Thư Dung không bao giờ nghĩ tới quyển sách đầu tiên mà nàng ta bồi tiểu thư đọc lại là tiểu nhân thư(1).
̣(1)Tiểu nhân thư: truyện tranh cổ trung quốc.
Nàng ta ngập ngừng tính nói không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn thôi, trong đầu còn cảm thấy có chút mơ hồ.
Ngược lại, Chung Niệm Nguyệt đọc sách vô cùng chăm chú, không quan tâm đến những ánh mắt kì quái đang nhìn nàng.
Trước khi xuyên qua nàng vừa mới thi đại học xong, nàng đã hoàn thành việc học cao cả nhất của đời người.
Sau khi xuyên qua lại còn phải tiếp tục học sao? Nàng đâu có bị điên? Nàng không chỉ muốn xem tiểu nhân thư mà còn muốn ăn nhậu chơi bời, ai cũng không thể ngăn được!
“Có hơi đói bụng.” Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng.
Thư Dung nhỏ giọng nói: “Khi đi trên đường, không phải đại công tử đã chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư rồi sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Đại ca nghĩ ta là chim hay gì? Ngay cả cháo cũng không có. Món điểm tâm đó vừa khô vừa cứng, thật sự không ngon chút nào.”
Thư Dung không còn gì để nói.
Ca ca nàng ta làm thư đồng cho đại công tử, lúc trước nàng ta đã từng nghe ca ca nói qua, mối quan hệ của đại công tử và tiểu thư thật sự không tốt chút nào. Bây giờ đại công tử đã đồng ý đi cùng tiểu thư đến Quốc Tử Giám, tại sao tiểu thư lại còn kén chọn như vậy?
Chung Niệm Nguyệt lười biếng lật qua trang khác, rồi nói tiếp: “Ngày nào hắn cũng đều ăn cái đó sao? Ngay cả heo cũng biết ngán.”
Thư Dung há hốc miệng, thực sự không nói nên lời.
Sao nàng ta lại có cảm giác giống như tiểu thư đang mắng đại công tử là heo vậy nhỉ.
Chung Niệm Nguyệt lại nói tiếp: “Tuổi còn trẻ mà không có sở thích gì cả nữa chứ? Không bằng ngày khác ta sẽ mang điểm tâm theo cho hắn ăn.”
Thư Dung nghe xong lại tiếp tục ngây người.
Người khác đều nói đại công tử còn trẻ tuổi mà đã có phong thái của lão gia, không chỉ bụng đầy văn thơ, lại còn đẹp trai khôi ngô tuấn tú. Trong tương lai nói không chừng sẽ là Thám Hoa Lang.
Không hề giống như lời tiểu thư nói, nói ngài ấy không có bất kỳ sở thích gì cả. Không phải Đại công tử yêu thích nhất chính là việc học sao?
Sau khi Thư Dung ngẩn người, khuôn mặt cùng lỗ tai đều ửng đỏ, thấp giọng đáp: “Tiểu thư nói phải.”
Nhưng cũng có thể nhìn ra được trong lòng tiểu thư cũng có ca ca của người.
Vậy mà nàng ta làm nha hoàn lại dám nghĩ sai về người, thật là đáng đánh!
Chung Niệm Nguyệt không hề biết tâm tư của Thư Dung đã bay tới phương nào, nàng nhanh chóng đọc xong một quyển rồi lại lấy ra một quyển mới.
Tô Khuynh Nga nhìn thấy thật sự không nói nên lời.
Trong kiếp trước, Chung Niệm Nguyệt cũng chỉ là một mỹ nhân vô dụng, lúc nào cũng giả vờ bản thân thông minh. Kiếp trước nàng ta còn cảm thấy xấu hổ vì xuất thân của nàng ta.
Nhưng bây giờ nhìn thấy…
Dù chỉ là xem tiểu nhân thư cũng không thể chú tâm, cứ chớp mắt vài cái thì đã đổi sang quyển khác…
Tô khuynh Nga làm sao biết được, đối với Chung Niệm Nguyệt khi xem những quyển sách này, chỉ cần nhìn lướt qua thì cũng nhớ được.
Những người khác chỉ lặng lẽ nhìn qua, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm, Chung tiểu thư trước giờ ít khi bước ra cửa, hiện giờ lại ngồi trước mặt bọn họ, bọn họ đều cảm thấy nhất cử nhất động của nàng đẹp đến mức không nói nên lời.
Tô Khuynh Nga nhìn thấy phản ứng của bọn họ, càng nhìn càng thấy không yên tâm.
Tại sao Sơn Chí tiên sinh không giáo huấn nàng vì nàng không tôn trọng lão sư chứ? Là do sự việc của Tam hoàng tử khiến bọn họ cảm thấy lo sợ sao?
“A Anh.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Tô Khuynh Nga không thể không quay đầu qua nhìn.
Đó là giọng của Quận chúa Ninh Bình.
Mẫu thân của nàng là trưởng tỷ của Tấn Sóc Đế.
Tô Khuynh Nga ở trong phủ bị chủ mẫu chèn ép, đương nhiên không có khả năng được vào Quốc Tử Giám để học. Nàng ta hao tốn hết tâm tư mới quen biết được Quận chúa Ninh Bình, ngày tháng êm đẹp đến sớm hơn so với kiếp trước…Đương nhiên, đây là nàng ta tự cho rằng như vậy.
Hôm nay gặp được Chung Niệm Nguyệt, đột nhiên nàng ta thấy rằng cuộc sống hiện tại của nàng ta cũng không tính là thuận buồm xuôi gió, cảm thấy có chút sợ hãi.
Quận chúa Ninh Bình không biết tâm tư của Tô Khuynh Nga, nàng ấy thở dài nói: “Hai ngày nữa ta sẽ đi huyện Thanh Thủy, ta không muốn đi một chút nào cả.”
Tô Khuynh Nga biết tại sao Quận Chúa Ninh Bình không muốn đi.
Vì huyện Thanh Thủy kia chỉ toàn là nông hộ, xung quanh đều là đồng ruộng.
Lúc này bên ngoài có tiếng chân dồn dập bước tới, có người hô lên: “Thái Tử điện hạ tới.”
Sắc mặt của Sơn Chí tiên sinh tối sầm ngay lập tức.
Người bên ngoài cửa lại nói: “Thái Tử điện hạ nói ngài ấy sẽ đứng chờ, mời tiên sinh tiếp tục.”
Lúc này sắc mặt Sơn Chí tiên sinh mới tốt hơn được một chút.
Những người bên trong cánh cửa đều nghe thấy rất rõ.
Không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.
Thái Tử là tới tìm nàng sao?
Cuối cùng cũng đã tới giờ tan học.
Sơn Chí tiên sinh lắc đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Lớp Thủy có hai vị lão sư, Sơn Chí tiên sinh đã lớn tuổi nên hơi cổ hủ, Lăng Thương tiên sinh tuổi còn trẻ, mới đạt được chức vị tiến sĩ vào năm ngoái nên tính cách cũng thoải mái hơn không ít.
Ngay cả các vương tử quý tộc cũng có chút sợ hãi ông.
Chỉ vì chữ viết của Sơn Chí tiên sinh thực sự rất đẹp, nên có rất nhiều vương tử quý tộc ưu ái ông, thường xuyên qua lại, ở trước mặt bọn họ ông cũng có ba phần thể diện.
Đây là lần đầu Sơn Chí tiên sinh thấy có người không đọc [Luận ngữ] [Trung Dung] mà lại dám xem những thứ này ngay trước mặt ông.
Hôm nay ông tới cũng nghe nói Chung tiểu thư đã lấy ghế đánh Tam hoàng tử nhưng vẫn bình yên vô sự trở lại Quốc Tử Giám…
Sơn Chí cổ hủ nhưng cũng phải là kẻ ngu dốt, chỉ lặng lẽ thu lại toàn bộ dáng vẻ của Chung Niệm Nguyệt vào mắt, ngày khác sẽ nói với Chung đại nhân vài câu.
Chung đại nhân là một người tài năng xuất chúng! Việc đọc sách đối với ông ấy rất quan trọng.
Có lẽ ông ấy sẽ không dung túng cho việc này.
Sơn Chí vừa nghĩ đến điều này, vuốt râu vui vẻ mỉm cười.
Sơn Chí Tiên sinh vừa mới bước ra, Kỳ Hã bước vào lớp ngay lập tức, vẫn như cũ đi đến bên cạnh Chung Niệm Nguyệt.
“Biểu muội, hai ngày nữa ta sẽ đi tới huyện Thanh Thủy, biểu muội có muốn đi chung không?”
Chung Niệm Nguyệt không thèm ngẩng đầu, lên tiếng nói: “Không đi.”
Trước kia Kỳ Hãn chưa bao giờ phải lấy lòng Chung Niệm Nguyệt nhưng hắn đã mở lời nên cũng không thể bỏ cuộc được.
“Từ khi biểu muội sinh ra tới nay chắc chưa từng ra khỏi kinh thành đúng không?”
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, lọc lại ký ức của nguyên chủ.
Hình như đúng là vậy.
Trong truyện cho tới lúc Chung gia sụp đổ thì Chung Niệm Nguyệt mời rời khỏi kinh thành.
Nhưng hai việc này đâu có giống nhau?
Sở dĩ Chung Niệm Nguyệt tới Quốc Tử Giám xem tiểu nhân thư, là vì nàng muốn ra cửa nhiều một chút.
Nếu nàng không đi học thì cũng sẽ giống như các tiểu cô nương bằng tuổi khác suốt ngày ở trong phủ, ngắm hoa, làm thơ, vẽ tranh rồi lại nói muốn cùng ai đính ước hay xiêm y của ai xinh đẹp hơn…Thật sự là không thú vị chút nào.
Kỳ Hãn nói không ngừng: “Ta nghe thuộc hạ nói, trong huyện Thanh Thủy có nuôi gia cầm, mùi vị rất khác so với nuôi trong kinh thành…”
“Mấy ngày tới huyện Thanh Thủy sẽ có tuyết rơi, tuyết có thể dày tới mức…”
Chung Niệm Nguyệt nghe xong cũng có chút động lòng.
Nàng sẽ được chơi trượt tuyết!
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu, cười tươi nhìn Kỳ Hãn: “Biểu ca đừng hối hận vì mang ta đi theo là được.”
Hắn đáp: “Đây là chuyện đương nhiên.”
Tô Khuynh Nga kia đã tự nhận định nàng cùng Kỳ Hãn có quan hệ.
Vậy nàng tận lực tránh bọn họ thì có ích gì chứ?
Bọn họ là cái thá gì? Không có đạo lý nào kêu nàng phải trốn tránh cả một đời!
Nàng sai bảo Kỳ Hãn như chân chạy vặt, không phải tốt hơn sao?
Chung Niệm Nguyệt mỉm cười đóng sách lại, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Khóe môi Kỳ Hãn hơi giật giật, lại nói: “Biểu muội phải về phủ sao, để ta đưa muội về?”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Không cần.”
Vừa dứt lời, nàng ngọt ngào gọi: “Ca ca.”
Vẻ mặt Chung Tùy An vốn đang lạnh lùng nghiêm túc, ngay lập tức trở nên dịu dàng hơn.
Hắn nhìn Kỳ Hãn hành lễ, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, khi ngẩng đầu cũng không hề có một chút vui vẻ.
Kỳ Hãn nắm chặt tay, sao hắn lại cảm thấy…Chung Tùy An hình như có thành kiến với hắn?
“Đi thôi.” Chung Tùy An cùng Chung Niệm Nguyệt bước ra cửa.
Kỳ Hãn nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi thì hơi ngây người một chút.
Đột nhiên hắn nhớ lại.
Chung Niệm Nguyệt cùng đại ca của nàng, chẳng phải quan hệ không tốt sao…
Chung Niệm Nguyệt không còn dính lấy hắn nữa.
Điều này đánh thẳng vào tim hắn, bất giác hắn nắm chặt tay hơn, giống như có món đồ nào đó đang cố gắng trốn khỏi lòng bàn tay của hắn vậy.
Trên đường trở về Chung Niệm Nguyệt đã nói với Chung Tùy An về việc đến huyện Thanh Thủy chơi.
“Nếu đi vào mùa hè sẽ tốt hơn.” Chung Tùy An nói: “Thôn trang trồng rất nhiều loại dưa như là dưa chuột, dưa hấu gì đó đều có. Vào mùa đông rất lạnh, có rất nhiều vương tử quý tộc đều không muốn đi.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, hay là đi vào mùa hè cũng được.
Chỉ là lúc đó có khi nguyên chủ đã trở lại, nàng cũng đã về thế giới của mình.
Ngoài miệng Chung Tùy An vẫn khuyên nhưng tới hôm đó, hắn vẫn sai người chuẩn bị đồ đạc cho Chung Niệm Nguyệt.
Phụ thân bận rộn công việc, trong phủ không còn trưởng bối nào khác, huynh trưởng như cha phải chịu trách nhiệm.
Cùng đi với Chung Niệm Nguyệt mấy ngày, hôm nay lên xe ngựa lại không nhìn thấy bóng dáng của Chung Niệm Nguyệt, Chung Tùy An cảm thấy có chút không quen.
Lúc này, có hạ nhân trong phủ chạy tới trong tay cầm theo một cái hộp, vội vàng nói: “Đại công tử, lúc tiểu thư đi nói là muốn đưa cho ngài mang đi.”
Chung Tùy An cầm lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là chút thức ăn.”
Chung Tùy An lắc đầu: “Ta đã ăn sáng rồi.”
Nhưng nói xong hắn vẫn nắm chặt hộp đồ ăn trong tay cũng không kêu hạ nhân mang về.
Chung Tùy An không có thói quen hoang phí như các quý tử khác nên vẫn cầm hộp thức ăn tới chỗ học.
Chờ tới lúc nghỉ giữa giờ, hắn sợ đồ ăn nguội nên lấy ra dùng.
Người khác nhìn thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, bước tới chỗ hắn.
“Đây là món gì vậy? Nhìn rất mới lạ!”
“Là đầu bếp trong phủ huynh làm sao?”
“Cho ta một ít với!”
Hộp đồ ăn thật sự rất nhiều, lúc này đã có chút nguội.
Chung Tùy An hơi do dự một lát rồi mới chia cho bọn họ một ít.
Tới lúc tiên sinh bước vào lớp, chỉ nghe thấy tất cả bọn họ đều nói: “Ăn ngon! Ăn rất ngon!”
Lại nhìn đến học viên Chung Tùy An mà ông vô cùng tự hào kia, lúc này mặt hắn đã biến đen, trong ngực ôm một hộp đồ ăn dương như không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai.
Hắn cũng không biết tại sao hộp đồ ăn này lại ngon đến như vậy, so với đầu bếp trong phủ nấu hoàn toàn không giống nhau.
Hoặc có thể nghĩ rằng do muội muội đã dành hết tâm tư để chuẩn bị cho hắn.
Hắn không nên để tâm ý của muội muội bị bọn họ phá hư.
Đám người vây quanh vui vẻ mà nhìn Chung Tùy An.
Ăn được của huynh ấy rồi! Nhìn vị Chung công tử còn nhỏ tuổi lại vô cùng có nề nếp này, thường ngày ít nói ít cười thì ra cũng không khác gì bọn họ, cũng sẽ khó chịu cũng sẽ không vui vẻ, ôm hộp đồ ăn giống như đang ôm bảo bối vậy. Phong độ quân tử chả thấy đâu, bọn họ dường như cảm thấy Chung đại công tử đã hạ phàm, giống người thường hơn rồi!
Trái tim Chung Tùy An cảm thấy cực kỳ đau khổ!
Chờ đợi hơn nửa ngày, hắn lập tức đi tới hỏi hạ nhân kia.
Hạ nhân nói: “Phu nhân rất thương tiểu thư nên trong viện của người được xây thêm một phòng bếp nhỏ.”
Chung Tùy An ngạc nhiên hỏi: “Phòng bếp nhỏ sao? Vậy tiền công cũng là tự nàng bỏ ra à?”
Hạ nhân gật đầu: “Chắc là vậy ạ.”
Chung Tùy An mím môi, rồi nói: “Về sau chi tiêu của phòng bếp nhỏ, cứ lấy tiền riêng của ta là được.”
Muội muội của hắn vẫn là tiểu cô nương, mỗi ngày đều muốn mua chút son phấn, búp bê nhỏ…Phụ thân thì lại khó tính, không cho tiêu tiền lãng phí, tiền riêng của nàng sao mà đủ dùng chứ?
Chung Tùy An không hề biết rằng, nương của bọn họ đã trả hết chi tiêu riêng của Chung Niệm Nguyệt.
Chung Tùy An nghĩ ngợi một chút lại nhớ đến muội muội của mình.
Chung đại nhân bên kia cũng đang nhớ tới nữ nhi.
Nói đúng ra thì ông không nên để cho Chung Niệm Nguyệt, một tiểu cô nương đi tới cái huyện Thanh Thủy gì đó.
Nhưng ông không thể nhịn được khi Chung Niệm Nguyệt làm nũng với mình.
Hơn nữa mỗi năm đi huyện Thanh Thủy cũng là vì chính sự, không phải tham quan vui chơi gì, cho nữ nhi đi nhìn thấy cảnh tình nhân gian, để không bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt, cũng là chuyện tốt…nên ông mới đồng ý.
Nhưng lúc nữ nhi đi ông lại cảm thấy cả người có chút không thoải mái.
“Đại nhân, vụ án này rất khó giải quyết sao?” Người bên cạnh thấp giọng hỏi.
Chung đại nhân lắc đầu.
Nghĩ thầm, trước giờ chưa từng được nữ nhi làm nũng, hiện tại được rồi, thì ông hiểu ngay tại sao thê tử của ông lại cưng chiều nàng lên tận trời như vậy. Nhưng cái người làm nũng kia hôm nay lại không ở trong phủ.
Còn đang nghĩ ngợi, Chung đại nhân nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi tới, hắn khom người nói: “Đại nhân, Sơn Chí tiên sinh của Quốc Tử Giám cầu kiến.”
Chung đại nhân cùng Sơn Chí tiên sinh có vài phần giao tình cũng bởi vì chữ viết của ông ta.
Trong lòng ông nghĩ chẳng lẽ Sơn Chí tới là vì nữ nhi…
Vậy cũng tốt, có người cùng ông nói chuyện, cũng bớt đi vài phần lo lắng.
Chung đại nhân gật đầu kêu hạ nhân mời ông ta vào.
Sơn Chí lịch sự chào hỏi, sau đó nói: “Chung đại nhân có lẽ không biết, lệnh ái ở Quốc Tử Giám mấy ngày nay chỉ đọc mấy thứ linh tinh đó…”
Chung đại nhân không nghĩ tới, Sơn Chí này vừa tới đã bắt đầu phê bình nữ nhi của ông.
Chung đại nhân cau mày nói: “Nữ nhi của ta tuổi còn nhỏ, hiện tại mới bắt đầu đọc sách, tiên sinh yêu cầu cũng quá là khắc nghiệt rồi.”
Ông ta rụt người lại ngay lập tức.
Sơn Chí mang một bụng đầy cáo trạng đi tới, bây giờ chỉ đành phải nhịn xuống.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Chung đại nhân.
Tính tình của Chung đại nhân sao lại thay đổi rồi?
Chung đại nhân càng nghĩ càng cảm thấy không vui
Nữ nhi của ông ốm yếu như vậy, lúc này trên đường ra khỏi kinh thành tuyết rơi dày đặc như vậy không biết nàng có cảm thấy lạnh không?
Chung Niệm Nguyệt hắt xì một cái, vén màn ra, nhìn đoàn người sau khi ra khỏi kinh thành thì chia thành hai con đường khác nhau.
Vừa nãy nàng mới biết được, thì ra đi tới huyện Thanh Thủy gì đó không phải là để vui chơi.
Xuân hạ thu đông, mỗi mùa hoàng thất đều chọn một huyện gần kinh thành để đưa các vương tử quý tộc tới đó.
Nếu là mùa xuân, phải xắn ống quần tự mình trồng trọt.
Nếu là mùa hè thì phải hái trái cây.
Nếu là mùa thu thì giúp thôn trang thu hoạch.
Nếu là mùa đông thì sửa mái nhà cho những nông hộ bị hỏng.
Vì như vậy mới có thể thấy rõ những gì đã viết trên sách, không bị vinh hoa phú quý làm mờ con mắt, thị sát dân tình.
Để không bao giờ quên, chính mình làm vương tử quý tộc, có địa vị cùng tài phú thì cũng nên vì thế gian này làm chút chuyện gì đó…
Chung Niệm Nguyệt chép miệng nghĩ thầm, suy nghĩ của hoàng đế triều Tấn này đúng là khá tốt.
Kỳ Hãn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt vén màn nhìn ra bên ngoài, không nhịn được nói: “Đó là đại ca cùng một vài vương tử quý tộc đi tới huyện Thanh Thủy trước, chúng ta sẽ tới sau.”
Khi nói ra lời này trên mặt Kỳ Hãn hiện lên vẻ không cam lòng.
Đại ca trong miệng hắn tất nhiên là Đại hoàng tử.
Vì sao phải chia ra hai đường cũng không khó để đoán.
Vì thường xuyên tới nên đám quan huyện vẫn sẽ nhớ, chỉ cần thấy đội ngũ của kinh thành thì sẽ kêu dân tình chi tiêu tiền bạc, tạo ra cảnh dân tình yên bình để nghênh đón bệ hạ đến.
Vậy thì sao có thể nhìn ra được tình cảnh thật sự của người dân chứ? Ngược lại còn hao tốn không ít tiền bạc.
Kỳ Hãn đương nhiên là muốn đảm nhiệm vai trò của Đại hoàng tử.
Hắn nói: “Nếu đi đường kia, hẳn là biểu muội ít chịu khổ hơn một chút.”
Kỳ thật huyện Thanh Thủy cách kinh thành không xa lắm, bọn họ nếu đến chậm hơn một chút thì trời vừa tối họ cũng đã tới được cổng huyện Thanh Thủy.
Chung Niệm Nguyệt lấy áo choàng của Kỳ Hãn xếp thành một cái gối mềm mại, lại lấy lò sưởi của hắn ôm vào trong ngực, yên ổn ngủ một giấc.
Mở mắt ra một lần nữa thì tới nơi rồi à?
Kỳ Hãn đã xuống xe ngựa.
Chỉ có một tiểu thái giám canh ở trước cửa xe ngựa, thấy nàng tỉnh lại thì nói: “Thái Tử đang bận sắp xếp, tiểu thư ở trong xe chờ một chút.”
Bọn họ đang ở thôn trang của vùng ngoại ô.
Đột nhiên thôn trang thấy nhiều người tới như vậy, nên bận tối tắp mặt mày.
Chung Niệm Nguyệt mới vừa tỉnh ngủ, cảm thấy có chút lạnh.
Lò sưởi nhỏ trong tay cũng không có tác dụng nữa.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài đã đốt lửa chưa?”
Tiểu thái giám nói: “Mới đốt được một chỗ.”
Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt vén màn ra, bọc kín bản thân không còn một kẻ hở rồi bước xuống.
Tiểu thái giám hơi há mồm: “Tiểu thư đi đâu vậy?”
Chung Niệm Nguyệt: “Sưởi ấm.”
Tiểu thái giám vẫn có lời còn chưa nói xong, hắn ta đuổi theo ngay lập tức.
Thật là, trong đoàn người của bọn họ còn có bệ hạ nữa. Thân thể bệ hạ quý trọng, đương nhiên nơi đốt lửa chính là ở chỗ bệ hạ, Chung tiểu thư sao có thể đi tới đó sưởi ấm được? Sao lại không chịu chờ một chút chứ?
Chung Niệm Nguyệt theo ánh lửa đi đến gần.
Nàng nhìn thấy Mạnh công công đứng ở đó, bên cạnh là Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế đang mặc thường phục, xiêm y màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cùng màu. Lông mày hắn dính chút tuyết, giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Lúc nàng đang nhìn Tấn Sóc Đế, Tấn Sóc Đế cũng nhìn thấy nàng.
Người bên cạnh đang tức giận tính mắng tiểu cô nương này không hiểu chuyện, sao có thể dám đi thẳng tới chỗ này!
Chung Niệm Nguyệt thanh thúy nói: “Lạnh muốn chết, ta có thể sưởi ấm ở đây được không?”
Nơi này không chỉ đốt lửa mà còn có cả hai cái bếp lò.
Một bếp nấu nước, một bếp nấu cháo thịt.
Chung Niệm Nguyệt cũng không thèm quan tâm Kỳ Hãn đi đâu.
Kỳ Hãn thân là Thái Tử, phải thu xếp rất nhiều việc, nếu thu xếp không tốt phụ hoàng hắn sẽ không hài lòng.
Chung Niệm Nguyệt xoa xoa bàn tay, bước tới gần ánh lửa.
Đứng bên cạnh Mạnh công công.
Lúc đầu Mạnh công công còn kinh ngạc, Chung tiểu thư sao cũng tới đây? Sau đó ông không nhịn được bật cười.
Chắc là sợ lạnh.
Chung tiểu thư ngay cả mệt mỏi còn sợ.
Lúc này hạ nhân đứng bên cạnh múc một chén cháo thịt đưa tới cho Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế nhướng mi: “Đưa cho nàng trước.”
Người đó ngạc nhiên ‘nàng’ là ai?
Mạnh công công cười nhận lấy, đặt vào trong tay Chung Niệm Nguyệt, nói: “Ở đây, tiểu thư là nhỏ tuổi nhất, tiểu thư ăn trước đi.”
Kỳ Hãn bận bịu đã lâu, giày vớ đều bị tuyết làm ướt, gió thổi qua không nhịn được mà run.
Thật sự rất lạnh.
Biết sớm như vậy thì không nên mang biểu muội đi cùng.
Kỳ Hãn nghĩ thầm.
Cũng không biết bây giờ nàng khó chịu tới mức nào…
Kỳ Hãn nghĩ như vậy thì quay lại xe ngựa tìm người ngay.
Trong xe ngựa đã trống không.
Đi thêm mấy bước thì nhìn thấy, biểu muội của hắn lớn mật ở chung một chỗ cùng phụ hoàng sưởi ấm, còn cầm chén của phụ hoàng thoải mái ngồi ăn.