Xuyên Thành Em Gái Đối Thủ Idol Nhà Mình

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Cho tới nay, Thịnh Hành mặc dù luôn lạnh nhạt nhưng lại có tiếng là nam nghệ sĩ bảo vệ fans nhất trong giới.

Lục An An nhớ rất rõ, trước kia có một lần, trong một hoạt động có một vài fans bị bảo vệ của phía hợp tác với anh ức hϊếp, Thịnh Hành còn giúp cô ấy tạo áp lực khiến cho phía hợp tác phải xin lỗi và bồi thường mấy fans đó.

Fans và idol, thật sự không đơn thuần chỉ là thích và được thích.

Cũng không phải là đơn phương yêu mến.

Fans thích Thịnh Hành, tuy anh không thể thích lại tất cả bọn họ, nhưng anh sẽ không để cho người yêu thích anh cảm thấy là mình đang đơn phương yêu mến một người mà không được đáp lại.

Anh sẽ tốn tâm tư chuẩn bị làm quà tặng cho fans, cũng sẽ đứng ra bảo vệ lúc fans của mình bị ức hϊếp.

Đâu cũng là nguyên nhân vì sao sau từng ấy năm, bây giờ số lượng fans yêu chân thành Thịnh Hành càng ngày càng nhiều. Càng hiểu người đàn ông này, các fans lại càng thích anh hơn.

Sau khi nhận xét mấy lời này xong thì mấy người Cố Bạch chuyển sang đi xem tổ tiếp theo.

Huấn luyện viên vừa đi, mấy người ở trong phòng tập liếc mắt nhìn nhua, sau đó đột nhiên bật cười ra tiếng.

Nhưng dù sao đó cũng là huấn luyện viên, mọi người cũng không dám nghị luận linh tinh gì, chỉ cười cười như xong.

Đến lúc sắp kết thúc huấn luyện, đoàn người Lục An An vừa mới muốn rời khỏi phòng lại bắt gặp ba người Thịnh Hành và Cố Bạch đi tới.

“Chào huấn luyện viên ạ.”

Cố Bạch gật gật đầu: “Muốn đi ăn cơm à?”

“. . .Dạ vâng, chúng em về nghỉ ngơi thay đồ rồi đi ăn cơm ạ.”

Thường Thiến nhìn anh: “Huấn luyện viên, các thầy tìm chúng em có chuyện gì sao?”

Cố Bạch quay đầu lại nhìn Thịnh Hành, nói: “ Bọn tôi không ——” lời còn chưa nói hết đã bị cắt đứt.

“Có.”

Thịnh Hành liếc nhìn Lục An An, rất trực tiếp hỏi: “Muốn đi nghỉ ngơi sao?”

Lục An An hậu tri hậu giác lắc đầu: “Không không không.”

Idol đã tới đây tìm mình, nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi!

Cô còn có thể tiếp tục luyện tập thêm năm trăm năm!

Thịnh Hành gật đầu.

Cố Bạch lúc này cũng kịp phản ứng lại, cười với mấy người còn lại giải thích: “ Thịnh lão sưcủa các em đã đồng ý sẽ chỉ đạo riêng cho bạn học Lục về bài hát kia của thầy ấy rồi, chúng ta đi trước đi.”

Mọi người: “. . . Vâng.”

Đúng là ở tập đầu tiên, bài hát mà Lục An An biểu diễn chính là của Thịnh Hành.

Lận Chi Hòe cắn cắn môi, nhìn về phía Thịnh Hành: “Nếu không thì em cũng ở bên cạnh nhìn nhé? Tiện thể học tập một chút.”

Thịnh Hành thu mắt lại hỏi: “Lận lão sư nhất định muốn cùng học viên học sao?”

Anh nói ra lời này vẫn còn giữ lại cho cô ta chút mặt mũi, không quá trực tiếp, nhưng cũng không thể gọi là dịu dàng.

Trên khuôn mặt Lận Chi Hòe có chút xấu hổ lúng túng, mới vừa muốn nói chuyện, Cố Bạch liền cười nói: “ Lận lão sư đi theo bọn tôi ăn cơm đi, tiện thể thử một lần ăn tập thể nha.”

Có người đưa tới bậc thang, Lận Chi Hòe cũng không phải người ngu, tất nhiên sẽ trèo xuống.

“Được rồi.”

Sau khi tất cả mọi người đều đã đi, Lục An An vẫn còn đứng đờ ra ở cửa.

Thịnh Hành đẩy cửa ra đi vào trong phòng tập, quay đầu lại liếc nhìn fans nhỏ vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ kia, hô lên: “Còn không tiến vào?”

Đôi mắt của Lục An An phát sáng lóng lánh, vừa kích động lại hăng hái. Nhưng bên cạnh còn có camera, còn có cả người quay phim, cô không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Về sau đoạn phim này toàn bộ đều biên tập cắt nối rồi chiếu ra ngoài, khi đó mọi người nhìn kỹ cô, phát hiện gương mặt của cô ửng đỏ, đây không phải là bởi vì cô thẹn thùng hay xấu hổ gì, mà——

Thuần túy chỉ là cô kìm nén tâm tình đến mức mặt đỏ hồng.

Thịnh Hành lơ đãng liếc nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Khóe môi của anh theo bản năng hơi nhếch lên trên.

Trong nội tâm Lục An An còn đang tiến hành các loại tự củng cố tư tưởng, cũng không chú ý tới hành động nhỏ này của anh.

Nhưng thật ra người quay phim ở một bên lại bắt được đúng giây phút này, còn cố ý cho Thịnh Hành một cái màn ảnh đặc tả.

Phòng tập của học viên rất lớn, hai người tìm một chỗ bên trong phòng ngồi xuống.

Thịnh Hành nói sẽ chỉ đạo cho cô thì thực sự là chỉ đạo.

Đầu tiên anh dạy cho Lục An An cách mở giọng, sau đó lại nói một vài điểm cần chú ý của bài hát này.

Lục An An nghe rất nghiêm túc, đây là cơ hội khó có được.

Cô là loại người một khi đã làm thì phải làm tới tốt nhất mơi được, cho nên mặc dù cô không phải rất thích tham gia loại tiết mục này, cô cũng sẽ đem hết toàn lực ra cố gắng để làm được tốt nhất.

Sau khi nói xong hết, Thịnh Hành nhìn cô: “Thử một lần xem.”

“A?”

Lục An An không dám tin tưởng nhìn anh: “. . . Thử cái gì?”

Thịnh Hành nhướng mày : “Hát.”

Lục An An: “. . .”

Cô nhìn cặp mắt thâm thúy kia của Thịnh Hành, không hiểu sao đột nhiên lại căng thẳng.

Bảo cô biểu diễn trước mặt mọi người không có vấn đề gì. . . Nhưng bây giờ bảo cô hát cho một mình Thịnh Hành nghe, lại còn là bài hát của anh, cô thấy rất ngượng ngùng nha.

“Em —— “

Lời còn chưa nói hết, người quay phim đã chạy đến bên cạnh.

Lục An An: . . .

Thịnh Hành nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, cong môi cười: “Không thử thì làm sao biết được hiệu quả như thế nào?”

Lục An An quẫn rồi: “Em sợ sẽ hát sai.”

Thịnh Hành đàng hoàng trịnh trọng nói: “Ừm, nếu thế thì Thịnh lão sư sẽ cố hết sức chỉ đạo lại cho em thêm một lần."

Giọng nói của anh rất trầm thấp, trong giọng nói còn có chút ý cười, nghe tới càng thêm quyến rũ.

Lục An An vẫn luôn biết. . . Giọng nói của Thịnh Hành rất êm tai, nhưng ngày hôm nay mỗi một câu anh nói ra đều có thêm một chút khẽ cười, lại có chút khàn khàn truyền vào trong tai, Lục An An thật sự muốn đầu hàng.

“Được.”

Sau khi nói xong, Lục An An mới phản ứng được chính mình vừa nói cái gì.

Cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện, lại một lần nữa hối hận —— cô tuyệt đối là đã vì sắc đẹp mà mê muội.

Idol quá phạm quy rồi.

*

Buổi trưa ngày đó sau khi kết thúc huấn luyện, Lục An An trực tiếp trở về ký túc xá.

Ở trong ký túc xá tràn đầy camera kia, cô cũng không dám làm ra hành động đặc biệt gì.

Cô chỉ là yên lặng chui vào trong chăn, che kín cả đầu.

Mấy ngày sau đó tất cả thời gian đều là huấn luyện.

Lận Chi Hòe vẫn chỉ đạo cho các cô, nhưng rõ ràng thái độ đối với Lục An An so với mấy ngày trước nghiêm khắc hơn nhiều, cũng thích xoi mói hơn nhiều.

Lúc này cô ta cũng nhìn chằm chằm vào Lục An An, lớn giọng dạy bảo: “Khi các em có thời gian rảnh nên luyện tập nhiều hơn! Như các em như bây giờ, xa xa không đạt tiêu chuẩn có hiểu không?”

Cô ta nói xong lại liếc nhìn Lục An An: “Đừng tưởng rằng lớn lên có chút xinh đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm.”

Mọi người: “. . .”

Các cô ấy làm gì có loại ý nghĩ này.

Nói xong, Lận Chi Hòe liếc nhìn Lục An An: “Những bạn học khác nghỉ ngơi, Lục An An em tới đây, vừa rồi có động tác em nhảy không đúng, bây giờ em ở ngay trước mặt mọi người nhảy lại cho tôi xem.”

Lục An An khẽ mỉm cười, không phản bác: “Vâng.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lục An An vẫn thật sự biểu diễn vừa hát vừa nhảy một lần nữa.

Lận Chi Hòe nhìn động tác thuần thục và khuôn mặt luôn giữ vững biểu cảm của cô, kìm nén bực bội nói: “Cần phải luyện nhiều hơn một chút.”

Lục An An nhàn nhạt gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Cảm ơn Lận lão sư.”

Lận Chi Hòe nhìn vào mắt cô, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục thuyết giáo mấy người khác.

Sau khi Lận Chi Hòe rời đi, mọi người mới nhìn về phía Lục An An.

“An An, cậu có sao không?”

“Không có chuyện gì đâu.”

Có người nói: “Tại sao tới cảm giác như cô Lận vẫn luôn nhằm vào —— “

Lời còn chưa nói hết đã bị Lục An An cắt đứt.

Cô cười nói: “Không có đâu, Lận lão sư cũng là vì muốn tốt cho đoàn đội của chúng ta thôi mà.”

Người kia sửng sốt, lúc này cũng kịp phản ứng lại.

Trong phòng huấn luyện có camera, trên người các cô còn có gắn micro, hiện tại nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động đều có thể bị chiếu ra ngoài.

Phải cẩn thận hành động.

Lúc cô đang nghỉ ngơi, hệ thống lại xông ra.

—— [Cô không tức giận sao?]

Lục An An im lặng, cô không nghĩ tới nó còn quản cả loại chuyện này.

“Mày cảm thấy thế nào?”

Cô có chút hiếu kỳ: “Mày còn có thể tán gẫu mấy chuyện này với tao à?”

Lục An An soi gương, lẩm bẩm: “Tao còn tưởng rằng mày chỉ là một cái máy móc, chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ thôi đấy.”

Cô cười cười, nhìn mình ở trong gương, chậm rãi vẽ ra một khuôn mặt tươi cười: “Mày nhìn xem, bộ dạng của tao có giống như là không tức giận không?”

Cô sờ sờ mặt: “Tao đã đem cô ta từ đầu đến chân thăm hỏi một lần rồi.”

Hệ thống không nói gì.

Đây là sự thật.

Lục An An rất tức giận.

Nhưng cô biết bây giờ cô đang ở đâu và mình lúc này là thân phận gì, kể cả cô có tức giận cũng không được phép biểu hiện ra.

Còn những chuyện cái khác, đợi đến lúc thu xong tiết mục rồi lại nói.

*

Ngày mai chính là buổi công diễn.

Lục An An mới vừa tỉnh lại, đã được báo nhiệm vụ hôm nay.

Nhiệm vụ vừa ra, cơn buồn ngủ của cô đều bị dọa chạy.

Hệ thống lặp lại một lần nữa: —— [Nhiệm vụ hôm nay: Để cho Lục Duyên đến xem cô biểu diễn.]

Lục An An: “. . .”

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Tu La trận tới rồi! ! !

Anh trai và idol chuẩn bị gặp mặt rồi! An An kẹp ở giữa run lẩy bẩy ~~

Cô im lặng vài phút, chỉ trích nói: “Mày có phải muốn gϊếŧ chết tao không?!”

—— [Đây là cơ hội tốt có thể kéo gần mối quan hệ của hai anh em cô, lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu, chẳng lẽ không muốn người trong nhà đến xem.]

Lục An An nói thẳng: “Nói thật, cũng không muốn lắm.”

Không phải là cô không thích bọn họ, cô chỉ đơn giản là sợ mình sẽ bị mất mặt. Con trai thì ưu tú như vậy, con gái lại quá kém cỏi, chênh lệch này sự thật quá lớn.

Hệ thống mới không thèm quan tâm cô có muốn hay không.

Nói tóm lại: phải làm nhiệm vụ này.

Lục An An cũng biết khoảng thời gian này mấy nhiệm vụ cô làm thật sự có phần nhẹ nhàng, bây giờ cũng chỉ là khó khăn hơn một chút, ngoại trừ oán giận vài câu thì thật ra cô cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Cô cầm điện thoại di động lên chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Lục Duyên.

Điện thoại vừa kết nối, Lục An An đã nịnh hót hô lên: “Anh trai, chào buổi sáng nha!”

Mí mắt của Lục Duyên giật lên: “. . . Em bị bắt nạt?”

“Không phải.”

Lục An An dở khóc dở cười: “Anh trai, hôm nay anh có cần đóng phim không?”

“Không cần.”

Lục Duyên liếc nhìn thời gian: “Hôm nay em phải tham gia biểu diễn nhóm?”

“Vâng.”

Lục An An im lặng vài giây nói: “Cần phải có fans tới xem nha, anh trai. . .”

Cô kéo dài âm cuối, giống như làm nũng.

Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Lục An An và Lục Duyên đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Lục Duyên cảm thấy. . . Cái này cũng chỉ giới hạn ở bên ngoài, anh ấy cảm thấy, em gái của mình vẫn có khoảng cách đối với anh.

Hôm nay khi anh ấy nghe thấy giọng nói làm nũng của cô, còn cảm thấy rất thú vị.

Trước mắt Lục Duyên đột nhiên hiện lên một cảnh tượng từ rất nhiều năm trước.

Lúc em gái vừa mới sinh ra, anh thực ra rất thích cô bé, cũng rất quý trọng cô, khi đó mỗi ngày tới trường Lục Duyên gặp ai cũng khen em gái mình đáng yêu như thế này như thế nọ, bạn học trong lớp đều vô cùng hâm mộ.

Nhưng ngày hôm ấy… Hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.

Là chính lỗi của anh, anh đã bỏ em gái lại.

Anh thu mắt lại, giọng điệu nặng nề thêm mấy phần “Căng thẳng sao?”

“Không phải.”

Con ngươi Lục An An xoay chuyển: “Anh trai. . . Anh có muốn tới xem em biểu diễn không?”

Lục Duyên ngẩn ra.

Cực kỳ ngạc nhiên.

Anh cho rằng dựa theo tính cách của Lục An An, đến cả báo danh cũng không muốn nói với anh thì căn bản sẽ không muốn anh đến xem.

Cho nên mặc dù Lục Duyên đã từng có ý nghĩ kia nhưng cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.

“Là tổ tiết mục yêu cầu sao?”

Lục An An: “. . . Không phải, là em tự muốn anh tới xem em một chút, tiện thể đưa ra nhận xét cho em.”

Lục Duyên không chút nghĩ ngợi: “An An nhất định là người biểu diễn tốt nhất.”

Lục An An khẽ cười, nghe Lục Duyên thả rắm cầu vồng.

“Cái kia… anh sẽ tới sao?”

Lục Duyên suy nghĩ vài giây: “Anh phải hỏi lại một chút, xem hôm nay có công việc khác nào không.”

Nghe vậy, Lục An An “Ồ” một tiếng: “Vâng, vậy anh đi làm việc đi.”

Lục Duyên “Ừ” một tiếng: “Cố lên.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Lục An An gãi gãi đầu.

Cô vừa định hỏi hệ thống, cách đó không xa lại truyền đến tiếng loa, là ca khúc sẽ phát ra mỗi sáng sớm trong túc xá, nhắc nhở mọi người phải rời giường.

Lục An An sửng sốt, cất điện thoại di động lại.

Vội vội vàng vàng thay quần áo, cô cùng mọi người đi về phía sau sân khấu, chuẩn bị trang điểm.

Trong hậu trường rất náo nhiệt có một căn phòng lớn, chuyên gia trang điểm và chuyên gia trang phục chạy tới chạy lui, trang điểm sửa sang tạo hình cho các cô.

Dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên biểu diễn công khai, còn có khán giả đến hiện trường xem, cả tổ tiết mục cũng thấy vô cùng quan trọng.

Dù là tốt hay xấu, khi có khán giả xem trực tiếp thì đều có thể đưa ra các lựa chọn khác với ban đầu.

Trong lúc nhất thời, các tuyển thủ đều căng thẳng, liên đới tới tổ tiết mục cũng có chút xíu căng thẳng.

“Hôm nay hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Sợ cái gì, cũng không phải là phát sóng trực tiếp.”

“Vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

“Đúng vậy.”

. . .

Mọi người ai nấy đều bận rộn, đám người Lục An An cũng đang thay quần áo và trang điểm.

Hôm nay các cô ấy sẽ biểu diễn ca khúc là ‘tình ca mối tình đầu’, trang điểm và quần áo đặc biệt đặc biệt vui tươi, đôi mắt sáng ngời, còn điểm thêm chút nhũ xinh đẹp bắt sáng, vừa nhìn đã thấy rất ngọt ngào, chớ nói chi là chuyên viên trang điểm còn cố ý khiến cho hai má các cô hồng lên như quả đào, nhìn vào thấy vừa vui tươi vừa đáng yêu.

Đương nhiên, trang phục của các cô cũng đặc biệt có cảm giác. . . Mối tình đầu.

Váy xếp ly nhiều tầng.

Lục An An mới vừa mặc đồ đi ra ngoài, Dụ Thư liền tiến tới.

“An An, đôi chân của cậu đẹp quá đi.”

Cô ấy hâm mộ nhìn: “Chân của tớ thật là thô quá đi.”

Lục An An bật cười: “Không đâu, cậu cũng rất đẹp.”

“Nhưng An An, cậu còn rất xinh nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy, chân cậu thật sự quá đẹp luôn ấy.”

“Nếu như tớ là đàn ông, nhất định tớ sẽ theo đuổi An An.”

“Đêm nay An An là nữ thần mối tình đầu của tất cả chúng ta.”

Tầm mắt của mọi người trực tiếp rơi vào đôi chân vừa dài vừa trắng của cô, chân của cô vô cùng tinh tế, một chút bắp thịt cũng không có, hoàn toàn chính là cặp chân đẹp như vẽ mà tất cả các cô gái đều tha thiết ước mơ.

Lục An An bị mọi người nhìn tới có chút ngại ngùng.

“Mọi người đều rất đẹp.”

Thường Thiến khẽ cười: “Tóc của cậu có cần làm lại một chút hay không?”

Lục An An liếc nhìn: “Có, ban nãy khi thay đồ làm nó bị lỏng rồi.”

“Đến đây, tớ giúp cậu sửa.”

“Ừa.”

Tổ của các cô ở cạnh nhau rất hài hòa, mọi người đều tương tác hỗ trợ lẫn nhau.

Chờ sau khi sửa sang xong xuôi, một đám người kéo nhau đi tới bên trong một phòng khác chờ đợi tới lượt mình.

*

Kế hoạch của tổ tiết mục là, hai bên huấn luyện viên sẽ cử ra chiến đội pk với nhau xem là tổ nào thắng.

Mấy người Lục An An là tổ của Lận Chi Hòe và Cố Bạch , còn Thịnh Hành. . . Huấn luyện viên trưởng, không thuộc về bất kỳ một đội nào, thế nhưng khi ngàn cân treo sợi tóc, anh sẽ giúp hai đội tuyển người, bày mưu tính kế.

Hôm nay là lần đầu tiên công diễn.

Sân khấu biểu diễn không còn là cái sân khấu nhỏ lần trước nữa, cái này to hơn rất nhiều, bên dưới cũng có kha khá khán giả tới xem.

Đám người Lục An An sau khi đi vào phòng chờ, mọi người đều cảm thấy kích động khẩn trương.

Lần đầu tiên, tâm tình của họ đều không khác nhau là mấy.

“An An, cậu có căng thẳng không?”

Lục An An gật gật đầu: “Hơi hơi.”

Dụ Thư hít sâu một hơi nói: “Tớ cũng thế, rất sợ mình sẽ phạm sai lầm gì đó, làm hỏng buổi biểu diễn hôm nay.”

“Sẽ không đâu.”

Lục An An vỗ lên tay cô ấy: “Thả lỏng một chút, chúng ta đã luyện tập rất tốt, chỉ cần không phải là sai lầm lớn thì sẽ không có vấn đề.”

Thường Thiến thân là tổ trưởng, cũng lên tiếng an ủi mọi người: “Bình tĩnh nào, sau này chúng ta còn phải biểu diễn rất nhiều lần trên sân khấu, đừng quá lo lắng.”

Mọi người khẽ cười.

Trong phòng các cô đang ngồi có một màn ảnh lớn, có thể nhìn thấy mọi chuyện ở trên và ở dưới sân khấu.

Lục An An ngẩng đầu lên nhìn, có thể nhìn thấy dưới đài khán giả đang lục tục vào sân.

Cô nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện một chút.

Hy vọng buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi.

Bởi vì là lần công diễn đầu tiên cho nên mặc dù là quay sẵn phát lại, nhưng ở cửa cũng có rất nhiều fans đang đợi.

Sau khi tập đầu tiên chiếu ra, không ít người đã có tuyển thủ mà mình muốn vote, hơn nữa các tuyển thủ tới tham gia có không ít người trước đó đã ký hợp đồng với công ty quản lý, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít fans, có thể tới thì đều sẽ tới.

Trên mành ảnh lớn trong phòng chờ, fans bên ngoài so với tưởng tượng của bọn họ nhiều hơn rất nhiều, trên mạng cũng rất náo nhiệt.

Náo nhiệt nhất đại khái là chuyện mấy vị huấn luyện viên cùng xuất hiện, bên ngoài truyền đến những tiếng thét chói tai, lớn đến nỗi mái nhà cũng muốn lật tung.

“A a a a a a là Thịnh Hành!”

“Anh trai quá đẹp trai a a a.”

“Anh trai nhìn em nhìn em!”

“Hôm nay tạo hình của Cố lão sư là vô song!”

“ Ôn lão sư!”

“Đình Đình a a a a a a a!”

“Hòe Hòe em ở đây! !”

Năm vị huấn luyện viên cùng xuất hiện, hết thảy tầm mắt và máy quay đều tập trung ở trên người bọn họ.

Đến cả những người ngồi ở trong phòng chờ cũng vô cùng kích động.

Thường Thiến nắm lấy tay của Lục An An, thấp giọng nói: “Xong rồi, xong rồi, tớ đột căng thẳng nhiên quá.”

Lục An An không đáp lời.

Thường Thiến cảm thấy hơi lạ, nhìn lên mặt Lục An An, đúng lúc đó cô ấy nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Lục An An, theo tầm mắt của cô nhìn sang, Lục An An đang nhìn vào khu vực vị trí chính giữa năm vị huấn luyện viên.

Cô ấy sửng sốt một chút, có một suy đoán hiện lên.

“An An.”

“Hả?”

Lục An An còn đang nhìn lên nhìn màn ảnh lớn, hôm nay Thịnh Hành thật sự vẫn quá đẹp trai, anh mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, bên trong phối hợp với một chiếc áo len, thoạt nhìn tuấn lãng đẹp trai lại đủ giữ ấm,

Người ấy đứng ở nơi đó, dáng người như ngọc, khí chất xuất chúng.

Khiến cho sau khi người ta nhìn vào không thể chuyển dời được tầm mắt đi.

Nếu không phải là thời gian và địa điểm không cho phép, Lục An An cũng muốn giống như các fans hâm mộ ở bên ngoài, điên cuồng thét chói tai.

A a a a a a a anh trai soái quá soái! !

Thường Thiến nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực kia của cô, ghé vào bên tai Lục An An thấp giọng hỏi: “. . .Có phải là cậu thích Thịnh lão sư hay không?”

Lục An An giật mình nhìn cô ấy.

Thường Thiến nói: “. . .Cậu, cậu có phải là fans của Thịnh lão sư không?”

Lục An An nhấp môi dưới, thấp giọng hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”

Thường Thiến bật cười, gật gật đầu nói: “Rất rõ ràng, bên trong ánh mắt cậu đều đang phát sáng.”

Một cô gái theo đuổi thần tượng, vậy thì khi người ấy nhìn thấy thần tượng, trong đôi mắt đều sẽ phát sáng.

Đó là phản ứng tự nhiên.

Bởi vì thích, bởi vì yêu và sùng bái.

Cô ấy đè xuống tâm tình kích động của chính mình: “Trời ạ, có phải là cậu bởi vì Thịnh lão sư cho nên mới tới tham gia cái tiết mục này không?”

“Không phải.”

Lục An An bật cười nói: “Là vì nguyên nhân khác.”

*

Trong luc hai người nói chuyện thì năm vị huấn luyện viên đã đi vào trong hội trường.

Mà giờ khắc này, trên mạng đã xuất hiện hot search!

Người hâm mộ Thịnh Hành rất nhiều, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, fans của anh có thể đưa anh lên hot search.

Đám người Lục An An không chạm mặt với các huấn luyện viên, cô nhìn bọn họ đi vào trong hội trường rồi ngồi vào bàn chấm điểm, sau đó mc điều khiển chương trình xuất hiện.

Mc điều khiển chương trình thành thạo tuyên bố quy tắc thi đấu: Hai đội so đấu một lần, cuối cùng khán giả ở hiện trường bỏ phiếu chọn, nhóm nào có số phiếu cao hơn sẽ thắng. Cuối cùng sẽ thống kê tổng số phiếu xem rốt cục là đội nào đạt thắng lợi tối đa.

Tập này là một tập sống còn, là tập sẽ có người bị loại.

Khán giả sẽ xem các đội biểu diễn rồi phiếu, cư dân mạng cũng có thể bỏ phiếu, đến lúc đó người có số phiếu ít nhất sẽ bị loại.

Sau khi tuyên bố xong quy tắc là đến mà chào hỏi của năm vị huấn luyện viên.

Mỗi khi có một vị trí huấn luyện viên đứng dậy thì ở bên dưới lại vang lên những tiếng thét chói tai liên tục.

Chào hỏi xong xuôi, huấn luyện viên hai đội bắt đầu chọn đội viên lên sân khấu.

Tổ đầu tiên không phải là nhóm Lục An An, là tổ chuyên cần đấu với tổ thực lực, các cô ngồi trong phòng chờ xem biểu diễn.

Tuyển thủ của mỗi nhóm đều dốc hết sức lực, muốn mình có thể biểu diễn được một màn tốt nhất ở trên sân khấu.

Bên trong khán đài khí thế thi đấu tiến hành hừng hực, mà ở bên ngoài, còn có một người đang vội vã chạy tới.

Anh Tiền nhìn Lục Duyên, có chút đau đầu.

“Em cứ đi vào như vậy?”

Lục Duyên liếc mắt nhìn anh: “Không thì thế nào?”

Anh Tiền ném cho anh ấy một cái khẩu trang: “Mau đeo lên, anh đi chào hỏi một chút.”

Anh ta nói thầm: “Anh cũng không hiểu vì sao cậu lại chạy tới xem biểu diễn, lần đầu tiên An An biểu diễn, anh hiểu, nhưng em mà xuất hiện ở đây thì quá quỷ dị.”

Lục Duyên “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt đáp.

Đây là lần đầu tiên em gái của anh chủ động nói nhớ anh, muốn anh tới, coi như là anh có đang ở nước ngoài cũng phải bay về.

Nhân viên công tác vội vội vàng vàng chạy tới, mặc dù không biết vì sao Lục Duyên lại ở chỗ này, nhưng chuyện mà thượng cấp bàn giao vẫn phải làm.

“Lục lão sư.”

Lục Duyên mỉm cười nói: “Xin chào, làm phiền rồi.”

“Không sao không sao.” Nhân viên công tác nói: “Có điều bây giờ chỉ có một vài chỗ trống đơn ở hàng phía trước, hy vọng Lục lão sư không ngại.”

“Không sao.”

Lục Duyên khẽ cười: “Cảm ơn.”

Sau khi vào sân, Lục Duyên liếc nhìn anh Tiền.

Hai người đều điệu thấp mà đến, cũng không phải tất cả các nhân viên công tác đều biết Lục Duyên đến đây, mọi người chỉ nhìn thấy một cái bao kín thẳng tắp đi ngang qua, ngồi ở hàng ghế con đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp