Tống Tâm Thuần đứng sau đám đông, nhìn xe Maybach chậm rãi rời khỏi tầm mắt, tay siết chặt quai túi đến mức hằn ra vài vệt đỏ.
“Trời ơi, Lâu thiếu đẹp trai quá!”
“Cô gái đó là vị hôn thê của anh ấy hả? Cưng chiều quá, tôi điên mất thôi!”
Thế này không đúng.
Rõ ràng trước đây Lâu Niệm còn không thèm nhìn Sơ Nghiên, chứ đừng nói đến việc giải vây cho cô trước mặt mọi người. Thế mà bây giờ lại vì Sơ Nghiên mà không ngại làm mất mặt Phó Thiển.
Không đúng, chỗ nào cũng không đúng, thế nào cũng không đúng.
Người quen mà nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của Tống Tâm Thuần e là sẽ bị sốc một phen, gương mặt thiên sứ kia lộ ra vẻ ghen ghét rõ mồn một, ánh mắt như muốn giết người.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột ngột đổ chuông.
Tống Tâm Thuần hồi thần, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng, nhận điện thoại: “Xin chào?”
Một giọng nữ lạnh lùng cường thế vang lên ở đầu dây bên kia: “Con gái thứ hai Sơ gia phải không? Tôi là mẹ Lâu Niệm, chúng ta nói chuyện đi.”
Nửa giờ sau, trong phòng riêng của một club cao cấp.
“Thấy hot search chưa?” Lâu phu nhân đan hai tay vào nhau đặt trên đùi, phong thái tao nhã mà cường thế.
Tống Tâm Thuần hơi mỉm cười, cúi đầu rót cho bà một tách trà hoa.
Lâu phu nhân nhướng mày nhận lấy, không lòng vòng: “Tôi nghe nói trưa nay ở trường Sơ Nghiên đã trực tiếp kêu Lâu Niệm vào? Chị gái cô có quá nhiều nợ xấu, sớm muộn gì cũng hủy hoại Lâu gia.”
Tống Tâm Thuần đặt ấm trà xuống, cười nói: “Việc này, chị ấy cũng không cố ý.”
“Hôm nay vô tình, ngày mai vô tình, ngày mốt thì sao? Không chừng một ngày nào đó lại cố tình.” Lâu phu nhân cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi, ánh mắt nghiền ngẫm, “Ngoại trừ thân phận, cô kém Sơ Nghiên ở chỗ nào?”
Câu nói này chạm ngay vào góc sâu bí mật trong lòng cô, Tống Tâm Thuần siết chặt tay, hơi cúi đầu xuống.
Ánh mắt Lâu phu nhân khẽ thay đổi: Cô gái này dễ khống chế.
Để cô ta ở bên Lâu Niệm, cả hai đều dễ khống chế……
“Tần Oánh chưa bao giờ để cô vào trong mắt, ở nhà còn sai bảo cô như người làm, đúng chứ?” Lâu phu nhân nhìn cô chằm chằm, “Chỉ là một Sơ gia nho nhỏ thôi, nếu cô nghe lời, tôi sẽ để cô bước chân vào Lâu gia.”
Nói cho cùng Tống Tâm Thuần vẫn không đủ đạo hạnh, nghe đến đây thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lâu phu nhân mỉm cười đặt tách trà chưa uống ngụm nào xuống, thấp giọng nói: “Có thể thu hút sự chú ý của Lâu Niệm, thay thế Sơ Nghiên được hay không, phải xem bản lĩnh của cô rồi.”
Tống Tâm Thuần mở to mắt.
Nếu Sơ Nghiên ở đây, nhất định sẽ khuyên cô ta đừng ngu ngốc.
Nếu là Tống Tâm Thuần đã trùng sinh thì chắc chắn sẽ biết Lâu phu nhân chỉ đang lợi dụng cô ta, sao bà ta có thể để cô bước chân vào Lâu gia. Đáng tiếc Tống Tâm Thuần của hiện tại chỉ là một cô gái bình thường trong lòng tràn đầy ghen ghét và không cam lòng.
Cô ta do dự một lúc rồi gật đầu.
—
Tự nấu lẩu phải chuẩn bị từ nồi đến nguyên liệu, Lâu Niệm đưa cô đến trung tâm thành phố, dừng lại trước một siêu thị lớn.
Đi vào siêu thị, Lâu Niệm tự giác lấy xe đẩy, chậm rãi đi sau Sơ Nghiên.
Xét thấy hôm nay thiếu gia rất giữ thể diện cho cô, để chúc mừng tình hữu nghị không dễ gì có được giữa hai người, Sơ Nghiên đứng trước khu nguyên liệu nấu ăn, hào sảng vỗ ngực: “Muốn ăn gì, hôm nay tôi mời!”
Lâu Niệm nhướng mày nhìn cô, cười không nói.
“Thịt ba chỉ bò Haoyue này ngon lắm……” Sơ Nghiên lấy ra một khay từ tủ đông, cảm thấy thân thương vô cùng. Lúc đi học, bọn cô chỉ dám mua thịt bò giá mười tệ một khay, chỉ có khi nào tự thưởng cho bản thân mới mua loại ba bốn mươi tệ một khay. Nhưng dù sao hôm nay cũng muốn mời thiếu gia mà, phải ăn ngon mới được.
Lâu Niệm gật gật đầu. Hắn gần như không có khái niệm với những thứ này, thịt đưa đến trước mặt hắn đều là loại đã qua chế biến, đủ hương vị và dinh dưỡng.
“Còn gì nữa nhỉ —— à bò viên, đậu hủ cá, thanh cua…… tôi còn muốn ăn bánh gạo nữa!” Sơ Nghiên vừa chọn đồ ăn trong tủ đông, vừa vẫy vẫy tay với Lâu Niệm, “Anh đi chọn cái anh thích đi.”
Lâu Niệm ừ một tiếng, nhìn xung quanh một vòng rồi dừng lại trước một cái tủ đông.
Sơ Nghiên hào phóng lấy một đống thịt, cảm thấy mỹ mãn, quay đầu tìm Lâu Niệm: “Anh muốn ăn gì?”
Lâu Niệm nghiêm túc xem xét, cuối cùng cầm lấy một thứ.
Cái càng to đùng còn dính băng vụn, đến cả khí lạnh tỏa ra cũng mang theo hơi thở đắt đỏ.
Sơ Nghiên cúi đầu nhìn nhãn: Tôm hùm Alaska.
Giá đặc biệt hôm nay: 278.3 một con.
(999 000 vnđ)
Tuy cô không nói gì, nhưng đôi mắt lại vô cùng linh động ——.
Cái quỷ gì vậy! Nồi cũng không đắt bằng nó đâu!!
Sao hắn không tráng vàng để ăn đi!!
Lâu Niệm nhìn cô, gương mặt bình thản lộ ra vẻ vô tội. Chờ khi Sơ Nghiên chịu thua, thê lương quay đầu đi, khóe môi hắn mới khẽ cong lên.
Nhịn đau ném thứ tổ tông kia vào xe đẩy, Sơ Nghiên như mất đi linh hồn, không nỡ mua thịt nữa, xoay người đi về khu rau củ. Cải cúc, cải thảo, bí đao, khoai lang, hai bó mì sợi, lấy hai túi cốt lẩu Haidilao, xách một chai coca-cola lớn, cuối cùng đến khu đồ điện mua một cái nồi nhỏ rồi đẩy xe đi thanh toán.
Sơ Nghiên quẹt thẻ xong, Lâu Niệm xách hai túi lớn ra xe để ở ghế sau.
—— bây giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất đó là ăn ở đâu.
Đến Lâu gia, nói không chừng sẽ gặp mẹ Lâu Niệm. Đến nhà mình, Tống Tâm Thuần nhất định sẽ chen vào. Cô toàn mua những thứ mình thích ăn, không muốn chia cho cô ta chút nào.
Lâu Niệm nghĩ một lúc, “Có điện, có nước, có bàn là được?”
Sơ Nghiên gật đầu: “Ừ ừ.”
Lâu Niệm quay vô lăng, lái sang hướng khác, tay áo xắn lên lộ ra đường cong bắp tay khỏe đẹp, cảm giác đáng tin cậy một cách khó hiểu. Sơ Nghiên yên tâm tựa vào lưng ghế, nghĩ chắc sẽ đến một căn chung cư nào đó của hắn.
Mười phút sau, cửa khách sạn XXX.
Sơ Nghiên mặt đỏ bừng đi phía sau, nhỏ giọng gọi hắn: “Này, Lâu Niệm!”
Lâu Niệm xách đồ quay mặt lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Hả?”
“Anh anh anh,” Sơ Nghiên thực sự cạn lời, “Sao chúng ta lại tới khách sạn?”
“Có điện, có nước, có bàn.”
Nói thì nói thế.
Trai đơn gái chiếc! Ra vào khách sạn! Thật sự là ——
Ai sẽ tin là bọn họ thuê phòng để nấu lẩu chứ?
Bước vào sảnh, lập tức có người tiến lại nghênh đón. Sơ Nghiên nhìn Lâu Niệm bình tĩnh dẫn theo cô, bình tĩnh xách một cái nồi và các loại đồ ăn, cô cũng đành cố gắng bình tĩnh lại.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Lâu Niệm quen thuộc quẹt thẻ mở căn phòng phía cuối, Sơ Nghiên vèo một cái chui vào, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm.
Đùa hả, vừa rồi ánh mắt của chị gái ở quầy lễ tân suýt chút nữa xuyên thủng cô rồi đấy!
Lăn lộn một hồi, bây giờ thực sự rất đói. Cô thông thạo kéo ổ điện ra, cắm vào máy biến áp, vừa mân mê vừa kêu Lâu Niệm: “Anh trai, anh đi rửa nồi đi được không?”
Vẻ mặt Lâu Niệm ngưng lại, sau đó ngoan ngoãn lấy nồi đi rửa. Một lúc sau, Sơ Nghiên cũng xách một túi đồ ăn lại, mỗi người một vòi nước, lần lượt rửa sạch mọi thứ.
Xả nước vào nồi, đun sôi, cho cốt lẩu vào, mùi thơm cay nồng nháy mắt lấn át mùi xịt phòng không đáng kể trong phòng khách sạn, bá đạo chiếm cứ từng tấc không gian.
TV đang phát tin tức giải trí, ngôi sao ca nhạc đang nổi nào đó tuyên bố sẽ kiện tin đồn sử dụng chất gây nghiện, nhưng hai người đều không xem. Cái nồi nhỏ kêu ùng ục, hai người ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày, bầu không khí hài hòa đến lạ thường.
Nước sôi toả ra mùi thơm ngào ngạt, Sơ Nghiên thành thạo thả thịt ba chỉ, thả bò viên vào, lảm nhảm chờ mong: “Vị này thật ra hơi cay đó, không biết anh có ăn được không.”
Lâu Niệm vô cùng bình tĩnh.
Thịt bò nhúng vào nước sôi, vừa đổi màu đã nhanh chóng bị gắp ra. Sơ Nghiên hút khí “xuy xuy”, ăn đến không rảnh nói chuyện. Điều kỳ lạ là tuy tướng ăn của Lâu Niệm rất nhã nhặn, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn cô.
Hai người xử lý xong một khay thịt bò nhanh như chớp, Sơ Nghiên bị cay đến nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu thấy Lâu Niệm vẫn là dáng vẻ trích tiên mặt không đổi sắc.
“Ha —— anh, anh không thấy cay sao??”
Bởi vì ăn đến khí thế ngất trời, đầu gối hai người chạm vào nhau, khoảng cách vô thức thu hẹp lại rất nhiều. Lâu Niệm nghiêng đầu, đập vào mắt là đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng, gương mặt cũng ửng hồng của cô.
Lâu Niệm bình tĩnh nhìn qua, chần chờ nói: “Cô……”
“Hả?” Sơ Nghiên nhân lúc hắn không chú ý nhanh chóng gắp miếng thịt bò cuối cùng trong nồi, hít mũi một cái.
Lâu Niệm: “Khóc vì cay quá?”
“……”
“Ai khóc chứ! Ai!” Sơ Nghiên oán hận cắt tôm hùm Alaska của hắn, “Tôi đang cảm động!”
Cả một bàn đồ ăn, hai người ăn đến bất phân thắng bại, còn một nắm mì sợi cuối cùng thật sự không nhét nổi nữa. Sơ Nghiên ngã lên ghế sô pha, thở dài cảm thán: “Ngon quá đi.”
Lâu Niệm dọn dẹp đồ thừa, tán đồng gật đầu: “Ừ.”
Nghỉ ngơi đủ rồi, Sơ Nghiên đỡ eo ra khỏi phòng cùng Lâu Niệm, đi thang máy xuống lầu, rời khỏi khách sạn trong ánh mắt của mọi người.
Cô gái ở quầy lễ tân cúi đầu nhìn đồng hồ, nói nhỏ: “Một tiếng 48 phút.”
Cô gái bên cạnh hâm mộ nghiến răng: “Thể lực Lâu thiếu gia tốt thật đấy.”
Quản lý đi qua, hắng giọng hai tiếng: “Nói nhảm gì đó?”
Cô gái trước quầy lẩm bẩm: “Không nói nhảm đâu ạ, cô gái kia đỡ eo đi ra, lúc ra đến cửa thiếu gia còn đỡ cô ấy một phen……”
—
Lâu Niệm đưa Sơ Nghiên căng da bụng trùng da mắt về nhà, sau đó mới lái xe về nhà mình. Vào nhà thay giày, đi qua phòng khách, trước mắt bỗng xuất hiện một dáng người mảnh khảnh.
Không ngờ đó lại là Tống Tâm Thuần, cô ta đang mặc tạp dề, trên tay còn cầm cái thìa, bộ dáng cực kỳ ôn nhu hiền huệ.
Cô ta vui mừng rỡ nhìn hắn: “Lâu Niệm, anh về rồi à?”
Lâu Niệm nhướng mày, không trả lời, tầm mắt chuyển sang Lâu phu nhân ở phía sau.
Lâu phu nhân cười nói: “Sao không chào hỏi gì thế? Người ta có lòng nấu cho con một nồi cháo hải sản dinh dưỡng, mau thay quần áo rồi xuống ăn đi.”
Tống Tâm Thuần ngượng ngùng vén tóc: “Đây là lần đầu tiên em làm, không biết có ngon không……”
Lâu Niệm khẽ nhíu mày, xoay người đi lên lầu: “Con ăn rồi, hai người ăn đi.”
Sắc mặt Tống Tâm Thuần cứng ngắc, Lâu phu nhân nhíu mày đi theo hắn hai bước: “Đồ ăn vớ vẩn ở bên ngoài không có lợi cho sức khỏe……”
Lâu Niệm không dừng lại, hơi quay đầu, không biết nhớ đến cái gì, lơ đãng mỉm cười.
“Tôm hùm Alaska.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT