Tùng Liệt không buông tay.

Hai người đứng giằng co.

Lương Siêu đẩy cửa tiến vào, quả thực bị bầu không khí ngưng trệ trong phòng tiếp khách một lần nữa bước ra ngoài.

Da đầu cậu tê dại, đi tới bên cạnh Tùng Liệt: "Anh, sắp tới giờ chụp tạp chí rồi."

Ngón tay Tùng Liệt hơi buông lỏng, buông ra.

"Hủy hợp đồng tôi sẽ không ký, nếu như các anh không có ý định trả tiền vi phạm hợp đồng, như vậy tạp chí hiện tại phải đi chụp cũng nằm trong phạm vi hợp đồng. " Hắn hơi dừng một chút, nhìn về phía Vân Tập.

Phó Giang hai tay ôm ngực nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Vân Tập, rồi lại chuyển hướng tùng Liệt, "Tuy rằng tôi không phải quá rõ ràng hai người hiện tại đang là giai đoạn nào trong mối quan hệ này, nhưng Vân Tập vừa rồi nói cậu ấy không thoải mái, cậu ấy cần nghỉ ngơi, sao cậu hoàn toàn không quan tâm vậy? "

Anh không hiểu thì đừng hỏi. Tùng Liệt trả lời ngắn gọn.

"Tiểu tử," Phó Giang hơi hơi nâng lông mày lên, "cậu cũng không thể ỷ vào mình còn trẻ liền làm càng, đúng không? "

Khóe miệng Tùng Liệt nhếch lên, ánh mắt dần dần đen sâu: "Bằng không thì sao, chờ đến này tuổi lớn, ngồi chờ người ta đưa trà lúa mạch đến sao? "

"Tùng Liệt, cậu đừng nói nữa." Vân Tập quả thực nghe đến đau đầu, nhẹ giọng trách cứ một câu.

Ba người khác trong phòng nhìn anh.

"Tôi sẽ đi quay với cậu. "Giọng điệu Vân Tập mang theo chút bất lực.

Anh không muốn nhìn Tùng Liệt và Phó Giang động thủ trong phòng khách, hơn nữa chút đau đầu và sốt não này đối với anh mà nói cũng không tính là gì.

Lần chụp ảnh này anh vẫn còn nhớ.

Lúc ấy tạp chí kia ba triệu bản in bán sạch chỉ trong mười tám giây, sau đó lại bán thêm hai lần, mang đến cho Hãn Hải một khoản tiền không nhỏ.

Nếu Tùng Liệt không chịu hủy hợp đồng, vậy đối với Hãn Hải mà nói, sức nóng của hắn chính là không cần dùng vô ích.

Có tiền không kiếm là kẻ ngốc. chết tiệc, công việc chính là công việc, không cần vì một chút chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng.

Anh nói với Phó Giang một tiếng, sau đó cùng đi với Tùng Liệt xuống lầu.

Dưới lầu công ty có một đám người hâm mộ trẻ tuổi canh giữ, nhìn thấy Tùng Liệt đội mũ và kính râm từ trong thang máy đi ra, lập tức đồng loạt xông lên.

"Tùng lão sư, xin hãy chụp ảnh với tôi! "

"Anh Liệt, sinh nhật hôm nay, anh có thể nói với em một câu chúc mừng sinh nhật không? "

" Lão sư tôi có thể ký tên được không? "

"Liệt Liệt em yêu anh..."

...

Lương Siêu ở một bên cố hết sức ngăn cản, "Xin lỗi mọi người, hôm nay có việc vội, vất vả vất vả. "

Nhưng người thật sự có chút nhiều, ngay cả mấy bảo vệ chạy tới cũng có chút chống đỡ không nổi.

Tùng Liệt hơi khom người ra hiệu, cúi đầu tiếp tục đi về phía dừng xe.

Vân Tập ở phía sau.

Tuy rằng cảm giác nóng nảy công tâm này tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng hai chân anh vẫn có chút phiêu phiêu, đi theo phía sau đôi chân dài của Tùng Liệt vốn đã là miễn cưỡng.

Những fan xung quanh rất kích động vừa ồn ào vừa chen chúc, nhịp tim của anh thoáng cái liền tăng lên.

Dưới chân giống như bôi bột nhão không bước được, Vân Tập rất nhanh liền bị tụt lại phía sau.

Anh lấy tay che ngực, nhịn không được tựa vào cột đá cẩm thạch ở đại sảnh lầu một.

Cậu căn bản không trông cậy vào Tùng Liệt sẽ chờ mình.

Trong đầu vẫn còn choáng váng.

Anh nhớ kiếp trước anh luôn đi theo phía sau Tùng Liệt, chậm rãi đuổi theo.

Tùng Liệt cao gần một mét chín, dùng lời nói của fan hâm mộ chính là "dưới cổ toàn là chân".

Hắn đi rất nhanh, mục tiêu rõ ràng, rất ít khi có chuyện gì đó khiến hắn dừng lại, thường là nhanh như chớp qua.

Vân Tập cũng cao hơn một mét tám.

Nhưng đi theo Tùng Liệt, chân rõ ràng không đủ dùng.

Thường thường đi theo kịp một đoạn liền phải thở hồng hộc.

Nhưng Tùng Liệt chưa bao giờ chờ anh .

Không một lần nào.

Chỉ là lúc anh không theo kịp thản nhiên nói một tiếng "Tôi vội, đi trước".

Cho nên thời gian ở cùng Tùng Liệt, ấn tượng sâu sắc nhất chính là bóng lưng hắn.

Cao, thẳng, được bao quanh bởi đèn flash.

Giống như một Môi-se trẻ tuổi, từ đại dương yêu mến hắn, một con đường hẹp lấp lánh huỳnh quang, không thể song song.

Chờ cảm giác choáng váng hơi giảm đi một chút, Vân Tập lấy điện thoại di động ra muốn hỏi địa chỉ chính xác của Lương Siêu, chuẩn bị trong chốc lát trực tiếp tự mình bắt taxi đi qua.

Bởi vì Tùng Liệt khẳng định đã đi rồi.

"Anh làm gì ở đây?" "Trong giọng nói không kiên nhẫn của Tùng Liệt mang theo một chút khẩn trương: "Sao anh không đi theo sau tôi? "

Vân Tập không nghĩ tới hắn sẽ quay lại, cúi đầu cất điện thoại di động, thấp giọng trả lời: "Không thoải mái lắm, xin lỗi. "

Bây giờ trong mắt anh, đi theo Tùng Liệt đi chụp ảnh chỉ thuần túy là một của phần công việc.

Dù là nghệ sĩ hay bên A, thời gian của Tùng Liệt chắc chắn quý giá hơn anh.

Tùng Liệt đứng ở đây, rất nhanh đám fan kia cũng đi theo.

Đám thiếu niên kia rất ngoan ngoãn, không được phép nên không ai chụp ảnh, chỉ chen chúc bên cạnh nhau, giống như một đàn cá nhỏ đang chờ ăn.

Tùng Liệt lưu loát cởi áo khoác trên người ra phủ lên Vân Tập, ôm bả vai anh nhanh chóng đi về phía cửa.

Thái độ của hắn khi nói chuyện với người hâm mộ hơi ôn hòa hơn bình thường: "Vất vả rồi, hôm nay vội. "

Đám thanh niên kia thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn hắn, chủ động nhường cho hắn một con đường.

Vân Tập bị hắn nửa đỡ nửa đẩy đi, tự nhiên là được thoải mái hơn một chút.

Nhưng anh vẫn có chút choáng váng, vừa lên xe liền hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Từ công ty đến studio khoảng hơn bốn mươi km, đường vừa giới hạn tốc độ vừa kẹt xe, ít nhất cũng phải hơn một giờ.

Cũng may Lương Siêu có kinh nghiệm lại có quan niệm thời gian cực mạnh, đã sớm đem thời gian kéo dài của kẹt xe đều dự đoán thật tốt.

Tuy rằng biết rõ thời gian còn dư khá nhiều, nếu đổi thành kiếp trước, Vân Tập khẳng định vẫn sẽ gấp đến độ không ngừng xem đồng hồ.

Anh sẽ lo lắng Tùng Liệt có đến trễ hay không, có thể bởi vì trên đường bị nên trì hoãn tâm trạng không tốt hay không, người khác có thể cho rằng hắn mắc bệnh ngôi sao hay không.

Nhưng hiện tại Vân Tập ngồi dựa vào hàng ghế sau của xe, ước gì trên đường có thể tắc thêm một chút, để cho anh thở một chút.

Sau khi anh sống lại phải bận rộn quá nhiều chuyện, ngoại trừ quan tâm vấn đề thân thể lão gia tử, Hãn Hải cũng còn đang ở giai đoạn khởi đầu, lão đầu kia nhất định ở sau lưng nhìn xem anh có thành công hay không.

Bao nhiêu nhiều thời gian cũng không đủ với anh.

Người trên thế giới này muốn tìm Tùng Liệt tán gẫu về âm nhạc chỉ sợ có thể xếp hàng dài mười dặm.

Anh ngay cả ngũ âm cũng không phân biệt được.

Lần này anh từ bỏ.

"Có cần đến bệnh viện trước không? "Lúc Tùng Liệt mở miệng, anh chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào, rất dễ bị giọng nói kia trêu chọc đến trong lòng run lên.

Anh hơi không khống chế được nhíu mày một chút, nhưng vẫn thản nhiên nói một câu "Không cần".

Tùng Liệt vội, anh cũng vội.

Anh không thể chậm trễ thời gian của ngôi sao lớn, bệnh viện anh có thể tự đi một mình.

"Vẫn luôn tức ngực?" "Giọng nói của Tùng Liệt có chút căng thẳng, hình như rất không quen nói chuyện với anh như vậy.

Vân Tập biết rõ cơ thể của mình, không muốn thảo luận về những điều này với bên A người sắp trở thành bạn trai cũ.

Nếu Tùng Liệt hỏi thêm một câu nữa, anh sẽ chuẩn bị bảo hắn câm miệng.

Cũng may Tùng Liệt chắc cũng chỉ là quan tâm hai câu cho có hình thức, không đợi anh nói đã tự mình câm miệng lại.

Nhiệt độ trong xe hình như được điều chỉnh lên một chút, ấm áp dần dần bao bọc anh lại.

Vân Tập gạt áo khoác trên người xuống, rất nhanh thật sự ngủ thiếp đi.

Tùng Liệt vẫn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc mới ở cửa đại sảnh, hắn theo bản năng quay đầu lại lại phát hiện Vân Tập không thấy đâu.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác trái tim giống như bị cái gì đó nắm chặt, có một hai giây thậm chí còn không đập nổi.

Mồ hôi toát ra từ khắp nơi trên cơ thể, ngâm hắn trong cảm giác không trọng lượng.

Cảm giác đó rất xa lạ.

Ngay cả khi hắn được thông báo rằng cả đời này hắn không thể lên sân khấu hát được nữa, hắn cũng không luống cuống như vậy.

Hắn biết rõ kinh hoảng này không có lý do gì cả.

Đừng nói Vân Tập vừa rồi đi theo ở bên cạnh hắn, cho dù tụt lại phía sau một chút lại có thể chạy đi đâu đây?

Huống chi cho dù Vân Tập không đi theo, thì thế nào?

Nhưng hắn không thể kiểm soát được.

Thật giống như vừa mới ở trong phòng khách.

Hắn rõ ràng không thích Vân Tập dính lấy bên người mình, để cho anh về nhà không phải tốt rồi sao?

Nhưng vì sao vừa nghe thấy anh về nhà sẽ không có người chăm sóc, trái tim đập liền tăng nhanh một trận?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tùng Liệt nhịn không được quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh.

Đại khái là thật sự ngủ thiếp đi, đầu Vân Tập có chút vô lực nghiêng sang một bên.

Mái tóc vụn có chút lộn xộn mềm mại tản xuống, che đi gương mặt thanh tú của anh.

Thật ra Tùng Liệt vốn không thích diện mạo có chút nữ tính này, hắn cảm thấy đàn ông nên có dáng vẻ đàn ông.

Nhưng nhìn thấy hàng mi dài mà cuộn tròn không giấu được sự tái nhợt mệt mỏi, Tùng Liệt thế nhưng không thể rời mắt.

Ma xui quỷ khiến, hắn vươn tay, rất nhẹ sờ trán Vân Tập một chút.

Chỉ là hơi có chút mồ hôi, không có sốt.

"Dừng lại ở cửa hàng tiện lợi phía trước." Tùng Liệt nói với tài xế một tiếng.

Tài xế lái xe cho Tùng Liệt hơn nửa năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn nửa đường muốn mua đồ.

"Không sai biệt lắm còn hai mươi phút nữa sẽ đến nơi, không vội sao lão sư?" Người lái xe nhìn hắn từ gương chiếu hậu.

"Vội cũng dừng lại một chút." Tùng Liệt kiên trì nói.

Dừng lại bên đường một lúc, người lái xe thấy hắn quay lại với một chiếc gối du lịch và một túi bánh bao nóng.

Tùng Liệt một tay nâng gáy Vân Tập, tay kia đệm gối du lịch vào.

Động tác của hắn không tính là nhẹ nhàng, vừa gấp vừa nhanh, thật giống như làn da nóng đến bỏng tay.

Vân Tập rõ ràng bị kinh động, tuy rằng không mở mắt ra, nhưng cau mày thấp giọng nói thầm một câu, "Đừng nhúc nhích. "

Tùng Liệt thật sự không nhúc nhích, duy trì tư thế cố định gối du lịch hai ba phút.

Tài xế đại ca có chút không biết mình có nên nói chuyện hay không, thấp giọng hỏi Tùng Liệt, "Lão sư, hiện tại xuất phát sao?"

"Đúng." Tùng Liệt thờ ơ trả lời, nắm chặt bánh bao trong tay, tiện tay đặt lên bụng. Cảm nhận được nhiệt độ, Vân Tập trong áo khoác cọ cọ, mang theo tiếng thở dài thoải mái ôm lấy Bánh Bao.

Nhiệt độ trong xe không thấp, anh trai tài xế và Tùng Liệt đều có chút đổ mồ hôi, nhưng Vân Tập ngủ rất thoải mái.

Lúc anh mơ mơ màng màng dụi mắt tỉnh lại, thậm chí thật sự cho rằng mình đang ngủ một giấc ở nhà ngủ.

Chủ yếu là gần đây anh quá bận rộn, hiếm khi có thể an tâm ngủ một giấc.

Thói quen của con người đôi khi thực sự khó thay đổi.

Trong lòng anh không có chút khổ sở.

Rõ ràng đã là khởi đầu mới, ngửi thấy mùi không khí sạch sẽ trong trẻo trên người Tùng Liệt vẫn sẽ khiến anh theo bản năng thả lỏng.

"Cái này để làm gì?" Vân Tập nhìn một túi bánh bao nóng trên bụng mình, nhịn không được hỏi.

"chưa từng thấy qua bánh bao? "Giọng điệu tùng Liệt mang theo gai, giống như lại đang tức giận với ai.

"Ồ, tôi đã thấy qua. "Vân Tập không quan trọng đặt Bánh Bao ở chỗ ngồi giữa hai người, đơn phương kết thúc đối thoại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn ở cửa bãi đậu xe, tài xế đang lấy thẻ giữ xe.

"Anh đã ăn sáng chưa?" Tùng Liệt đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Tôi? Lát nữa ăn sau." Vân Tập nhìn chằm chằm bánh bao trong tay và gối du lịch vừa mới lấy xuống, lông mày chậm rãi nhíu lại.

Trong lòng Tùng Liệt không hiểu sao lại nổi nóng: "Lát nữa là khi nào, anh có biết quay phim phải mấy giờ mới kết thúc không? Hay là anh đã chuẩn bị để một lát nữa bỏ đi trước? "

"Tùng Liệt, cậu đang nói gì vậy? Quan tâm đến tôi." Vân Tập giống như là nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười, "Gối đầu và bánh bao là cậu để?"

Không đợi Tùng Liệt phủ nhận, anh lại nói: "Nếu như là bởi vì chuyện hôm nay anh Phó tặng trà khiến trong lòng cậu không thoải mái, cậu cũng không cần phải dùng cách này để bù đắp lên trên người tôi, lòng hiếu thắng không phải dùng như vậy."

Trên xe còn có người khác, anh không muốn để Tùng Liệt mất mặt, nói xong liền chuẩn bị xuống xe.

Dựa theo tính tình Tùng Liệt, anh đều có thể đoán trước hắn sẽ nói như thế nào.

"Quên đi."

Là mình quá "không biết tốt xấu".

Nhưng anh không ngờ Tùng Liệt trực tiếp đứng ở cửa thang máy: "Nếu anh không muốn ăn bánh bao, lát nữa lên lầu cũng có nhà hàng, sau khi anh đi lên thì đi ăn chút thức ăn nóng."

Hắn dựa vào ưu thế chiều cao từ trên nhìn xuống Vân Tập, có lãnh ngạo không che giấu được nghiến răng nghiến lợi, "Hôm nay nếu anh không bữa ăn cơm này, cho dù là tôi trực tiếp làm cho tạp chí bị hủy bỏ, cũng không chụp một tấm ảnh, hiểu chưa? "

Vân Tập nghe xong một giây sau mỉm cười, "Ồ, phải không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play