—— Dù sao con người phải mất đi thứ gì đó mới có thể tiến về phía trước.
Đêm trước khi tốt nghiệp Đại học C, chủ nhiệm khoa lần lượt gửi phiếu khảo sát, yêu cầu chúng tôi ghi vào điều tâm đắc nhất sau bốn năm, nhưng với tôi chỉ là hai năm mà thôi.
Và, tôi chỉ viết câu này lên đó.
Sau khi chuyển đến Đại học C gần nhà dì, tôi đã lên năm ba Đại học. Không uổng tôi xem Đại học như trường cấp ba mà học, cuối cùng cũng có thể tốt nghiệp cùng khoá.
Về chuyện này, Đàm Nhã Hằng ở đầu dây bên kia chỉ chế nhạo: "Chẳng mấy ai có thể như thần thánh mà học từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối giống cậu, ghê gớm thật." Còn không quên vỗ tay pha trò.
Tôi không nói gì cúp điện thoại, có trời mới biết tôi nỗ lực như thế cũng chỉ vì cô ấy —— Đêm trước khi chuyển trường, Đàm Nhã Hằng bắt tôi đi uống rượu, tôi không say nhưng cô ấy lại say mèm, lầm bầm lầu bầu: "Cậu đồ khốn kiếp này... Người bạn duy nhất không thể tốt nghiệp cùng tớ, cậu thật vô lương tâm..."
Khi ấy tôi đã tự nhủ với mình, dù thế nào cũng phải khoác lên mình chiếc áo cử nhân cùng lúc với Đàm Nhã Hằng, cùng nhau tốt nghiệp.
"Lê Thần, có muốn đi ăn chung không?" Nữ sinh chuyển vào lớp cùng lúc với tôi tươi cười, nhiệt tình rủ tôi, "Chúng ta cùng đến quán cà phê mới mở ở góc đường nhé!"
Tôi cười áy náy với cô ấy, "Xin lỗi, tớ phải về nhà một chuyến."
Sau vô số lần bị tôi từ chối cô ấy cũng không bất ngờ, bĩu môi nói: "Đâu có sinh viên nào thích về nhà thế chứ... Được rồi! Vậy hẹn cậu trưa mai nhé!"
"Được." Tôi vừa phất tay vừa ra khỏi lớp, đối mặt với ánh nắng chói chang chậm rãi đi đến bãi đỗ xe.
Tôi ngồi lên xe máy, lau kính chiếu hậu, không khỏi thở dài khi soi mình trong đó. Đội mũ bảo hiểm, tôi vặn ga lái về hướng siêu thị gần đó, chuẩn bị mua nguyên liệu về nấu cơm cho dì.
Đây chính là cuộc sống trong hai năm qua của tôi.
Từ khi chuyển về nhà dì, ngoại trừ món Trung Quốc thì hầu như đều do tôi đảm nhiệm, dì cười nói chúng tôi giống như đang đổi vai.
Trước bàn bếp, tôi vừa nấu ăn vừa trò chuyện cùng dì, đột nhiên bà hỏi: "Lễ tốt nghiệp của con vào ngày mấy?"
"Mùng Mười tháng Sáu ạ." Tôi đáp.
"Thế à..." Dì cụp mắt như nhớ ra điều gì, chần chừ một lúc mới mở miệng nói: "Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, thật khiến dì nhớ tới những ngày ở Vũ Hán."
Bàn tay đang tắt bếp của tôi khựng lại, hơi ngạc nhiên ngước nhìn bà.
Dì nói tiếp: "Dì đã gặp mẹ con ở đấy."
Tôi ngây ngẩn. Tôi biết mẹ tôi sinh ra ở Đài Loan, lớn lên ở Trung Quốc đại lục sau đó lấy chồng trở về Đài Loan, nhưng việc ở Vũ Hán là lần đầu tôi nghe nói đến.
"Mẹ con Thẩm Lăng ấy à..." Như hồi tưởng lại chuyện gì, dì khẽ thở dài. Ánh mắt bà hướng về phía tôi, môi khẽ cong lên, "Con càng ngày càng giống cô ấy, nếu cô ấy vẫn còn thì nhất định sẽ vui lắm."
Tiếc là bà đã mất, bố tôi cũng mất.
"May mà con vẫn ở đây." Đôi mắt dì như trăng non, dịu dàng nói: "Hai mẹ con con là may mắn hiếm hoi trong cuộc đời của dì, biết không?"
Nghe vậy, tôi mỉm cười cảm động, lồng ngực ấm áp.
Bà kéo tôi ra khỏi nhà bếp đi lên lầu, đưa tôi vào căn phòng hiếm khi tôi bước vào. Bà lấy ra một cuốn album trong tủ, lật tới một trang nào đó rồi dừng lại quay sang tôi, "Con xem, đây là ảnh chụp tốt nghiệp của chúng ta."
Trong tấm ảnh đen trắng, tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra dì và mẹ tôi. Trong ảnh, họ ngồi ở trung tâm, nụ cười xán lạn.
"Dì qua bên đấy học Đại học, có một quãng thời gian rất cô đơn và khổ sở, nếu không gặp Thẩm Lăng, dì nghĩ mình sẽ không được hạnh phúc như bây giờ." Ngón tay dì sờ lên ảnh chụp, lẩm bẩm:
"Lúc con báo tin trúng tuyển Đại học C, dì từng muốn hỏi con rằng có muốn đến Vũ Hán học Đại học không... Nhưng cuối cùng dì vẫn không làm thế."
Dì đưa tay vuốt má tôi, nhẹ nhàng nói: "Ở đấy phong cảnh mỹ lệ, cảnh vật tươi đẹp, là nơi dì tìm được hạnh phúc; nhưng con có con đường riêng của mình, dì nên ủng hộ con, tôn trọng con... tin tưởng con."
Tôi lắc đầu nói: "Bây giờ con rất tốt, không cần lo lắng cho con." Thật vậy, không có gì cần lo lắng.
Trong hai năm, tôi chưa bao giờ hỏi thăm tung tích của Hứa Nhân Ninh, mặc dù tôi biết chỉ cần quấn lấy anh Ông là anh ta sẽ cho tôi biết, đồng thời giúp tôi tìm Hứa Nhân Ninh, nhưng rốt cuộc tôi lại không làm vậy.
Việc gặp nhau, nếu không có sự chờ mong từ hai phía thì chẳng có ý nghĩa. Nếu Hứa Nhân Ninh đã rời đi, tôi nghĩ chị sẽ không trở về nữa.
Tôi không tin chị sẽ trở về.
Mà việc tôi có thể làm là nên tiếp tục sống, lay lắt, ngày này qua ngày khác, làm những chuyện mình cần làm, ví như: tốt nghiệp, tìm việc làm, và... quên chị.
Khi tôi xuống lầu tiếp tục nấu bữa tối, tiếng cửa sắt vang lên, tôi bước nhanh ra nhìn, vừa mở cửa ra, tôi và dượng nhìn nhau mỉm cười.
"Tiểu Thần." Ông khàn khàn nói, "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Nghe thấy tiếng động dưới lầu, dì cũng đi xuống, ôm chầm lấy dượng.
- --------
Editor: thật ra nhân vật Chu Phương Phi không có quan hệ huyết thống gì với Lưu Lê Thần, ở raw tác giả dùng danh xưng là "bá mẫu", ban đầu mình edit thành bác gái, nhưng sau khi làm một thời gian lại thấy danh xưng nó xa lạ quá với một người chấp nhận cưu mang đứa trẻ mồ côi con của người khác, không lột tả được hết tình cảm giữa các nhân vật, với lại dùng từ như vậy cũng không biết nên để Lưu Lê Thần gọi con trai bà ấy là gì. Thế nên làm xong mấy chục chương rồi mình sửa lại thành "dì", như kiểu chị em kết nghĩa với mẹ, chồng của dì gọi là dượng, và con trai họ thì gọi là anh họ, như thế danh xưng nó có vẻ hợp lý hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT