‘’Nhiêu Nhiêu, con về rồi sao?’’ Bảo mẫu đang nấu ăn ở trong bếp liền vội vàng chạy ra đón Nhiêu Nhiêu.

Bà nghe Thiễu Ngưng nói là sẽ về muộn nên cũng nấu muộn theo, không ngờ Nhiêu Nhiêu lại về trước.
Biết rõ công việc cô bộn bề lên bà đã đưa con cô lên phòng cất đồ và đưa cô bé đi tắm rửa.

Nhiêu Nhiêu ngồi trong bồn tắm, tay thổi bong bóng phù phù khắp nơi.

‘’Ai đưa con về thế?’’

‘’Bạn của mẹ con nhũ mẫu ạ, chú Mạn ý.’’ Tuy không hiểu nhưng cũng chẳng nói thêm.

Dù theo cô đã lâu, biết đến nhiều người cô quen nhưng không phải tất cả nên bà nghĩ đó là một người bản thân không biết.

Dù gì người ta cũng có tâm đưa Nhiêu Nhiêu về rồi, lý ra bà phải ra ngoài tiếp đón mới đúng.
Tắm rửa xong, bà cuộn tròn Nhiêu Nhiêu như cục bông lại cho khô người.

Lúc Thiễu Ngưng về thì cô bé đã ăn bữa tối rồi.

Vội vàng tới cạnh con, cô nói: ‘’Ai đưa con về thế, con có biết mami lo lắng cho con thế nào không hả?’’

‘’Con đi về cùng chú Mạn mà mami, mami không nhớ sao?’’ Cô bé ngây ngô nghiêng đầu và hỏi.

Chú Mạn? Đây là ai, cô chẳng nhờ vả ai đón con gái cả, hơn nữa cô có quen ai họ Mạn đâu.

Mọi chuyện sẽ vẫn là một ẩn ý nếu Ngọc Nhiêu không nói thêm về sự xuất của sợi dây chuyền của cô.

À, tới đây cô cũng biết là ai rồi.

Một nửa còn lại của sợi dây còn lại, một nửa của viên đá quý mang tên ‘’Duyên’’, nhưng không phải anh ta vứt đi rồi à? - cô thầm nghĩ và khó hiểu vô cùng.

Hơn thế, anh làm vậy để làm gì? Cả hai còn gì quyến luyến đâu.
Chưa kịp nghĩ xong thì nhũ mẫu của Nhiêu Nhiêu đã kéo cô và Caramella vào ăn cơm.

Đinh thự Sở gia.

‘’Tiểu thư, thiếu gia trở về rồi ạ.’’ Người hầu nhanh chóng thông báo rằng anh đã về cho một tiểu thư mình mặc một chiếc váy hồng phấn, nét đẹp thanh thoát, dịu nhẹ như giọt ‘’Sương’’.

Cô chính là Sở Thuần Sương, em ngoại của Sở Đãng Nhân.

Cha mẹ cô ly hôn nên Thuần Sương theo họ mẹ và về nhà họ Sở.
‘’Sương Nhi, em về sao không nói với anh? Để anh ra đón, xem nào.

Sương Nhi nhà ta lớn phết rồi, sắp gả đi được rồi đấy.’’ Anh nói rồi cởi chiếc áo vest đen dày bên ngoài bên ngoài ra đưa cho Thuần Sương.
Cầm lấy chiếc áo khoác của anh họ, Thuần Sương nói: ‘’Không đâu, Sương Nhi mới 19 tuổi.

Trẻ con thì sao có thể gả được.’’ Nghe thấy cô em gái tinh ranh của mình nói vậy thì anh chỉ còn cách cười bất lực và xoa đầu cô.

Đãng Nhân là cháu đích tôn, không anh chị em nào hết nên có phần buồn tẻ.

May có c\=cô em họ tên Sương đáng yêu, hoạt bát hết phần thiên hạ như này.

Hít hít, Sở Thuần Sương bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
‘’Mùi sữa trẻ em, anh đi đâu đấy, Nếu là Chước Nhiên thì cũng không uống loại này.’’

‘’À, không có gì… ‘’
‘’là con gái của chị Thiễu Ngưng?’’

‘’Sao em biết?’’

Thuần Sươn im lặng không nói gì một hồi, khung cảnh cũng yên tĩnh đến khó tả.

‘’Anh hối hận chưa? Rõ ràng là còn cơ hội mà không bày tỏ.’’ Nói bằng vẻ mặt không bằng lòng, đúng vậy, cô ấy là một trong những người ủng hộ cho mối nhân duyên của Sở Đãng Nhân và Diệp Thiễu Ngưng.

Khi biết tin cả hai ly hôn cô đã kêu gào hết lên, vốn trước đó Thuần Sương và Sở phu nhân đã không ưa gì nhau, nay lại càng căm ghét nhau hơn.
‘’Anh không đủ can đảm.

Có lẽ a anh không còn cơ hội nữa đâu.’’
Cả hai đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên mẹ anh và Oán Phục Nghiên cùng nhau đi vào.

Nhìn tình huống là biết cô ta lại kể khổ với bà rồi, chắc hẳn anh lại sắp phải ăn chửi đây.

‘’Ấy, Thuần Sương cũng ở đây à? Sao không về kiếm tiền mà lấy thằng chồng tốt đi con.’’

‘’Cảm ơn bác gái, nhưng con không có nhu cầu ạ.

Hơn nữa nếu có thất nghiệp, thì cổ phần ở Sở thị của con cũng đủ để sống hết đời, không phiền bác gái lo đâu ạ.’’
Cả hai vừa gặp đã nói những lời thâm độc đến đối phương, Oán Phục Nghiên bên cạnh cạnh chỉ có thể khuyên ngăn, miệng nói nhưng tay chân vẫn yên một chỗ khiên Đãng Nhân đứng đó vô cùng chán ghét, bởi việc làm của cô ta chẳng khác nào đang thêm dầu vào lửa của mối quan hệ mẹ anh và Thuần Sương.
‘’Cô khóc lóc cái gì? Ai đã làm gì cô? Đừng bảo tôi chưa nói trước nhé.

Xin cô đấy, đứng bày ra vẻ mặt đó nữa, anh em chúng tôi không nuốt nổi.

Nếu là chị Thiễu Ngưng thì đã khác, tất cả là do hai người mà ra.’’ Trong vài phút ngắn ngủi nên Sở Thuần Sương buột miệng mà nói ra mấy lời trước nay cô vẫn luôn nể mật nh họ mà không nói, nhưng hôm nay không chịu được nữa rồi.
‘’Sương Nhi, không nói nữa, Em, đi ra ngoài.’’
‘’Nhưng em… ‘’
‘’Anh không nói được em đúng không?’’ Nghe anh họ nói vậy thì cô lủi thủi bước đi ra ngoài với vẻ mặt hậm hực, trái ngược lại với Oán Phục Nghiên và Sở phu nhân đang tươi cười đắc ý cạnh đó.

Anh bảo Thuần Sương ra ngoài không phải vì phủ nhận câu nói của cô em họ mình, nhưng nghe nó chói tai quá, không chừng mẹ anh sẽ đưa vụ việc lên cao trào và nói ầm lên.

Cuối cùng, nạn nhân chịu đạn lại là Diệp Thiễu Ngưng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play