Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 8


1 năm

trướctiếp

"Thả tôi xuống." Vân Tập chóng mặt dữ dội.

Anh không biết là vì sốt, hay là vì Tùng Liệt.

"Anh..." Tùng Liệt phẫn nộ cúi đầu nhìn thoáng qua người trong ngực, dường như tức giận đến nói không nên lời.

Hắn cắn răng, giọng nói hơi nhẹ một chút, "Anh phát sốt sao không nói ra?”

Bởi vì Vân Tập không biết mình bị sốt.

Nhưng bây giờ anh không muốn thảo luận về điều này, "Đừng ôm tôi, tôi từ đi một mình."

"Đừng lộn xộn." Một đôi cánh tay của Tùng Liệt giống như sắt thép, ôm đến nỗi anh hoàn toàn không nhúc nhích được.

"Tôi tự đi taxi đến bệnh viện là được rồi, cậu chụp hình một ngày cũng rất vất vả, mau trở về nghỉ ngơi đi." Lúc đầu bi phẫn vì quá khứ, hiện tại trong lòng Vân Tập chỉ cảm thấy rất vô lực.

Tùng Liệt hoàn toàn không nói lời nào, chỉ ôm anh càng đi càng nhanh.

Cảm giác Vân Tập bị hắn lắc lư như vậy, đầu óc sắp lắc lư theo.

Lúc sắp đi tới bên cạnh xe, Tùng Liệt đột nhiên lên tiếng: "Anh sinh bệnh sẽ làm chậm trễ chuyện của tôi, anh biết tôi ghét nhất người khác làm chậm trễ công việc của mình mà."

"Sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu." Vân Tập vịn trán nhẹ giọng trả lời hắn, cảm giác nói thêm vài chữ nữa mình lại muốn nôn.

"Hiện tại lập tức theo tôi đi bệnh viện." Tùng Liệt đã hoàn toàn khôi phục giọng điệu mệnh lệnh.

"Bây giờ là giờ tan tầm, tôi đi đâu là tự do của tôi." Vân Tập không cam lòng yếu thế ngẩng đầu nhìn hắn.

Anh luôn được tự do.

Kiếp trước anh xã giao xong mắc phải bệnh dạ dày, lúc gọi điện thoại cho Tùng Liệt sợ hắn lo lắng, chỉ nói là khách sạn tương đối xa muốn hắn đến đón mình.

Giọng Tùng Liệt rất lạnh nhạt: "Bây giờ đặt xe trên mạng rất thuận tiện, hơn nữa không phải anh có rất nhiều bạn bè sao?”

Vân Tập đau dạ dày, hỏi hắn: "Bây giờ em đang bận sao?"

"Ừm."

Chờ Vân Tập về nhà, phát hiện Tùng Liệt viết nhạc trong phòng cách âm.

Anh gõ cửa kính phòng cách âm, muốn Tùng Liệt đi theo anh đến bệnh viện một chuyến.

Tùng Liệt vẫn cúi đầu chỉnh sửa, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Vân Tập cuối cùng nhịn không được lần đầu tiên chủ động mở cửa phòng cách âm.

Lúc ấy ánh mắt Tùng Liệt nhìn về phía anh gần như tràn ngập địch ý: "Đi ra ngoài. ”

"Anh bị đau dạ dày, muốn đến bệnh viện." Anh bám vào khung cửa, mũi hơi chua.

Lúc ấy ánh mắt Tùng Liệt căn bản không nhìn vào Vân Tập: "Anh không thể tự mình đi sao?”

Vân Tập hơn hai mươi, không thiếu cánh tay không thiếu chân, có chuyện gì mà không thể tự mình đi?

Anh không chỉ đi đến bệnh viện một mình, mà còn tự mình nội soi dạ dày, anh mất cả đêm để truyền dịch.

Anh có thể tự mình đi.

Hơn nữa Vân Tập còn phát hiện từ sau lần đó, mỗi lần Tùng Liệt ở trong phòng cách âm, đều khóa trái từ bên trong.

Cảm hứng sáng tạo thoáng qua, phải luôn nắm bắt ngay.

Quấy rầy Tùng Liệt sáng tác, là anh không đúng.

"Không phải cậu đã viết một bài hát trong khi chụp ảnh sao?" Vân Tập khó chịu không ngừng đổ mồ hôi, "Cậu không chỉnh sửa nó lại à? ”

Anh chỉ muốn đẩy Tùng Liệt ra.

Nhìn hắn nhìn mình chằm chằm như vậy, Vân Tập không chỉ đau dạ dày, mà còn đau đầu.

Tùng Liệt không nói hai lời, nhét anh vào trong xe.

Hệ thống sưởi trong xe đang bật.

Vân Tập tựa vào ghế sau, một chút khí lực giãy dụa cũng không có, nhất thời không nhịn được thống khổ hừ một tiếng.

"Làm sao vậy?" Tài xế đại ca hoảng sợ, "Lúc đến còn tốt lắm..."

"Đi bệnh viện, mau đến bệnh viện." Lương Siêu tự mình ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn.

-

Khi đến bệnh viện, trời tối.

Trên đường đi Vân Tập đều mê man, nhìn thấy bác sĩ và phòng cấp cứu trước mắt vẫn còn có chút mê man.

Đầu tiên bác sĩ đã hạ sốt và giảm đau cho anh, hỏi anh một vài câu hỏi, nhìn vào kết quả kiểm tra thường xuyên: "Có lẽ là do làm việc quá sức gây ra co thắt tâm thất sớm(*), nếu không có vấn đề gì quá lớn, chủ yếu vẫn là nên tĩnh dưỡng thật tố, chú ý đến việc kiểm soát cảm xúc."

(*)Co thắt tâm thất sớm (PVC) là nhịp tim tăng thêm bắt đầu ở một trong hai buồng bơm máu thấp hơn của tim (tâm thất).

"Co thắt tâm thất sớm?" Tùng Liệt cau mày nhìn bác sĩ: "Làm việc quá sức?”

"Nhưng mà, người trẻ tuổi bây giờ làm việc và nghỉ ngơi không đều, làm việc quá sức, tâm trạng dao động lớn, dinh dưỡng không cân bằng, tất cả đều có thể dẫn đến co thắt tâm thất sớm." Bác sĩ đẩy kính.

Bác sĩ lại nhìn về phía Vân Tập, "Gia đình cậu có tiền sử di truyền bệnh tim không? ”

Kiếp trước Vân Thế Sơ chính là bởi vì đột nhiên nhồi máu cơ tim mà qua đời, trước khi phát bệnh vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Nhưng mặc dù bản thân Vân Tập có những vấn đề nhỏ, nhưng không có bất kỳ tiền sử bệnh tim nào.

Anh có chút không xác định nên nói như thế nào, "Tôi có một trưởng bối tim không tốt lắm. ”

"Vẫn là nên sớm đi kiểm tra xem xét khả năng mắc bệnh. Trước đây cậu có bị đau dạ dày không?" Bác sĩ hỏi anh một lần nữa.

Vân Tập nhớ lại một chút, trái tim không thoải mái hoàn toàn là tật xấu mới bắt đầu từ đời này, nhưng quả thật phần lớn là cùng phát sinh một lúc với đau dạ dày.

Anh gật đầu.

"Vậy phán đoán sơ bộ vẫn là do làm việc không đều và làm việc quá sức, công việc của cậu có nặng lắm không?" Bác sĩ vừa ghi chép hồ sơ bệnh án điện tử vừa hỏi anh.

"Luôn thức khuya uống rượu, thân thể có thể khỏe sao?" Tùng Liệt ở một bên thấp giọng mở miệng.

"Uống rượu, cậu thường xuyên uống rượu?" Bác sĩ cau mày hỏi anh, "Vấn đề viêm dạ dày mãn tính của cậu không phải đã sớm được khám ra à, sao còn không chú ý?”

Vân Tập này có chút oan uổng.

Anh từ khi sống lại đến bây giờ, một ngụm rượu còn chưa từng dính tới.

"Không có thường xuyên uống rượu." Vân Tập trả lời bác sĩ xong, quay đầu nhìn Tùng Liệt: "Bằng không cậu đi trước đi. ”

Tùng Liệt lạnh lùng nhìn anh một cái, cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài.

Phòng cấp cứu thoáng cái đã yên tĩnh.

Vân Tập lại trả lời mấy câu hỏi của bác sĩ, tinh thần cũng dần dần khôi phục một chút.

"Tối nay cậu ở lại phòng bệnh để quan sát, nếu như không có không bất thường ngày mai có thể đi. Sau này, nhớ cẩn thận để tránh mệt mỏi quá độ, ăn uống cũng cố gắng điều độ, rượu có thể không cần uống thì không nên uống, lời của bác sĩ không nên coi như gió thoảng bên tai." Bác sĩ đã cho anh một cái đơn tạm thời ở lại bệnh viện.

"Cảm ơn bác sĩ." Vân Tập có chút ngượng ngùng cười nhận đơn, chuẩn bị đi làm thủ tục.

"Đúng rồi, cậu sống một mình sao?" Bác sĩ gọi anh lại.

Vân Tập có chút mờ mịt gật đầu, "Có vấn đề gì không? ”

"Bởi vì các chỉ số của cậu là quá thấp, suy dinh dưỡng cộng với co thắt tâm thất sớm, vẫn còn có nguy cơ ngất xỉu đột ngột nhất định. Tôi khuyên cậu nên tìm một người nào đó để sống với nhau trước khi các chỉ số trở lại bình thường." Bác sĩ nhún vai một chút, "Người trẻ tuổi không coi sức khỏe của mình ra gì, đối với bác sĩ chúng ta mà nói mới là điều quan tâm bất đắc dĩ nhất. ”

Vân Tập có chút ngượng ngùng cười khổ một chút.

Gần đây anh thực sự đã làm việc quá sức.

Vội vàng bắt kịp tiến độ của công ty, tìm mọi cách để Vân Thư phối hợp với mình lừa gạt lão gia tử đi kiểm tra sức khỏe, còn phải đấu trí đấu dũng với Tùng Liệt.

Bất quá tìm người ở cùng với anh quả thật có chút khó khăn.

Vân gia thì anh nhất thời không về được.

Vân Thư thì ngược lại ước gì có thể ngày ngày dính lấy hắn.

Nhưng Vân Thư quá phiền phức, miệng như loa kèn ngày đêm không ngừng, khi ngủ luôn thích chui vào chăn của Vân Tập, còn thích gọi bạn học đến nhà mở tiệc tối.

Có một đứa trẻ choai choai như vậy ở nhà, suốt ngày anh cũng đừng nghĩ đến việc yên ổn nghỉ ngơi.

Phó Tình? Phó Tình là cô gái, ít nhiều vẫn có bất tiện.

Hơn nữa những người này thật sự... Đến lúc đó ai chăm sóc ai còn chưa biết.

Nhưng vấn đề này kể cả bác sĩ cũng không trả lời được cho anh.

Vân Tập nói cảm ơn với bác sĩ, cầm đơn thuốc và giấy nhập viện ra khỏi phòng cấp cứu.

Vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Tùng Liệt.

Vân Tập hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi hắn: "Sao cậu còn chưa đi?" ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp