Sau khi tuyên bố xong kết quả, có người vui mừng có người phiền muộn.
Vui mừng là những người có thể tiếp tục vào phòng sau, phiền muộn là những học viên bị loại.
Mọi người ôm nhau, khóc ra thành tiếng.
Lục An An thực ra không thích loại bầu không khí này, cô không phải một người thích thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng một mực cô lại là một người rất cảm tính.
Đụng tới một chút việc nhỏ, hoặc là lúc nghe thấy một chuyện xưa cảm động, cô đều sẽ không nhịn được muốn khóc.
Cô nhìn nhóm người trước mặt này, viền mắt đột nhiên đỏ lên.
Lục An An thực ra thật sự không muốn khóc, nhưng xung quanh tất cả đều là tiếng khóc nức nở, nghe thấy các cô ấy đứt quãng nghẹn ngào nói chuyện, tâm tình cô liền xúc động theo.
Ngày hôm nay qua đi, không biết phải bao lâu mới có thể gặp lại.
Mc điều khiển chương trình nhìn này một đám các cô gái trẻ tuổi, cũng rất không nỡ.
Mọi người đều là đem theo giấc mơ đi tới nơi này, cũng không có ai biết tương lai sau này sẽ làm sao.
Có thể gặp nhau chính là duyên phận, hy vọng có thể trân trọng.
Ngày đó qua đi, mọi người chậm chạp trở lại ký túc xá, một buổi tối chậm chạp đi tới.
Ký túc xá dần dần có những người chỉ còn dư lại một mình một người, hình bóng đơn độc xuất hiện không ít.
Buổi tối ngày hôm ấy Lục An An ngủ không ngon, mơ tới rất nhiều chuyện trước đây.
Cô nhớ rất rõ ràng, lúc cha qua đời, những người thân khác đều không muốn chăm sóc cô, vẫn luôn nói với cô —— trừ phi đem tài sản của cha cô để cho cô giao ra đây, để bọn họ thay cô bảo quản, thì bọn họ mới tới chăm sóc cô.
Lục An An khi đó cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không giao ra.
Cô một mình một người đem căn biệt thự lớn bán đi, mua một phòng nhỏ thích hợp cho một mình cô ở, một phòng có hai gian, sau đó trang trí một phen.
Đương nhiên, đây là sau khi cô thành niên mới làm tất cả những thứ này.
Trước kia, khi cô làm ra những quyết định này, cô gặp được Thịnh Hành.
Cha mới vừa qua đời, người thân đều lặp đi lặp lại nhiều lần đến nhà của cô, muốn đem một số đồ có giá tiền cao lấy đi. Lục An An không muốn, điên cuồng tàn nhẫn mà hung ác đuổi đi, còn làm loạn một trận, vì đem lá trà mà cha của cô khi còn sống thích nhất đoạt lại, cô còn cắn người thân một cái, sau đó nhận về một cái tát.
Nhưng dù cho như thế, cô cũng không nhả ra. Cô vẫn luôn cắn, rất nhiều người đánh vào người cô cũng không được, tư thế nếu người kia không đem lá trà trả về thì không thể đi.
Sau đó, bảo vệ khu đến rồi.
Lục An An nói cho bảo vệ đâu vào đấy , không thể để cho những người kia đi vào nữa, bảo vệ nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô còn hỏi cô có muốn đi bệnh viện hay không, cô từ chối.
Sau khi cô một mình một người đi bệnh viện, lúc ra ngoài Lục An An đi lung tung ở trên đường, không có mục đích bước đi.
Sau ngày hôm đó cô không còn người nhà.
Đang đi, màn LED ở phía đối diện của một cái trung tâm mua sắm sáng lên.
Ánh sáng chói mắt, Lục An An theo bản năng đưa tay ngăn cản, những người đi ngang qua dừng lại kinh ngạc thốt lên. Cô cũng theo đó nhấc mắt, sau đó nhìn thấy người cô hiện tại rất thích kia.
Thịnh Hành cứ như là một ngọn đuốc, rọi sáng con đường đen kịt của cô, cũng nhen lửa vào trái tim đã chết của cô.
Bài hát anh hát lúc đó Lục An An đến bây giờ vẫn còn nhớ, bài hát đó đã từ rất lâu rất lâu rồi, là một bài hát Thịnh Hành tự viết.
Sau khi cô đứng tại chỗ xem hết bài hát này, lại nhìn thấy phỏng vấn của anh.
Anh nói —— làm người cần vì ai sống, hãy sống vì chính mình, phải có niềm tin và tín ngưỡng.
Lúc đó anh là khách quý trong một tiết mục, nhân khí rất rất nhiều người sùng bái và thích anh .
Cho nên mc điều khiển chương trình bảo anh nói một chút lời cổ vũ cho mọi người, khích lệ mọi người một chút.
Sau đó một thời gian. Thịnh Hành cứ thế biến thành tín ngưỡng của Lục An An.
Cô càng ngày càng có động lực sống tiếp, đúng thế, một mình một người thì có làm sao, ít nhất là cô vẫn khỏe mạnh bình an, cô chỉ cần nỗ lực sinh hoạt là được rồi.
Lục An An gia nhập diễn đàn fans của Thịnh Hành, ngoại trừ nỗ lực học tập và vẽ vời ở ngoài chỉ có truy đuổi ngôi sao, làm bảng cổ vũ cho Thịnh Hành, ở trên mạng khen anh thương anh, đến xem concert của anh, ủng hộ tất cả mọi hoạt động của anh.
Đến sau này, hết thảy đều càng ngày càng tốt.
...
Khi tỉnh dậy, căn phòng đã có chút ánh mặt trời chiếu rọi vào trong.
Lục An An hoảng hốt nghĩ, từ trong chăn thò đầu ra nhìn một vòng.
Các bạn cùng phòng của cô đều đã tỉnh lại, đang thay quần áo.
"An An, cậu có về nhà không?"
Lục An An ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến hôm nay tổ tiết mục cho các cô nghỉ một ngày.
Tới đây đã lâu, tổ tiết mục cho mọi người một ngày nghỉ, có thể đi ra ngoài tự do hoạt động, tối hôm qua đã có không ít người hẹn bạn bè cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Lục An An sửng sốt, vừa định nói chuyện, liền được phát nhiệm vụ.
—— [Nhiệm vụ hôm nay: Đưa canh gà cho Lục Duyên.]
Lục An An: "? ? ?"
Cô nghẹn lại :"Tao sẽ không nấu canh gà."
—— [Là đưa, không có yêu cầu cô làm.]
Nghe vậy, Lục An An bĩu môi: "Được rồi."
Cô vén chăn lên bò ra ngoài, động tác rất mau lẹ.
Sau khi rửa mặt xong, Lục An An nhanh chóng bôi ít kem chống nắng liền muốn đi ra ngoài.
Thường Thiến sững sờ lăng lăng nhìn cô: "Cậu cứ thế mà đi thôi à?"
"Ừa." Lục An An nói: "Hôm nay tớ về nhà, đi trước nha, buổi tối gặp lại.”
Buổi tối mọi người còn phải quay về tập hợp.
Khúc Tĩnh buồn cười nhìn cô: "An An, cậu tiêu xài cũng quá tư bản rồi."
Lục An An: "Không kịp rồi, chỗ này không tiện gọi xe."
Cô khoát khoát tay: "Đi trước đây."
"Chú ý an toàn nha."
"Ok."
Lục An An nắm túi xách nhỏ của mình chạy tới thang máy bên kia, cửa thang máy vừa mở ra, sau khi người bên trong nhìn thấy cô thì cười lạnh.
Là Hà Hiểu Sương.
Lục An An cong môi, rất thân mật chào hỏi: "Sớm nha."
Bên trong còn có những người khác, bọn họ vội vàng nói: "Chào An An, cậu về trường học hay là về nhà thế?”
"Tớ về nhà."
"Ừ ừ, người trong nhà có tới đón cậu không?"
"Không có." Lục An An buông tay: "Tớ gọi xe về."
Hà Hiểu Sương trừng cô vài cái, Lục An An hoàn toàn lơ đi như không biết.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hà Hiểu Sương nhìn cô nói: "Lục An An, mày chớ đắc ý, thi đấu còn chưa tới cuối cùng."
Nghe vậy, Lục An An khẽ cười: "Hà Hiểu Sương, đến cùng là ai đắc ý?"
Cô ta lườm lại một cái: "Hy vọng cô nhớ kỹ tiền đặt cược."
Nói xong, Lục An An không tiếp tục nhìn cô ta nữa, đi xếp hàng gọi xe.
Hà Hiểu Sương nhìn thấy cô như vậy, châm biếm nói: “Ai nha, hiện tại cậu không phải là người được giải nhất sao, tại sao công ty không phái xe tới đón cậy thế?"
Lục An An không thèm để ý đến cô ta.
Mấy phút sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt Hà Hiểu Sương.
Mấy học viên bên cạnh kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Hà Hiểu Sương nói: "Các cậu muốn đi đường bên kia sao, tớ có thể tiện đường chở các cậu một đoạn đường."
Có người sửng sốt một chút, hỏi: "Hiểu sương, đây là xe của nhà cậu có phải không?"
“Đúng thế.”
Mấy người khác nói: "Chúng tớ muốn đi."
"Được rồi." Hà Hiểu Sương gật gật đầu: "Vậy lên xe đi."
"Cảm ơn nha."
Ba người nối đuôi nhau lên xe, Hà Hiểu Sương nhíu nhíu mày. Liếc nhìn Lục An An còn đứng tại chỗ: "Lục An An, cậu muốn đi cùng không?"
Lục An An nhàn nhạt cười: "Không cần đâu, tớ gọi xe rồi."
Hà Hiểu Sương khẽ cười: " Há, vậy thì cậu sẽ phải đợi rất lâu đó.”
"Ồ."
Lục An An vẻ mặt tự nhiên: "Vậy thì sao?"
Hà Hiểu Sương đối với hành vi rượu mời không uống thích uống rượu phạt của cô chỉ tỏ vẻ khinh bỉ.
Cô ta vừa định lên tiếng trào phúng, cách đó không xa một chiếc Bentley màu trắng từ bên kia lái tới.
Hà Hiểu Sương sửng sốt, con mắt đều sáng rực lên.
Đây là loại xe cô ta thích nhất.
Thêm vào đó mấy bạn học đã lên xe cũng đều kinh ngạc thốt lên: “A, xe này thật là đẹp nha."
"Đúng vậy đúng vậy, đây là nhãn hiệu gì vậy?"
Ánh mắt Hà Hiểu Sương lóe lên một chút cười nhạo, liếc nhìn người vừa đặt câu hỏi.
Đến cả nhãn hiệu cũng không biết, cũng không biết cô ta lấy dũng khí từ chỗ nào lên tiếng hỏi như vậy.
Người kia hình như cũng nhận ra ánh sáng trong mắt của cô ta, nhấp môi cúi đầu.
Không nói gì nữa.
Lúc mọi người đang nhìn, chiếc xe kia dừng lại ở đối diện bọn họ, người bên trong xuống xe.
Người đàn ông kia đeo kính râm, dáng người rất cao, khí chất xuất chúng.
"Đây là ai vậy?"
Người kia nhìn lại bên này, sau khi nhìn thấy người đang đứng sững sờ ở ven đường, hô lên: "An An."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Lục An An.
Lục An An hoảng hốt vài giây, đột nhiên cười lên.
"Cười cái gì? Về nhà."
Lục An An nhịn cười "Ồ" một tiếng, lúc này mới cầm theo túi xách chậm rãi đi qua: "Tại sao anh lại đến đây."
Người đàn ông trước mặt là Lâm Nguyên, trong trí nhớ của Lục An An có nhân vật này.
Là bạn học từ nhỏ đến lớn của Lục Duyên, quan hệ với Lục Duyên siêu cấp tốt, anh đối xử với Lục An An cũng không tệ, lúc Lục An An còn sống, còn rất thích cùng Lâm Nguyên nói chuyện phiếm.
Lâm Nguyên nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô: “Sao, không muốn gặp anh Lâm Nguyên này?"
"Nào có đâu."
Lục An An khẽ cười, không chú ý tới ánh mắt của những người bên cạnh, nói: “Em chỉ hiếu kỳ là tại sao hôm nay anh Lâm lại đột nhiên tới đón em?"
Lâm Nguyên liếc mắt nhìn cô: "Anh của em gửi tin nhắn bảo cậu ấy hôm nay phải tới trường quay phim, anh vừa lúc ở gần đây nên bị nó kéo qua làm phu xe."
Nghe vậy, Lục An An khẽ cười.
Lâm Nguyên chờ Lục An An vào trong xe mới vòng tới phía bên kia lên xe, lái xe rời đi.
Đến khi bóng dáng chiếc xe biến mất ở trước mặt mọi người mới phục hồi tinh thần lại.
"Trời đất ơi... Anh chàng đẹp trai vừa nãy tới đón An An là ai vậy?”
"Oa, sẽ không phải là bạn trai của An An đi."
"Làm sao có khả năng, An An đã nói mình không có bạn trai."
"Thật hâm mộ nha, cái xe kia hình như có giá hơn ba tỷ luôn ấy?"
Đột nhiên, bên cạnh có người nói: "Xe nhà Hiểu Sương cũng là xe tốt nha."
"Nhưng mà so với Bentley... Vẫn là kém rất xa đi."
Hà Hiểu Sương nghe thấy cuộc đối thoại cách đó không xa, sắc mặt tái xanh.
Cô ta cắn răng, nhìn về phía ba học viên vẫn còn đang ngồi ở bên trong xe, nói: “Xin lỗi, đột nhiên tớ nhớ ra mình có chút việc phải về trường học."
Cô ta nói: "Tiếc là lại không tiện đường đưa các cậu về rồi.”
"... A?"
Đến khi bị đuổi xuống xe, sau khi nhìn chiếc xe con màu đen biến mất ở trước mắt, có người tức đến hộc máu mà mắng một tiếng: "Cô ta có ý gì thế?"
"Ai biết được, chắc là cảm thấy muốn khoe khoang xe nhà cô ta với chúng ta, nếu không phải là vừa rồi sợ làm cô ta mất mặt, tớ còn không thèm lên xe đâu."
"Đúng thế, tính tình Đại tiểu thư, thật sự cho rằng ai cũng muốn hầu hạ cô sao!"
...
Lục An An không biết những chuyện phát sinh phía sau.
Sau khi lên xe, cô còn có chút lo lắng Lâm Nguyên cảm giác được cái gì, nhưng hình như cũng không có.
Lâm Nguyên nói chuyện phiếm với cô, sau khi dò hỏi một chút những chuyện liên quan tới tiết mục, liền không hỏi nhiều nữa.
"Có muốn về nhà một chuyến không?"
"Có phiền phức hay không?"
"Không đâu "
Lâm Nguyên nói: "Ngày hôm nay anh Lâm sẽ là tài xế chuyên trách cho em, em muốn làm cái gì cũng được."
Lục An An khẽ cười :"Cảm ơn Anh Lâm."
Lâm Nguyên ngoài ý muốn nhìn cô: “Anh của em nói tính cách của em càng ngày càng hiểu chuyện, anh còn không tin, hiện tại vừa thấy ra là thật nha."
Anh đưa tay vỗ đầu Lục An An nhẹ giọng nói: "Nhóc con, nhìn thoáng một chút là được."
Lục An An nhẹ giọng đồng ý: "Ừa, em biết."
“Cứ như lúc này là được rồi, vui vẻ một chút."
"Vâng vâng."
Lâm Nguyên nhìn thấy cô như vậy, nhướng nhướng mày, nhưng cũng không nhiều lời.
Đưa Lục An An về nhà, mẹ Lục cha Lục thấy cô thì đặc biệt kích động, mẹ Lục kéo tay của cô nhìn một lượt, viền mắt đỏ lên: "An An, con gầy."
Lục An An: "…"
Có một loại gầy, gọi là mẹ cảm thấy bạn rất gầy.
Rõ ràng cô ở ký túc xá ăn siêu nhiều, mỗi lần cùng mấy người Thường Thiến ăn cơm, mấy người kia đều kinh ngạc cảm thán —— vì cái gì cô không cần kiềm chế mình ăn thoải mái, các cô ấy lại chỉ có thể uống nước nóng ăn rau xanh.
Lục An An xác định cùng với khẳng định, chính mình có béo lên hai cân.
"Con không có gầy."
Lục An An dở khóc dở cười: "Mẹ, con nhớ mẹ.”
Cô đưa tay, chủ động ôm mẹ Lục: "Cha mẹ ở nhà có khỏe không?"
Mẹ Lục khϊếp sợ lại cao hứng: "Được được được mẹ và cha ở nhà vô cùng tốt, còn con, mẹ có xem con thi đấu, siêu cấp tốt."
Lục An An gật gật đầu, đôi mắt cong cong: "Con quen thêm rất nhiều bạn bè, cũng rất tốt."
"Có phải huấn luyện rất vất vả hay không?"
"Không có."
Lục An An kéo mẹ Lục đi nói chuyện phiếm, chuyển dời sự chú ý của bà.
Nói một hồi lâu sau, Lục An An còn rất săn sóc cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, bảo dì giúp việc trong nhà làm canh gà và mấy món ăn, đóng gói xong xuôi mới cùng Lâm Nguyên xuất phát đến trường quay phim gặp Lục Duyên.
Sau khi lên xe, Lâm Nguyên nhớ lúc nãy khi cô nói tên mấy món ăn thì nói: "An An, anh của em rất thích ăn cay."
Lục An An: "Em biết nha."
Nghe vậy, Lâm Nguyên nhíu mày nhìn cô: "Vậy hai món ăn em dặn dì giúp việc không cho ớt là muốn đưa cho ai?"
Lục An An: "..."
Vừa mới về nhà, Lục An An bảo dì giúp việc hỗ trợ làm đồ ăn cùng canh gà cho Lục Duyên , sau đấy còn làm thêm một phần.
Cô không nghĩ Lâm Nguyên sẽ chú ý tới.
Đối với ánh mắt tò mò của Lâm Nguyên, Lục An An nhỏ giọng giải thích: “...... Em có thể nói là làm cho chính mình không?”
Lâm Nguyên cười khẽ: “Có thể.”
Anh cũng không hỏi nhiều.
Từ Lục gia đi phim trường phải một mất một đoạn thời gian, Lục An An ở trên Lâm Nguyên xe mà ngủ cũng thấy ngượng ngùng.
Cô cúi đầu chơi di động, đăng nhập acc clone Weibo cấp Thịnh Hành đánh bảng điểm tán sau, lúc này mới hết sức chuyên chú xoát những tin tức cùng anh có quan hệ.
Siêu thoại có không ít ảnh chụp đẹp , Lục An An nhìn có chút tay ngứa.
Cô cũng muốn p* cho Thịnh Hành.
( P: thuật ngữ chỉ photoshop.)
Làm một fans đủ tư cách, p gì đó là khẳng định muốn.
Lục An An ngày trước truy tinh, sẽ p ảnh không cần nói, còn có thể vẽ.
Khi đó cô cũng coi như là một fans có chút danh tiếng, dù là tài khoản truy tinh nhưng số fans cũng không ít.
Mà hiện tại......
Cô nhìn số fans không tới một trăm kia, trong lòng một trận chua xót.
Cô hy vọng có thể sớm chút kết thúc thi đấu, sau đó nỗ lực làm thiết kế, nỗ lực truy tinh.
Đến giới giải trí, Lục An An đối với chức nghiệp giới giải trí này hi vọng không nhiều.
Đang nghĩ ngợi, di động chấn động.
Cô cúi đầu nhìn, là Úy Sơ Hạ nhắn tin tới.
Úy Sơ Hạ: 【 a a a a a An An!! Các cậu hôm nay nghỉ nha! Vậy cậu sẽ trở về trường học sao? 】
Úy Sơ Hạ: 【 À thì Hà Hiểu Sương trở lại trường học, có thật nhiều người ở ký túc xá chúng ta. 】
Lục An An bật cười: 【 Tớ chắc là không được, tớ khả năng không có thời gian trở về, đợi lát nữa còn phải đi bệnh viện một chuyến. 】
Mẹ Lục cho phép cô tham gia tiết mục, cũng cho cô đi phim trường đưa canh gà cho Lục Duyên tán đồng cùng cao hứng, nhưng đồng thời, cũng có điều kiện.
Lục An An cần phải đi bệnh viện làm kiểm tra, lần trước xuất viện, cô thân thể khôi phục có thể nói là rất tốt, nhưng mà “đột nhiên” bệnh trạng tốt lên làm cho bọn họ như cũ không yên tâm, đúng lúc được nghỉ, mẹ Lục từ sớm liền hẹn trước bác sĩ chuyên nghiệp, để Lục An An kiểm tra một phen.
Lục An An không cự tuyệt, cô biết bọn họ tâm ý, cho nên đợi lát nữa ở đoàn phim một lúc phải đi bệnh viện.
Úy Sơ Hạ: 【 a...... Tớ bao giờ mới có thể lại nhìn thấy cậu đây!! 】
Úy Sơ Hạ: 【 Phiền quá, các cô ấy thật ồn. 】
Lục An An một đường cùng Úy Sơ Hạ trò chuyện, nói đều là mấy việc nhỏ trong trường học.
Tỷ như hiện tại toàn trường đồng học đều biết cô cùng Hà Hiểu Sương tham gia tiết mục này, vốn cho rằng toàn trường đồng học đều sẽ bỏ phiếu cho Hà Hiểu Sương, thế như cô phát hiện, không ít đồng học thêm WeChat cô, sau đó hỏi Lục An An sự tình.
Vì cô bỏ phiếu bình chọn.
Lục An An cảm thấy còn rất có ý tứ, đang trò chuyện, Úy Sơ Hạ đột nhiên phát tới một bản ghi âm.
Cô nhướng mi, vừa định click mở, lại ý thức được bên cạnh còn có người.
Lục An An trực tiếp nhấn phụ đề, lúc này mới nhìn đến nội dung ghi âm.
【 Cô ta có cái gì lợi hại, lần đầu tiên chính là lớp D, sau đó là lớp F, cũng chỉ có gương mặt kia có thể lừa gạt người...... Đúng rồi, nhóm huấn luyện viên đều siêu cấp tốt, đặc biệt là Thịnh Hành lão sư, siêu cấp soái, đối bọn tớ cũng siêu siêu tốt......】
Mới vừa chuyển xong, Úy Sơ Hạ: 【 Cô ta sao có thể như vậy! Chém gió! Đây là ám chỉ cậu không được sao? 】
Lục An An nhịn cười: 【 hình như là thế? 】
Úy Sơ Hạ: 【 Sao tớ không cảm thấy cậu tức giận chút nào vậy? 】
Lục An An: 【 Tức nha, nhưng xếp hạng của bọn tớ tạm thời bảo mật, cho nên tớ tạm thời không thể nói cho cậu, chờ sau khi cậu xem tiết mục sẽ biết. 】
Úy Sơ Hạ: 【 Thôi được rồi, cô ta nhất định cho rằng tớ đang ngủ, ở trong ký túc xá mà cứ nói chuyện lớn tiếng! 】
Lục An An khóe môi giơ lên, cô suy tư vài giây, lấy ra tai nghe đem đoạn ghi âm vừa rồi nghe lại một lần nữa.
Có chút không hiểu được, cô cảm thấy thời điểm Hà Hiểu Sương nhắc tới “Thịnh Hành lão sư” , ngữ điệu có chút biến hóa, không biết là cô suy nghĩ nhiều hay thế nào.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Nguyên nhẹ giọng nói: “An An, tới rồi.”
Lục An An hoàn hồn, quay đầu vừa thấy thật đúng là đã đến phim trường.
Cô ánh mắt sáng lên: “Cảm ơn anh Lâm Nguyên.”
Lâm Nguyên: “Em đi vào trước, anh Lâm Nguyên đi đỗ xe rồi qua.”
Anh tạm dừng một chút nói: “Anh trai em nói em hiện tại thân phận đặc thù, bảo anh đừng trắng trợn táo bạo cùng em đi cùng nhau.”
Nghe vậy, Lục An An bật cười: “Nhưng anh Lâm Nguyên anh hôm nay đều đã tới chỗ bọn em ở nơi đó đón em nha.”
Lâm Nguyên buông tay: “Đúng vậy, cho nên anh trai của em có phải có bệnh hay không.”
Lục An An cười xuống xe, trong tay còn cầm hai cái hộp cơm giữ nhiệt.
*
Vì phòng ngừa quá mức rêu rao, Lục An An cầm cái mũ cùng khẩu trang mang lên.
Cô cúi đầu hướng bên trong đi, còn không có đi vào, liền phát hiện phim trường cửa hai sườn có fans ở ngồi canh.
Lục An An hoảng hốt một chút, còn không ngoài ý muốn thấy được một cái “người quen”.
Là fans Thịnh Hành, các cô ấy trước đó đã ngầm gặp mặt, cùng nhau truy Thịnh Hành, lúc ấy thăm ban buổi biểu diễn đều hẹn cùng nhau đi.
Nhìn người nọ, Lục An An đột nhiên có điểm đi không nổi.
Cô đôi mắt lóe lóe, lập tức cũng không biết là nghĩ tới cái gì, lập tức hướng người nọ đi tới.
Trần Giai đang ở trong đám cùng bọn tỷ muội nói chuyện phiếm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.
Cô ngước mắt vừa thấy, người trước mặt mang khẩu trang kín mít, ngoài ý muốn một chút.
“Xin chào?”
Trần Giai cầm di động tò mò hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lục An An hoàn hồn, nhìn đồ vật cô cầm trong tay: “Các cô là fans tới đây thăm ban sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Giai ngập ngừng nói: “Nhưng anh trai hình như phải quay phim, chúng tôi ở bên ngoài chờ vậy.”
Lục An An “Ân” thanh, nhấp môi hỏi: “Thịnh lão sư biết các người ở bên ngoài chờ sao?”
Trần Giai: “Không……”- Biết hai chữ còn chưa nói ra tới, cô ấy ngạc nhiên nhìn Lục An An: “…… Cô làm sao biết chúng tôi là fans Thịnh lão sư?”
Lục An An sửng sốt, nói như lẽ đương nhiên: “Vật tiếp ứng của các cô là của anh ấy.”
Nghe vậy, Trần Giai đôi mắt đều sáng.
Nàng kinh ngạc mà nhìn Lục An An, kích động không thôi: “Chẳng lẽ cô cũng là fans của anh trai?”
Lục An An vừa định muốn trả lời “Đúng vậy”, liền nghĩ tới chính mình hiện tại đặc thù chức nghiệp cùng thân phận.
Cô trầm mặc giây lát, chỉ chỉ nói: “Tôi xem như nửa nhân viên công tác ở nơi này, muốn tôi hỗ trợ nói cho anh trai các người nói một tiếng không?”
Trần Giai vừa định đáp ứng, nghĩ lại lại cảm thấy không tốt lắm.
“Không cần không cần, để ah trai chuyên tâm đóng phim liền tốt rồi, chúng tôi chờ anh ấy kết thúc.”
Có đôi khi fans thật sự sẽ làm người ta cảm thấy thực hèn mọn, bởi vì ở trong gió lạnh chờ thần tượng, chờ người mình thích, ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không nhất định có thể nhìn đến người.
Mà thực ra họ kỳ thật cũng không cho là như vậy.
Thích người, cho dù là chờ lâu, khi nhìn đến người kia trong nháy mắt, cũng là đáng giá.
Lục An An quá hiểu tâm lý này.
Cô gật gật đầu, đáp ứng: “Được, tôi vào xem anh trai của các người còn bao lâu thì kết thúc, sau đó nói với các người một câu.”
Trần Giai không ngừng gật đầu: “Cảm ơn cảm ơn.”
“Không có gì.”
Lục An An không dám liều lưu lại, cô sợ chính mình nhiều lời lời nói bại lộ cái gì.
Cô lập tức hướng bên trong đi, cửa có nhân viên công tác chờ, có thể là Lục Duyên trước đã an bài, Lục An An thông suốt đi vào.
Cô đi vào thời điểm, Thịnh Hành vừa lúc đang quay.
Liếc mắt một cái, Lục An An liền thấy được kia màn ảnh dưới nam nhân, mặt mày lạnh lùng, hắn cả người đều dung nhập tới rồi nhân vật, so thông thường hắn giống như càng vì máu lạnh lãnh khốc, sườn mặt nhìn qua khoảng cách cảm rất mạnh.
Lục An An vừa thấy đến Thịnh Hành liền đi không nổi.
Thời điểm Lục Duyên chạy tới, nhìn thấy chính là một màn này.
Anh liếc mắt nhìn người cách đó không xa, lại nhìn em gái, đau đầu lại ghen tị mà nhéo nhéo mi cốt.
“An An.”
Lục An An sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn: “Anh trai.”
Lục Duyên “Ân” thanh, nhìn đồ vật cô cầm trong tay: “Muốn ở chỗ này xem sao?”
“Không muốn không muốn.”
Lục An An vẫn rõ ràng mình tới làm gì, cô vội vàng nói: “Đi phòng nghỉ đi, anh trai anh ăn cơm trưa chưa?”
Tiền ca cười: “Anh trai em chờ em đưa cơm lại đây, giữa trưa chỉ ăn hai miếng.”
Lục An An cười: “Chúng ta mau đi.”
Lục Duyên nhìn nàng đôi mắt cong cong bộ dáng, rất là cao hứng.
“Đi thôi.”
Ba người hướng phòng nghỉ Lục Duyên đi đến.
Thịnh Hành cũng vừa lúc kết thúc cảnh diễn, anh như là đã nhận ra cái gì, ngẩng đầu nhìn.
Bước chân dừng lại.
Du Nguyên đưa cho anh một chai nước, theo ánh mắt anh nhìn qua: “Nhìn cái gì?”
Thịnh Hành thu mắt: “Không có gì.”
Anh nhấp chút nước ấm, giọng nói có điểm khàn: “Em đi đạo diễn bên kia nhìn xem chút.”
Thịnh Hành đối diễn xuất chính mình yêu cầu thực nghiêm khắc, trên cơ bản mỗi một cảnh quay xong, đều phải đi tới đạo diễn bên kia từ đầu tới cuối xem một lần, cảm thấy không được liền xoay lại, căn bản không cần đạo diễn lên tiếng.
Đã tốt muốn tốt hơn, cũng làm diễn viên đối diễn khác vừa khổ không nói nổi lại vừa hưởng thụ.
Vào phòng nghỉ, Lục Duyên nhìn Lục An An đem ăn tất cả đều xếp ra.
Anh nhướng mày, giữ ấm hộp cơm còn lại không động tới kia: “Đó là cái gì?”
Lục An An nhìn Lục Duyên, làm nũng: “Anh trai……”
Lục Duyên vừa nghe thanh âm này da đầu tê dại.
Hắn nghe được thanh âm chính mình tan nát cõi lòng, nghiến răng hỏi: “…… Em còn mang cho Thịnh Hành nữa?”
Lục An An chột dạ mà chớp chớp mắt: “Đoàn phim cơm ăn không ngon.”
Lục Duyên: “……”
Hắn nhìn Lục An An: “Cho nên em tới là đưa canh gà cho anh trai hay là cho Thịnh Hành?”
Nghe vậy, Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là anh trai!”
Nghe, Lục Duyên trong lòng dễ chịu một chút. “Vậy em nói, anh trai cùng Thịnh Hành ai càng quan trọng.”
Lục An An cảm thấy Lục Duyên vô cớ gây rối.
Sao có thể so sánh, một bên là anh trai ruột, một bên là idol.
Cô yên lặng không nói vài giây, đúng khi Lục Duyên sắp lại lần nữa tan nát cõi lòng, lên tiếng: “Đương nhiên là anh trai.”
Lục Duyên hừ cười thanh, bắt lấy điểm mấu chốt: “Anh trai nào?”
Lục An An: “……Anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT