Một vòng tranh đấu này nhanh chóng kết thúc, lúc Lục An An trở lại trong đội ngũ, Lục Diên nhẹ nhàng nhìn cô.
Ánh mắt kia. . . Khiến cho cô chột dạ không dứt.
Thường Thiến nắm cánh tay cô kích động “A” một tiếng, thấp giọng nói: “Thầy Thịnh cũng quá tốt với cậu rồi!”
Lục An An hơi nhấp môi: “Ừm!”
Là thật sự tốt.
Thịnh Hành cưng chiều fans thật sự là danh bất hư truyền.
Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp càng là chua thành chanh tinh, vừa rồi cảnh tượng đó, mọi người cũng nhìn ra được Thịnh Hành là cố ý nhường đối phương.
Nhưng mọi người đều không sinh ra bất kỳ nghi ngờ nào về quan hệ của anh và Lục An An, ngược lại còn cảm thấy —— Thịnh Hành đây là nhìn ở trên mặt mũi của Lục Diên mới làm như vậy.
[ A a a a a a a Thịnh Hành đối với Lục Diên cũng quá tốt rồi! ]
[ Tui cũng thấy tui cũng thấy! Anh ấy hoàn toàn không đánh trả nhóm của Lục Diên nha! ]
[ Phiền toái mấy cái người kia tự manh manh trong giới thôi có được không, đừng có tới đây chọc mù hai mắt của mọi người nữa. ]
[ Thật sự là hâm mộ Lục An An nha. ]
Mấy hạng mục sau đó thật sự không có ai gọi tên Lục An An nữa.
Cả một buổi sáng, mọi người chơi tới mệt bở hơi tai.
Lúc đến buổi trưa, mọi người trở về ăn cơm nghỉ ngơi.
Lục An An liếc nhìn mc điều khiển chương trình, lại liếc nhìn Lục Diên, tách khỏi mấy người xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “. . . Anh trai, anh có ở lại chỗ này ăn cơm không?”
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Em muốn anh ở chỗ này ăn cơm hay là không muốn?”
Lục An An: “. . .”
Cô nghẹn lại, rất bất đắc dĩ nói: “Vậy phải xem anh trai có thuận tiện hay không.”
“Em nói xem em có muốn hay không.”
“Dĩ nhiên muốn!”
Lục An An vì quay phim Lục Diên nịnh nọt, nói khoác không biết ngượng hô “Muốn” . Hai mươi phút sau, cô đã vì lời mà chính mình nói ra phải trả giá đại giới.
Tổ tiết mục vì thu hút khán giả, để sáu tổ tuyển thủ tiến hành thi đấu, đội ngũ nào thắng mới có bàn tiệc lớn ăn, không thắng còn cần tự mình nấu cơm.
Đương nhiên, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Mọi người sau khi nghe thấy quy tắc, thì đều đồng loạy quay đầu nhìn lại.
Ở đằng sau, các nhân viên công tác đã đem các nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên bàn, mà ở một bên khác. . . Là bếp trưởng chuyên gia đang chuẩn bị tiệc lớn.
Mọi người: . . .
“Loại trò chơi này có ý nghĩa gì nha.”
“Đúng vậy, tớ còn không biết nấu cơm đâu.”
“Thật không thể hiểu nổi mà.”
Mọi người sôi nổi nghị luận, mc điều khiển chương trình cười nói: “Hôm nay chúng ta cùng nhau rèn luyện năng lực hợp tác đoàn kết cho mọi người nha, hạng mục cuối cùng hôm nay của chúng ta là kéo co nha!”
Mọi người: ? ? ?
Nhìn thấy biểu cảm của mọi đều là một bộ sống không còn gì luyến tiếc, mc điều khiển chương trình buồn cười nói: “Buổi chiều được nghỉ nha, sao rồi, đã có động lực chưa nào?”
Trong nháy mắt, mọi người trở nên sống động hẳn lên.
“Thật sao thật sao?”
“Buổi chiều nghỉ chính là có thể đi ra ngoài chơi sao?”
“Vậy chúng ta có thể đi xem phim sao?”
Ở đây nữ sinh nhiều, mỗi người một câu cũng đã ầm ầm.
Lục Diên nhíu mày lại một chút, đột nhiên có chút vui mừng vì anh không có tới làm huấn luyện viên của cái tiết mục này, đạo diễn đây là muốn lăn qua lăn lại lăn chết huấn luyện viên đây mà.
“Có phải là anh đang chê bai bọn em đúng không?”
Lục Diên nghe thấy câu hỏi của em gái, không chút do dự nói: “Không có.”
“Anh có.”
Lục An An ngạo kiều nói: ” Biểu cảm vừa rồi của anh đã để lộ ra tất cả rồi, em sẽ đi nói cho fans của anh.”
Lục Diên dở khóc dở cười, muốn quay sang vỗ đầu của cô, suy nghĩ một chút lại cảm thấy quên đi.
Chỗ này không thích hợp.
Hai anh em không coi ai ra gì nhỏ giọng nói chuyện phiếm, máy quay cũng không chú ý tới bên này, Cố Bạch ở chếch đối diện lơ đãng liếc nhìn, cảm thấy rất kỳ quái.
Anh ấy đá đá chân Thịnh Hành.
“Lục Diên và Lục An An đứng chung một chỗ nhìn còn rất hài hòa nha.”
Thịnh Hành một tay nhét trong túi quần, nhấc mi mắt lên nhìn sang phía bên kia, đáp nhẹ: “Ừm.”
Cố Bạch đối với thái độ lãnh đạm này của anh tỏ vẻ không còn gì để nói: “Cậu thật đúng là một chút tâm tình chập chờn cũng không có à?”
Thịnh Hành: “Thế nào gọi là tâm tình chập chờn?”
Cố Bạch: “. . .”
Anh ấy cảm thấy vô vị, nhưng Lận Chi Hòe đang đứng ở bên cạnh, anh lại không có gì để nói với cô ta.
Cứ thế dứt khoát câm miệng.
Thịnh Hành khẽ cười, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người ở phía đối diện kia.
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời tinh tế soi rọi, chiếu vào những chiếc lá không đồng đều rơi vào trên người hai người, có một loại cảm giác hài hoà không nói ra được thành lời.
Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt hai người giây lát, lúc này mới nhẹ như mây gió thu hồi ánh mắt.
Sắc mặt của Lận Chi Hòe bây giờ đã hoàn toàn không thể nhìn.
Bên cạnh còn có camera quay phim, , cô ta cúi đầu cắn răng, vừa rồi tình cảnh Thịnh Hành nhìn sang đó, hoàn toàn bị cô ta thu vào đáy mắt.
Dựa vào cái gì.
Lục An An có thể nhận được sự quan tâm của Thịnh Hành, còn có thể được Lục Diên đối xử nhã nhặn điềm đạm như vậy.
Cô ta ngước mắt lên liếc nhìn vào nụ cười trên mặt Lục An An, dù thế nào cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
*
Cuộc thi kéo co tiến hành khí thế ngất trời.
Đội của Lục An An đối đầu với đội của Thịnh Hành, cô thật nghi ngờ tổ tiết mục chính là cố ý.
Muốn gợi ra độ đề tài và sự quan tâm của mọi người.
Khi mọi người nghe đến Thịnh Hành sẽ phải đấu với Lục Diên đều kinh ngạc thốt lên.
Khán giả xem truyền hình cũng trực tiếp xôn xao.
[ 666 tổ tiết mục các anh hay lắm. ]
[ Tui chỉ có thể nói tổ tiết mục cũng qúa trâu bò rồi. ]
[ Trời ạ, hai đại đỉnh lưu sắp Hợp Thể! ! Mọi người chú ý nha. ]
[ Má ơi, đừng ăn vạ nhà tôi có được không! ]
Fans của các nhà đều vô cùng bảo vệ idol nhà mình.
Chớ nói chi là hôm nay Lục Diên và Thịnh Hành còn đụng vào nhau, mặc dù có cp tà giáo xuất hiện, nhưng fans nhà mình tuyệt đối không đồng ý hai người cùng nhau xuất hiện.
Cũng may là các cô ấy không nhìn thấy bình luận như mưa đạn bên dưới, cho nên mặc có chửi rủa nhưng cũng không ai đi quản.
Lục An An thật sự có chút lo lắng.
Lục Diên đứng ở ngay bên cạnh cô: “Phải tham gia thi đấu, đang nghĩ cái gì thế?”
“Anh trai, lần này đến đây anh thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cô lại liếc nhìn Thịnh Hành bên kia: “Fans của anh sẽ không tan vỡ chứ?”
Lục Diên ngẩn ra, hình như là có chút ngoài ý muốn cô sẽ nghĩ tới chuyện này.
“Sợ gì, sợ đối thủ mắng anh?”
Lục An An: “. . .”
“Anh không sợ sao?”
Lục Diên im lặng, không hé răng.
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khoảng thời gian mặc dù vẫn luôn không thấy người, nhưng ta ở bên trong tiết mục này còn được nuôi rất tốt.
Khuôn mặt gầy gò trước kia cũng chậm rãi khôi phục, trước kia nhìn qua gầy trơ xương, hiện tại dường như đã có thêm một chút thịt.
Khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thoải mái.
Lục Diên vẫn luôn biết em gái của mình lớn lên rất xinh đẹp, trong những năm cô bị bắt cóc đó, người một nhà Lục Diên dựa cả vào ảnh chụp trước kia của cô để hồi tưởng lại.
Tất cả bọn họ đều nghĩ, cô hiện tại thế nào rồi, có khỏe không, trưởng thành là bộ dáng gì, có phải đã lớn thành một cô gái trưởng thành rồi hay không.
Lục An An là được cha Lục mẹ Lục tìm thấy, lúc đó sau khi nhận được tin tức, hai người liền lập tức đi qua.
Lúc đó Lục Diên mới vừa tiến vào giới giải trí, căn bản không thể phân thân ra được, chờ đến khi anh nhìn thấy Lục An An, cô đã nằm ở trong bệnh viện.
Đến bây giờ Lục Diên vẫn còn nhớ như in cái ánh mắt kia, lạnh lùng, chán ghét.
Lúc cha mẹ nhắc tới anh là anh trai của cô, những tâm bên trong ánh mắt kia của Lục An An, có một lát đã đâm thủng trái tim của anh, nhưng anh biết rõ, đó là chuyện mà anh bắt buộc phải chịu đựng.
Bất kể là Lục An An khi đó có thái độ gì với mình, Lục Diên đều cảm thấy mình xứng đáng phải nhận.
Mặc dù sẽ khó chịu, nhưng anh nguyện ý tới bù đắp.
Cho dù bù đắp đã không còn tác dụng.
Trước kia, bất kể là anh có đối xử với Lục An An như thế nào, Lục An An đều không chấp nhận mở lòng với anh.
Anh mua quà tặng, Lục An An sẽ ném mất, sáng sớm hôm sau anh liền có thể nhìn thấy món quà nằm trong thùng rác, anh gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Lục An An, trên cơ bản mười lần thì đến lần thứ mười mới có người đáp lại.
Thực ra Lục Diên cũng từng rất khó chịu, có một quãng thời gian rất dài anh đều nghĩ, nếu như ngày đó người bị bắt cóc là mình thì thật tốt.
Anh ta nguyện ý thế chỗ cho em gái của mình.
Cho nên khi thái độ của Lục An An dần dần chuyển biến, mỗi ngày đều gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho mình, mặc dù Lục Diên có cảm thấy có chút không chân thực, nhưng lại vui mừng.
Em gái ruột của anh rốt cục đã chịu mở rộng cửa lòng.
Cô có thể tiếp nhận mình, Lục Diên cảm thấy không còn sợ bất luận cái gì.
Sau khi làm mất Lục An An một quãng thời gian rất dài, Lục Diên mới hiểu rõ, không có cái gì quan trọng hơn so với người nhà.
Chỉ cần bọn họ tốt, mình thế nào cũng được.
Sáng sớm hôm nay anh mới nhận được tin tức, nói cô gặp sự cố ở bên trong tiết mục.
Mặc dù đạo diễn đã nói rõ mọi chuyện với anh, còn khen Lục An An rất lợi hại, không có nửa điểm vấn đề, nhưng nếu như không nhìn thấy người, Lục Diên thật sự không yên lòng nổi.
Năm đó, lúc vừa mới tìm thấy cô, năng lực của anh không đủ, không thể kịp thời đi đón cô về nhà, như vậy lần này —— anh không muốn lại bỏ lỡ.
“Anh.”
Lục An An thấp giọng hô lên: “Anh!”
Lục Diên hoàn hồn, thu mắt lại: “Ừm.”
“Anh cứ nhìn em làm gì?”
Lục Diên bật cười: “Không có gì.” Anh nói: “Không sợ, nếu như có fans mắng anh, em có thể giúp anh mắng trở về không?”
“Đương nhiên là được.” Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: “Em oán hận người rất lợi hại nha.”
Lục Diên khóe môi khẽ cười: “Vậy lỡ như là fans của đối thủ thì sao?”
Lục An An: “. . .”
Cô im lặng vài giây, nghiêm túc nói: “Anh cũng không làm cái gì, kể cả là fans của đối thủ cũng không được, em sẽ phản bác.”
Cô sẽ từng câu từng chữ phản bác, vì Lục Diên nói chuyện.
Mặc dù cô yêu thích Thịnh Hành, idol của cô là Thịnh Hành, thế nhưng Lục An An biết rõ nguyên nhân Lục Diên xuất hiện ở đây.
Cô đã thay thế em gái ruột của Lục Diên, dùng thân phận của cô ấy để tiếp tục sống, kể từ lúc ban đầu không thể đón nhận đến bây giờ, cô ta đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có chút cảm giác hổ thẹn ra thì cái nhìn của cô thật sự đã triệt để đổi mới với Lục Diên.
Người này, thật sự không giống như những gì trên internet vẫn lưu truyền.
Anh ấy thực ra thật sự rất tốt rất tốt.
Bảo hộ em gái, cuồng ma thương em gái thật sự không phải là tính cách do người thiết lập, mà là việc anh thật sự thật sự mỗi ngày đều làm.
Đang nghĩ nghĩ, mc điều khiển chương trình hô lên: “Được rồi, sắp bắt đầu rồi.”
Hai người hoàn hồn: “Trước tiên tập trung thi đấu đi.”
“Vâng.”
Lục An An liếc nhìn người đang đứng ở phía đối diện, trùng hợp va vào ánh mắt của Thịnh Hành.
Cô ngượng ngùng cười cười: “Thầy Thịnh, chúng em sẽ toàn lực ứng phó.”
Tổ viên trong nhóm Thịnh Hành bên kia hô to: “An An! Bọn tớ biết rồi, sẽ không nhường cậu đâi.”
Thường Thiến: “Bọn tớ không cần!”
Chiến tranh động một cái liền bùng nổ.
“Cố lên cố lên!”
“A a a a thầy Thịnh bên này hình như muốn thắng.”
Giằng co đại khái hơn một phút đồng hồ sau thì tổ của Lục Diên giành thắng lợi.
Mọi người cùng nhau hô to hoan hô
Đến cuối cùng, ba so với hai, ba tổ của Lục Diên và Lục An An bên này giành chiến thắng, được ăn một bữa tiệc lớn, phía bên kia mấy người Thịnh Hành cần mình đích thân xuống bếp.
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía Thịnh Hành: “Thầy Thịnh sẽ làm cơm sao?”
Thịnh Hành lắc đầu.
“Sẽ không “
Mc điều khiển chương trình “Oa” một tiếng: “Vậy còn thầy Cố và cô Lận thì sao?”
Cố Bạch: “Tôi sẽ nấu mì.”
Mọi người bật cười.
Lận Chi Hòe liếc nhìn Thịnh Hành, lúc này mới nói: “Tôi sẽ nấu mấy món đơn giản.”
Mc điều khiển chương trình kinh ngạc vui mừng: “Các học viên thì sao?”
Mọi người đều lắc đầu, tuổi tác mọi người ở đây đều không lớn, phần lớn đều là các nhóc con được người trong nhà cưng chiều, thật sự không có mấy người biết làm cơm.
Mc điều khiển chương trình bất đắc dĩ: “Vậy chúng ta liền sử dụng phương án dự phòng đi.”
“Là cái gì vậy?”
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía mấy người Lục An An bên này, cười thần bí nói: “Ba huấn luyện viên của chúng ta có thể mời ba người thắng cuộc tới giúp đỡ nha, có ai ở đây xung phong nhận việc hay không nào?”
Lục An An muốn nhấc tay, nhưng lại sợ mình bại lộ ra cái gì.
Cô suy nghĩ một chút, nịnh nọt nhìn về phía Lục Diên.
Lục Diên: “. . .Em nhìn anh làm gì?”
“Anh à, chuyện của em gái anh nhất định sẽ giúp có phải hay không.”
Lục Diên không chút do dự phản bác: “. . . Không làm.”
Lục An An: “. . . A.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT