Theo trực giác, hot search này chắc chắn là có người dùng tiền để đẩy lên. Nếu không thì tại sao cô bị chụp ngay sau lúc like, mà chờ đến hôm nay mới lên hot search.

Vấn đề là ai rỗi hơi như vậy?? Ném đi mấy chục vạn chỉ vì muốn bôi đen cô? Sơ Nghiên nghĩ đến Tống Tâm Thuần đầu tiên, nhưng bây giờ cô ta có vẻ chưa có khả năng tuỳ tiện ném đi mấy chục vạn.

Tin tức trên Weibo bùng nổ, mấy ngàn bình luận Sơ Nghiên không dám đọc cái nào, cô biết fan hâm mộ rất đáng sợ, Phó Thiển lại là idol đang nổi, cô sợ cô sẽ bị những lời lẽ ác ý nuốt chửng.

Nhưng nghe nói dập hot search còn đắt hơn mua hot search, cô không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy. Sơ Nghiên lắc lắc đầu, ép bản thân tập trung vào kịch bản.

“Không ngờ cô ta còn dính đến cả Phó Thiển, bây giờ bị lôi ra xử công khai rồi nha.” Ngô Hiểu Quỳnh vui sướng trên nỗi đau của người khác nhìn Sơ Nghiên, giọng điệu mỉa mai.

“Phải nói là cô ta cũng quá tiểu nhân đi, tôi nghĩ bọn họ chắc cũng chia tay mấy năm rồi chứ? Thế mà còn like bài Weibo kiểu này, đúng là ngu ngốc, chắc chắn cô ta sẽ bị fans Phó Thiển mắng đến chết.”

“Đáng đời! Báo ứng cả thôi.” Tiếu Nhu lần trước bị mất mặt, còn bỏ lỡ buổi thử vai mà phải diễn nhân vật hạng B, bây giờ nhìn thấy cô chỉ hận không thể xông lên tạt nước vào mặt cô.

Một đám vừa cầm kịch bản vừa chửi đến hăng say, Tống Tâm Thuần lại không nói gì mà nhíu mày.

Mọi người đều chưa thực sự bước vào giới giải trí, tốt nghiệp xong là lúc phải đối mặt với vấn đề ký hợp đồng rồi nhận vai, chuyện này của Sơ Nghiên bị người khác cố tình đưa lên hot search, tuy bị chửi nhưng độ nổi tiếng lại không thiệt.

Thấy topic đã có người đào ra những cảnh mà Sơ Nghiên diễn khi còn là diễn viên nhí, quần chúng ăn dưa sôi nổi cảm thán gen xuất sắc xinh đẹp từ nhỏ, còn có người khen cô tương lai chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Tống Tâm Thuần siết chặt tay, ép bản thân tập trung đọc kịch bản. Lần trước Sơ Nghiên thể hiện tốt ngoài dự đoán, cô đã thua một lần, lần này nhất định phải thắng lại để mọi người biết ai mới là nữ chính.

Thầy giáo còn chưa đến, tiếng xôn xao trong giảng đường không ngừng vang lên, nghiêm túc chuẩn bị cho vở diễn chỉ có ba người Sơ Nghiên, Lâu Niệm và Tống Tâm Thuần.

Lâu Niệm một tay cầm kịch bản, hộp giữ nhiệt đặt ở trên đùi nhưng dáng vẻ vẫn không dính khói lửa nhân gian như cũ. Hắn cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó chuẩn xác bắt được móng heo từ bên cạnh thò đến.

Phùng Dứu bị tóm, cười mỉa nói: “Nhiều như vậy, tôi chỉ ăn một cái thôi.”

Lâu Niệm lạnh lùng liếc hắn một cái, lặng lẽ đặt hộp giữ nhiệt sang bên kia, nhếch mép cười khinh bỉ.

Phùng Dứu ăn đủ cẩu lương, chua chua nói: “Chị dâu như vậy rồi vẫn làm bữa sáng cho cậu, đúng là chân ái!”

Chân mày Lâu Niệm khẽ nhếch: “Cô ấy làm sao?”

Phùng Dứu vừa định nói thì cửa lớn bị mở ra, giáo viên cầm túi hồ sơ đi vào: “Xin lỗi tôi bị tắc đường! Đủ người chưa? Đủ thì bắt đầu thôi!”

Phùng Dứu vội vàng quay lại vị trí của mình, Lâu Niệm đành phải bỏ qua vấn đề này, uống hết sữa đậu nành, đi lên sân khấu.

Cảnh hôm nay, nữ chính Lương Lạc Lạc phát hiện ra sự tồn tại của Ôn Nhã, vào lúc Tần Thành và Ôn Nhã đang âu yếm liếc mắt đưa tình, Lương Lạc Lạc phẫn nộ lên sân khấu, động thủ đánh Ôn Nhã, sau đó Ôn Nhã hoảng hốt bỏ chạy.

Kịch bản đơn giản, nhưng xung đột rất gay gắt. Sau cảnh diễn với các vai phụ, sân khấu chỉ còn lại ba nhân vật chính. Lúc đầu ba người đều không tìm được cảm giác, giáo viên nói đi nói lại về cốt truyện và các nhân vật, Lâu Niệm là người tìm được trạng thái đầu tiên, sau đó Lương Lạc Lạc cũng nhập tâm vào cảm xúc ghen ghét, còn Sơ Nghiên lại chậm một bước.

Sơ Nghiên suy đi tính lại, tuy bạch nguyệt quang chỉ là một ảo ảnh, nhưng với người xem thì đây là một nhân vật thực sự, vừa phải khơi dậy cảm xúc của khán giả, vừa phải kết hợp hồn nhiên vô tội để trải đường cho những tình tiết sau này.

Nói thật, nhân vật bạch nguyệt quang này thật sự rất khó.

Sự lo lắng nho nhỏ này đã bị phóng đại lên rất nhiều khi bản thân cô đang bị treo trên hot search mắng chửi.

Sơ Nghiên không mắc lỗi, nhưng biểu hiện của cô lại hơi nhạt nhoà. Tống Tâm Thuần cụp mi che đi sự đắc ý trong mắt —— quả nhiên, ở đâu ra diễn xuất tăng vọt, lần trước chẳng qua là cô ta may mắn thôi.

“Bạch nguyệt quang, vai là do trò chọn, đừng có tự tay phá hỏng nó!”

“Ôi chao, người ta bây giờ chắc là không dễ chịu đâu.”

“Đại tiểu thư, đừng cố gượng ép làm gì, không diễn được thì cho các vai diễn hạng B một cơ hội đi!”

Sơ Nghiên không thèm quan tâm, trong đầu lặp đi lặp lại quá trình trau chuốt cảm xúc, bỗng nhiên, đỉnh đầu bị một bóng người bao trùm, Lâu Niệm đứng trước mặt cô.

Sơ Nghiên ngẩng đầu lên, gương mặt mộc trắng nõn có chút sững sờ.

Vẻ mặt Lâu Niệm hơi thay đổi, tay khẽ nâng lên, lại hạ xuống, thấp giọng nói: “Chính là thế này.”

Sơ Nghiên: “Hả?”

“Sững sờ, ấm ức,” Giọng nói Lâu Niệm đều đều, “Từ góc độ khán giả hay diễn viên đều hợp lý.”

Hai mắt Sơ Nghiên đột nhiên mở lớn —— không sai!

Đối với khán giả thì đó có thể là tiểu tam bạch liên hoa, đối với diễn viên thì lại là thật sự sững sờ ấm ức, hai cảm xúc này có thể tạo ra điểm cân bằng.

Cô nhanh chóng hiểu ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong phút chốc sáng lên như kim cương, khảm trên gương mặt trắng sứ lớn bằng bàn tay, tinh xảo giống như được vẽ ra. Lâu Niệm khụ một tiếng, nhìn sang nơi khác.

“Cảm còn chưa khỏi sao?” Sơ Nghiên thoát khỏi bế tắc, lập tức nhớ đến nhiệm vụ chân chó của mình.

Lâu Niệm lại ho hai tiếng, ngắn gọn nói: “Cũng đỡ rồi.”

“Ngày mai —— à ngày mai không có tiết, ngày kia làm lê hấp đường phèn cho anh được không?”

Lâu Niệm nhìn cô, “Ừ” một tiếng, xoay người đi về vị trí của mình.

Xung quanh không có ai, thiếu gia lạnh nhạt đứng một lúc, sau đó mới thản nhiên lấy điện thoại ra —— click mở “Super Schedule”.

(Super Schedule: một ứng dụng thời khoá biểu dành cho sinh viên)

…… Ngày mai đúng là không có tiết.

Những lần diễn tập sau đó quả nhiên suôn sẻ hơn rất nhiều, Sơ Nghiên đã tìm được đúng hướng, một lần nữa phát huy diễn xuất như hôm thử vai, cuối cùng dưới khán đài cũng không còn tiếng chế nhạo nào nữa.

Huống chi, vừa rồi tất cả mọi người đều thấy thiếu gia đích thân hướng dẫn Sơ Nghiên. Cho dù bọn họ dám đối mặt giễu cợt Sơ Nghiên, cũng không dám làm mất mặt người thừa kế Lâu thị, dù sao sau này vẫn cần lăn lộn trong cái giới này.

Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, Sơ Nghiên vẫn nhớ chuyện mình bị treo trên hot search, vừa kết thúc là xách túi chạy ra ngoài.

Lâu Niệm quay đi quay lại đã không thấy cô. Trước kia Sơ Nghiên luôn đuổi theo hắn, bây giờ……

Sơ Nghiên cúi đầu xem điện thoại, theo dòng người tan học đi về phía cổng trường.

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai: “A a a!”

Sơ Nghiên hoảng sợ, tưởng là có cháy, vội vàng ngẩng đầu lên.

“A a a! Phó Thiển!”

“Chồng ơi nhìn em này!!”

“……” Sơ Nghiên liếc mắt liền thấy một tên đeo kính râm, loè loẹt đỏm dáng đang dựa vào chiếc xe Porsche mui trần, chuông cảnh báo trong đầu reo lên, chân lập tức đổi hướng.

—— “Sơ Nghiên!”

Ai ngờ mắt của tên điên kia lại cực tinh, chuẩn xác phát hiện ra cô từ trong đám đông, vừa cười vừa đi lại.

Sơ Nghiên biết không tránh được, cô đứng thẳng lưng, thản nhiên nhìn hắn. Đám đông tự động tách ra một lối đi, Phó Thiển cứ thế nghênh ngang đi đến trước mặt cô, khom lưng, nói câu đầu tiên: “Em cố ý đúng không?”

Sơ Nghiên biết hắn đang nói đến chuyện trượt tay, không che giấu mà trừng mắt: “Tôi rảnh chắc?”

“Tôi thấy vậy,” Phó Thiển tháo kính râm ra, mắt đào hoa ngả ngớn nhìn cô: “Cố ý trượt tay, làm tôi chú ý, bây giờ tôi đến rồi, vui không?”

Nếu không phải sáng nay không ăn cơm, Sơ Nghiên có thể nôn ngay tại chỗ.

Sao lại có kiểu đàn ông tự tin đến mức có thể bay lên trời sánh vai với mặt trời thế này?

Tuy phẩm vị của nguyên chủ không tốt, nhưng vẫn có nhãn lực nhìn đàn ông, từ gương mặt đến con người Lâu Niệm tên này đều không sánh nổi.

Triệu Nhất Minh “nhắc đi nhắc lại về chuyện buổi tối chơi game phải bật voice” đi sau Lâu Niệm, lại bỗng nhiên thấy hắn dừng lại, “Sao vậy ——vãi! Kia không phải Phó Thiển sao?”

Lâu Niệm trầm mặc nhìn bên kia, vẻ mặt u ám.

Sơ Nghiên giữ kiên nhẫn, khéo léo mỉm cười: “Đúng là tôi đã yêu một người rất nhiều năm.”

Phó Thiển đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiền ngẫm.

“Từ thuở niên thiếu đến khi trưởng thành, tôi âm thầm dõi theo, âm thầm thích anh ấy.”

Phó Thiển nhịn không được nhướng mày, nghĩ thầm không ngờ cô gái này lại si tình với mình như vậy.

“Hôm nay anh ấy cũng ở đây.”

Phó Thiển hơi sửng sốt: Wow không phải cô ấy muốn tỏ tình với mình đấy chứ? Phải từ chối thế nào đây?

—— “Đó chính là vị hôn phu của tôi, Lâu Niệm.”

Nói xong, làm lơ vẻ mặt như thể vừa mới ăn phân của Phó Thiển, Sơ Nghiên ngây thơ hồn nhiên quay mặt đi, nhìn Lâu Niệm cách đó không xa, ngọt ngào gọi: “Honey!”

Thấy chỉ số trước mắt không ngừng gia tăng, Sơ Nghiên liền biết chắc chắn Lâu Niệm cũng ở đây, hơn nữa nhất định đã nghe thấy những gì cô nói.

Phó Thiển theo ánh mắt của đám đông nhìn qua, chỉ thấy người kia dáng người rất cao, ngoại hình không hề thua kém những lưu lượng* đang nổi, khí chất cũng vô cùng đặc biệt. Phó Thiển sờ sờ cằm, bỗng nhiên cảm thấy có chút chua chua.

*lưu lượng: nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, giá trị thị trường cao.

Phùng Dứu không ngờ chị dâu lại trực tiếp cue thiếu gia, với hiểu biết của hắn về Lâu Niệm, lúc này khả năng cao là sẽ trực tiếp chạy lấy người.

Quả nhiên, Lâu Niệm đi —— về phía Sơ Nghiên.

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh đồng điệu há hốc miệng hình chữ “O”.

Hai người hồi hộp nhìn Lâu Niệm, hắn thản nhiên đi về phía Sơ Nghiên, ba bước, năm bước, càng lúc càng gần, sau đó —— rẽ ngang!

Đi về phía xe Maybach đang đỗ bên đường.

“……”

“Phì!”

Là tiếng của Phó Thiển.

Sau đó xung quanh không ngừng vang lên tiếng cười nhạo, vả mặt Sơ Nghiên chát chát.

“Tôi nói này bảo bối, em muốn chọc giận tôi thì cũng đừng kéo người qua đường vô tội vào chứ.”

Sơ Nghiên không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm bóng lưng chui vào xe Maybach.

Không lâu sau, người kia lại xuống xe, đi đến trước mặt Sơ Nghiên, căng chiếc ô màu đen trong tay ra.

“Đừng nói quá lâu,” Lâu Niệm đưa ô cho Sơ Nghiên rồi quay người rời đi, “Tôi ở trong xe chờ cô.”

Từ đầu đến cuối không nhìn Phó Thiển một cái nào.

Làm lơ một cách triệt để.

Đám đông xung quanh lặng ngắt như tờ.

Sơ Nghiên cầm ô, nở một nụ cười xinh đẹp, đến đuôi mắt cũng cong cong: “Tôi nói này bảo bối, sao chồng tôi lại là người qua được vô tội được?”

Lâu Niệm quay lại xe, đóng cửa “rầm” một cái. Mở Weibo, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong hai phút, sắc mặt không thay đổi mà gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Phùng, là tôi.”

“Hot search lúc 9 giờ sáng nay, đúng…… vẫn như cũ, chuyển vào thẻ của chú, tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai thảo luận về nó nữa,” Lâu Niệm gõ gõ ngón tay vào vô lăng, giọng nói trầm thấp: “Ngoài ra, tôi sẽ tặng chú một món quà.”

Vài phút sau, tài khoản của chú Phùng nhận được 50 vạn, kèm theo một cái email.

Lâu thị là một đế chế giải trí, nắm giữ vô số bí mật ngầm trong giới, mà Lâu Niệm lại là người điều hành tương lai của đế chế này.

Không lâu sau, tên của Phó Thiển bất ngờ xuất hiện trên hot search, mà những topic về “bạn gái cũ” lại lặng lẽ biến mất không dấu vết.

Phó Thiển đứng trước mặt Sơ Nghiên, vẻ mặt rõ ràng không tin: “Diễn cho tôi xem sao? Tìm diễn viên không tồi đấy, rất đắt đúng không?”

Sơ Nghiên nghĩ thầm, nếu Lâu gia biết có người nói thiếu gia “rất đắt”, có lẽ Phó Thiển sẽ bị phong sát cũng nên

Cô chân thành nhắc nhở: “Tốt nhất anh nên nói chuyện cẩn thận một chút, cẩn thận gây rắc rối.”

Phó Thiển cười nhạo một tiếng, cho rằng cô đang uy hiếp hắn, đang định nói chuyện thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

“Alo, em đang ở đâu ấy hả? Em đang ở trường học —— cái gì?!”

Sơ Nghiên không biết Phó Thiển nghe thấy gì, chỉ thấy mặt hắn đột nhiên biến sắc.

Người đại diện ở đầu dây bên kia giận dữ hét lên: “Mau về đây! Có người tung tin cậu hút cần sa ở Bắc Mỹ, mẹ nó nếu còn gây chuyện nữa thì cậu chắc chắn sẽ xong đời!”

Sắc mặt Phó Thiển cực kỳ khó coi, cúp điện thoại, để lại một câu “Hôm khác tôi sẽ đến tìm em,” rồi vội vã rời đi, dường như đã gặp phải rắc rối nghiêm trọng nào đó.

Sơ Nghiên còn không kịp nói với hắn đừng đến nữa, đành nhún vai, quay người đi về phía chiếc Maybach đang đợi ở bên đường.

Lâu Niệm cúi đầu xem điện thoại, hình như là đang lướt Weibo, thấy cô vào liền coi như không có gì cất đi.

Sơ Nghiên kể cho hắn nghe: “Hình như Phó Thiển gặp phải rắc rối gì đó, đi rất vội vã.”

“Vậy sao,” Lâu Niệm khởi động xe, hiển nhiên cũng không quan tâm hắn, “Cô có đói không?”

Sơ Nghiên sờ sờ bụng: “Có chút chút, muốn ăn lẩu mini.”

Lâu Niệm nhướng mày: “Lẩu, mini?”

“Là dùng một chiếc nồi nhỏ rồi tự nấu ấy,” Sơ Nghiên nhớ lại những lần lén lút vi phạm lệnh cấm đồ điện để nấu lẩu ở trường đại học, mùi nước lẩu cay nồng trong trí nhớ nháy mắt kích thích cảm giác thèm ăn, “Tôi biết nước lẩu nào ăn ngon nhất, nhúng thêm mì trắng nữa thì chỉ có tuyệt vời.”

Lâu Niệm một tay cầm vô lăng, vẻ mặt không thay đổi quay đầu nhìn cô.

Sơ Nghiên chớp mắt: “Ăn không?”

Lâu Niệm: “Ăn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play