Ngày hôm sau, “Hoa khôi” công bố dàn diễn viên, Sơ Nghiên mới biết Liễu Tử Kỳ đến đây làm gì.

Cô ta diễn vai nữ số hai của bộ phim này, bạn tốt của hoa khôi, giai đoạn đầu luôn bị nữ số ba bắt nạt, giai đoạn sau nữ chính giúp cô ta vả mặt. Mặc dù cùng đoàn với cô ta đoán chừng sẽ có thêm không ít phiền toái, nhưng Sơ Nghiên có rất ít cảnh quay, có lẽ quay mấy tuần là có thể đóng máy, hai người cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.

Cô đang càng ngày càng đến gần hơn với mục tiêu cuộc đời, nên không ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô —— bao gồm cả Tống Tâm Thuần, người gần như mai danh ẩn tích dạo gần đây.

Lâu Niệm đặt vé máy bay về vào ngày mai. Vốn dĩ Sơ Nghiên muốn để Lâu Niệm đi phát triển tự do với Liễu Tử Kỳ nên đã gọi khách sạn giải quyết bữa ăn. Ai ngờ thấy cô nằm dài trên ghế sô pha, Lâu Niệm cũng ngồi không ra khỏi cửa.

Sau đó không hiểu sao hai người lại bắt đầu chơi game.

“Nhanh nhanh nhanh tôi sắp chết rồi!”

“Anh trai, anh trai, anh trai! Cứu tôi cứu tôi! A a a!”

Sơ Nghiên ngồi bên cạnh hắn, căng thẳng cầm điện thoại. Khuỷu tay thỉnh thoảng đụng vào Lâu Niệm, trong lúc không chú ý, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Lâu Niệm tranh thủ đưa mắt nhìn xuống, nhìn dáng vẻ hào hứng mà vụng về của cô, khóe môi hơi cong lên.

Trước đây hắn chỉ chơi game với bạn bè, không bao giờ kéo một cô gái nào cả, thậm chí còn không bật giọng nói, cảm thấy ríu rít rất phiền.

Sơ Nghiên kỹ thuật gà mờ, chạy loạn khắp nơi, kêu liến thoắng bên tai……hắn lại không thấy ồn ào.

Ngược lại, có loại cảm giác thú vị chưa từng trải qua trong game.

Ván này quả nhiên ăn gà*, Sơ Nghiên hưng phấn nhảy dựng lên: “Mẹ ơi!”

(Ăn gà: Trong game PUBG, lúc thắng sẽ nhận được dòng chữ chúc mừng “Winner Winner, Chicken Dinner”)

Vừa rồi Lâu Niệm kéo cô, tận dụng mọi thứ để dạy cô rất nhiều kỹ xảo, khiến Sơ Nghiên có ảo giác mình cũng là đại thần.

“Ván này anh đừng kéo tôi, tôi muốn tự ăn được gà!”

Sơ Nghiên ý chí chiến đấu sục sôi mở trận đấu mới, tập trung tinh thần dán mắt vào màn hình.

Bỗng nhiên, tai nghe bên phải nhẹ nhàng bị tháo ra, vòng ra sau cổ, bị Lâu Niệm đeo lên tai phải của hắn.

Trò chơi lập tức bắt đầu, Sơ Nghiên tranh thủ nhìn Lâu Niệm.

Cằm hắn rất gần vai Sơ Nghiên, hàng mi dày cụp xuống, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng trong hơi thở: “Đánh đi, tôi xem cho em.”

Sơ Nghiên thất thần một giây, nhưng nhanh chóng bị trò chơi kéo về.

Sự thật chứng minh, ảo giác chính là ảo giác. Rời khỏi Lâu Niệm, gà mờ Sơ Nghiên lập tức hiện nguyên hình, chẳng mấy chốc đã hết máu.

“Sắp chết rồi, sắp chết rồi a a a ——”

Lâu Niệm bất đắc dĩ nhìn cô chạy theo hình chữ s, cuối cùng dứt khoát choàng một tay qua vai cô, tay kia lách qua tay cô, cầm lấy điện thoại.

Cứ như vậy, cả người Sơ Nghiên bị vây trong lòng hắn, dựa vào khuôn ngực săn chắc và cơ bụng của Lâu Niệm.

“Anh làm gì vậy??”

Lâu Niệm gần như tựa cằm vào vai cô, thấp giọng: “Nhìn này.”

Nhân vật vào tay Lâu Niệm lập tức mở mày mở mặt. Hai phát súng giết chết hai kẻ địch.

Voice chat nháy mắt náo loạn.

“Được đó chị gái!”

“Vãi nồi, đây là chiêu giả heo ăn thịt hổ à?”

Sơ Nghiên lâng lâng, khụ khụ hai tiếng: “Tạm thôi tạm thôi.”

“Giọng chị gái hay quá!”

“Lát nữa thêm bạn tốt đi chị gái ơi!”

Sơ Nghiên vừa chột dạ vừa vui vẻ, đang định mở miệng từ chối thì Lâu Niệm bỗng nhiên thấp giọng nói: “Có chơi nữa không?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, súng trong tay vẫn vững – chuẩn – tàn nhẫn, voice chat lập tức im bặt.

Sơ Nghiên che miệng cười một tiếng, xem trận đấu không chớp mắt, cuối cùng lại nhìn Lâu Niệm dễ dàng ăn gà.

“Thao tác thần tiên!” Sơ Nghiên vỗ tay bộp bộp.

Lâu Niệm tỏ vẻ thản nhiên, cúi đầu trả điện thoại cho cô.

Người trong ngực còn mềm hơn so với tưởng tượng, cảm giác như không có xương, ấm áp mềm mại. Trên người cô thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, đọng lại trong hơi thở của hắn từ nãy đến giờ, rất nhiều lần Lâu Niệm suýt chút nữa đã thất thần.

Sơ Nghiên ngẩng mặt lên, khoảnh khắc đó, mặt hai người rất gần nhau.

Nhìn gần, gương mặt Lâu Niệm vẫn hoàn mỹ khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.

Sơ Nghiên đảo đôi mắt đen lúng liếng, cảm thấy……

Rất nóng.

Trời mùa hè, hai người ngồi gần nhau giống như ngồi gần cái bếp lò vậy, đầu Sơ Nghiên đổ mồ hôi, thật sự nóng đến phát hoảng, yên lặng thoát ra ngoài: “Tôi muốn tự đánh lại một ván……”

Lâu Niệm nhìn xuống, thấy mặt cô hồng hào, hàng mi dày và dài hơi run, có chút hoảng loạn, lại chứa vài phần e lệ.

Hắn nắm chặt tay, chậm rãi buông ra tay: “Em……”

Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn bị gõ vang lên.

Sơ Nghiên như được đại xá, vèo một cái nhảy xuống sô pha, chạy ra mở cửa: “Ai vậy!”

Trong ngực đột nhiên trống không, độ ấm giảm xuống, Lâu Niệm nắm chặt tay, trong lòng có chút cảm giác không thể giải thích được.

Sơ Nghiên mở cửa, bị đại mỹ nhân trước mặt làm cho hoa mắt.

Liễu Tử Kỳ vẫn ăn mặc rất tỉ mỉ, cửa vừa mở ra đã lớn tiếng nói: “Tôi vừa ký hợp đồng nữ số hai cho ‘hoa khôi hiếm gặp’, có một số việc muốn nói với thiếu gia.”

Sơ Nghiên nhướng mày, nghiêng người để cô ta đi vào: “Ồ.”

Liễu Tử Kỳ cười nhẹ: “Nghe nói cô cũng đóng phim này, là vai nào vậy?”

Sơ Nghiên cũng cười: “Nữ số ba! Chính là nữ số ba mà ngày nào cũng đánh nữ số hai đến hoa rơi đầy đất đấy ~”

Sắc mặt Liễu Tử Kỳ cứng ngắc, không cười giả trân nữa mà lật mặt luôn: “Chỉ là một nhân vật pháo hôi mà thôi, sao cho cô mặt mũi lớn như vậy?”

Sơ Nghiên cười khanh khách, “Thiếu gia cho.”

Ánh mắt khinh thường của Liễu Tử Kỳ sắp trợn ngược lên trời: “Cô đúng là dám nói.”

Sơ Nghiên mãi chưa quay lại, Lâu Niệm nghe thấy cô đang nói chuyện với ai đó, hỏi một câu: “Ai thế?”

Sơ Nghiên đang định trả lời, Liễu Tử Kỳ đã lên tiếng trước: “Là em, Tử Kỳ!”

Lâu Niệm nghe thấy, hơi nhướng mày. Liễu Tử Kỳ theo đến đây nhanh như vậy, đằng sau có ý đồ của ai thực sự quá rõ ràng. Hắn cúi đầu mở điện thoại, gửi Wechat cho Mạnh Long.

“Có ở phòng làm việc không?”

Mạnh Long trả lời rất nhanh: “Có, yên tâm, tôi đang theo dõi.”

“Làm phiền anh Mạnh rồi.”

Liễu Tử Kỳ nói xong cũng không vội đi vào mà yểu điệu đứng ở trước cửa, tự tin chờ Lâu Niệm ra đón. Sơ Nghiên đành phải để cô ta chờ.

Một phút sau, không có động tĩnh gì.

Liễu Tử Kỳ mỉm cười nghĩ, xem ra để gặp cô, Lâu Niệm còn cố ý chỉnh trang một chút.

Hai phút nữa trôi qua, vẫn lặng ngắt như tờ.

Sơ Nghiên đổi chân trái phải, khụ một tiếng: “Hay là cô vào……”

Sắc mặt Liễu Tử Kỳ có chút cứng ngắc: “Không cần cô mời tôi!”

Sơ Nghiên trừng mắt xem thường.

Lại qua khoảng ba phút nữa, Lâu Niệm vẫn không ra đón cô ta. Sắc mặt Liễu Tử Kỳ đã khó coi đến đáng sợ, cuối cùng cũng đợi được giọng nói của Lâu Niệm.

Hắn nói: “Sơ Nghiên, ăn nữa không?”

Sơ Nghiên lập tức trả lời: “Ăn ăn ăn! Tôi đến ngay đây.”

Ánh mắt Liễu Tử Kỳ quả thực muốn ăn cô.

Sơ Nghiên nghĩ một chút, thấm thía nói: “Cô không cần phải có thái độ thù địch với tôi như vậy, đối thủ thực sự của cô không phải là tôi.”

Là nữ chính, nữ chính kìa!

Liễu Tử Kỳ lại cho rằng cô đang tuyên chiến, dứt khoát nói thẳng: “Tôi không quan tâm cô là vị hôn thê gì, tôi nhất định sẽ thắng cô!”

Sơ Nghiên gật đầu: “Tôi biết.”

Liễu Tử Kỳ: “……”

Tôi biết phản ứng gì???

Vị hôn thê yên chi tục phấn điên cuồng bám lấy Lâu Niệm, không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần hắn trong truyền thuyết, đối mặt với lời tuyên chiến của người phụ nữ khác, lại có thể chỉ nói một câu “Tôi biết”?

Liễu Tử Kỳ: “Cô có ý gì? Cô khinh thường tôi?”

Sơ Nghiên: “Không có, tôi cảm thấy cô nghĩ rất đúng. Giữa tôi và Lâu Niệm chỉ có một tờ hôn ước mỏng manh, không có tình cảm. Cô đừng để ý đến những thất bại nhỏ trước mắt, cứ tiếp tục cố gắng đi.”

Liễu Tử Kỳ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, sâu xa hỏi: “Cô bớt làm ra vẻ đi, cô thích Lâu Niệm như vậy, sao có thể nhường anh ấy cho người khác?!”

Sơ Nghiên vừa đóng cửa vừa nhẹ nhàng nói: “Thích đơn phương cũng biết mệt mà, biết đâu một ngày nào đó tôi có thể gặp được người kéo tôi thoát khỏi nỗi đau này.”

Sơ Nghiên cảm thấy mình đúng là một NPC đạt tiêu chuẩn, nỗ lực thúc đẩy sự phát triển đa dạng của cốt truyện. Cô đóng cửa phòng, nhảy nhót quay lại phòng khách, nhưng Lâu Niệm lại không còn ngồi ở sô pha.

“Người đâu?”

Cô không để ý, Lâu Niệm dựa vào bức tường ở chỗ ngoặt huyền quan, lẳng lặng không lên tiếng. Bên tai không ngừng lặp lại những gì Sơ Nghiên vừa nói, rõ ràng từng câu từng chữ.

Nửa khuôn mặt hắn khuất trong bóng tối, một lớp ánh sáng u ám mạ lên những đường nét đẹp đẽ, thần sắc có vẻ ảm đạm khó tả.



Sau khi trùng sinh, Tống Tâm Thuần không thể nào đoán trước được toàn bộ mọi chuyện xảy ra. Vốn tưởng rằng có thể dùng thân phận cao siêu này đi lên đỉnh cao nhân sinh, nhưng lại phát hiện mình đã rơi xuống đáy vực của cuộc đời.

Cô không chỉ không thể trở thành vị hôn thê của Lâu Niệm đúng hạn, mà thậm chí còn đánh mất bộ phim quan trọng nhất cuộc đời mình!

Nhiều đêm cô không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lại ánh hào quang của đời trước, bắt đầu rụng tóc, thậm chí trên trán còn nổi mụn.

Quả nhiên, chỉ cần có Sơ Nghiên, cuộc đời của cô sẽ luôn bị cản trở. Hôm nay cô ta đoạt vai diễn của mình, ngày mai sẽ ra tay hại mình!

Tống Tâm Thuần nắm chặt tay, nhìn chữ số đang tăng dần trong thang máy để bình tĩnh lại.

Tuy cốt truyện đã trật rất xa, nhưng chưa đến mức hoàn toàn không thể cứu vãn được. Cho dù Lâu Niệm có không thích mình, cô cũng không tin Lâu Niệm sẽ thích Sơ Nghiên lẳng lơ, ác độc, ngu xuẩn kia!

Lâu Niệm là một người đàn ông vô cùng lãnh đạm và chậm nhiệt. Đời trước, cô thật sự đến gần Lâu Niệm là nhờ một sự cố ngoài ý muốn trong quá trình quay 《 Đáy tim 》.

Đó mới là nơi tình yêu của họ bắt đầu. Chỉ cần quay lại nơi đó, cô tin rằng Lâu Niệm sẽ chú ý đến cô giống như trước đây, mọi thứ còn có thể quay lại như trước!

Tống Tâm Thuần hít một hơi thật sâu, gõ cửa văn phòng Lâu phu nhân.

Lâu phu nhân nâng mắt liếc nhìn cô ta một cái, không nóng không lạnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Sự phẫn uất không cam lòng và thất vọng chán nản trên mặt cô quá rõ ràng, mất một bộ phim mà như chó chết chủ không bằng.

Không có tương lai —— trong lòng Lâu phu nhân ngầm trào phúng kết luận.

“Tôi biết bà rất thất vọng về tôi! Nhưng tôi vẫn tự tin tôi có thể làm tốt hơn Sơ Nghiên!”

Lâu phu nhân vốn cảm thấy cô là một hạt giống tốt có thể nâng đỡ, ai ngờ lại vác đá đập chân mình, tài nguyên bị Lâu Niệm trực tiếp lấy đi, trước mặt Lâu tổng thậm chí bà còn không có chỗ thương lượng!

Nghĩ đến đã tức, Lâu phu nhân hết sức không kiên nhẫn: “Được rồi, nếu nói chuyện hữu dụng, cô còn có thể bị Sơ Nghiên đoạt tài nguyên sao?”

Tống Tâm Thuần quả thực đã đặt tôn nghiêm của mình xuống đất: “Tôi sẽ không phủ nhận quá khứ, nhưng tôi muốn tranh thủ cơ hội cho tương lai! Có lẽ tôi không xứng diễn vai nữ chính, nhưng, nhưng bà có thể cho tôi một vai nhỏ nhặt không đáng kể không?”

“Tôi đã nghiên cứu bộ phim này rất rất lâu, dù sao chăng nữa tôi cũng hy vọng có thể tham gia diễn nó! Cầu xin bà……”

Nửa tiếng sau, Tống Tâm Thuần ra khỏi văn phòng, lau nước mắt ở khóe mắt. Chưa đi được mấy bước đã gặp một người phụ nữ thành thục gợi cảm.

Cô biết đây là Liễu Tử Kỳ, lựa chọn mới của Lâu phu nhân, cô cũng biết người phụ nữ này đã ký hợp đồng với phòng làm việc của Lâu Niệm.

So ra, Tống Tâm Thuần cảm thấy mình quả thực giống như tên tiểu binh thua trận.

Liễu Tử Kỳ khẽ liếc cô một cái, cũng không chú ý nhiều, đi giày cao gót ngẩng đầu bước qua.

Khoảnh khắc hai người sượt qua nhau, Tống Tâm Thuần bỗng nhiên lên tiếng: “Nhất định là cô rất tò mò về Sơ Nghiên.”

Liễu Tử Kỳ dừng lại, giương mắt nhìn cô: “Cô là ai?”

“Tôi……” Tống Tâm Thuần ngẩng đầu lên, “Là em gái cô ta.”



Trở về từ thành phố S được hơn một tuần thì thời tiết dần chuyển lạnh,《 Đáy tim 》cũng chính thức bấm máy.

Lần này, Weibo official đăng hôm nay bấm máy không còn quá gây náo loạn. Mặc dù Lâu Niệm đã có một đám fans thị giác*, Sơ Nghiên cũng có chút nhiệt độ từ hai lần scandal, nhưng dù sao hai người cũng là người mới, không bỏ tiền thì sẽ không chiếm sóng quá nhiều.

(Fans thị giác – 颜粉: fans chỉ thích vẻ ngoài của nghệ sĩ)

Sơ Nghiên dậy từ sáng sớm, Tiểu Uông lái xe bảo mẫu đến đón cô. Sơ Nghiên mang theo sandwich kẹp dăm bông làm tối hôm qua, vừa đi vừa học thoại.

Năng lực của Lâu thị đương nhiên không cần phải nói, phim trường rất trật tự rành mạch.

Sơ Nghiên bưng cốc cà phê ấm áp, vui vẻ nhìn mọi thứ trước mắt —— đây là tiền! Đây là quyền hạn! Quay xong bộ phim này là cô có thể tự do rồi!

Trong sự vui sướng như vậy, Sơ Nghiên nhìn thấy Lâu Niệm.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, bên trong là một chiếc áo phông trắng tinh. Tóc đen gọn gàng, làn da nghiêng trắng, gương mặt xinh đẹp, sắc thái tổng thể thoải mái tươi mát, hoàn toàn là thiếu niên bạc hà bước ra từ trong nguyên tác《 Đáy tim 》 .

Không chỉ những nhân viên xung quanh bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của hắn, mà đến Sơ Nghiên cũng không khỏi nhìn nhiều hơn một lát.

Cô cố ý làm thêm một cái Sandwich, định cầm đi cho Lâu Niệm.

Sơ Nghiên đi về phía hắn vài bước, đúng lúc này, cô thấy bên cạnh Lâu Niệm bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play