Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Nhìn Tùng Liệt châm thuốc, Vân Tập không nói gì nữa.

Anh đi tới một bên ban công, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu Hoàng Hạc Lâu(*), từ lúc ngậm đến châm lửa động tác điều liền mạch.

(*)Hoàng Hạc Lâu: Một loại thuốc lá của Trung Quốc

Anh không nói chuyện với Tùng Liệt, nửa dựa vào mép ban công, chậm rãi nhã ra một hơi thuốc lên không trung.

Tùng Liệt biết Vân Tập hút thuốc.

Nhưng từ khi mình từng một lần tỏ vẻ không thích khói thuốc, Vân Tập cũng không hút thuốc trước mặt hắn nữa.

Chỉ là trên người anh thường mang theo một mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tùng Liệt trước kia chỉ cảm thấy không khó ngửi, cũng tuyệt đối không thể nói là thích.

Hắn không thể không nhìn chằm chằm vào Vân Tập.

Làn khói mà anh vừa hít vào dường như không đi xuống khí quản mà ngược lại đốt lên một ngọn lửa trong lòng anh, đốt cháy toàn bộ lồng ngực khiến nó nóng lên.

Những đám mây tụ lại thành làn khói.

Mái tóc xoăn dài khép lại sau tai, có thể là một khoảng thời gian không cắt ngắn, có chút lộn xộn nhưng lại có loại phong tình nói không nên lời.

Một bên cổ anh như ẩn như hiện trong từng sợi tóc vụn, mạch máu màu xanh nhạt giống như dòng sông dịu dàng nhất, nằm dưới làn da trắng sữa của anh.

Ngón tay Tùng Liệt bất giác nắm chặt, lại cứng ngắc buông ra.

Vân Tập một bàn tay với một tay giữ điếu thuốc trên lan can, tay kia đút túi quần.

Tay áo anh xắn lên, lộ ra chiếc vòng ngọc bội trên cổ tay, có vẻ làn da của anh quá mức trắng.

Anh nhìn hơi mệt mỏi, cũng không cố kỵ Tùng Liệt và Lương Siêu bên cạnh, trực tiếp đặt trán lên cánh tay, nhắm mắt lại hút thuốc.

Tùng Liệt nhìn anh không chớp mắt, không rời được ánh mắt.

Thẳng đến khi đầu ngón tay truyền đến một trận đau rát, hắn theo bản năng ném tàn thuốc trong tay ra ngoài, mới phát hiện điếu thuốc của mình đã cháy đến đầu.

"Anh Liệt? Có nóng không?" Loa phóng thanh của Lương Siêu bắt đầu phát sóng ngay lập tức.

Tùng Liệt vừa thẹn vừa giận vung tay: "Không sao đâu!”

"Mau lấy nước lạnh rửa sạch đi! Nếu bị bỏng sẽ để lại sẹo đấy!" Lương Siêu không để ý Tùng Liệt nổi giận: "Anh Liệt, anh xem cái gì mà tập trung như vậy? Khói đã cháy tay cũng không biết.”

Lập tức ngay cả tâm lý muốn bóp chết Lương Siêu Tùng Liệt đều có: "Cậu câm miệng cho tôi. ”

Dường như cuối cùng cũng bị hai người họ làm kinh động, Vân Tập có chút ngái ngủ ngẩng mặt lên, một đôi mắt không quá tập trung.

Môi anh một chút huyết sắc cũng không có, thậm chí so với trước khi nghỉ ngơi nhìn còn tái nhợt hơn.

"Bên trong xử lý xong chưa?" Vân Tập dường như không chú ý đến những gì họ vừa tranh luận. Vậy cứ tiếp tục sớm một chút đi."

Anh chống người lên, lúc đi về phía cửa ban công vẫn luôn dụi mắt, mắt thấy sắp đi tới cánh cửa.

Tay Tùng Liệt nhanh hơn não, kéo lấy cổ tay gầy gò kia.

Làn da kia không có vẻ mềm mại, thậm chí không ấm hơn vòng ngọc châu trên cổ tay bao nhiêu.

Tại sao anh lại gầy như vậy?

Tùng Liệt còn chưa kịp nghĩ ra đáp án cho mình, trong tay đã trống rỗng.

"Cậu có chuyện gì?" Vân Tập rút tay về, vẻ uể oải trên người biến mất, lại lộ ra vẻ lãnh đạm vô nhân tình.

"Tôi không có việc gì, nhưng anh sắp có chuyện rồi!" Tùng Liệt ngữ khí không tốt chỉ vào dưới chân anh: "Đi đường có thể nhìn đường được không?”

Vân Tập chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói liền mở cửa rời đi.

"Thái độ của anh là ý gì? Thái độ của anh là ý gì hả!" Tùng Liệt tức giận không thể kiềm chế, chỉ vào bóng lưng Vân Tập hỏi Lương Siêu.

Lương Siêu sờ sờ chóp mũi mình, "Tôi thấy Vân tổng không phải luôn không khỏe sao?”

"Không khỏe thì anh ta đến làm gì? Không khỏe, anh ta nên nằm ở nhà! Ai bắt anh ta không khỏe còn phải đến đây?" Tùng Liệt tức giận đến mức cào tóc rối tung.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy sắc mặt lúc Tùng Liệt trở về, quả thực muốn trực tiếp xin đổi lịch quay.

Nhưng không ngờ cảnh quay phía sau lại bất ngờ cực kỳ thuận lợi.

Tùng Liệt phối hợp một cách khác thường, hầu như tất cả các cảnh quay đều thông qua, còn chưa tới ba giờ chiều đã kết thúc công việc trước thời hạn.

Chờ nhiếp ảnh gia xác nhận sơ bộ về thiết kế của từng kịch bản phân cảnh và phim ngắn, Vân Tập dọn dẹp máy tính xách tay và cốc giữ nhiệt vào túi của mình.

Ngay cả chiều và tối hôm qua, Vân Tập đã xem các thông số thiết bị và báo giá cả ngày một đêm, đối với danh sách muốn mua đã có ý tưởng sơ bộ.

Anh gửi tin nhắn cho Phó Giang: Phó ca, có thời gian rảnh ra ngoài ăn một bữa cơm không?

Bên kia Phó Giang chắc là đang bận, không có ngay lập tức trả lời tin nhắn của anh.

Vân Tập cất điện thoại di động, đeo túi xách của mình chuẩn bị rời đi.

Buổi sáng tuy rằng anh ăn, nhưng anh xem máy tính thời gian dài rất dễ đói, hơn nữa còn phải giữ lại ba phần tâm tư để ý phía chụp ảnh, còn chưa đến giữa trưa anh đã có chút chua xót.

Lúc ấy tiết tấu chụp rất tốt, anh không muốn quấy nhiễu, nên định đợi quay xong mới đi ăn chút gì.

Nhưng ngược lại bây giờ một chút thèm ăn anh cũng không có, chỉ cảm thấy trong dạ dày đau âm ỉ.

Thuốc dạ dày lần trước đến bệnh viện kê đơn anh không mang theo trên người, chỉ có thể về nhà uống tiếp.

"Anh đi đâu vậy?" Giọng nói của Tùng Liệt đi theo sau anh.

"Có chuyện gì?" Vân Tập dừng bước, nửa nâng mắt lên nhìn hắn một cái.

Ánh mắt Tùng Liệt đảo qua bàn tay đè lên dạ dày của anh: "Tay tôi bị bỏng, anh không cần đi theo tôi kiểm tra sao?”

Hắn vươn tay về phía Vân Tập, dùng ngón cái chống ngón trỏ, cho hắn xem mụn nước trên tay mình.

"Chuyện này có liên quan gì đến tôi?" Trong dạ dày đau đớn càng thêm trầm trọng, liên tục cảm thấy tức ngực.

Anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà uống thuốc rồi ngủ một giấc.

"Nếu như tôi để lại sẹo, sau này sẽ ảnh hưởng đến hình dạng..." Tùng Liệt còn chưa dứt lời, một tay đã vớt lấy người ngã xuống đất, "Vân Tập!”

Thực ra mắt Vân Tập chỉ tối sầm lại một chút, anh đẩy tay Tùng Liệt, "Không có việc gì, không muốn để lại sẹo thì cậu đến bệnh viện xử lý.”

Anh đã dùng hết khí lực toàn thân đẩy Tùng Liệt, nhưng Tùng Liệt chỉ chú ý tới mồ hôi ướt lạnh trong tay anh.

Hắn cau mày, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Vân Tập cũng không chắc chắn lắm, nhưng anh không muốn ỷ lại Tùng Liệt ở bất cứ phương diện nào, liền rất nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Không sao.”

Tùng Liệt không nói hai lời, ôm Vân Tập lên đi đến bãi đậu xe, sau khi lên xe thấp giọng nói với tài xế: "Đến bệnh viện.”

Vân Tập nghe thấy từ "bệnh viện" liền sửng sốt, vội vàng xua tay, "Không có việc gì tôi không cần đến bệnh viện, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút là được.”

"Khó chịu thành như vậy còn không đi bệnh viện?" Tùng Liệt dừng lại vài giây, giọng nói nhẹ nhàng: "Lần trước ở quán bar anh cũng như vậy, anh cứ thành thật đến bệnh viện kiểm tra một lần không được sao?”

"Tôi đã điều tra rồi." Vân Tập quả thật đã điều tra rồi, vừa mới trọng sinh trở về anh liền điều tra.

Thân thể anh không có vấn đề gì lớn, chính là khi mệt mỏi, nếu hơi quá mức một chút dễ dàng choáng váng tức ngực.

Nhưng hai ngày nay anh phải bận rộn quá nhiều chuyện, cũng không thể kéo dài mãi được.

Tài xế nhìn thoáng qua Tùng Liệt, "Vậy bây giờ chúng ta đi đưa Vân tổng về nhà.”

Tùng Liệt trầm mặc vài giây: "Ừ.”

Lúc xuống dưới lầu, Vân Tập ngủ thiếp đi không tỉnh, là Lương Siêu cùng Tùng Liệt đưa lên lầu.

Lương Siêu vừa tìm chìa khóa trong túi quần, vừa lo lắng hỏi Tùng Liệt: "Chúng ta trực tiếp mở cửa nhà người ta làm vậy có được không?”

"Tôi là bạn trai của anh ấy tại sao tôi không thể mở?" Anh ấy nói trước đó đã đưa chìa khóa cho tôi mà." Ngữ khí Tùng Liệt không tốt tránh ánh mắt Lương Siêu.

Lương Siêu có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Mặc dù hai người bọn họ quả thật ở cùng một chỗ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe được từ "bạn trai" từ miệng của Tùng Liệt.

"Vậy tôi ở cửa chờ anh hay là...?" Lương Siêu giúp Tùng Liệt bỏ đồ đạc Vân Tập vào trong phòng, lại rất nhanh rời khỏi cửa.

Tùng Liệt không nói gì, trực tiếp từ bên trong đá văng cửa để đóng lại.

Vân Tập bị tiếng đóng cửa làm giật mình, nhưng chỉ mờ mịt nắm chặt các ngón tay, phát ra một tiếng thì thầm buồn ngủ trầm thấp rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Động tác của Tùng Liệt nhẹ hơn rất nhiều, đặt Vân Tập lên giường đắp chăn lại, thấp giọng hỏi anh: "Muốn uống thuốc không?"

Vân Tập chỉ xoay người, không trả lời hắn.

Cơ thể của anh thả lỏng, không cuộn tròn.

Tùng Liệt không tiếp tục hỏi anh.

Tùng Liệt ngồi bên giường một lát, trong lúc hoảng hốt nghĩ đến quãng thời gian học trung học.

Khi đó mẹ đã đến giai đoạn sau của bệnh, bác sĩ khéo léo bày tỏ nếu vẫn kiên trì điều trị, người nhà có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của bệnh nhân nhiều nhất có thể.

Gia đình hoàn toàn không có khả năng thuê hộ lý, Tùng Liệt mỗi đêm đều khó ngủ.

Hắn muốn quan sát mẹ mình.

Bệnh nhân ung thư thì có chất lượng cuộc sống như thế nào?

Người mẹ luôn đau đến chết đi sống lại lúc nửa đêm, giường bệnh phát ra tiếng chua chát yếu ớt trong khi bà trằn trọc.

Tùng Liệt biết bà không muốn mình phát hiện, nhưng lại nhịn không được hỏi bà.

Bà cần uống nước nóng không?

Bà có cần uống thuốc không?

Kỳ thật hắn cũng hiểu được, không phẫu thuật không hóa trị, uống thuốc gì cũng vô dụng.

Nhưng mẹ hắn luôn luôn nhẹ nhàng nói với hắn, "Rót cho mẹ một ít nước."

Tùng Liệt cõng mẹ đi tìm người đàn ông kia, thậm chí quỳ cả đêm trong tuyết.

Câu trả lời cuối cùng cho hắn chỉ là khí thải của Porsche, và nước tuyết bẩn bắn tung tóe từ lốp xe.

Tùng Liệt không bỏ cuộc.

Trong suốt cả tuần, hắn đã đi đến cửa nhà của người đàn ông mỗi ngày để chờ đợi, bởi vì hắn biết rằng chi phí phẫu thuật có thể chỉ đánh giá một vài bộ quần áo trên thân người đàn ông.

Khi trở lại bệnh viện vào ngày cuối cùng, người mẹ đã ở trong phòng cấp cứu.

Chờ khi số tiền từ đôi bông tai kim cương đó cạn kiệt trong ICU, trên thế giới sẽ không còn người chờ Tùng Liệt về nhà nữa.

Nhìn Vân Tập đang ngủ say trên giường, Tùng Liệt có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Tuy rằng hắn không biết mình đang hoảng cái gì, nhưng không hiểu ra sao mồ hôi đầm đìa.

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của Vân Tập thật lâu, cảm thấy trong đầu hắn có ý niệm gì đó nhanh chóng lóe lên.

Nhưng nó luôn tiêu tan vào lúc hắn sắp bị bắt.

"Ô..." Hắn nghe thấy một tiếng nức nở rất non nớt, cúi đầu theo âm thanh đó.

Một con chó nhỏ mũm mĩm nằm trên mặt đất, thân hình nhỏ nhắn, đôi tai nhỏ đang dùng một đôi mắt đen láy nhìn hắn.

"Tại sao ở đây lại có một con chó?" Tùng Liệt thấp giọng lẩm bẩm một câu, hạ một bàn tay xuống.

Con chó mập mạp lập tức lắc lắc mông đi về phía hắn, đặt hai chân trước của mình vào lòng bàn tay hắn, thở hổn hển.

"Đói bụng?" Tùng Liệt nắm lấy nó bằng một tay, dễ dàng nhấc nó lên.

Tra Tiểu Lý lắc tai nhỏ, phía dưới thì vẫy đuôi, lè lưỡi muốn liếm hắn.

Tùng Liệt kẹp nó dưới cánh tay, mang nó vào phòng khách: "Vân Tập để đồ ăn của mày ở đâu?”

Hắn vừa mới thả Tra Tiểu Lý xuống đất, nó liền vẫy đuôi chạy đến bên cạnh một cái tủ thấp, nâng nửa người trên lên cào cấu một cách háo hức.

Tùng Liệt mở cửa tủ ra, phát hiện bên trong có rất nhiều loại lon và thức ăn cho chó đầy màu sắc: "Nhiều loại như vậy?”

Tra Tiểu Lý nghiêng đầu nhìn hắn, lại lăn lộn trên mặt đất, khịt mũi hai tiếng.

"Tùy mày đi." Động tác của Tùng Liệt rất nhanh nhẹn, xé một ít thịt gà và cá ra, rót cho nó một chậu đầy bánh quy thịt chó.

Có đồ ăn, Tra Tiểu Lý sẽ không quấn lấy hắn nữa, vùi đầu ở trong chậu chó cũng không nhấc lên một chút.

Tùng Liệt đứng dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mặc dù mình cũng đã tới phòng này vài lần, nhưng kỳ thật cũng không quá quan tâm đến việc bày biện trong phòng.

Không giống như hắn tưởng tượng, đồ đạc Vân Tập trong nhà cũng không nhiều.

Trong phòng khách ngoại trừ bàn trà và ghế sofa, chỉ có một bộ tủ cao thấp kết hợp.

Đặt trên tủ cạnh ghế sofa là một chiếc máy in đơn giản.

Nhìn tổng thể rất sạch sẽ, chẳng qua bàn rải rác không ít giấy tờ, ở giữa còn trống một khoảng cho vị trí máy tính xách tay, hơi có vẻ , lộn xộn.

Tùng Liệt cúi đầu nhìn lướt qua những tờ giấy trên bàn, cơ bản đều là bảng giá của thiết bị ghi âm và thu âm.

Trên mỗi tấm đều có dấu vết bút màu xanh nhạt phác họa, có thiết bị phía sau ghi chú vài chữ, có cái bị trực tiếp rạch ra.

Dưới đây là một vài so sánh giữa các thương hiệu vách cách âm và kính chân không, được sắp xếp chi tiết theo ưu điểm cùng nhược điểm của chúng.

Bản thân Tùng Liệt chưa từng thành lập phòng thu âm, nhưng mấy thứ này liếc mắt một cái đã biết là phải dùng để trang trí phòng thu.

"Phòng thu âm dành riêng cho cậu?" Hắn hừ lạnh một tiếng, sắp xếp giấy tờ theo thứ tự xếp chồng lên nhau.

Mấy trang đầu tiên nhiều lắm cũng tính là sàng lọc sơ bộ, có thể nhìn ra người ghi chép không biết nhiều về những thứ này, nhãn hiệu mà họ chú ý cũng nhiều loại lẫn lộn.

Nhưng chẳng mấy chốc những nhãn hiệu hời hợt đó đã bị loại bỏ, những ghi chú sau đó rất có mục tiêu, chi tiết lại toàn diện, rất có tổ chức.

Tùng Liệt nhìn thấy phía sau, không thể không thừa nhận phạm vi kiến ​​​​thức liên quan đến ghi chú đã vượt qua hiểu biết về việc chọn thiết bị chuyên nghiệp của hắn.

Hắn giương mắt nhìn phía phòng ngủ một cái, rất khó tin được thứ chắc chắn như vậy là Vân Tập làm ra.

Anh đã nhìn thấy chữ ký viết tay của Vân Tập.

Cũng không phải là hình vuông thông thường.

Từng nét vẽ của anh mang theo sự phóng khoáng rất độc đáo.

Hai chữ "Vân Tập" ngạo cốt lấp lánh đứng ở nơi đó, phóng khoáng phiêu dật nói không nên lời.

Trước kia hắn cho rằng Vân Tập chỉ là chuyên môn luyện tên của mình.

Dù sao cũng có rất nhiều người tìm người chuyên môn thiết kế chữ ký, những chữ khác đều viết giống như chó bò.

Nó đặc biệt phổ biến trong giới ngôi sao và giới phú nhị đại.

Nhưng những chú thích viết tay trong chồng ghi chú của Vân Tập đẹp như sách chép tay.

Mỗi một chữ đều làm cho người ta cảm thấy người viết chữ nhất định không chỉ vẻ ngoài đẹp mắt, làm người cũng nhất định tiêu sái thẳng thắn, hào hoa phong nhã.

Đầu ngón tay Tùng Liệt lướt qua từng chữ một, tim đập loạn nhịp không rõ lý do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp