Chương 9

Đứa ngốc và gián có cùng một ưu điểm, đó là có bị công kích cỡ nào cũng không ngã

Tác giả: Liên Thành Tuyết

Chuyển ngữ: Canmilia

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WAT.T.PAD CỦA CHỦ NHÀ

Trong phòng ăn yên tĩnh mang phong cách hoa lệ trang nhã.

Vài món thanh đạm được đặt trên bàn, kết hợp với phần cơm còn ấm thật khiến người khác muốn ăn ngay.

Giang Bạch thở dài tháo tạp dề: "Em nhanh ăn đi, chị phải về nhà."

Tiêu Huyền mặc quần áo ở nhà ngồi ngay ngắn, nhìn qua rồi nói: "Em không muốn ăn một mình."

Giang Bạch nhất thời muốn cầm chiếc đũa đâm vị đại minh tinh này: "Chị đã kết hôn rồi, em đừng yêu cầu quá đáng."

Tiêu Huyền nhớ tới người chồng bình thường tri thức của cô, lời nói rất không kiêng nể: "Ly hôn đi. Người nọ có cái gì hay, đứng ngay trước mặt cũng không làm người ta chú ý nổi."

Giang Bạch hừ lạnh: "Chị thích, không phải chuyện của em."

Sắc mặt boss lập tức xấu đi.

Giang Bạch rửa sạch dầu mỡ trên tay, sau đó đắc ý nói: "Với cái tính lãnh cảm này của em chắc sẽ không hiểu chỗ tốt của tình yêu đâu."

Tiêu Huyền cầm chiếc đũa lườm cô: "Ai nói, chị có muốn thử không?"

Một giây kế tiếp mái tóc đã được cắt tỉa tỉ mỉ bị một lực hung bạo làm bù xù.

Giang Bạch vỗ vỗ tay cười nhạt: "Người không biết lớn nhỏ chỉ có một con đường chết."

Tiêu Huyền quăng ánh mắt đầy ghét bỏ, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện nữa.

Giang Bạch vừa dọn túi xách vừa cười nhạo: "Tật xấu của em dạo này nhiều ghê, bắt nạt cậu ngốc đến quen rồi à. Nhìn cho rõ xem chị là ai."

Boss trả lời: "Nhìn rõ, phụ nữ."

Giang Bạch ba mươi tuổi không để ý tới khiêu khích của hắn, ngược lại cười nói: "Người phụ nữ chị đây phải về nhà phục vụ chồng. Quý ngài từ từ ăn đi nha."

Tiêu Huyền hừ: "Đi đi, dù sao chị cũng chán chết."

Nghe vậy Giang Bạch đã đi tới cửa dừng lại, quay đầu hỏi: "Vậy sao? Vậy ai thú vị?"

Tiêu Huyền không để ý tới nữa.

Giang Bạch thực sự hết cách với cái tính cách đặc biệt này của hắn, cô cười nhạt: "Dù sao cũng đừng khó chịu nữa, phải sống vui vẻ lên."

Nói xong mới nhẹ nhàng rời đi.

Tiêu Huyền ngồi một mình ở trong phòng ăn rộng lớn, lặng lẽ ăn bữa tối.

Không khí mỏng manh, tâm trạng thờ ơ.

Đứa ngốc và con gián có chung một ưu điểm, chính là bị đánh thế nào cũng sẽ không ngã xuống.

Dường như thần kinh của họ đặc biệt thô từ nhỏ rồi. Cho dù gặp phải khó khăn khó có thể chấp nhận, cũng chỉ ngã một cái lộn đầu rồi ngồi dậy vỗ mình tiếp tục đi về phía trước.

Người khác nhìn thấy rất tức giận, cũng rất... khâm phục.

Mặc dù Tạ Tiểu Vũ rất thất vọng khi BOSS châm chọc từ chối cách đây không lâu, nhưng cậu chỉ là ngấm ngầm khó chịu mà thôi. Mỗi ngày đi làm thì vẫn đi làm, nên cười thì cười, ăn cơm; ngủ; mắc lỗi sai không thiếu cái nào.

Có lẽ con người không thể miễn dịch trước người có khóe miệng hếch lên(*). Tuy rằng lúc mới đầu tất cả đồng nghiệp đều không để ý tới Tạ Tiểu Vũ ngốc muốn chết, nhưng dần dần thấy cậu lễ phép kiên trì, làm việc tình nguyện không cần tiền thưởng cộng thêm lấy lòng, tảng băng ngàn dặm cuối cùng cũng tan ra. Nhưng đối mặt với cậu, hơn phân nửa không nói được lời nào dễ nghe.

(*) khóe miệng của người này hơi hếch lên, như vầng trăng khuyết vậy. Người có đặc điểm này có khả năng ngoại ngữ và ăn nói rất tốt.

Trưa hôm nay thư ký Orpheus cũng cầm phiếu ăn đến phòng ăn ăn trưa, Tạ Tiểu Vũ vì tiết kiệm, uống xong phần cháo tự mình mang theo, nhân lúc phòng làm việc không có ai mà đánh đàn ghi ta.

Cậu thường hát vào buổi tối nhưng có lúc quá mệt mỏi sẽ ngủ rất sớm, đành phải nắm bắt những lúc rảnh rỗi vào ban ngày.

Không nghĩ tới đang lúc vui vẻ, những cô gái kia đã ồn ào quay lại, nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ như vậy không khỏi yên lặng hai giây, rồi sau đó cười to.

"Tiểu Vũ, cậu biết hát à? Sao không ký với công ty của chúng ta?"

"Đúng vậy, gần quan được ban lộc cậu không biết sao, đi tìm ông chủ tự tiến cử đi."

"Ai ui, cậu đàn ghita tốt như vậy, hát chắc không tệ đâu ha. Biểu diễn cho bọn tôi xem thử đi."

"Đúng đó đúng đó, là đàn ông con trai thì không nên xấu hổ. Nhanh lên đi."

--- Đây là những cô gái vì nhàm chán nên dụ dỗ đứa ngốc.

Tạ Tiểu Vũ cả tin, ngượng ngùng một hồi cuối cùng vẫn trình diễn tác phẩm quý báu của mình.

"Oh my god! Tôi chưa từng nghe ai hát lạc nhịp như cậu vậy."

"... Lão đại cậu quá dũng cảm, pha trò cho bọn này vui à?"

"Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy mình hát rất tốt sao?"

------ Nhưng kết quả có thể tưởng tượng được, đương nhiên là bị phủ nhận hoàn toàn.

Tạ Tiểu Vũ bị đám phụ nữ vây quanh phê bình, quẫn bách đỏ mặt tới mang tai không nói được gì.

Rốt cuộc trong lúc mọi người đang nói vô cùng kích động, từ cửa chợt vang lên tiếng nói lạnh như băng như đến từ sao hỏa: "Các người rất bận sao?"

Họ quay đầu lại, không nghi ngờ gì nữa, nhìn thấy boss tính tình cổ quái của công ty, tất cả đều co rúm lại dưới bộ âu phục của hắn, ngơ ngác nhìn nhau không dám lên tiếng.

Chỉ có Tạ Tiểu Vũ liều lĩnh ngu ngốc mới vui vẻ đứng lên cười nói với Tiêu Huyền: "Sao anh lại tới đây?"

Tiêu Huyền nhìn dáng vẻ ăn hại của cậu, mặt không biểu cảm: "Tôi đã từng nói sau này không được nói chuyện với tôi."

Tạ Tiểu Vũ vội vàng im miệng.

Mọi âm thanh đều ngưng lại, Tiêu Huyền trầm mặc đủ một phút mới đưa tay chỉ cậu: "Ra đây."

Tạ Tiểu Vũ lại vội vàng trung thành đuổi theo.

Các cô gái đợi đến khi lấy được tự do đều đồng loạt thở phào, rồi sau đó không nhịn được nhìn nhau: Cách boss và đứa ngốc ở chung sao lại kỳ lạ vậy?

Rất hiển nhiên, không phải không hòa hợp mà là hòa hợp quá mức rồi.

Hơn nữa Tạ Tiểu Vũ dùng khuôn mặt si mê ra khỏi phòng làm việc cùng Tiêu Huyền, vào thang máy, ra khỏi thang máy, vào nơi nghỉ ngơi dành riêng cho BOSS, từ đầu tới cuối luôn là vẻ mặt si mê.

Tiểu Huyền để chìa khóa xuống, ngồi xuống ghế salon như đại gia, quan sát Tạ Tiểu Vũ từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng chất vấn: "Tại sao không nói chuyện?"

Tạ Tiểu Vũ ngạc nhiên nghi ngờ: "Anh không cho em nói chuyện với anh mà."

Tiêu Huyền cau mày: "Cậu không thể nói chuyện với tôi, nhưng tôi có thể nói chuyện với cậu."

Trí thông minh có hạn của Tạ Tiểu Vũ nhất thời bị tiêu chuẩn này làm hỏng mất.

Tiêu Huyền chọc ghẹo xong mới nghiêm túc nói: "Hôm nay Giang Bạch đến bệnh viện kiểm tra, cậu phải phụ trách công việc của tôi."

Tạ Tiểu Vũ gật đầu, rồi sau đó giương mắt hỏi: "Công việc gì ạ?"

Tiêu Huyền suy nghĩ một hồi: "Buổi tối tham gia liên hoan đêm của CCTV hát bài mới, địa điểm ở sân vận động công nhân Bắc Kinh. Cậu thu xếp các trang phục đạo cụ, nhạc đệm là được."

Tạ Tiểu Vũ đã quen với với việc boss động một chút là tham gia chương trình lớn còn có thái độ không vui. Cậu vội vàng ghi lại, sau đó hỏi: "Còn nữa không ạ?"

Tiêu Huyền tao nhã nâng chân dài im lặng ba giây, ra lệnh tiếp: "Những việc kia không cần vội. Đi ăn cơm với tôi, tôi rất đói."

Tạ Tiểu Vũ muốn hỏi sao anh đói hoài vậy?

Nhưng cậu không dám.

Biết Tiêu Huyền đến nay hơn mười năm, lá gan cậu vẫn rất là nhỏ.

Bắt kịp thời đại chính là bằng chế biến các món động vật bậc cao.

Các món ăn Nhật Bản với màu sắc thanh nhã, mùi vị tươi mát được trải đầy trên bàn.

Sau khi Tạ Tiểu Vũ nhìn nhân viên phục vụ mặc kimono đóng cửa lại thì cẩn thận quỳ gối trên tatami như đi vào cõi thần tiên.

Ngược lại, Tiêu Huyền thong dong, bình tĩnh uống hết nửa ly trà mới đột nhiên mở miệng: "Sao cậu không ăn?"

Tạ Tiểu Vũ bị câu này dọa: "Anh, anh không thích ăn chung với mọi người ..."

Tiêu Huyền cắt ngang lời cậu: "Đó chỉ là thói quen ăn lẩu. Ăn đi."

Thần tượng đã nói, Tạ Tiểu Vũ run rẩy cầm đũa lên. Nhưng vì khẩn trương lại thêm từ trước đến giờ chưa từng ăn qua những món kiểu này, do dự một hồi cũng không biết phải gắp thế nào mới được.

Chọn qua chọn lại một lúc, cuối cùng cậu ngắm thấy được phần cơm nắm hoa anh đào cho trẻ em. Kết quả đũa còn chưa đụng tới phần thức ăn dễ thương đó, boss đã mở miệng: "Không được ăn."

Tạ Tiểu Vũ khó xử ngẩng đầu lên, bị hắn chọc hơi lúng túng.

Ai ngờ bosss ngày càng táo tợn hơn, lạnh lùng nói: "Nằm xuống."

Đứa ngốc hoàn toàn ngốc trệ.

Tiêu Huyền thấy IQ của cậu rõ ràng là hai mươi trở xuống, cau mày hỏi: "Không nghe rõ?"

Dù sao Tạ Tiểu Vũ cũng hiểu được tôn nghiêm con người, cậu cẩn thận cự tuyệt: "Anh đừng đùa nữa, nếu em chọc anh giận em sẽ nhận lỗi ngay."

Tiêu Huyền cực kỳ không kiên nhẫn đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, đẩy mạnh: "Tôi nói cậu nằm xuống. Cậu nói nhiều như vậy làm gì?"

Một giây sau, Tạ Tiểu Vũ chật vật đụng đầu vào tatami.

Cậu chưa kịp giãy giụa, boss đã kéo thẳng chân cậu: "Nằm ngang."

Tuy Tạ Tiểu Vũ có nghi ngờ, nhưng thấy Tiêu Huyền không phải là muốn bắt nạt mình nên cũng thấp thỏm nằm ngang lại.

Boss rũ tròng mắt trong trẻo trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng: "Hát đi."

Tạ Tiểu Vũ lắp bắp: "Hát, hát gì?"

Tiêu Huyền nói: "Hát đại gì cũng được. Tôi cũng không muốn nghe lắm."

Tạ Tiểu Vũ không thể làm khác hơn là ngượng ngùng hát bài mới của boss.

Tiêu Huyền nói: "Hát lại. Đừng khẩn trương."

Tạ Tiểu Vũ hít sâu, nghe lời hát lại.

Bị gây sức ép nhiều lần như vậy, Tiêu Huyền mới yên ổn ngồi trên tatami: "Đứng lên, dùng hơi như lúc nãy mà hát, đừng dùng cổ họng."

Lúc này Tạ Tiểu Vũ mới hiểu được rằng boss đang hướng dẫn mình, vội vàng đứng dậy nghiêm túc luyện mấy lần, rồi sau đó vui mừng: "Thực sự không run như nãy nữa. Anh giỏi thật."

Vẻ mặt của Tiêu Huyền vẫn rất lạnh lùng, có thêm phần khinh bỉ: "Ai cũng biết chỉ có cậu không biết thôi. Cố gắng có lợi ích gì, không biết cách mà tập đi tập lại nhiều lần hơn nữa cũng chỉ là dày công tôi luyên sự sai lầm mà thôi."

Tạ Tiểu Vũ ngồi xuống thành thực nghe mắng, gật đầu điên cuồng.

Tiêu Huyền nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Sau này bọn họ còn chế nhạo cậu nữa, cậu cứ nói là tôi dạy, không được để người khác tùy tiện cười nhạo mình."

Tạ Tiểu Vũ bày tỏ thái độ không sao cả: "Không sao."

Tiêu Huyền nhướng mắt: "Không được."

Tạ Tiểu Vũ đành phải gật đầu, lại nói rất trung thành: "Nhưng anh nói em vẫn sẽ nghe."

Tiêu Huyền mỉm cười: "Đương nhiên tôi có thể nói cậu, không cần cậu cho phép. Cậu có tư cách gì cho phép tôi?"

Tạ Tiểu Vũ vừa cảm thấy boss thật tốt, lập tức bật cười khanh khách.

Tiêu Huyền nhìn cái bàn bảo: "Ăn đi. Ăn xong rồi đi làm việc cho tôi."

Tạ Tiểu Vũ cầm chiếc đũa đưa về phía cơm nắm hoa anh đào, boss không có phản ứng.

Cậu lại lấy dũng khí, boss vẫn không có phản ứng.

Dứt khoát hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng. Đứa ngốc đã đói bụng từ sớm lập tức bỏ thức ăn vào miệng, nhai nhai nuốt xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đơn thuần và vui vẻ: "Ngon thật."

Trong đôi mắt không có chút dơ bẩn nào, là hạnh phúc không chút giả dối.

Tiêu Huyền sửng sốt, lòng hơi dao động.

Nhưng hắn khôi phục lại nhanh chóng, cau mày nói: "Cậu không cười ngốc thì chịu không nổi hả? Sau này ở công ty nghiêm túc cho tôi."

Tạ Tiểu Vũ chưa từng nghĩ mình sẽ làm trợ lý, tại sao phải nghiêm túc "cho hắn".

Nghe vậy cậu lập tức nghiêm chỉnh lại rồi sau đó không nhịn được lao vào sushi tươi ngon.

Tiêu Huyền không động đũa, hắn lẳng lặng nhìn Tạ Tiểu Vũ, ánh mắt không biết đã đi tới nơi xa nào trong cõi thần tiên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play