Đã lâu rồi Sơ Nghiên không gặp Tống Tâm Thuần ở nhà, suýt nữa đã quên mất người này. Quả thực, với sự kiêu ngạo của nữ chính, trước nay luôn cao hơn nguyên chủ một cái đầu, sao có thể chịu được việc Sơ Nghiên sống tốt hơn mình?
Lần trước thật sự bị xử quá thảm, hơn nữa còn đau đớn đánh mất cơ hội ngàn vàng trong đời mình, vẻ thất vọng không thể che giấu được. Sắc mặt Tống Tâm Thuần không tốt, trên người mất đi cảm giác thượng đẳng mang quang hoàn, nụ cười ôn nhu giả dối cũng không thấy nữa.
Nhưng Sơ Nghiên không ngờ cô ta vẫn nghĩ cách vào được đoàn phim “Đáy tim”. Nếu đã như vậy, có lẽ cốt truyện sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu ở một mức độ nào đó?
Quay lại cốt truyện mà Sơ Nghiên bị nữ chính trả thù, kết cục thê thảm?
Khoảnh khắc chặn lại trước mặt Lâu Niệm, Tống Tâm Thuần cảm nhận được sự bài xích từ toàn thân người đàn ông này vô cùng rõ ràng.
Cô gắng gượng cười cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Rất vinh hạnh khi có thể diễn chung với anh…… và chị, em sẽ làm việc chăm chỉ.”
Lâu Niệm chậm rãi chuyển tầm mắt đến mặt cô: “Giáo huấn lần trước còn chưa đủ?”
Đồng tử Tống Tâm Thuần co lại, sắc mặt dần trở nên trắng bệch: “Em, em không hiểu anh đang nói gì……”
Khóe mắt Lâu Niệm thấy Sơ Nghiên đứng ở đằng xa, vẻ mặt thoáng dịu lại, nhấc chân đi về phía cô. Lúc đi qua Tống Tâm Thuần, hắn thấp giọng buông một câu: “Đừng tìm chết.”
Mắt Tống Tâm Thuần đỏ lên.
Cô thật sự không thể nào chấp nhận được! Sao Lâu Niệm có thể đối xử với cô như vậy!
Nỗi uất ức và phẫn nộ cuộn trào trong lòng, Tống Tâm Thuần không kiềm chế được hét lên với hắn: “Lâu Niệm, đây vốn dĩ là phim của em với anh! Chúng ta, chúng ta đáng lẽ……”
Sơ Nghiên từ xa nghe thấy câu này, tim bỗng nhiên nhảy dựng.
Cô lướt qua Lâu Niệm, nhìn Tống Tâm Thuần ở phía sau. Đây là lần đầu tiên cô thấy nữ chính mất kiểm soát cảm xúc, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ không cam lòng và uất ức.
Những lời Tống Tâm Thuần vừa buột miệng thốt ra văng vẳng bên tai Sơ Nghiên, nghĩ đến giọng nói và ngữ khí của cô ta —— Sao Tống Tâm Thuần có thể chắc chắn đây là phim của cô ta và Lâu Niệm như vậy?
Cô nhớ trong truyện, cô ta rất ngạc nhiên mừng rỡ khi nhận được bộ phim này, có thể nói ít nhất Tống Tâm Thuần không hề chắc chắn mình có thể lấy được bộ phim này.
Cho nên……
Ngày mà cô vẫn luôn chờ đợi đã đến, nhưng có lẽ ngày này đã sớm lặng lẽ đến rồi.
Hình như Tống Tâm Thuần trùng sinh rồi.
Cuộc sống quá thoải mái, ngày ngày ăn ăn uống uống khiến tinh thần cảnh giác yếu đi rất nhiều, bây giờ mới kinh ngạc phát hiện sự thay đổi. Quả nhiên, quyền hạn không dễ dàng mở như vậy.
Lâu Niệm đi về phía cô không chút do dự. Sơ Nghiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâu Niệm, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ cô không cần phải sợ như thế. Vì tuy là nữ chính giống như trong sách, nhưng nam chính thì khác.
Ít nhất…… Sẽ không hại cô, thậm chí sẽ còn bảo vệ cô.
Lâu Niệm đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn hàng mi mảnh dài hơi run của cô, dường như cô còn đang đăm chiêu nhìn chằm chằm về hướng Tống Tâm Thuần, hắn không nhịn được vươn tay ra gáy cô kéo lại: “Yên tâm, sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em.”
Sơ Nghiên gật đầu.
Lâu Niệm chỉ hộp giữ tươi trên tay cô: “Của tôi?”
“À,” Sơ Nghiên lúc này mới nhớ ra, đưa sandwich cho hắn, “Cái đó, Lâu Niệm.”
Lâu Niệm nâng mắt: “Hử?”
Sơ Nghiên cảm thấy phải lên kế hoạch trước cho tương lai, “Nếu anh có người mà mình thích thì sẽ như thế nào?”
Đồng tử Lâu Niệm co lại, nhìn cô một cái thật sâu, sau đó cụp mắt, nhìn chằm chằm hộp giữ tươi trên tay.
Ý gì vậy? Sao lại khổ đại cừu thâm nữa?
“Được, đổi cách nói khác, anh sẽ nhớ đến bánh bao nhỏ, tôm hùm đất, lẩu xào cay, trứng hấp mà vị hôn thê đáng yêu của anh mang cho anh chứ?”
Trái tim Lâu Niệm khẽ động, bỗng nhiên nghe ra một ý vị mơ hồ.
“Vì sao phải nhớ đến,” hắn nói, “Sau này sẽ không có sao?”
Sơ Nghiên nghẹn lời, nghĩ thầm người này phản ứng nhanh thật.
Cô xua tay: “Chuyện gì cũng có vạn nhất* mà, tôi cứ quấn lấy anh thế này cũng không phải chuyện nên làm.”
(Vạn nhất – 万一: ngộ nhỡ, không may)
Trong truyện, nguyên chủ quấy rầy khiến nam chính rất bực bội, bây giờ…… Mặc dù có thêm các loại đồ ăn ngon, nhưng dù Lâu Niệm không ghét thì cũng không thích lắm.
“Không đâu,” Lâu Niệm bỗng nhiên giữ chặt tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, “…… Không có vạn nhất.”
Ôi, không nói nổi nữa.
Sơ Nghiên lặng lẽ thở dài.
Không ngờ nam chính lại có chấp niệm với ăn uống sâu như vậy!
—
Lâu Niệm nói được làm được, sau đó cả ngày, Sơ Nghiên không gặp lại Tống Tâm Thuần. Tiểu Uông ra ngoài nghe ngóng các nhân viên một hồi, quay lại nói với cô, lịch trình của Tống Tâm Thuần đã bị thay đổi, tất cả các cảnh quay đều dồn lại vào mấy ngày Sơ Nghiên không quay.
Mấy ngày đó nam chính cũng rất ít cảnh quay, Tống Tâm Thuần khó mà đụng phải hai người bọn họ.
Nghe xong kết quả này, Sơ Nghiên có chút cảm khái. Xem ra con đường sau khi trùng sinh của Tống Tâm Thuần không hề thuận lợi.
Chuyên viên trang điểm tạo hình xong, Sơ Nghiên soi gương chụp ảnh, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây là một bộ phim học đường, nghe cái tên《 Đáy tim 》đã biết rất rất ngọt ngào. Nữ chính Phó Nguyệt Nguyệt là một cô gái xinh đẹp, trái ngược với nam chính Nhan Bắc thanh lãnh, một tĩnh một động.
Sơ Nghiên buộc tóc đuôi ngựa cao rất học sinh, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, tone hồng nhạt, mí mắt tán một lớp phấn mỏng màu nude, tràn đầy sức sống.
Chuyên viên trang điểm chọn son màu hồng rất kén da, lúc đầu Sơ Nghiên còn có chút lo lắng sẽ xảy ra thảm họa, ai ngờ tô một lớp mỏng lại đẹp một cách bất ngờ, tôn lên làn da trắng mịn, xinh đẹp vô cùng.
Cuối cùng, mặc đồng phục học sinh vào, số tuổi giảm xuống ngay lập tức, nhìn cô giống như một cô bé mười sáu mười bảy tuổi.
Chuyên viên trang điểm điên cuồng chụp ảnh Sơ Nghiên một hồi, cảm thấy mình đã hoàn thành thêm một kiệt tác.
Lâu Niệm đã ở địa điểm quay chờ cô, vừa nói chuyện với đạo diễn xong, quay đầu lại, trước mắt đã xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp, giương nanh múa vuốt hù hắn.
“Woa!”
Mặt Lâu Niệm không chút thay đổi, hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.
Sơ Nghiên bĩu môi, đi đến trước mặt hắn, nháy mắt giơ tay chữ V: “Anh trai đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”
“……” Lâu Niệm đưa tay che mặt lại, thở dài.
Sơ Nghiên:??
Lâu Niệm: “Kết hôn với trẻ vị thành niên là trái pháp luật.”
Sơ Nghiên sửng sốt một giây, rồi mới nhận ra Lâu Niệm thế mà lại đang nói đùa với cô, tức khắc không giữ hình tượng bật cười.
—— Anh Niệm của cô thật quá đáng yêu!
Cảnh quay hôm nay chính là cảnh mà cô và Lâu Niệm đã đối diễn ở phòng làm việc. Trước khi quay, đạo diễn nói đi nói lại với Sơ Nghiên cách vào trạng thái.
Lúc đầu, đạo diễn Lưu còn thầm dị nghị, nữ chính này là do nhà sản xuất trực tiếp đưa vào, dựa vào quan hệ điển hình, tuy rằng ngoại hình không có gì để chê, nhưng thực lực ra sao thì khó nói.
Kết quả vừa đập bảng quay phim, hai người nam nữ chính đã lập tức vào trạng thái, bắt đầu đua diễn.
Ngày đầu tiên đi học, Phó Nguyệt Nguyệt và bạn tốt của cô Hạ Tiểu Khê đến muộn. Hai người nóng lòng vượt đèn đỏ, lúc băng qua đường, Hạ Tiểu Khê đụng phải Nhan Bắc đang đi xe ngang qua.
“A!”
Đột nhiên xuất hiện một người ở ngã tư, Nhan Bắc khẩn cấp quay đầu xe, lốp xe cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”, Hạ Tiểu Khê hét lên một tiếng ngã xuống đất.
Nhan Bắc cau mày, ngữ khí rất không tốt: “Cô tìm ——”
Ai ngờ một giọng nói lớn hơn áp đảo hắn: “Cậu lái xe kiểu gì thế!!”
Phó Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy tới, hung tợn trừng mắt nhìn Nhan Bắc một cái, ngồi xổm xuống đất lo lắng hỏi: “Tiểu Khê, cậu không sao chứ? Ngã chỗ nào, nếu đau thì bắt cậu ta đền!”
Hạ Tiểu Khê đờ đẫn lắc đầu, run rẩy giơ tay chỉ vào cậu thiếu niên trên xe đạp: “Nhan, Nhan Bắc……”
Lúc này, máy quay chuyển đến Nhan Bắc, hắn ngẩng đầu lên trời, đường nét góc cằm hoàn mỹ. Sau đó hắn hơi quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng không kiên nhẫn, từ trên cao liếc nhìn bọn họ: “Còn việc gì nữa không?”
Sau màn hình, đạo diễn và phó đạo diễn trao đổi ánh mắt.
Nam chính này.
Có thể chiến!
Đạo diễn Lưu đã quay vô số bộ phim thần tượng thanh xuân nên rất hiểu thị trường. Diễn xuất của Lâu Niệm cao hơn những tiểu thịt tươi thông thường trong giới, chưa nói đến gương mặt không góc chết kia. Chỉ với một cảnh vừa rồi, chắc chắn có thể hút một số lượng lớn các cô gái nhỏ!
Chỉ xem nữ chính nữa thôi.
Phó Nguyệt Nguyệt kiểm tra thương thế của Hạ Tiểu Khê xong, vừa lúc nghe thấy một câu vô cảm này của Nhan Bắc. Máy quay phóng to, quay cận cảnh biểu cảm của Nguyệt Nguyệt.
Cô vẫn cúi đầu, tức giận đến mức cười một tiếng, sau đó từ từ nâng mắt. Một đôi mắt xinh đẹp cực sáng lộ ra, đồng tử đầy khó chịu và tức giận.
Cô dần nâng cằm lên, đối mặt với Nhan Bắc không khoan nhượng.
“Có việc,” cô đứng lên, đôi mắt sáng như sao, giọng nói kiên định: “Xin lỗi Tiểu Khê.”
Sau màn hình, đạo diễn và phó đạo lại trao đổi ánh mắt.
Nữ chính cũng không thành vấn đề!!
Bộ phim này.
Có thể thành công!
……
Lúc Lâu Niệm và Sơ Nghiên đang tập trung quay phim, ngoài phim trường có mấy người túm tụm lại chụp ảnh.
“Người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh!”
“Hoàn toàn giống như trong sách miêu tả a a a!”
“Hai người họ xứng đôi quá, ngất đây!!”
Buổi tối, mấy bức ảnh mới nhất của đoàn phim《 Đáy tim 》 đều lên hot search, tag # Nhan Bắc và Phó Nguyệt Nguyệt quá xứng đôi #
Nhấn vào, có fans mong chờ phim, cũng có fans tiểu thuyết hai hàng lệ nóng: Thật là một đoàn phim có lương tâm!
Nhưng những thứ này Sơ Nghiên không biết. Quay một buổi chiều, cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Lúc này, cơm hộp của đoàn phim đã được giao đến, cả phim trường tràn ngập mùi đồ ăn, Sơ Nghiên càng thêm đói bụng.
Tiểu Uông đi lấy cơm hộp, Sơ Nghiên đi xung quanh định tìm một chỗ có thể ăn cơm, bỗng nhiên bị một người kéo cổ tay.
Quay đầu lại, Lâu Niệm cúi đầu, áp ngón tay lên môi: “Suỵt”
Sơ Nghiên đi theo hắn, càng về sau càng ít người, chắc là đi ăn hết rồi. Cô đã đói đến mức bụng sắp kêu, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi đói quá……”
Lâu Niệm dẫn cô đến một căn phòng, mở cửa ra.
Sau đó quay đầu lại, môi mỏng hơi cong lên: “Mở tiệc.”
Mùi đồ ăn xộc lên, Sơ Nghiên sững sờ một giây, sau đó nước mắt lưng tròng.
Vẫn là phong cách cho heo ăn trước sau như một của Lâu tổng, trên bàn bày đẩy đủ loại đồ ăn, có tôm hùm đất của quán mà hai người thường ăn, cũng có mì udon cà ri, sushi, xiên thịt gà, còn có bánh mousse chocolate và matcha ngàn tầng đựng trong một cái hộp nhỏ.
Sơ Nghiên ăn cực kỳ vui vẻ, nhưng lại có chút chột dạ: “Mở tiệc có phải quá vô đạo đức không?”
“Không sao,” Lâu Niệm gắp cho cô một miếng thịt gà, giọng nói mang theo dung túng: “Không cho bọn họ biết.”
Khi Tiểu Uông ôm hai cơm hộp trở về, lại phát hiện không thấy Sơ Nghiên đâu nữa.
“Ơ? Chẳng lẽ đi ăn với người khác rồi à?”
Tiểu Uông vui vẻ trộm cười hắc hắc: Như vậy hắn có thể lén ăn luôn thịt trong hộp cơm của Sơ Nghiên rồi!
Bên kia Sơ Nghiên cắn một miếng lớn xiên gà thơm phức, trong lòng ngượng ngùng nghĩ:
“Thật là xin lỗi Tiểu Uông!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT