Kể ra làm diễn viên cũng nhàn, khi nổi tiếng thì ai cũng gọi kêu đi quay quảng cáo.

Nhưng đến khi được coi là hết thời thì lại ở một chỗ ăn nằm đến béo ra vẫn mặc sự đời.
Lâu rồi cũng không thấy hình ảnh của Thẩm Quân Ngọc xuất hiện trên tivi nữa, cũng chỉ có mấy tờ báo lẻ tẻ viết về cậu nhưng lại không có ai quan tâm mấy.
- Miêu Tứ, cuộc sống ở thế giới này của ta có phải là nhàn rỗi quá rồi không?
Nằm lăn lóc trên giường, Thẩm Quân Ngọc mang giọng điệu buồn chán hỏi.
Hệ thống phụ ngồi gặm từng miếng cá mà không quan tâm cậu cho mấy! Mà mèo thích ăn cá là chuyện bình thường thôi mà.
- Trả lời ta đi, lát nữa ta mua cá tươi cho!!
Nghe đến cá thì con mèo béo này lại ngồi trên người cậu.

Dụi dụi mặt vào thân Quân Ngọc.
Quân Ngọc xách con Miêu Tứ lên nhào nặn.
- Đồ con mèo tham ăn này! Không giúp ta thì thôi chứ, còn dám làm bẩn áo ta nữa.
Cậu tức giận quát.
- Tiểu Nhất khi nào mới chịu về đây? Ta thật sự không muốn chơi với chủ nhân tí nào.
Mèo nhỏ gào thét trong vô vọng.
Nếu như bây giờ hệ thống Tiểu Nhất ở đây thì cậu không rảnh rỗi như thế này đâu.

Thật sự là như vậy thì bây giờ cậu không phải làm việc thì cũng phải công lược rồi.

Tiểu Nhất làm việc rất nghiêm túc cho nên hắn không cho cậu nghỉ một ngày nào đâu.
[Ting! Hệ thống thông báo có nhiệm vụ mới]
Đang chơi mà hệ thống lại thông báo.

Thật làm người ta tụt hứng chết đi được.
- Ngài có muốn mở khóa nhiệm vụ không ạ?
Hệ thống phụ Miêu Tứ lên tiếng.
- Hỏi thừa! Mở thì mở nhanh đi.

Ta sắp chán chết rồi đây này.
Miêu Tứ với cái chân nhỏ lên mở khóa nhiệm vụ mới.
[Nữ chính đang bị bắt cóc.

Nhiệm vụ bắt buộc, trong vòng một tuần phải giải cứu nữ chính]
- Ta không làm! Lỡ nữ chính yêu ta luôn thì mệt lắm.
Đọc xong nhiệm vụ, Thẩm Quân Ngọc dứt khoát nói.

Nhưng mà đây là nhiệm vụ bắt buộc, muốn không làm thì cậu thay nữ chính rồi bị người ta bắt.
- Vậy ngài muốn thay nữ chính bị bắt sao?
- Ta đâu có điên.

Nữ chính bị bắt thì sẽ có nam chính cứu thôi, mấy việc này đâu liên quan đến ta chứ.
Quả thật là không liên quan đến cậu.

Nhưng, nếu cậu không cứu nữ chính trước thì đối tượng công lược của cậu là Trần Từ Liên đi cứu.
Theo như kịch bản thì ngay đoạn này, Trần Từ Liên bắt đầu có xuất hiện tình cảm với nữ chính đó.

Cũng từ đây mà cốt truyện sẽ rối tung rối mù lên.
- Hay là ta thay nữ chính bị bắt nhỉ?
Trong đầu cậu bỗng loé ra một ý tưởng.

Thật sự người cứu là Trần Từ Liên thì không phải tiến độ công lược của cậu sẽ nhanh hơn sao.

Thay nữ chính là cậu rồi bị bắt, lúc đó thì đối tượng công lược của cậu không phải sẽ có nhiều thiện cảm hơn rồi.

Hai người sẽ happy ending, cuối cùng thì cậu có thể đến thế giới tiếp theo rồi.
- Nhưng mà nữ chính bị bắt để đi làm gái.

Kí chủ mà bị bắt thì có mà chơi với mấy bà trên năm mươi tuổi hả?
Miêu Tứ thấy cái ý tưởng lớn đó của cậu xàm quá.

Nếu như cậu thay thì cũng chỉ làm vậy thôi.
- Nữ chính làm gái mà anh ta vẫn yêu sao? Ngươi nói như chuyện của Thúy Kiều với Kim Trọng nhỉ?
Vẻ mặt khinh thường của cậu lại hiện lên.

Hệ thống này suy nghĩ không chu đáo tí nào cả.
Nếu thực sự là như lời Miêu Tứ nói thì cậu cũng nghĩ ra đường lui rồi.

Chẳng phải cậu có hệ thống giúp đỡ sao? Đến lúc đó chỉ cần gọi hệ thống ra đưa mình vào không gian hệ thống là được mà.

Nghĩ đến đây thôi mà Thẩm Quân Ngọc tự luyến khen mình thông minh.
- Vậy khi nào nữ chính bị bắt đây?
Nhặt lại chút liêm sỉ, gương mặt cậu nghiêm túc hỏi.
- Mười giờ, thứ hai tuần sau nữ chính bị bắt.

Địa điểm là ở nhà của cô ấy luôn.
Rất nhanh, hệ thống phụ lục tìm ra được thông tin của nữ chính.
- Vậy nhà của nữ chính ở đâu?
- Chờ một chút, tôi tìm ngay đây.
Ngồi chờ một lúc lâu Miêu Tứ mới tìm ra địa điểm nhà của nữ chính.

- Nhà cô ấy ở trên mặt đất...
Thẩm Quân Ngọc cắt ngang lời hệ thống nói.
- Không ở trong mặt đất thì chẳng lẽ ở dưới đáy xã hội sao?
- Là "mặt đất vàng" ở khu Linh Hàn, gần đường Hà Kiêu.
Mặc dù nói rất chi tiết nhưng đối với dân mù đường như cậu thì làm sao mà biết được.

Bao năm cậu đi học muộn cũng là tại vì tội mù đường, thường xuyên đi sai đường.
- Meo...Nếu cậu muốn thay thế nữ chính bị bắt thì bây giờ phải công lược thành công Trần Từ Liên trước.

Phải dùng thật nhiều từ để ám chỉ đến việc này thì may ra cậu mới được cứu a~
Miêu Tứ tiếp tục giảng dạy.
Mà trước khi quyết định thì cậu nghĩ ra trước rồi.

Mấy lời này của hệ thống phụ chỉ là đang nói lại suy nghĩ của cậu mà thôi.
....
Chiều hôm đó cậu lếch xác đến công ty tìm anh...!để hy vọng anh quên chuyện tối qua đi.

Đây cũng là một phần nhỏ trong kế hoạch mà thôi, ai ngu mà khuyên quên thật chứ.
Cậu còn mong anh nhớ lại nữa kìa! Ngoài mặt và trong lòng nó khác nhau lắm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play