Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 12


1 năm

trướctiếp

"Hahaha, cậu trực tiếp ném hắn đến trước cửa nhà hắn? Thật là kinh ngạc, trên đời này không nghĩ tới còn có thể tìm được người thứ hai dám ném Tùng Liệt trên đường."Phó Tình bưng một chén rượu ngon, không nhịn được cười.

"Cũng không phải ném, chính là cậu ta xuống xe về nhà, tôi tiếp tục bắt taxi về nhà tôi." Vân Tập nhấp một ngụm trà trong chén, híp mắt nhìn ban nhạc ballball đang biểu diễn ở giữa sân khấu.

"Đó cũng đúng, hắn rõ ràng là muốn kéo cậu về nhà hắn a. Nghiêm túc mà nói, tình trạng của hai người bây giờ là như thế nào?" Phó Tình nghiêng đầu nhìn anh.

"Có thể là tình trạng gì, tôi đơn phương dây dưa không bệnh mà chết." Vân Tập làm một cử chỉ im lặng, chỉ chỉ trên đài, "Nghe họ hát."

Anh thức cả đêm mới tới được live house này, đến để nghiêm túc nghe nhạc.

Phó Tình nhẫn nại chờ bài hát này kết thúc, dùng ngón tay điểm bàn, "Có thể đừng im lặng với tôi nữa được không? Cậu gọi tôi đến đây để làm gì chứ? ”

"Ca sĩ chính này thế nào?" Vân Tập giơ cằm lên sân khấu.

"Được rồi, âm sắc rất tốt, âm chuẩn cũng rất OK. Chính là tuổi có chút lớn, nhìn có vẻ đã ba mươi? "Lúc này Phó Tình mới cẩn thận đánh giá người đàn ông cầm micro.

Áo sơ mi nửa cũ cùng quần jean đã giặc qua nhiều lần, gọng kính dày, hơi có một chút râu ria, rất có hương vị của nhà thơ lang thang.

"Cậu cảm thấy anh ta có thể nổi tiếng không?" Vân Tập xoay chiếc nhẫn châm ngôn sáu chữ trên ngón trỏ, giống như đang lẩm bẩm.

"Không phải chứ? Anh chạy tới góc xó xỉnh này để tìm vàng thật sao? Anh cũng quá..." Phó Tình muốn nói, nhưng vẫn là đem câu "chua xót" kia nghẹn trở về.

Trước đây khi Vân Tập nhát hô bách ứng, đều là người khác trực tiếp đến công ty ghi danh.

Mỗi ngày đều giống như hoàng đế tuyển phi, các công ty lớn đều giống như là tam cung lục viện khẩn cấp chờ lâm hạnh.

Vừa nói "Vân đại công tử" đến, giống như vàng bạc đã chuẩn bị sẵn sàng phát động chất đống ở cửa nhà vậy.

Thế nhưng từ khi anh rời Vân gia, Phó Tình cũng được Vân Tập mang đi xem người ta không ít hơn trăm thái độ.

Cô chỉ là Nhị tiểu thư Phó gia không nên thân, người khác thích nói cái gì thì nói cái đó.

Nhưng không nghĩ tới những người đó đối với Vân Tập ngày xưa mọi người hô phong hoán vũ, có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.

Những người trước kia hận không thể đi theo phía sau Vân Tập xách giày, vừa nghe thấy anh cùng Vân gia lão gia tử ầm ĩ cãi nhau, ngay cả mặt cũng không thèm lộ.

Ai mà không biết Vân Tập còn có một em trai đọc tài chính, đó mới là đầu quả tim của Vân Thế Sơ một ngón tay cũng không nỡ đụng vào.

"Anh hùng không hỏi xuất xứ." Vân Tập kín như bưng, "Nếu không đợi kết thúc chúng ta đi làm quen một chút? ”

“...... Được thôi." Phó Tình cầm không ra bộ dáng quá hứng thú, nhún nhún vai, chán nản mà chống bàn uống rượu.

Vân Tập không còn nói chuyện với cô, cô chỉ có thể nghe ban nhạc hát.

Dần dần tĩnh tâm lại, cô dần dần chú ý tới ca sĩ chính này quả thật là có chút gì đó.

Âm vực rất rộng, chuyển âm lưu loát tự nhiên, hơn nữa còn là ca sĩ cộng hưởng bốn khoang mà cô đã nghe qua rất nhiều lần nhưng hiếm khi thực sự nhìn thấy.

Giọng hát kiểu này rất có sức bật.

Cô không khỏi thấp giọng cảm thán một câu: "Cậu ấy, trời sinh là một rock and roll vocal, ở đây lãng phí tài năng làm gì?”

"Nếu cậu không nghe ra được, tôi cũng phải hoài nghi bằng tốt nghiệp học viện âm nhạc Julia của cậu là mua rồi." Vân Tập ôm chén trà không hợp nhau.

Ánh mắt Phó Tình đều mở to, "Trời ạ, một cái ngũ âm bất chỉnh như cậu, từ đâu biết được một bảo vật như vậy..."

Vân Tập nhấp một ngụm trà, bĩu môi, "Bí mật.”

Anh không cần phải hỏi cũng biết tên của giọng ca chính là gì, bởi vì một năm nữa cái tên này sẽ đốt cháy hơn một nửa nền âm nhạc rock.

Anh sống lại một đời, muốn rời xa Tùng Liệt có được sự nghiệp của riêng mình, trong tay nhất định phải có tài nguyên hoàn toàn thuộc về anh.

"Hát cái chó má gì vậy? Lão tử tiêu tiền để đến đây chịu tội à?" Một giọng vịt đực chậm rãi cắt đứt giọng hát trong quán bar.

"Sao lại là tên Từ Bằng ngốc nghếch này?" Phó Tình nhìn về phía sau, không nhịn được trợn trắng mắt một cái, "Có phải cậu ta lắp thiết bị theo dõi trên người cậu đúng không? Sao không có lần nào cậu ta không đi theo phía sau ăn vạ vậy? ”

Từ Bằng, thực sự là một nạn nhân kỳ cựu của Vân Tập từ mẫu giáo đến trường trung học.

Đầu tiên cha của Từ Bằng chính là một vị đấu sĩ tranh cường hiếu thắng, từ lúc còn trẻ bắt đầu đi tiểu rạch địa bàn vẫn thua Vân Thế Sơ, vốn đã bụng đầy không phục.

Thật vất vả sinh con trai mới lớn hơn Vân Tập hai tháng, mỗi ngày lại về nhà khóc, giáo viên mầm non phát hoa đỏ nhỏ chỉ cho Vân Tập không cho cậu ta.

Sau tiểu học rồi trung học cơ sở, tên của Văn Tập luôn thường xuất hiện ở đầu các danh sách khác nhau.

Thiếu niên Từ Bằng gặp ác mộng đều mơ thấy mình đi theo phía sau Vân Tập cầm giấy khen giúp anh, cuối cùng không thể xoay người bị đè chết, cũng không kịp để lại di ngôn cho mẹ cậu ta.

Chịu đựng đến lúc thi đại học, cho dù thấp hơn Vân Tập gần ba trăm điểm, cậu ta cũng tương đối vui vẻ.

Bởi vì học sinh trung học xuất sắc của thiên hà này đã bay đến Mỹ hoặc Anh xa xôi, cậu ta không cần phải nghe hai từ "Vân Tập" một lần nữa.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới Vân Tập lại ở Kinh Châu địa phương học đại học, hơn nữa càng thường xuyên xuất hiện trong lời lẩm bẩm của ba Từ Bằng.

"Tiểu tử Vân gia kia, cư nhiên có thể nói chuyện với Lý đổng..."

"Con trai của lão Vân không biết nuôi như thế nào? Mới bao nhiêu tuổi miệng nhỏ đã biết dỗ dành người khác? Cậu ta học ở đâu vậy?”

"Thật nhìn không ra tiểu tử Vân gia có thể uống nhiều như vậy, một mình uống cjo cả đám nằm sấp một bàn. Một hơi lấy nhiều hạng mục như vậy cậu ta có thể làm tốt toàn bộ? Người trẻ tuổi chính là tham nhiều như vậy!”

Cái tên "Vân Tập" chính thức bước vào tràng danh lợi, là một siêu tân tinh lại mẹ nó. Từ từ tăng lên!

Ngay khi Từ Bằng chuẩn bị triệt để bất chấp tất cả bị ba cậu ta cứ Vân Tập Vân Tập nhắc tới chết, mẫu mực Vân Tập rốt cục lật xe.

Vẫn là tục lệ lật ở ải mỹ nhân.

Vị mỹ nhân tính tình thối nát kia Từ Bằng cũng từng tiếp xúc trong công việc, quả thật ở mọi phương diện đều có thể xem như ưu ái của tạo hóa.

Nhưng Vân Tập lại dám nghĩ muốn một tên đàn ông trong lòng chỉ có âm nhạc, rõ ràng chướng mắt toàn bộ nhân loại, quả thật điên rồi.

Ba Từ Bằng đến lúc này còn bóp cổ tay tiếc hận, "Chậc, Vân Tập không nên như vậy a!”

"Ai, tôi còn nói nơi này như thế nào khắp nơi đều lộ ra xui xẻo, thì ra là có người bị đuổi ra khỏi cửa đến nơi này. Lưu Cường, cậu có cảm thấy như thế không?" Từ Bằng cùng một "nạn nhân" khác bị hai chữ "Vân Tập" độc hại đã lâu cười nói.

Lưu Cường cười xấu xa: "Anh Bằng, ảnh hưởng nhiều lắm sao?”

"Được, hôm nay chúng ta ra ngoài thả lỏng, không nói chuyện xui xẻo." Từ Bằng ngược lại chỉ chỉ trên sân khấu, "Các người có nghe Tùng Liệt người ta hát chưa? So với người ta mấy người các người cũng coi là hát sao? Không nói đến Tùng Liệt, tôi mua hai con vịt(*), so với các người kêu còn dễ nghe hơn.”

(*)Con vịt: Trai bao

Nhạc sĩ trên đài co quắp đứng trên sân khấu, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

Trong quán bar có không ít con cháu nhà giàu ra vào, hơi chọc vào ai cũng là phiền toái bọn họ không thể chống đỡ nổi.

"Vậy cậu mua đi, như vậy sẽ có thể chọn được vịt." Phó Tình cười lạnh một tiếng.

Người trong quán bar cười rộ lên theo, bầu không khí ngược lại thoải mái.

"Vừa rồi có người nói chuyện sao?" Từ Bằng đặt tay lên tai, "Không phải là một số nhạc sĩ không biết tên ở một quốc gia nào đó tám năm còn "không thành công"?”

"Cậu muốn nghe thì nghe, không muốn nghe liền đi ra ngoài, đừng ở đây không có việc gì kiếm việc." Vân Tập buông trà trong tay xuống, lãnh đạm nhìn về phía cậu ta.

"Yo! Vân Tập! "Từ Bằng khoa trương sải bước đi tới, nắm lấy tay anh dùng sức lắc lắc.

Cậu ta quan tâm nói: "Đã lâu không gặp lâu không gặp, tôi còn tưởng cậu đang bận yêu đương với Tùng lão sư! Tôi nghe nói Tùng Liệt đang chuẩn bị sản phẩm mới, cậu nhất định là nhà sản xuất đi?”

Vân Tập không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.

"Chậc, nhìn đầu óc tôi kìa!" Từ Bằng vỗ ót mình một cái, "Cậu hiện tại không còn sản xuất nữa. Phát hành cũng rất tốt, chính là chạy việc vất vả một chút. Nhưng người trẻ tuổi mà, lăn lộn nhiều trong xã hội không có gì xấu, phải không?”

"Đúng là đã lâu không gặp, lúc trước tôi không chú ý tới tính cách cậu lại thích diễn xuất nghiêm trọng như vậy." Vân Tập nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, "Không nghĩ đến việc tự mình tiến vào giới giải trí sao? Nhân tài không được trọng dụng.”

Rất nhiều người trong quán bar đang nghẹn cười.

Từ Bằng tựa như bị người ta ấn nút tạm dừng, chỉ có mặt càng ngày càng đỏ.

Nửa ngày mới tiến đến bên cạnh Vân Tập hạ giọng: "Cậu đừng đắc ý quá sớm, cậu có biết ai là người đứng tên phòng làm việc sau lưng Tùng Liệt không?”

Lúc này Vân Tập mới không chút hoang mang ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Từ Bằng, cậu đã từng chơi bài brit chưa? ”

Trên mặt Từ Bằng lộ ra vài phần mờ mịt.

“...... Vậy cậu từng chơi mạt chược, phải không?" Vân Tập cười nhìn cậu ta, "Cậu vừa bắt đầu, trước tiên đã mời đối thủ thưởng thức bài trong tay cậu rồi sao? ”

Từ Bằng lúc này mới hiểu được Vân Tập đang đi đường vòng mắng mình không có đầu óc, giọng nói thoáng cái liền nâng lên, "Vân Tập, cậu là một cái chó nhà có tang cũng xứng coi tôi là đối thủ? ”

"Đừng hét, không uống rượu không nghe nhạc, thì ngoan ngoãn về nhà đọc sách đi." Vân Tập lười uổng phí miệng lưỡi so đo với cậu ta, đem trà còn sót lại trong chén một ngụm uống hết, ngay cả hạt cẩu kỷ bên trong cũng nhai.

Chờ Từ Bằng thở phì phì rời đi, Phó Tình đều cười đến sắp té xuống dưới gầm bàn, "Tên này khi nào có thể thấy rõ hài kịch của cậu thiết lập vậy? Quả thực sỉ nhục sẽ giúp nhân loại tiến hóa mà, nếu không có ba cậu ta thì cậu ta thật sự đã xong đời. ”

"Ừm, bầu không khí, cũng rất tốt." Vân Tập theo thói quen xoay ly trên bàn.

Kỳ thật anh vẫn muốn uống rượu, chỉ là gần đây còn đang uống thuốc đông y dưỡng khí, y không dám uống.

"Nhưng thằng ngốc kia thật sự nắm giữ phòng làm việc của Tùng Liệt à? Cậu ta không thể làm cái gì, phải không? Tùng Liệt sẽ không bị ảnh hưởng bởi một studio, chúng ta thì khác." Phó Tình bình tĩnh lại, lại có chút lo lắng.

"Không. Nếu cậu ta thật sự nắm giữ phòng làm việc, cũng sẽ cộng sinh lợi ích với Tùng Liệt." Vân Tập lại nói: "Lợi ích hiện tại của chúng ta hoàn toàn gắn liền với Tùng Liệt, cậu lo lắng cái gì?”

Bờ vai căng thẳng của Phó Tình thoáng buông lỏng, "Tùng Liệt cũng rất thú vị, đã tự mình làm ông chủ, còn thuê ngoài phòng làm việc, thật sự là lười độc đáo.”

"Cậu ta muốn chuyên tâm với âm nhạc, rất bình thường." Vân Tập không muốn nói nhiều về Tùng Liệt, đánh giá ngắn gọn một câu.

Anh nhìn chàng trai trong ban nhạc trên sân khấu đang thu dọn chuẩn bị đứng dậy.

Phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng quen thuộc.

"Thì ra trước đó anh nói cần sử lý công việc rồi nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục một chút, chính là đến loại địa phương này uống rượu, thật vất vả cho anh."

Vân Tập nhìn Tùng Liệt cầm lấy chén whisky không còn một giọt trà của mình, cảm giác có chút đau đầu, "Thật trùng hợp.”

Dung mạo Tùng Liệt ẩn trong bóng tối, chỉ là trán hơi ướt đẫm mồ hôi: "Trùng hợp sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp