Chương 10
Hắn không biết toàn bộ thế giới của đứa ngốc cũng là thế giới của boss
Tác giả: Liên Thành Tuyết
Chuyển ngữ: Canmilia
ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ. XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI WORDPRESS VÀ WAT CỦA CHỦ NHÀ.
Người ngốc bị mắng luôn có lý do của nó.
Buổi tối Tạ Tiểu Vũ đến hậu trường với Tiêu Huyền, nhưng lại phát hiện mình lấy thiếu quần áo, khiến mọi người suýt tức chết.
May là tìm được nhân viên dời tiết mục của Tiêu Huyền ra sau, cậu mới đủ thời gian trở về biệt thự của boss lấy đồ. Khi trở lại, mồ hôi thấm ướt cả lưng, thở hồng hộc.
Đứa ngốc cầm quần áo mới như thái giám nâng thánh chỉ chạy như điên đụng trúng nhiều người, thấy phòng nghỉ VIP lập tức đẩy cửa bước vào, vội vàng nói: "Tiêu... Tiêu Huyền... Ơ?"
Tạ Tiểu Vũ mở to mắt ngạc nhiên nhìn người trong phòng. Đây rõ ràng là phòng của boss, nhưng ngồi trên ghế salon lại là một chàng trai tao nhã khác: tóc nâu con ngươi xanh, dung mạo thiên sứ tôn quý tựa như vương tử điện hạ, rất có khí chất Châu Âu, thân hình thon dài khỏe đẹp.
Người này là ai...
Hiện tại phàm là sinh vật hai chân đều có thể nhận ra.
Tạ Tiểu Vũ không có nhiều kinh nghiệm, lập tức cà lăm: "Trần, Trần Lộ... Xin lỗi."
Sao lại đụng phải đại minh tinh của công ty đối thủ chứ, thật sự mất mặt muốn chết.
Không ngờ Trần Lộ lại nói: "Cậu không đi nhầm, Tiêu Huyền ở phòng này. Tối nay không đủ chỗ, rất nhiều phòng nghỉ của nghệ sĩ được sắp xếp lại."
Cho nên mới xếp hai đại thần tượng có hào quang mạnh mẽ ở chung phòng. Thật sự không biết ý tưởng kinh khủng này tới từ ai.
Nghe vậy Tạ Tiểu Vũ lại run như cầy sấy đi vào phòng, treo y phục lên rồi run sợ hỏi: "Tiêu Huyền đâu rồi?"
Vương tử Trần Lộ đang an tĩnh đọc tạp chí tiếng Anh, ngón tay thon dài lật trang giấy sạch sẽ, sau đó mới nhẹ giọng đáp: "Cậu ta có chuyện, vừa mới đi ra ngoài."
... Được rồi, có lẽ làm lơ người khác là khí chất chung của minh tinh các người.
Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng lui vào góc tường, len lén quan sát gương mặt tuấn tú có phần không chân thật của anh. Rõ ràng là tay áo sơ mi của nghệ sĩ nhưng còn tinh xảo, đẹp hơn cả của doanh nhân, phong thái cũng không giống như những chàng trai trẻ tuổi ngoại trừ thời trang cũng chỉ có thời trang. Có tin đồn nói rằng nhà anh ở Mỹ là tập đoàn tài chính lớn, cho nên, vào giới giải trí đơn giản là do hứng thú yêu thích...?
Vào lúc cái đầu nhỏ bé năng lực xử lý có hạn của đứa ngốc sắp nổ tung, cánh cửa đột nhiên bị mở ra không chút cố kỵ gì.
Một giây kê tiếp, Tiêu boss đã chuẩn bị xong hết xuất hiện với vẻ âm u lạnh lẽo. Hắn gật đầu với Trần Lộ rồi sau đó ghét bỏ nhìn về phía Tạ Tiểu Vũ đang đứng trong góc.
Tâm tình của Tạ Tiểu Vũ rất tốt, thấy thế lập tức hèn mọn thử dò xét: "Xin lỗi anh. Em lấy quần áo của anh tới rồi, anh đừng giận..."
Tiêu Huyền hừ nói: "Tôi không mặc."
Tạ Tiểu Vũ lầm bầm: "Chuẩn bị xong hết rồi..."
Boss liếc xéo: "Cậu im miệng. Hôm nay tôi không muốn nghe cậu nói chuyện, cậu làm phí mất hai tiếng của tôi."
... Đúng là nóng tính, Tạ Tiểu Vũ rụt rè đưa áo khoác cho hắn, thấy boss không cự tuyệt, mới chân chó mặc cho hắn, gài lại từng nút một.
Trần Lộ quan sát họ một lúc lâu chợt cười khẽ.
Tiêu Huyền lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn gì?"
Nghe khẩu khí của họ dù không thân thiết mấy, nhưng cũng quen thuộc, không giống mối quan hệ kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt như báo chí viết.
Vương tử Trần Lộ chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Chắc cũng sắp đến giờ rồi. Chỗ này hơi chật, tôi ra trước."
Sau đó đến cửa, anh quay đầu lại mỉm cười mê người: "Tiểu Huyền, gần đây thân thể cậu thiếu vận động rồi."
Đứa ngốc cược rằng cậu nghe thấy Tiểu Huyền chứ không phải Tiêu Huyền, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Hình như Trần Lộ nói rất hăng, còn quay về vịn vai BOSS nói: "Tôi biết một loại vận động rất thích hợp với cậu."
Boss hơi nghi ngờ: "Là gì?"
Vương tử điện hạ cười cười, rồi sau đó kề sát vào thân thể Tiêu Huyền, nhẹ nhàng đánh một cái vào phía sau hắn, giọng điệu kỳ dị: "Vận động thắt lưng."
Sau đó vui vẻ đi mất.
Tạ Tiểu Vũ ở phương diện này hoàn toàn ngây ngô, cậu nhìn vẻ mặt Tiêu Huyền hơi lúng túng, bèn duỗi cổ hỏi: "Đó là vận động gì vậy?"
Ai ngờ boss đột nhiên nổi giận: "Liên quan gì đến cậu. Tôi không muốn nhìn thấy cậu, ra ngoài."
Tạ Tiểu Vũ bị hắn dọa, yếu ớt nói: "Vậy em đi xem lịch diễn của anh. Anh uống miếng nước cho thoải mái, sắp biểu diễn rồi..."
Hắn hoàn toàn không hiểu: thế giới này là của đứa ngốc cũng là của boss.
Nhưng lưu manh hơn.
Buổi tối lúc trở về, Tiêu Huyền vẫn không nói chuyện, sắc mặt hắn lãnh đạm ngồi trong xe, ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ liên tục lướt qua.
Tạ Tiểu Vũ cảm thấy bản thân làm sai chọc boss mất hứng, không thể làm gì khác hơn là lấy đá đập lên chân mình: "Em xin lỗi, em lại quên mọi thứ, lần sau nhất định sẽ không vậy nữa... À, cũng không có lần sau. Ngày mai chị Giang Bạch đi làm rồi, anh có vui không."
Tiêu Huyền liếc cậu: "Giang Bạch đi làm mắc gì tôi vui?"
Tạ Tiểu Vũ trả lời: "Chị ấy làm việc thành thục... Quan hệ của hai người cũng tốt..."
Tiêu BOSS cắt đứt lời nói nhảm này của cậu: "Chỉ có cậu ngu muốn chết."
Tạ Tiểu Vũ bị mắng ngượng ngùng, lui đến trong góc chỉ còn gần như biến mất.
Tiêu Huyền nhìn dáng vẻ uất ức của người này, thế mà đột nhiên hỏi: "Cậu đã từng yêu chưa?"
Tạ Tiểu Vũ giật mình trả lời: "Chưa từng..."
Tiêu Huyền cười nhạo một cách kỳ lạ.
Tạ Tiểu Vũ giải thích: "Lúc học cấp ba em có thích một bạn nữ, nhưng cô ấy vừa xinh đẹp vừa học giỏi, ra nước ngoài với bạn trai rồi. Không hề để ý em."
Nụ cười của Tiêu Huyền không còn nữa, chỉ còn lại lạnh nhạt.
Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng nói: "Dù sao em kém như vậy, sẽ không có người nào thích em đâu. Em không còn nghĩ tới mấy chuyện này nữa rồi."
Boss bình luận: "Rất tốt, vô cùng tốt."
Có một suy nghĩ cứ xoay trong đầu Tạ Tiểu Vũ, cậu không kiềm được hỏi: "Vậy còn anh?"
Chuyện tình của thần tượng tuyệt đối là riêng tư, không nói mới là bình thường.
Quả nhiên Tiêu Huyền trả lời: "Trong cái thế giới toàn những người không sạch sẽ này, không liên quan đến tôi."
Đáng tiếc vẻ mặt khinh bỉ của hắn hoàn toàn không giống như đang nói giỡn.
Tạ Tiểu Vũ thấy lạ: "Nhưng... có nhiều cô gái rất tốt mà. Nếu anh đồng ý, các cô ấy cũng sẽ đồng ý."
Boss đả kích cậu: "Tôi không có bụng đói ăn quàng như cậu."
Tạ Tiểu Vũ mếu máo, lần sau không tự tìm bẽ mặt.
Chốc lát sau cậu lại bật cười.
Tiêu Huyền khó hiểu: "Sao vậy?"
Tạ Tiểu Vũ ngốc nghếch nói: "Chỉ là em cảm thấy không có ai xứng với anh. Anh giống như trăng sáng trên bầu trời, người khác cũng tỏa sáng nhưng cũng chỉ là ngôi sao nhỏ mà thôi."
Nghe vậy Tiêu Huyền trầm mặc hồi lâu, rồi sau đó mới từ từ nói: "Đây là so sánh ngu ngốc nhất tôi từng nghe, nhưng cậu nói không sai."
Tiếp nhận toàn bộ, không hề có cảm giác được ưu ái.
Tạ Tiểu Vũ cười mấy tiếng, ôm cái hộp trong lòng ngẩn người nhìn cảnh ngoài cửa xe.
Tiêu Huyền cau mày: "Câu đang cầm cái gì?"
Tạ Tiểu Vũ vui vẻ nói: "Lúc nãy được phát... Của em còn chưa ăn xong, Trần Lộ đã đưa của anh ấy cho em."
Tiêu Huyền tức tới cốc đầu cậu một cái, hắn trừng mắt: "Cậu là ăn mày hả? Không được ăn!"
Tạ Tiểu Vũ ôm đầu nói: "Nhưng nhiều món lắm. Là món em thích."
Tiêu Huyền hỏi: "Cậu có món nào không thích à?"
Tạ Tiểu Vũ lắc đầu, lẩm bẩm: "Cuộc sống của anh quá tốt nên không hiểu, thật ra thì có thể ăn no là chuyện rất hạnh phúc."
Bất ngờ là Tiêu Huyền không nói móc nữa, nghiêng đầu không để ý đến cậu rơi vào trầm mặc.
Cuộc sống luôn rất kỳ diệu, ngày hôm sau lúc 11 giờ 30 gần tới giờ nghỉ trưa, có một người con gái xa lạ đột nhiên xông vào phòng làm việc.
Cô gái quan sát xung quanh sau đó nhìn người nam duy nhất trong đây: "Tạ Tiểu Vũ, theo tôi ra ngoài."
Nói xong, cô đứng ở hành lang.
Các cô gái đang dọn túi đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu.
Tạ Tiểu Vũ cầm bút ngốc nghếch vui vẻ chạy ra ngoài hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bảng tên cài áo trước ngực cô gái nói rõ cô gái này thuộc bộ phận chủ quản, cô gái lạnh nhạt: "Boss kêu cậu qua."
Tạ Tiểu Vũ giật mình: "Nhưng tôi có việc..."
Cậu luôn chậm hơn mọi người, lại luôn bị bắt nạt, làm nhiều việc hơn người khác.
Cô gái xem thường: "Chuyện này tôi không biết, tôi truyền tin xong rồi. Cậu coi chừng không đến boss giận."
Tạ Tiểu Vũ khó xử trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là run rẩy đi vào thang máy, cố gắng nhớ lại mình chọc giận Tiêu Huyền chỗ nào.
Kết luận là: rất nhiều.
Tiêu Huyền đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng viết gì đó, hắn mặc bộ quần áo màu trắng giản dị, chân đạp lên cái đệm, chẳng hề có cảm giác đang đi làm.
Tạ Tiểu Vũ nhìn ánh sáng nhu hòa chiếu vào đầu ngón tay xinh đẹp của Tiêu Huyền, ngẩn người một hồi mới gõ cửa: "Anh kêu em có chuyện gì không?"
Tiêu Huyền ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi gọi cơm rồi, Giang Bạch đang làm việc rồi."
Tạ Tiểu Vũ hiểu ý: "À, vậy em đi lấy cho anh."
Tiêu Huyền nói: "Sẽ đưa tới, ngồi đi."
Tạ Tiểu Vũ luôn căng thẳng khi đối mặt với hắn, nghe nói như thế lập tức ngồi xuống ghế tựa.
Tiêu Huyền cau mày, "Cậu ngồi xa vậy làm gì, chê tôi nói chuyện không đủ mệt à?"
Tạ Tiểu Vũ vội vàng chạy tới ngồi xuống ghế sa lon.
Ai ngờ boss không nói nữa, bắt đầu cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Tạ Tiểu Vũ nghi hoặc. Bất chợt trên đùi có cảm giác trùng xuống, là Tiêu Huyền gác chân lên.
Boss ra lệnh: "Hôm qua đứng mỏi."
Tạ Tiểu Vũ chân chó vội vàng xoa bóp, không dám nói thêm gì.
Tiêu Huyền đóng tập lại, hài lòng mỉm cười: "Concert tháng sau, ai làm khách mời mới tốt?"
Tạ Tiểu Vũ bất ngờ: "Không phải trước giờ anh không mời nghệ sĩ khác sao?"
Tiêu Huyền nói: "Lần này không xếp được, không mời khách quý thì mời đội nhạc giao hưởng."
Tạ Tiểu Vũ cẩn thận đưa ra ý kiến: "Vậy hay là mời minh tinh là được rồi. Có thể khán giả sẽ không thích giao hưởng đâu ạ."
Tiêu Huyền trừng cậu: "Cho nên tôi mới hỏi cậu cảm thấy mời ai được?"
Tạ Tiểu Vũ ý thức boss đang giải thích với mình, vội vàng trung thành bày mưu tính kế: "Trần Lộ."
Kết quả boss đá cậu một cái: "Cậu thích cậu ta đến mức này?"
Tạ Tiểu Vũ xua tay: "Anh ấy bây giờ nổi như vậy, hình tượng cũng không giống của anh. Thay vì cạnh tranh, chẳng phải hợp tác tốt hơn sao."
Tiêu Huyền cười lạnh: "Tốt, vậy nhiệm vụ này giao cho cậu."
Tạ Tiểu Vũ sững sờ: "Nhưng, nhưng mà..."
Vị minh tinh này là của công ty đối thủ, sao mời được đây?
Lúc đang trợn mắt há mồm, một nhân viên công tác đi vào nói: "Anh Tiêu Huyền bữa trưa anh đặt đến rồi ạ."
Thấy cảnh tượng hài hòa trong phòng, số người trợn mặt há mồm thêm một.
Tiêu Huyền như không có chuyện gì: "Để ở đây đi."
Chờ nhân viên kia ra ngoài, hắn lại nói: "Cậu ăn đi, ăn xong làm việc cho tôi."
Tạ Tiểu Vũ kinh ngạc: "Cho em hả?"
Boss lãnh đạm: "Cậu chỉ được ăn một nửa. Còn nữa, sau này mỗi buổi trưa đều lên đây ăn cơm."
Tạ Tiểu Vũ được thương mà sợ: "Tại sao?"
Tiêu Huyền nói dối không ngừng: "Để tránh việc cậu không có gì làm mà tung tin bậy về tôi."
Nhưng đứa ngốc rất tin tưởng không hề nghi ngờ, còn ra sức giải thích: "Không có. Em không có..."
Thần kinh của boss lại càng phiền muộn: "Ồn muốn chết. Cậu im lặng ăn đi."
Tạ Tiểu Vũ chạy đến bên trái nhìn, là cơm hải sản hàng thật giá thật cùng với nước ép chanh tươi, mỹ vị mê người, lập tức bỏ hết mấy suy nghĩ mờ ám, ăn như hổ đói giống hệt một đứa trẻ.
Tiêu Huyền liếc nhìn, sau đó cúi đầu vẽ bậy trong vở.
Ừm, hắn thật sự đã vẽ bậy từ sớm, không sai.