Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Ở bệnh viện cả đêm, Vân Tập ngủ không ngon lắm, cố gắng tỉnh táo gọi điện thoại cho Vân Thư.

"Anh, sao vậy?" Điện thoại vừa vang lên một tiếng, Vân Thư bên kia liền nhận.

"Đang bận?" Vân Tập nghe thấy tiếng quang quác bên kia, có âm nhạc cùng tiếng cười to của đám người trẻ tuổi, "Còn là ban ngày đã bắt đầu nằm lười một chỗ?”

"Hôm nay thứ bảy a, em với các bạn cùng lớp chuẩn bị lái xe đến Ô Thị xem lễ hội âm nhạc. Anh, anh có muốn đi cùng không?" Vân Thư hưng phấn, "Anh muốn đi em lập tức lái xe qua đón anh!”

"Các em chơi đi, anh còn có việc. Anh gọi chủ yếu muốn hỏi em, cha có kết quả kiểm tra sức khỏe chưa?" Vân Tập túm lấy một cái đầu dây nhỏ trên chăn giường bệnh, có chút khẩn trương.

"Có rồi, đợi lát nữa em gửi qua cho anh. Ba không có chuyện gì, axit uric hơi cao một chút, nhưng cũng không vượt quá tiêu chuẩn quá nhiều, em đã tịch thu toàn bộ bia của ông ấy." Vân Thư dương dương đắc ý tranh công với anh.

"Ừm, được."

"Nhưng mà anh, sao anh đột nhiên nhớ tới mà kêu ba đi kiểm tra sức khỏe vậy?" Tiếng ồn ào trong điện thoại nhỏ hơn một chút, chắc là Vân Thư đi ra xa đám người kia.

"Ông ấy lớn tuổi, luôn ỷ vào thân thể mình còn khỏe mạnh không hay đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn, anh không yên tâm." Vân Tập có chút mệt mỏi dụi dụi khóe mắt.

"Anh đừng lo lắng, trong nhà có em, em khẳng định sẽ thay anh nhìn chằm chằm lão già thối kia." Vân Thư cười hì hì.

"Không biết lớn nhỏ." Vân Tập hời hợt răn dạy một câu, khẽ cong khóe miệng một chút.

"Anh và ba thật là đủ rồi đấy, suốt ngày quan tâm đối phương lại nhất định phải thông qua chỗ em mới chịu. Tối hôm qua lúc ăn cơm, ba lại hỏi em gần đây anh đang bận cái gì, nói anh là một con lừa ngu ngốc, phàm là chuyện có liên quan với anh ta (Tùng Liệt) cũng không thèm suy nghĩ kĩ càng, chính là tự mình tìm khổ. Anh, em nghe lời này của ba, ý là muốn thả lỏng cho anh, nếu không anh tìm thời gian trở về nghe tiếng gió một chút? Vân Thư đề nghị.

Vân Tập rời đi Vân gia, kỳ thật chuyện của Tùng Liệt chỉ là một ngòi nổ.

Anh cũng rất muốn thử xem không có cây gậy Vân gia chống lưng, mình rốt cuộc có thể đi được bao xa.

So với nhiều đồng nghiệp của mình, anh đã đạt được một số thành tựu, cũng có vốn.

Nhưng dù sao đó vẫn ở dưới đôi cánh của Vân Thế Sơ.

Trên thương trường người khác hay ở sau lưng thường gọi anh là "Vân đại công tử", bề ngoài là tôn xưng, nhưng lại chẳng có bao nhiêu phần kính trọng.

Bởi vì "Vân" đó không phải là một "Vân" trong Vân Tập, mà là một "Vân" trong "Vân Thế Sơ".

Không rời khỏi Vân gia, anh có cố gắng đến đâu, cũng không thoát khỏi cái mác "phú nhị đại".

Nếu đã sống lại một lần nữa, anh đơn giản chỉ muốn làm việc mình muốn làm, không cần vì bất luận kẻ nào tán thành.

"Để sau đi." Vân Tập nói nhẹ nhàng.

"Anh thật là, anh và ba chính là được đút ra từ một khuôn." Vân Thư kết luận xong, đột nhiên làm dễ, "Anh, anh ở đâu vậy? ”

Hai chữ "bệnh viện" suýt nữa đã thốt ra, cũng may Vân Tập kịp thời dừng lại, "Anh ở bên ngoài, đợi lát nữa sẽ về nhà. ”

"Ăn sáng chưa?" Vân Thư lại hỏi anh.

Vấn đề này Vân Tập có thể trả lời, bởi vì buổi sáng phòng bệnh có phát cơm cho bệnh nhân.

"Ăn cháo và bánh bao."

Ăn một miếng cũng coi như ăn.

Vân Thư rõ ràng vẫn không hài lòng với đáp án này: "Anh có thể đừng ăn đối phó như vậy không? Nếu anh lười quan tâm, mỗi ngày em có thể đặt bữa sáng đưa qua cho anh, không ăn thịt bò, thịt dê không ăn tỏi tây, em đều nhớ kỹ. Chỉ cần giao cho em trai anh nha, anh bao hài lòng..."

"Được rồi được rồi, không phải em đang đi cùng bạn học sao? Không có việc gì thì cúp máy đi." Chỉ cần Vân Tập không đề cập đến việc cúp máy, Vân Thư vĩnh viễn sẽ không chủ động cúp điện thoại.

Em ấy có thể hỏi từ bữa sáng đến buổi trà chiều ngày mai.

Cũng không biết di truyền từ đâu miệng hay lải nhải như bà cụ, chuyện gà lẻ chó nát gì cũng có thể nhắc tới không dứt.

Cho nên Vân Tập căn bản không dám để cho cậu biết mình vào bệnh viện.

Hơn nữa biết có quan hệ với Tùng Liệt, Vân Thư có thể sẽ phóng hỏa đốt bệnh viện.

Kết quả câu tiếp theo của Vân Thư liền nhắc tới Tùng Liệt: "Vị siêu sao cấp hiện tượng kia đâu? Khi nào hai người sẽ tiến nhanh đến một đao hai đoạn(*)?”

(*)Chia tay.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Vân Thư bên kia vừa dứt lời, "đại phật" Tùng Liệt đội mũ, khẩu trang đẩy cửa tiến vào.

"Được rồi, tìm bạn học em chơi đi, trên đường chú ý an toàn." Vân Tập dặn dò một câu.

"Ừm, anh nhớ ăn cơm." Vân Thư nói xong, điện thoại vẫn là trạng thái gọi điện thoại.

Vân Tập cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tùng Liệt ở một bên thu dọn đồ đạc, "Cậu đến đây làm gì vậy? ”

"Cái gì mà tôi đến đây làm gì?" trước mắt Tùng Liệt có chút quầng thâm, nhướng mày hỏi ngược lại anh.

"Hôm nay cậu không có lịch trình sao?" Vân Tập chậm rãi lướt xem tờ báo cáo do Vân Thư gửi tới, cẩn thận xác nhận kết quả của mỗi một mục nội dung đã kiểm tra.

"Không có." Tùng Liệt nhìn anh một cái: "Mặc quần áo vào. ”

Vân Tập đối với thái độ này của hắn cũng còn không xa lạ, nhưng cũng không thèm để ý tới, tìm giấy tờ cá nhân trên đầu giường chuẩn bị đi xuất viện.

Tùng Liệt ném mấy tờ đơn lên giường anh: "Cầm đồ lên đi đi. ”

Vân Tập lấy tờ đơn lên nhìn một cái, là hóa đơn xuất viện, đơn thuốc được phát cũng đã lấy xong.

"Thuốc tôi lấy rồi, mau đi." Tùng Liệt đang đập đập vào mấy túi nilon, "Đừng lề mề nữa.”

"Cậu đi trước, tôi không gấp." Vân Tập là một chút khó hiểu.

Bộ dạng nhăng mày nóng nảy của Tùng Liệt anh có thể lý giải, bởi vì bất luận hắn ở lại bao lâu cũng rất nhanh sẽ bị người ta nhận ra, cũng không thể thiếu việc ký tên chụp ảnh trì hoãn thời gian một lúc.

Tuy rằng tính tình không tốt, nhưng Tùng Liệt đối xử với đại bộ phận fan có thể nói là muốn gì được đó.

Ngoại trừ việc fan hâm mộ tên Vân Tập.

"Anh không vội sao? Vậy thì lát nữa làm sao tôi có thể đến nhà của anh?" Tùng Liệt dừng động tác trên tay, cau mày nhìn anh.

"Ai nói cậu muốn đến nhà tôi?" Vân Tập thậm chí còn khó hiểu hơn.

Tùng Liệt sửng sốt vài giây, híp mắt: "Chẳng lẽ Vân Thư ở chung một chỗ với anh? ”

Vân Tập là một chút rõ ràng.

Tùng Liệt hẳn là đã nghe thấy lời nói của bác sĩ, sợ mình ở nhà hôi thối cũng không ai biết, làm chậm trễ hành trình quý báu của hắn.

"Ừm." Vân Tập hàm hồi đáp một câu.

"Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho Vân Thư xác nhận một chút được không"? Tùng Liệt hiếm thấy mà dò hỏi tới cùng.

"Em ấy đang đi chơi ở bên ngoài, không nhất định sẽ tiếp điện thoại." Vân Tập xé băng dính dán vào vết thương truyền dịch ra, ném đi.

Dường như cũng không sợ chậm trễ thời gian, Tùng Liệt đặt thuốc lên bàn: "Ở cùng tôi làm chậm trễ việc anh ở bên ngoài lêu lổng à? ”

"Tôi lêu lổng cái gì?" Vân Tập không nhịn được hỏi ngược lại hắn.

Giọng Tùng Liệt cao lên một lần: "Tám giờ sáng lúc gặp mặt, trên người anh mang theo mùi rượu, đã uống đến mức trái tim bị co thắt tâm thất sớm(*), cậu còn chưa lừa gạt? Vậy anh giải thích, cái gì gọi là lừa đâu? Thế nào mới xem như là tên lừa gạt?”

(*)Co thắt tâm thất sớm (PVC) là nhịp tim tăng thêm bắt đầu ở một trong hai buồng bơm máu thấp hơn của tim (tâm thất).

Vân Tập rất ít khi nghe Tùng Liệt lớn tiếng nói chuyện như vậy, cho dù là khi mắng anh.

"Cậu quản tôi làm gì, không làm chậm trễ chuyện của câu không phải là được rồi sao?" Anh quá lười giải thích cho hắn.

Bởi vì anh cũng không chờ mong Tùng Liệt khoan dung với anh cái gì.

Nhìn anh thay quần dài và áo sơ mi, Tùng Liệt đi tới đi lui: "Anh có biết co thắt tâm thất sớm có thể sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng không? ”

Đêm qua lên mạng tìm kiếm "co thắt tâm thất sớm", càng tìm Tùng Liệt càng không thể ngủ được.

Mấy chữ như "Tâm suy, đột tử" này làm cho hắn cả đêm mở mắt nhìn trần nhà, đến năm giờ sáng còn không có buồn ngủ một chút nào.

"Hậu quả nghiêm trọng? Tôi sẽ chú ý tới chuyện đó sau." Đây đều là chuyện riêng, anh không cảm thấy mình cần thảo luận với Tùng Liệt.

Anh xem lịch làm việc trong điện thoại di động, "Tuần sau sẽ bắt đầu tuyên truyền ca khúc chủ đề của phim truyền hình và ghi hình hai đoạn quảng cáo của nhãn hàng cao cấp, khi đó tôi nhất định sẽ không có vấn đề gì”

Trước mắt Tùng Liệt chính là tài nguyên lớn nhất trong tay anh, nếu tạm thời không thể hủy hợp đồng, khẳng định phải lấy được lợi ích ở mức độ lớn nhất.

Anh lật qua danh sách các nhà đầu tư, "Sau đó, tôi sẽ giúp cậu nhận một quảng cáo nước hoa mới ..."

"Anh có biết tôi ghét ai nhất không?" Sự phẫn nộ trong giọng nói của Tùng Liệt biến thành lãnh đạm.

Vân Tập không biết hắn đang phát điên cái gì, nhưng vẫn phối hợp hỏi: "Người nào?" ”

Nhìn bộ dạng có lệ của anh, Tùng Liệt nửa ngày không nói gì, kéo vành mũ xuống: "Quên đi.”

Cảnh này Vân Tập rất quen thuộc.

Người ta nói quên đi, amh liền rất thức thời không mở miệng.

Dù sao chỉ là nằm viện một đêm, đồ đạc của anh chỉ cần một tay Tùng Liệt là đã thu dọn xong.

Anh đi phía sau trong khoác áo Tùng Liệt.

"Anh." Trên đường không biết từ đâu xuất hiện một tiểu quỷ năm sáu tuổi.

Cậu bé giương tay ngăn cản Vân Tập đang đi ở phía sau, "Anh, anh có thể giúp em một việc gấp không? ”

Vân Tập cúi đầu nhìn cậu, "Việc gấp gì?”

Cậu bé mặc quần áo bệnh nhân nhăn nhăn nhó nhó: "Anh có thể giúp em hỏi anh Tùng Liệt phía trước có thể cho em xin chữ ký được không? ”

Vân Tập có chút buồn cười, "Tại sao không tự mình đi xin? ”

"Bởi vì em sợ anh ấy." Cậu bé đè cổ họng, giống như không muốn Tùng Liệt nghe thấy.

"Anh có quen anh ấy không?" Vân Tập nghi ngờ một đứa trẻ lớn như vậy căn bản không biết chữ ký là gì.

Cậu bé gật đầu thật mạnh, "Ba mẹ em và anh trai em đều thích anh ấy, nhà chúng em có rất nhiều áp phích của anh ấy, em vừa ngẩng đầu đã nhận ra anh ấy ngay. ”

Vân Tập thật sự không giỏi giao tiếp với trẻ con, nhưng cũng không thể ở trước mặt mọi người gọi Tùng Liệt lại.

Anh hoài nghi rất nhiều người tuy đã nhận ra, nhưng lại bị khí tràng người lạ chớ đến gần trên người Tùng Liệt dọa chạy.

Quả nhiên, Vân Tập tùy tiện nhìn lướt qua, thấy một nữ học sinh trung học đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm Tùng Liệt.

Trên lưng cô mang theo túi đựng đầy ắp ảnh, live, Q bản, áp phích từ bar của Tùng Liệt.

Vân Tập có chút không chắc chắn có thể đồng ý với người bạn nhỏ đầy chông mong này hay không.

Nếu thật sự bảo Tùng Liệt ký cho cậu bé, vậy thì những người khác đứng bên cạnh nhất định cũng sẽ tùy thời mà hành động.

Họ thực sự sẽ không thể đi được nữa.

Anh còn đang đứng tại chỗ do dự, Tùng Liệt cầm một hộp sữa mua từ máy bán hàng trở lại.

"Mau trở về phòng bệnh của mình, ngoan." Tùng Liệt vỗ vỗ đầu cậu bé, nhét sữa cho cậu.

Cậu bé nhìn thấy chữ ký chưa khô trên hộp sữa, ánh mắt sáng lấp lánh, "Cha em nói, chờ em khỏi bệnh, sẽ dẫn mẹ anh trai và em đi xem buổi hòa nhạc của anh. ”

"Vậy em phải nhanh chóng khỏe lại." Tùng Liệt khom lưng xuống, vẫn cao hơn cậu một khoảng lớn.

"Vâng!! Cảm ơn anh Tùng Liệt! ”

“......”

Không đến mười giây, Vân Tập đã bị đám người từ bên cạnh Tùng Liệt đẩy ra.

Anh sửa sang lại quần áo một chút, cả người thoải mái đi về phía cửa.

Anh biết, chỉ cần còn một cái tên chưa ký xong, Tùng Liệt sẽ không rời đi.

Âm nhạc là thứ nhất, người hâm mộ là thứ hai.

Chờ người hâm mộ trên toàn thế giới xếp hàng xong, mới đến lượt Vân Tập anh.

Rất tốt, nếu Tùng Liệt bây giờ còn có cái khiến anh bình tĩnh thưởng thức, đó chính là sự nghiệp.

Dù sao kiếp trước đây cũng chính là cái cớ hay chủ yếu nhất hắn dùng để qua loa có lệ với Vân Tập.

Vân Tập đi đến chỗ xe đậu bên ngoài bệnh viện, vừa chuẩn bị mở cửa xe taxi ra, tay đã bị kéo mạnh từ phía sau.

Anh chưa từng thấy Tùng Liệt thở hồng hộc như vậy.

"Tôi để cho anh rồi à!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp