nhẹ vào tim Lạc Hàm.

Giọng anh trầm thấp vang lên: “Nào … Lên xe! Tôi đưa cô về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp