Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 14


1 năm

trướctiếp

"Tôi, sau này tôi có cơ hội luyện hát cùng Tùng lão sư không?" Liêu Băng Tiều có chút lắp bắp, dán sát vào bên người Vân Tập .

"Hẳn là rất ít." Chúng tôi và Tùng Liệt hợp tác chủ yếu bao gồm bản thân nghệ sĩ và việc quảng bá, phát hành tác phẩm, việc sản xuất tác phẩm là do phòng làm việc của cậu ấy hỗ trợ cậu ấy hoàn thành.

Liêu Băng Tiều gật gật đầu, bả vai mất mát kéo xuống.

"Bất quá công ty chúng tôi cũng đang xây dựng bộ phận sản xuất của riêng mình, trong khoảng thời gian này cậu vừa tới dù sao cũng phải thích ứng với quá trình chuyển đổi, vừa vặn có thể vừa học tập vừa tham dự. Cậu không muốn tự tay xây dựng phòng thu dành riêng cho chúng ta sao?" Vân Tập cười bình thản mà thong dong.

Nhìn trong ánh mắt Liêu Băng Tiều dấy lên ngọn lửa mạnh mẽ hơn so với lúc nhìn thấy Tùng Liệt, Phó Tình quả thực làm mới nhận thức về kỹ thuật nói chuyện của Vân Tập.

Liêu Băng Tiều là một hạt giống rock and roll, đổi mới hệ thống cần cập nhật thực sự mất một thời gian.

Tìm giáo viên để tham dự lớp học không phải là khó khăn, trong trường hợp này việc tiếp cận kiến thức trong một loạt các chi phí khác ngược lại là thấp nhất.

Nhưng một phòng thu âm, về cơ bản là một ngọn núi vàng.

Chỉ cần một thiết bị âm nhạc chuyên nghiệp hàng đầu động một chút là lớn hơn vài triệu, chứ đừng nói đến một căn phòng.

Cô thực sự có thể bòn rút thêm một khoảng từ chỗ anh trai mình.

Mấy trăm vạn không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu nhiều hơn, Phó Giang chắc chắn sẽ đánh giá rủi ro.

Tài khoản kinh doanh của cô và Vân Tập là thông nhau, Phó Tình biết cái gọi là "Mình không rời nhà" của anh thật sự chính là nghĩa trên mặt chữ.

Từ Vân gia đi ra, Vân Tập ngoại trừ thùng vàng đầu tiên thời đại học của anh, một đứa con lớn cũng không mang ra.

(*) Ở đây có nghĩa là thụ đi rời Vân gia tự lập không đem theo dự án hay công ty lớn nào của anh đã từng phụ trách.

Hơn nữa thùng vàng đầu tiên vốn không lớn, nghe nói còn lãng phí hơn phân nửa trên người một tiểu hài tử xa lạ.

Cũng chính là Liêu Băng Tiều loại tiểu tử ngốc chưa từng thấy qua thế giới này cái gì cũng không hiểu, bằng không khẳng định phải hỏi thăm một chút thực lực tài chính của công ty.

Cô lặng lẽ liếc nhìn Vân Tập.

Chỉ thấy một tay anh chép đút quần tây, một tay nhàn tản kẹp một điếu thuốc, câu được câu không mà hút.

Anh nghe Liêu Băng Tiều nói chuyện rất chuyên chú, lúc trả lời cũng rất thả lỏng, "Không sao, tôi sẽ an bài tốt cho cậu, bây giờ cậu chỉ cần thích ứng là được."

Mà Liêu Băng Tiều nhìn biểu tình của anh đã không chỉ là tín nhiệm cùng hy vọng, trong ánh mắt lại mơ hồ lộ ra một tia sùng bái.

Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Vân Tập, Phó Tình cũng cảm thấy không có gì phải sốt ruột, dù sao anh nhất định là có biện pháp.

"Đi, tôi dẫn cậu đi dạo một vòng công ty, nếu không có nhiều vấn đề chúng ta có thể thương lượng nội dung hợp đồng một chút, có thể thảo luận chương trình giảng dạy của cậu." Phó Tình vỗ một cái vào bả vai Liêu Băng Tiều, mang cậu đi.

Đưa mắt nhìn hai người ra khỏi cửa, Vân Tập quyết giả bộ đến cùng.

Trong tay tất cả đều là mồ hôi, ngay cả nửa điếu thuốc cũng cơ hồ không kẹp nổi.

Anh từ lúc bắt đầu tìm Liêu Băng Tiều đã có chút choáng váng, phía sau lại bị tiếng hoan hô như sơn hô hải khiếu, chen chúc trong một căn phòng nhỏ như vậy, đầu đã sớm đầy sao Kim rồi.

Vừa rồi ngoài miệng anh vẽ cho Liêu Băng Tiều một cái bánh lớn, trong lòng tính toán đi đâu lấy tiền xây phòng thu, trước mắt đen rồi lại đen giống như chiếu phim vậy.

Hiện tại Liêu Băng Tiều đã đến tay, anh thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng choáng váng.

"'Độc quyền cho phòng thu của chúng ta'?" Tùng Liệt đứng bên cạnh anh, nhìn chăm chú vào phương hướng Phó Tình và Liêu Băng Tiều rời đi.

"Không còn sớm, cậu trở về nghỉ ngơi đi." Vân Tập hơi ngẩng đầu, tay lại âm thầm chống đỡ tường.

Anh ngóng trông Tùng Liệt nhanh chóng đi, chậm trễ chút nữa có khả năng ngay cả sức mạnh bắt taxi anh cũng không còn.

"Không thể chờ đợi như vậy?" Ngữ khí Tùng Liệt nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ: "Nhanh như vậy đã có 'bạn tình linh hồn' mới rồi sao?"

"Bạn tình linh hồn" là từ có thể miêu tả mối quan hệ của họ nhất khi Vân Tập chính thức bắt đầu theo đuổi Tùng Liệt.

Thật thô, nhưng anh cảm thấy chuẩn xác.

Anh đã đăng một bài đăng trên mạng xã hội với tất cả mọi người: Vẻ đẹp độc đáo làm người run rẩy, em là người bạn tình linh hồn không bao giờ bị đánh mất của tôi.

Lúc đó Tùng Liệt đã lần thứ hai lọt vào tầm ngắm của công chúng, đĩa đơn mới ra mắt một đường bão táp xong lên.

Ca vương niết bàn, bùng nổ không thể chịu nổi.

Vân Tập vốn đã có hơn ba trăm vạn fan, trạng thái phát ra trong nháy mắt chuyển tiếp trả lời hơn vạn.

"Vân đại công tử công khai thổ lộ Tùng Liệt" Rất nhanh vọt lên vị trí số 1 hot search.

Nhưng bây giờ Vân Tập sẽ không tự cho là đúng đến mức cho rằng Tùng Liệt đang ghen.

Đại khái chính là nhìn thấy anh vì công ty hấp thu máu mới, trong lòng nhất thời có chút chênh lệch, nhân chi thường tình mà thôi.

Kiếp trước Vân Tập ngoại trừ Tùng Liệt, chưa từng tự mình tiếp xúc với các nghệ sĩ khác.

Một phần là bởi vì tinh lực của anh đã tập trung tất cả vào Tùng Liệt, năng lực và lưu lượng của Tùng Liệt cũng hoàn toàn đủ để anh sử dụng và chi phối.

Những hợp tác khác trong công ty anh sẽ phụ trách điều phối và phân phối, chỉ có Tùng Liệt là anh toàn quyền phụ trách.

Mặt khác, anh suy nghĩ đến tâm tình của Tùng Liệt.

Anh muốn Tùng Liệt đặc biệt.

Cũng giống như những gì anh đã hứa trước tất cả mọi người, là duy nhất.

"Không có gì phải vộ, đó chỉ là công việc của tôi." Vân Tập không bị trì hoãn tại chỗ. Anh chịu đựng chóng mặt chuẩn bị trở lại chỗ ngồi của mình để lấy áo khoác.

Đã muộn rồi, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.

Còn có một số fan chậm chạp không chịu đi, đứng ở cửa lưu luyến nhìn vào bên trong.

Không khí tràn ngập sự vắng vẻ và mất mát đặc trưng sau khi cuồng hoan.

Vân Tập lấy áo khoác đi ra ngoài, từ trong fan chen ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa.

Anh lấy tay tiếp một tia mưa, không khỏi thở dài.

"Bây giờ anh đi đâu?" Thanh âm Tùng Liệt lại xuất hiện ở phía sau.

"Về nhà đi." Vân Tập nhàn nhạt trả lời hắn một câu.

Mấy học sinh mặc đồng phục học sinh giơ bút và giấy, có chút liều lĩnh chen tới: "Anh Liệt, có thể hay không..."

Bọn họ chỉ chăm chăm đến bên cạnh Tùng Liệt, không chú ý người đang mặc áo khoác bên cạnh, thoáng cái liền ép anh lảo đảo.

"Xin lỗi xin lỗi, anh không sao chứ?" Họ vội vàng giữ anh lại.

Vân Tập cúi đầu khoát tay áo, không nói gì.

Các sinh viên thấy anh rất cao và trẻ tuổi, nói thêm một vài lời xin lỗi để vượt qua anh.

"Anh sao vậy?" Vân Tập nghe thấy một tiếng này, mới phát hiện cổ tay mình bị Tùng Liệt nắm chặt.

Anh còn chưa hiểu Tùng Liệt đang hỏi cái gì, đầu gối liền mềm nhũn, cả người anh đều không chịu nổi ngã xuống.

May mắn Tùng Liệt giữ chặt anh lại, anh mới không trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Vân Tập?" Tùng Liệt nắm lấy hai bên thân thể anh, miễn cưỡng đỡ chính xác được anh: "Anh uống bao nhiêu?"

Vân Tập cười rất nhẹ một tiếng, không nói gì.

Người hâm mộ hai bên nhìn không dám nhúc nhích.

Lúc này Tùng Liệt mới phát hiện trên người anh một chút mùi rượu cũng không có, nhưng thái dương toát ra rất nhiều mồ hôi, ướt át dán vào mấy sợi tóc vụn.

Cái loại cảm giác lo lắng này quay trở lại, hắn một tay đỡ Vân Tập, "Không thoải mái? Còn có thể đi tiếp không?"

Vân Tập gật đầu, "Tôi có thể đi một mình."

Nói xong liền khẽ ngã về phía trước.

Tùng Liệt đặt hai tay lên, nóng nảy: "Rốt cuộc anh bị sao vậy? Sao anh đổ nhiều mồ hôi như vậy?"

Vân Tập lông mày nhăn lại, thì thầm nói, "Đừng la hét, có người chụp ảnh."

Tùng Liệt muốn nổi giận với anh anh cũng không có ý kiến, nhưng thời gian ngắn như vậy liên tiếp có hai tin nóng tiêu cực, chung quy cũng dễ dàng để lại nhược điểm cho người khác.

Một chiếc áo khoác được bao phủ bởi một chiếc áo khoác, ngay cả khuôn mặt của anh cũng đã bịt kín.

Hương bạc hà bạch dương nhàn nhạt, là mùi kem cạo râu thường dùng của Tùng Liệt.

"Làm ơn, không chụp ảnh cảm ơn bạn." Hai tay Tùng Liệt che chở anh, tốc độ nói chuyện với người qua đường nhanh hơn bình thường một chút, thanh âm cũng lo lắng hơn một chút.

Vân Tập bị hắn dẫn đến trước một chiếc xe, nghe thấy Lương Siêu gào thét: "Trời mưa lạnh như vậy, sao anh Tùng không mặc áo khoác... Đây là... Vân tổng?!"

Chờ hai người lên xe, Lương Siêu liền từ trên ghế phụ xuống, đưa khăn mặt và cốc giữ nhiệt cho Tùng Liệt, lại giải cứu Vân Tập từ trong một đoàn áo khoác nhăn nhúm.

"Làm sao vậy? Vân tổng anh không thoải mái ở chỗ nào? Muốn uống thuốc không? Hoặc bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện một lần nữa?" Cậu nhìn sắc mặt trắng bệch hơn giấy của Vân Tập, lo lắng hỏi.

Chiếc xe ấm hơn bên ngoài một chút, ngồi xuống thoải mái hơn một chút.

Vân Tập thì thầm: "Không, làm phiền đưa tôi về nhà."

Anh không muốn trả lời câu hỏi, chỉ muốn về nhà rồi nằm xuống.

"Thật không sao chứ? Lạnh hay có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại tệ như vậy?" Lương Siêu sợ tới mức sặc, liếc mắt nhìn ánh mắt Tùng Liệt, cậu ta ngấp ngáy trở về ghế lái phụ, "Tôi đi hướng dẫn cho sư phụ laia xe."

Vân Tập tựa vào ghế sau, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở.

Vừa rồi anh chỉ là thử lắc đầu một chút cũng choáng váng muốn nôn.

"Uống nước không?" Tùng Liệt mở cốc giữ nhiệt đưa cho anh.

Vân Tập rất nhẹ nhàng nói "không cần", không nhận lấy.

Tùng Liệt đưa tay dán lên trán anh, còn chưa đợi Vân Tập tránh đã lấy ra: "Không sốt..."

"Trái tim có khó chịu không?" Tùng Liệt cau mày, đặt tay lên ngực anh che chở cảm nhận một chút.

Vân Tập tuy rằng có chút co thắt tâm thất sớm, nhưng chủ yếu là rất buồn nôn, chỉ xua tay.

Tùng Liệt sờ sờ ngón tay ướt đẫm mồ hôi của anh, lông mày không dãn ra được: "Trễ như vậy anh còn chạy ra ngoài làm gì? Chỉ để xem vocal đó?"

Thanh âm của hắn mơ hồ có chút bất mãn, "Anh có nhiều tinh lực như vậy sao? 10 người như cậu ta có thể so với một nửa tôi? Tôi thấy anh vẫn nên ít hợp tác với những ngôi sao ngày mai kiểu này..."

"A..." Vân Tập nửa ngày cố ý cường áp nôn mửa vẫn không nhịn được, vừa nhấc người lên liền trực tiếp nôn vào trong lòng Tùng Liệt.

Anh không uống rượu, ăn tối cho có lệ, chỉ uống hai tách trà.

Trong xe không có mùi gì, nhưng không ai dám nhìn biểu tình của Tùng Liệt.

Kết quả hắn chỉ sửng sốt hai giây, một tay vịn Vân Tập, một tay cởi áo sơ mi còn sót lại trên người mình ra, tiện tay lau sạch dơ bẩn trên người.

Điều này thậm chí còn yên tĩnh hơn.

Nó giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.

Nhưng sau khi nôn ra, Vân Tập ngược lại thoải mái hơn nhiều.

Tùng Liệt muốn nổi giận thì nổi giận đi, anh không phản ứng là được.

Vài giây sau, giọng tùng Liệt cứng nhắc: "Anh không ăn cơm tối à?"

Vân Tập thật sự không muốn thảo luận với hắn mình vừa mới nôn cái gì, chỉ là tiếp nhận nước ấm hắn đưa tới súc miệng.

"Há miệng." Tùng Liệt bóc một viên kẹo, đặt ở bên miệng.

Vân Tập hơi nhoáng thần, một viên đường nhuận hầu có vị bạc hà liền được nhét vào trong môi.

Mát lạnh, rất ngọt ngào.

Giữa phổi tràn vào vài phần sảng khoái, sự khó chịu còn sót lại cơ bản cũng đã được giảm bớt.

"Sao lại không ăn cơm?" Tùng Liệt lẩm bẩm một câu: "Lần trước bác sĩ không phải cũng nói co thắt tâm thất sớm có liên quan đến hạ đường huyết sao?"

Vân Tập không muốn giải thích mình không có thời gian không có khẩu vị, chỉ trầm mặc.

Trên người amh không bị bẩn, tựa vào giữa ghế ngồi và cửa xe, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Lương Siêu nhìn vai trần của Tùng Liệt, yên lặng đưa áo khoác của mình qua, "Anh, mặc áo khoác đi."

Tùng Liệt nhận áo khoác, tiện tay khoác lên người một cái, "Nhìn phía trước."

Lương Siêu đáp ứng quay lại, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Vân Tập, "Mấy ngày trước Vân tổng không phải mới đến bệnh viện một chuyến, hai ngày nay không có thông báo làm việc sao lại cảm giác anh ấy nhìn càng vất vả hơn?"

"Đừng nói nữa, ồn ào." Tùng Liệt nặng giọng, theo thói quen lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi.

Chờ hắn thành thạo chuẩn bị nhét thuốc lá vào miệng, mới ý thức được đây không phải là áo khoác của mình.

"Anh, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?" Lương Siêu quay đầu dùng tiếng tức hỏi, hai tròng mắt đều muốn trừng ra.

Cổ họng của ca sĩ chính là sinh mệnh, hút thuốc đối với Tùng Liệt mà nói tuyệt đối không được phép.

Nhìn điếu thuốc trong tay, ánh mắt Tùng Liệt cũng mê man một lát.

Hắn không hút thuốc.

Nhưng hiện tại cây cát trắng kia kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ của hắn, tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Hắn rõ ràng ghét nhất mùi thuốc lá và rượu trên người.

Mỗi lần ngửi thấy đều có thể tưởng tượng hắn ở trong sương mù lượn lờ cùng người kề vai sát cánh.

Tùng Liệt cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Vân Tập trên đầu gối.

Trắng mà thon dài, mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.

Ngón trỏ anh đeo một chiếc nhẫn vàng khắc chữ, trên ngón tay cũng không có kiệu vàng bị khói hun ra. Chỉ là quá mức mảnh khảnh trắng nõn, một chút khớp xương nổi bật cũng không có.

Nhưng cầm bút, nên cầm cờ, lại không giống như bàn tay đã từng hô phong hoán vũ.

Tùng Liệt chậm rãi nghiền nát điếu thuốc còn chưa kịp châm lên, nắm vào trong lòng bàn tay.

Khi xe dừng lại, mưa cũng dừng lại.

Vân Tập một đường nghỉ ngơi, cảm giác thân thể đã hấp thu đường hoàn toàn chậm lại, trong miệng còn có chút ngọt ngào của sợi bạc hà.

Anh nói lời cảm ơn với Lương Siêu và tài xế, mở cửa xe chuẩn bị về nhà.

Không khí lạnh và ẩm ướt sau cơn mưa.

Nghe thấy tiếng giày phía sau giẫm lên nước lạch cạch, anh có chút khó hiểu quay đầu lại, "Không phải cậu rất bận rộn sao, suốt ngày theo tôi làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp