Đọc hết lá thư, hai hàng nước mắt anh lăn dài trên má.
Đã lâu, lâu lắm rồi anh không khóc.
Khi đó, khi Diệp Thiễu Ngưng nói muốn ly hôn anh còn tưởng rằng cô đoạn tuyệt tình cảm mà không quan tâm đến mình nữa, phật ý mình nên anh mới đồng ý ly hôn.
Nhưng không ngờ, cho đến cuối cùng cô vẫn yêu anh như vậy.
Dan díu năm đó, không phải do anh chủ động mà do chính mẹ và Phục Nghiên bày ra nhằm phá vỡ tình cảm của cả hai.
Nhưng nó thâm độc và chua xót, cô không thể chịu được.
Anh biết cô buồn chứ, biết hơn bất kì ai nhưng chẳng làm được gì.
Vì chưa kịp nói thì chỉ dựa vào tình huống đó thôi cũng khiến cô không muốn nhìn anh cả đời rồi.
‘’Ngưng Nhi, xin lỗi em.
Anh xin lỗi, anh thật hèn nhát nên chẳng dám bước tới níu giữ em.
Em tha thứ cho anh được không?’’
Anh nói dứt câu thì có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cây lá xung quanh va vào nhau xào xạc, đung đưa từng nhịp theo gió.
Anh lưng lẻo nhìn theo cơn gió và hỏi một câu ‘’Liệu có quá muộn không?’’
Thì lúc này câu nói của Sở Thuần Sương lại văng vẳng đâu đó trong tâm trí anh.
‘’Không có gì là không thể cả.
Anh chắc chắn 100% rằng chị ấy thật sự yêu Phụng Kiêu Duẫn sao?’’ Đúng, em gái anh nói đúng, anh cần một lần làm liều để giữ lại thứ mình muốn khi chỉ còn một tia hy vọng.
Không thành công còn hơn không làm gì cả, kết quả thì cứ để thời gian trả lời thay bạn, còn bây giờ, bạn chỉ cần cố gắng hết mình với mục tiêu đặt ra thôi.
Bước đến cạnh chiếc tủ kính lớn cạnh mình, anh mở ra.
Bên trong là nơi lưu trữ những điều tươi đẹp mà Đãng Nhân và Thiễu Ngưng đã trải qua khi còn trẻ, từng thứ, từng thứ anh vẫn còn giữ lại.
Chưa bao giờ vứt đi, cũng chưa bao giờ có ý định vứt đi.
Mở một cuộn băng cát - xét lên, anh dành cả buổi tối hôm đó để nghe lại hết chúng.
‘’Thế giới rộng lớn, mênh mông chẳng thấy lối đi, nhưng thật may là hai ta sẽ có nhau ở bên.’’
‘’Từ nay em không được xõa tóc, vì yêu em là bắt buộc.’’
‘’Thật ra, việc gặp gỡ những người khác cũng như một phép thử, nếu vượt qua được, người đó chắc hẳn yêu bạn rất nhiều.’’
‘’Nếu yêu nhau, người ta sẽ biết cách làm cho đối phương không phải buồn lòng vì mình.’’
‘’Nếu cuộc đời đối xử tệ với anh, đừng lo em sẽ sử dụng tất cả sự dịu dàng và ấm áp em có, để bù đắp những gì mà em phải chịu đựng.’’
‘’Cuộc sống, bởi vì để tâm cho nên mới đau khổ; bởi vì nghi ngờ nên mới tổn thương; bởi vì xem nhẹ cho nên mới vui vẻ; bởi vì đạm bạc, nên mới có dài lâu.’’
Đó điều là những lời cả hai từ thời thanh xuân gửi tới bản thân của tương lai, sao anh có thể quên được chứ.
Nhưng khi đó nói ra thì dễ, cớ sao bây giờ muốn làm lại khó đến vậy nhỉ? Trên tay anh vẫn còn 1 cuộn cát - xét cuối cùng, chính là cái mà bây giờ anh không dám nghe, không dám đối diện với điều mình nói trong quá khứ.
Nhưng cuối cùng, cũng mạnh dạn mở lên nghe một lần nữa.
‘’Người tin tưởng bạn họ sẽ không để bạn giải thích nhiều, người không tin tưởng bạn thì giải thích đến mấy cũng chỉ là biện minh thôi.’’
Hít một hơi, tới ngăn tủ lấy chiếc nhẫn cưới cũ của cả hai ra.
Nhưng đã nói, anh vẫn rất nâng niu từng thứ có liên quan tới cô vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Bây giờ Sở Đãng Nhân anh cũng biết bản thân mình nên làm gì, cần làm gì và muốn gì, thứ gì mà anh muốn tìm hiểu, tất cả nên là anh tự mình tìm câu trả lời.
Hít một hơi thật sâu, kế hoạch theo đuổi lại vợ cũ của anh chính thức bắt đầu.
‘’Nhưng khoan, giờ mình cần làm gì?’’ Ừm thì lâu không động đến tình yêu nên kinh nghiệm thiếu hụt ý mà, cần thêm một trợ thủ giúp đỡ là được.
Anh mở điện thoại lên, vào danh bạ, chọn số điện thoại mình muốn và gọi.
Khi đầu dây bên kia đã nghe thì anh nói:
‘’Sương Nhi, em nói đúng, anh cần theo đuổi lại cô ấy.
Nhưng, anh không biết nên bắt đầu từ đâu cả, giúp anh đi bé con.’’ ‘’Xí, đợi chút.
Em qua ngay.’’ Thật ra Sở Thuần Sương đang ngồi bốc phốt về anh họ mình với chú chó của anh Tiểu Khung, nghe được anh mình thay đổi ý định thì thái độ của cô cũng thay theo.
Mấy việc về tình yêu thì cô đây không thiếu, xưa kí cũng chính nhờ có cô em họ này mà Sở Đãng Nhân đã bao lần dỗ dành được cô vợ khó chiều của mình.
‘’Ai dô, Tiểu Khung, đêm muộn rồi ngủ đi.
Chị giúp cha em cưa cẩm lại mẹ cho em đấy.’’ Tiểu Khung như hiểu được ý, ríu rít vẫy đôi rồi về ổ của mình cuộn tròn đi ngủ.
‘’Thật là một chú chó thông minh.’’ Cô nói rồi tắt điện trong phòng, khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Vì phòng của cô ở Sở gia đang tu sửa lại nên chưa thể ở ngay được, vậy giờ cô phải ở bên ngoài.
Tuy không phải là không có chỗ ở, lý do chính vẫn là tránh mặt người bác gái ‘tốt bụng’ và Oán tiểu thư ‘ngây thơ’..