Sao Trời Tựa Anh

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Edit: Leo

Hai mươi phút trước, khi Sầm Nịnh vẫn đang ăn mì ở phòng ăn, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh đang cãi nhau rối bời dưới ký túc xá của nữ sinh trường cao đẳng đào tạo nghề Hà Thanh bên cạnh trường cô. Nguyên nhân là Hạ Vân Khanh đợi Lâm Lộc dưới ký túc xá nữ sinh, nhưng đợi hơn hai tiếng cũng không thấy người, kết quả lại thấy Lâm Lộc vừa cười cười nói nói với một nam sinh khác vừa đi về phía cậu.

Hạ Vân Khanh vốn dĩ rất nóng tính, lần này càng khiến cho cậu cảm thấy bị đùa giỡn như thằng hề, vì vậy đã trở mặt cùng Lâm Lộc ngay tại chỗ.

“Em nói em đang ở ký túc xá, bảo anh đến ngay lập tức. Ông đây ngay cả trò chơi chưa chơi xong đã tắt đi, đứng ngây ngốc chờ em hơn hai tiếng.” Thiếu niên nổi cơn giận dữ cúi đầu nhìn nữ sinh thấp hơn cậu gần mười cm trước mặt, cảm giác bị chèn ép cực kỳ rõ ràng, giọng nói khàn khàn lộ ra mấy phần tức giận.

“Thằng này là ai?” Cậu hất cằm về phía nam sinh đứng bên cạnh Lâm Lộc, giống như đang tuyên thệ chủ quyền vậy.

“Đây là đàn anh vừa giúp em một chuyện, tớ mời anh ấy ăn một bữa cơm. Anh tức giận cái gì chứ. Chẳng phải anh mới đợi hai tiếng thôi sao.” Nữ sinh cũng hơi ấm ức tiến lên kéo vạt áo thiếu niên một cái, tỏ ý cậu đừng tức giận nữa.

Hạ Vân Khanh chưa bao giờ thấy mặt này của Lâm Lộc, giả bộ đáng thương yếu ớt không có tác dụng gì với cậu. Cậu trực tiếp hất bàn tay nhỏ trắng trẻo của nữ sinh đang nắm vạt áo cậu ra, trên mặt lộ ra biểu cảm bất kỳ ai cũng đừng lại gần ông đây.

“Cho nên là đàn anh còn quan trọng hơn anh sao?” Hạ Vân Khanh hoàn toàn không để ý tới nam sinh còn đang đứng ở bên cạnh, cái gì khó nghe cũng nói ra hết.

Nam sinh thấy tình thế không ổn, lúng túng đẩy gọng mắt kính đen trên sống mũi một cái, ngại ngùng nói câu còn có việc với Lâm Lộc rồi vội vã rời đi.

Thật ra Hạ Vân Khanh vốn dĩ nổi giận không hoàn toàn vì phải chờ hơn hai tiếng này, mà còn bởi vì lúc mới thấy Lâm Lộc sánh vai đi cùng nam sinh kia, Hạ Vân Khanh thấy rõ ràng ánh mắt nam sinh kia nhìn Lâm Lộc không đúng lắm. Đều là con trai, cậu biết rõ nam sinh kia chắc chắn có ý đó với Lâm Lộc, mà cậu đối với chuyện tình cảm yêu đương trai gái của mình từ trước đến nay không cho phép có một hạt cát nào, cho nên mới giận không chỗ phát tiết.

Lúc này mới kết thúc giờ ăn cơm tối không lâu, bên dưới ký túc xá có rất nhiều học sinh đi lại, từ hồi nãy đến bây giờ, đã có rất nhiều người nhìn về phía hai người họ bên này. Một phần là bởi vì âm thanh hai người nói chuyện thật sự rất lớn, mặt khác là vì hai người có vẻ ngoài rất xuất chúng, chỉ dừng ở điều đó, nam thanh nữ tú cũng sẽ khiến ánh mắt của người khác dừng trên hai người thật lâu rồi, chứ không nói đến chuyện cãi nhau của cặp đôi nhỏ như vậy. Có rất nhiều người ôm tâm trạng xem náo nhiệt đang vây xem.

Lâm Lộc cảm thấy mặt mũi đều bị ném hết về nhà rồi, cũng không giấu được tức giận, trực tiếp oán giận với Hạ Vân Khanh.

“Hạ Vân Khanh, anh đừng có coi trọng bản thân quá. Nếu tôi không vui thì có thể đá anh đi bất cứ lúc nào. Bây giờ người muốn theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài đến đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh rồi.” Lâm Lộc cũng không cách nào chịu được dáng vẻ hùng hổ dọa người của Hạ Vân Khanh, lời nói trong lúc tức giận hơi tuyệt tình.

“Ông đây vì em mà không theo học khoa chính quy, chạy theo em đến ngôi trường rách nát này, bây giờ em lại nói lời như vậy sao? Lương tâm em bị chó ăn rồi à?” Sau khi Hạ Vân Khanh nghe được những lời này cũng không nhịn được nữa.

“Nếu anh cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, vậy thì chia tay đi. Tôi thấy cũng có không ít nữ sinh thích tướng mạo này của anh đấy, người trước ngã người sau tiến lên với anh cũng không ít đâu.”

Lâm Lộc dường như buột miệng nói ra lời chia tay. Sau khi nói xong những lời này, cô mới nhận ra, mặc dù trước kia thường xuyên gây gổ cãi nhau, nhưng đến nay chưa bao giờ nói ra hai chữ chia tay, cho nên cô cũng không biết tại sao hôm nay bản thân lại đột nhiên nói ra lời chia tay, hoặc là trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy tính cách hai người không hợp, hoàn toàn không thích hợp để ở bên nhau.

“Lâm Lộc, em thật sự không có trái tim.” Hạ Vân Khanh lạnh nhạt nói. Nói những lời này xong liền quay người bước vào trong bóng đêm không chút lưu luyến gì.

Lâm Lộc đỏ mắt kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dài rộng của thiếu niên

biến mất sau khúc quẹo cách đó không xa, trong lòng cô quả thực cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy lấy điện thoại gọi điện Wechat nói với Sầm Nịnh.

Sau đó, Sầm Nịnh mới biết, hóa ra ngày đó vị đàn anh kia quả thật đã giúp Lâm Lộc một việc lớn, chỉ là cái này đều đến sau này mới nói.

Mà từ sau ngày đó, Hạ Vân Khanh cũng không chủ động liên lạc lại với Lâm Lộc. Bình thường khi cãi nhau, đều là cậu chủ động cầu hòa, nhưng từ sau ngày chia tay đó, Lâm Lộc đợi hơn một tuần lễ cũng không đợi được tin nhắn cầu hòa Hạ Vân Khanh gửi đến cho cô.

Đến hôm nay, Lâm Lộc cũng không thể ngồi yên được nữa. Đây là lần đầu tiên sau khi hai người cãi nhau, cô chủ động gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Vân Khanh.

Lộc: 【 Đêm hôm đó, quả thật do tớ quá nổi nóng, nên mới nói ra những lời chia tay. Nếu cậu còn muốn tiếp tục ở bên tớ, tám giờ tối, rừng cây nhỏ kia, không gặp không về. 】

Ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, nhưng cô đợi mãi vẫn không thấy Hạ Vân Khanh trả lời, xem ra cậu vẫn đang giận rồi.

Cô nhìn chằm chằm ảnh giao diện trò chuyện cùng Hạ Vân Khanh. Bối cảnh vẫn là ảnh kỳ nghỉ hè sau lễ tốt nghiệp cấp ba năm đó, khi hai người đi du lịch trên một hòn đảo nào đó, người qua đường giúp bọn họ chụp chung một bức. Thiếu niên thiếu nữ trong ảnh thân mật dựa sát vào nhau, ngồi trên một hòn đá ngầm ngắm nhìn biển rộng mênh mông ở nơi xa, rất xứng đôi.

Lâm Lộc đặt điện thoại xuống, thở dài không biết làm sao. Có lúc tính tình của Hạ Vân Khanh thật sự rất trẻ con, mà chính cô cũng giống vậy, tính cách hai người là không chịu được chút thiệt thòi nào. Nhưng mấy năm nay ở bên cạnh Hạ Vân Khanh, Lâm Lộc cảm thấy bản thân không thể không có Hạ Vân Khanh. Cô đã quen với sự tồn tại của cậu bên cạnh, quen cãi nhau với cậu, quen phụ thuộc vào cậu, cô cũng biết rất rõ mình vẫn rất thích Hạ Vân Khanh.

-

Những ngày cuối tuần, Sầm Nịnh sẽ đi tìm một ít việc làm thêm, chẳng hạn như một số loại công việc bán thời gian. Vốn dĩ cô muốn tìm công việc dạy kèm tại nhà, thu nhập ổn hơn một chút, nhưng thành phố Bắc Kinh này quá lớn, tài nguyên lại nhiều, học sinh trường cao đẳng và đại học cũng nhiều, cạnh tranh lớn, cô nộp hồ sơ lý lịch vào mấy công ty cho dạy thêm tại nhà nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển. Cho nên Sầm Nịnh chỉ có thể bắt đầu từ công việc bán thời gian trả lương hằng ngày.

Thứ bảy cuối tuần đó, Sầm Nịnh làm công ở một nhà ăn âm nhạc trong một trường học cả một ngày. Tiệm này là học sinh mở, học sinh bình thường có gia cảnh tốt một chút ở đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đều sẽ hùn vốn lập nghiệp. Có người mở cửa hàng, có người lại đầu tư một số công nghiệp mới nổi, ví dụ như các cửa hàng thể nghiệm AI hoặc VR.

Sau khi Sầm Nịnh đưa đồ uống cho các vị khách tiêu dùng xong thì đứng sang một bên. Lúc này, cô nghe thấy âm thanh điện thoại di động trong túi thông báo có tin nhắn Wechat đến, nhân lúc hiện tại không có nhiều khách, ông chủ cũng không nghiêm khắc yêu cầu nhân viên đi làm thêm không thể xem điện thoại. Vì vậy Sầm Nịnh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác đồng phục làm thêm ra, nhanh chóng xem qua, mới phát hiện cô bị người khác cho thêm vào một nhóm được đặt tên là: Nhóm Wechat trao đổi của học sinh năm nhất Huyên thành tại Bắc Kinh. Số lượng người đã lên đến mấy trăm người rồi. Xem ra là nhóm học sinh trước đây từng học ở Huyên thành thành lập.

Đang lúc này thì người quản lý nhóm Phong Diệp gửi một tin nhắn tới.

Phong Diệp 【 《 Mời các học sinh năm nhất ở Huyên thành đến tụ họp 》. Thời gian tạm thời quyết định là vào bảy giờ tối thứ sáu, địa điểm sẽ thông báo sau. Các bạn học sinh có thể tham gia xin hãy trả lời trong nhóm, con số và họ tên người tham gia, chơi đô mi nô. Bên này, tớ sẽ thống kê số người tham gia. Những bạn học không tham gia không cần trả lời. 】

Sầm Nịnh cất điện thoại di động đi, trong lòng do dự đủ kiểu, rốt cuộc có nên tham gia hay không đây. Cô đợi một lúc, lại nhìn điện thoại một chút. Lúc này, cô thấy trong nhóm đã lần lượt có người trả lời, cũng nhìn thấy vài người quen: Lâm Lộc, Hà Mộng Kỳ, Hạ Vân Khanh… Cô đợi mãi cũng không thấy cái tên cô tâm tâm niệm niệm hiện ra, vì vậy lại cất điện thoại vào trong túi áo, tập trung vào công việc, không trả lời lại.

Nếu Lục Tinh Diễn nói cũng sẽ đi, Sầm Nịnh cũng đi. Nhưng nếu anh không đi, cô cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần thiết phải đi. Bởi vì cô vốn dĩ không giỏi xã giao, càng không thích những trường hợp quá ồn ào náo nhiệt. Chỉ bởi vì Lục Tinh Diễn, cô mới có dũng cảm bước ra một bước.

Chạng vạng sáu giờ tối, một ngày làm thêm của Sầm Nịnh mới chính thức kết thúc. Từ buổi sáng đến chạng vạng tối, đứng suốt bảy tiếng, cô cảm thấy bắp chân hơi đau nhức, nhưng tiền lương cũng chỉ nhận được năm mươi đồng.

Rời khỏi nhà ăn âm nhạc, sắc trời đã dần tối xuống. Tháng chín hạ tuần (*) tại Bắc Kinh, nhiệt độ ban đêm thấp hơn mấy độ so với nhiệt độ ban ngày, một đợt gió lạnh thổi qua, thổi lá cây xào xạc, Sầm Nịnh mặc áo cộc trắng T-shirt mỏng, đi trong gió. Cô run nhẹ một chút, chân cô rất đau, quả thật đi không nổi, vì vậy cô định đi xe buýt của trường về phòng ăn ăn cơm tối qua loa một chút.

(*) Một tháng gồm có 4 tuần, Một năm có 52 tuần hoặc 53 tuần. Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).

Mặc dù khai giảng đã qua mấy tuần, nhưng chương trình học của học kỳ đầu ở năm nhất đại học cũng không dày lắm, cho nên sau khi học xong, Sầm Nịnh không đi làm thêm thì lại ngâm mình đọc sách trong thư viện. Hơn nữa bởi vì tính cách hướng nội nên dường như cô không quen biết được bạn học hay bạn bè mới, vẫn độc lai độc vãng giống khi ở trường cấp ba như cũ, dường như cô đã quen với cuộc sống như vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Sầm Nịnh mới ra tin nhắn mời tụ họp của bạn học nhận được buổi sáng kia. Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường, mở Wechat tìm nhóm bạn học chung trường kia, mới nhìn thấy tin nhắn mới nhất được gửi cách đây hai giờ trước rồi. Cô kéo lên phía trên một chút, trước đó một tin nhắn là chủ nhóm Phong Diệp gửi. Cậu cho thời hạn cuối cùng là đến trước mười hai giờ tối nay, người không trả lời coi như không tham gia buổi tụ họp chung trường.

Sầm Nịnh lại kéo lên nhìn tin nhắn trước đó, cẩn thận nhìn kỹ từng tin, không bỏ sót bất kỳ tin nhắn nào. Cô xác nhận không có cái tên quen thuộc đó, mà trước mắt, số người tham gia đã có 153 người. Hơi kỳ lạ, các loại tụ họp như vậy trước đây, không phải từ trước đến giờ Lục Tinh Diễn đều là người tham gia tích cực nhất sao? Vì vậy cô mở thành viên nhóm, tìm cẩn thận, rốt cuộc cũng thấy avatar quen thuộc kia. Quả nhiên anh có trong nhóm, vậy chắc hẳn anh đã thấy tin nhắn rồi chứ, tại sao còn chưa trả lời?

Trong lòng tràn đầy nghi vấn, cuối cùng Sầm Nịnh vẫn quyết định đặt một chỗ. Cô sao chép tin nhắn mới nhất kia, dán vào trong khung chat. Trong sự do dự cuối cùng, gõ xuống mấy chữ “154 Sầm Nịnh” sau đó lại xóa đi, tiếp tục gõ vào, ý nghĩ tham gia và không tham gia cứ nhảy qua nhảy lại mấy lần, cuối cùng vẫn bấm gửi đi.

Khiến cô không thể ngờ tới là, vừa gửi tin nhắn đi chưa được ba bốn giây thì đã nhảy ra một tin nhắn mới. Vài con số và tên lướt nhanh qua trước mắt Sầm Nịnh, mà hình ảnh cuối cùng dừng lại trước mắt cô chính là người cố giấu trong lòng nhiều năm, chưa từng quên một giây nào.

“155 Lục Tinh Diễn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp