Trong phòng tiếp khách, Lương Mộ Hi rót hai tách trà thảo dược an thần, ngồi xuống đối diện tôi. Chúng tôi im lặng đối mặt nhau, nhưng sự im lặng lại có ý nghĩa khác nhau.

Sự im lặng của tôi là vì không có gì để nói, còn với chị ta có lẽ là vô cùng mừng rỡ ngạc nhiên.

Lương Mộ Hi ngập ngừng nhìn tôi, cuối cùng giống như nghĩ ra nên nói gì thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, là cấp dưới dìu người mới đã khá hơn sau khi uống thuốc đến nói cảm ơn tôi: "Cảm ơn giám đốc, em đỡ hơn nhiều rồi, cũng cảm ơn bác sĩ Lương."

"Đừng khách sáo, chữa trị bệnh nhân là nghĩa vụ của tôi." Lương Mộ Hi khách sáo đáp lời, nhưng tầm mắt lại dán lên người tôi.

Tôi vẫy tay với hai người họ, "Mau chóng ra ngoài nghỉ ngơi đi, tôi nói chuyện với bạn một chút."

Sau khi cửa đóng lại, Lương Mộ Hi mở miệng nói: "Em... bây giờ là giám đốc của TESS?"

Tôi gật đầu.

Lương Mộ Hi đột nhiên mỉm cười, giọng điệu vui vẻ hơn, "Thật sự em đã đạt đến vị trí ngoài sức tưởng tượng của bọn chị. Tuy không có tư cách để nói thế này, nhưng... chúc mừng em, em giỏi lắm."

Tôi không biết lòng mình có cảm giác gì, chỉ thấy cảm xúc hỗn độn, cuối cùng vẫn mỉm cười đối mặt, "Cảm ơn."

Lương Mộ Hi chống cằm, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, "Lê Thần, em... trưởng thành rồi. Không phải sinh lý, là tâm lý, ha ha ha."

Nghe câu đùa của chị ta, tôi không khỏi phì cười.

"Có chút bóng dáng của Nhân Ninh lúc trước."

Nụ cười của tôi cứng lại bên môi, dần trở thành một đường thẳng.

"Xem ra cuộc sống mấy năm qua của em khá tốt, vậy thì tốt rồi."

Tôi cụp mắt, cong môi nói: "Có lẽ vậy. Còn chị? Chị với chị ấy thế nào?" Tôi nghĩ nhất định là tốt, nếu không tại sao khăng khăng rời đi —— hết lần này đến lần khác.

Lương Mộ Hi trầm ngâm một lúc rồi nở nụ cười phức tạp. Có vẻ như chị ta hít sâu một hơi rồi mới mở miệng: "Thật ra thì bọn chị vừa làm xong visa Hà Lan."

Tôi sững sờ, tiếp tục không nhịn được cười, Vũ Hán còn chưa đủ, bây giờ lại muốn chạy đến Hà Lan ư? Chẳng trách tôi mãi không đuổi kịp người kia.

"Không, em đừng hiểu lầm, thật ra chuyện này rồi em cũng sẽ biết." Lương Mộ Hi đứng lên đi đến bên giá sách, mở ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một bức thư gửi quốc tế.

Lương Mộ Hi dừng một chút rồi khẽ thở dài, "Đáng lẽ tuần này chị sẽ gửi cho em, nhưng không ngờ lại gặp em ở đây... Chuyện đời khó lường, đúng không?"

"Có lẽ vậy." Tôi nói.

Lương Mộ Hi nhìn chằm chằm tôi vài giây, sau đó đưa thư cho tôi và nói: "Chị biết sáu năm rất dài, trong chốc lát có lẽ em không thể tiêu hoá được nhiều tin tức như vậy..." Tôi ngẩng đầu lên, không phải vì muốn nhận lá thư, mà vì muốn hỏi một câu đã kìm nén trong lòng từ rất, rất lâu.

"Tại sao chị... lại đồng ý giúp chị ấy trốn em hết lần này đến lần khác?"

Cuối cùng, tôi thấy sự bàng hoàng của Lương Mộ Hi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt chị ta, "Em vẫn luôn muốn biết lý do."

Lương Mộ Hi thu lại bức thư, ngồi trở lại sofa, nụ cười ôn hoà trên mặt phai nhạt.

"Trốn... sao?" Lương Mộ Hi cúi đầu, môi nhếch lên, giọng lạnh lùng, "Có lẽ trong mắt em là trốn, nhưng với chị là giúp đỡ Nhân Ninh trở về bên em."

Tôi lẳng lặng nhìn chị ta, không nói lời nào.

"Lần đầu tiên là vì Nhân Ninh sợ làm em khó xử. Cô ấy biết nếu ở lại, em sẽ rơi vào tình cảnh phải chọn lựa giữa gia đình và cô ấy; cô ấy không muốn em phải đấu tranh nên chấp nhận đến Vũ Hán, hơn nữa... Vũ Hán từng là thị trường chị Phi muốn chiếm lĩnh, Nhân Ninh không có lý do không đi, nhưng vì em mà cô ấy do dự."

Tôi hơi sửng sốt.

"Lần sau, chính là vì Nhân Ninh kiêu ngạo như thế lại hạ mình cầu xin chị, bất cứ ai nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy cũng sẽ chấp nhận, đặc biệt là chị."

Dù là Lương Mộ Hi cũng có vẻ mặt bất lực thế này.

"Hơn nữa, lúc đấy hai người không chút nào hạnh phúc, nhân nhượng lẫn nhau, giả vờ như mọi thứ đều tốt, em không biết chị đứng nhìn mà có bao nhiêu xót xa. Khi ấy Hứa Nhân Ninh như chim hoàng yến bị em nhốt trong lồng, em có biết không?"

Tôi choáng váng.

"Cô ấy bị giam hãm trong tình yêu của em, thật sự... một chút cảm giác em đều không có sao?"

Câu chất vấn của Lương Mộ Hi khiến tôi nghẹn lời.

"Em quá sợ mất đi cô ấy, ngược lại khiến cô ấy không có được hạnh phúc... Thế nên khi cô ấy nhờ chị, chị lập tức đồng ý, bởi vì chị hi vọng hai người có thể sống vui vẻ bên nhau, không muốn trơ mắt nhìn hai người từ từ đi đến bước đường cùng làm tổn thương lẫn nhau."

Những lời sắc bén của Lương Mộ Hi như lưỡi dao bén nhọn, cắt phăng sự tự lừa dối của tôi trong nhiều năm qua.

Người sai, vẫn luôn là tôi.

Là người không hiểu thế nào là yêu và được yêu.

Hứa Nhân Ninh lớn hơn tôi chín tôi, trải nghiệm nhiều hơn tôi chín năm; chín năm, lâu như vậy, lâu đến mức làm thế nào thì tôi vẫn đi phía sau chị. Hứa Nhân Ninh đã sớm biết, vì thế lựa chọn thay tôi.

"Lê Thần." Chị ta đau xót gọi tên tôi, "Tình yêu của em rất thuần khiết, rất mê hoặc, rất khiến người ta động lòng, nhưng cũng quá sắc bén. Một người đã chịu đủ phong sương như Hứa Nhân Ninh, thật sự không chịu nổi một lần mài giũa nữa. Cô ấy thật sự không có nhiều thời gian như thế."

Lá thư kia từ từ được đẩy về phía tôi, lần này tôi không chút chần chừ mở ra.

"Hứa Nhân Ninh không thể viết được nên chị viết thay cô ấy, em xem một chút đi." Lương Mộ Hi nói.

Mở thư ra, nhịp tim tôi vô thức tăng nhanh, theo tầm mắt của tôi, nó càng đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đọc xong, tôi đặt bức thư xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lương Mộ Hi với vẻ khó tin, giọng run run, "Chị... làm ơn, nói với em, đây không phải sự thật..."

Lương Mộ Hi quay đi, vành mắt đỏ hoe, "Chị cũng hi vọng đây chỉ là trò đùa, nhưng... chị không thể."

Trong thư, Hứa Nhân Ninh nói với tôi ——

Chị ấy chuẩn bị đến Hà Lan để được an tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play